Chương 62 : Mục đích gì
Sau một hồi bám dính lấy Vương Nguyên ở nhà, cuối cùng anh cũng bị cậu tàn nhẫn đuổi về với lý do là tới giờ cơm rồi, cậu cần ăn cơm, anh cũng cần cùng ba mẹ dùng bữa.
Vương Tuấn Khải chỉ có thể đem theo chút mùi hương nhàn nhạt trên chóp mũi, sau đó lưu luyến rời đi. Tâm tình anh cực kỳ tốt, nhắn vài tin nhắn cho Lục Trầm sau đó lái xe về nhà.
Giữ niềm vui cho riêng mình, Vương Tuấn Khải bước vào nhà như thường lệ, lời chào chưa đến được môi để nói ra thì tiếng đổ vỡ đã vang lên bên tai, Vương Tuấn Khải mở cửa bước vào, dưới chân cũng vừa bị ném đến một vật thể khác, tiếng đổ bể lại vang lên lần nữa, vô cùng rõ ràng.
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn xuống, những mảnh vỡ dưới chân tản lạc ra khắp nơi, mảnh nhỏ mảnh lớn, anh nhận ra đây là chiếc ly gốm sứ màu xanh nhạt, hoa văn vẽ trên ly là một cành hoa nhỏ có bảy cánh màu xanh lam nhạt. Ánh mắt anh dần trở nên tối sầm lại, anh nhận ra đây là ly gốm sứ mà Vương Nguyên mua trong ngày đi trung tâm thương mại cùng Dịch Nhiên.
Vương Nguyên vô cùng yêu thích, mỗi bữa sáng uống sữa đều lấy anh một ly cậu một ly, đều dùng cái ly này.
Vương Tuấn Lâm không muốn quan tâm anh nghĩ gì, nóng giận đỏ mặt, chỉ tay về phía anh : "Đồ bất hiếu, còn đang muốn xem xem biểu hiện mày như thế nào, nhưng nhìn đi, mày thật sự làm mất hết danh dự của tao!!!"
Lý Ngọc Đình ở phía sau liều mạng ôm lấy ông cản lại, chỉ sợ một lần buông tay, Vương Tuấn Lâm sẽ nhào đến đánh chết đứa con duy nhất của bà : "Ông bình tĩnh lại xem nào, nhỡ như đó không phải thật thì làm sao?"
Cánh tay mạnh mẽ gạt bỏ bà ngã xuống đất, giọng ông trở nên lớn hơn, hình tượng thanh tao liêm khiết của ông cũng đột ngột biến mất : "Phòng ngủ có quần áo của người khác, ngay cả những cái ly uống nước cũng đều là ly cặp đôi. Vậy tin tức đó thì ra là đúng, mày đang yêu đương."
Cánh tay Vương Tuấn Khải hơi xiết lại, đứng sững ở đó nhìn dáng vẻ mất khống chế của ông, sau khi nghe được câu nói cuối, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Vương Tuấn Lâm gằn từng chữ một, mỗi một chữ đều như thả từng tảng đá vào lòng anh : "Yêu đương cũng được, kết hôn cũng được, nhưng không thể nào là con trai được!!!"
Ngay giờ phút này đột nhiên anh cảm thấy may mắn, may mắn là cậu không ở đây, may mắn là những lời nói này chỉ một mình anh nghe thấy. Nếu Vương Tuấn Lâm gặp cậu, nhất định cậu sẽ gặp rắc rối.
Lý Ngọc Đình vội vàng đứng dậy, ngăn giữa hai người lại, quay sang nhìn anh với vẻ mặt không tin tưởng: "Tiểu Khải, con mau giải thích đi, nói với ba con là chuyện này không phải thật đi?"
Vương Tuấn Khải như hóa đá nhìn ông, không hề trả lời, không phủ nhận cũng không có phản ứng gì là mình bị oan, dáng vẻ này càng làm ông điên cuồng lên hơn : "Mày... Mày ngay lập tức cắt đứt với nó, nếu không đừng trách tao tuyệt tình, cổ phần trong Warri mày đừng hòng có được một đồng."
"Đừng mà, ông bớt giận chút đi, thằng bed bị doạ sợ thôi, nó không như vậy mà."
Cả cuộc hội thoại dài như vậy, Vương Tuấn Khải chỉ hơi nhíu mày khi nghĩ ra một vấn đề, anh im lặng đã lâu, lúc này mới lên tiếng : "Tin tức? Ba nghe từ ai?"
"Mày không cần thiết phải biết, ngay lập tức cắt đứt với thằng kia ngay cho tao!!!"
Nhìn tình huống xung quanh hoảng loạn vô cùng, từng mảnh vỡ dưới chân vương vãi khắp nơi, anh cúi người ngồi xuống nhặt lên từng mảnh vỡ của chiếc ly yêu thích của Vương Nguyên, nói : "Con đợi ba bình tĩnh, sau đó lại nói tiếp."
Lý Ngọc Đình dùng sức kéo ông về phía sau hơn, không nhịn được mà lớn tiếng : "Đủ rồi, ông muốn ép Tiểu Khải đến chết đúng không?"
Vương Tuấn Lâm sợ sẽ động tay động chân, tiếp tục làm bà bị thương, cô gắng căn răng nhịn xuống cục tức trong lòng, ông xiết chặt tay nhìn anh, khóe mắt đã nhiễm đầy tơ máu.
"Nhớ cho kĩ, tao không muốn chuyện này lặp lại lần nữa."
Vương Tuấn Lâm bị bà kéo lên phòng ngủ, không khí trong nhà lập tức u ám đến khó thở.
Bầu trời màu đen đem ánh hoàng hôn nhốt trọn không còn chút ánh sáng, Vương Tuấn Khải tính tình trầm tĩnh ít nói, hiện tại gặp phải chuyện này lại càng thêm tĩnh lặng, nhặt xong đống đổ nát ấy, trên tay vẫn còn cầm bao nhiêu mảnh vỡ, anh xoay người đem đi bỏ, bắt gặp Lý Ngọc Đình đứng đó.
Bà chỉ để lộ ra đầu mũi hơi ửng đỏ, tiến đến gần anh vươn tay cầm bớt những mảnh vỡ lớn nhỏ đó, thở dài : "Tuấn Khải, chuyện này là thế nào đây?"
Trong lòng Vương Tuấn Khải nguội lạnh, hiện tại không thể nào tiết lộ Vương Nguyên ra ngoài, chỉ cần cậu an toàn, thì trong thời gian dài anh có vô vàn biện pháp thuyết phục được ông, lúc đó nói ra cũng chưa muộn.
Anh giương mắt nhìn Lý Ngọc Đình, ném đi mảnh vỡ vào thùng rác, cầm lấy tay bà hỏi : "Lúc nãy ba không làm mẹ bị thương chứ?"
"Con trả lời mẹ đã, chuyện này là như thế nào? Con thật sự... Đang yêu đương sao?"
Lý Ngọc Đình chỉ biết được Vương Tuấn Lâm nhận được tin tức không tốt, sắc mặt trở nên cay nghiệt trước khi đến đây, nhưng tin tức kia là do có người gọi đến thông báo cho ông, ngay cả bà cũng không biết. Cho đến khi Vương Tuấn Lâm nhìn thấy những món đồ không nên ở trong nhà riêng của anh, lúc này mới bùng nổ, điên cuồng nói ra.
Vương Tuấn Khải hiếm khi nói dối, anh lắc đầu : "Không có gì cả, những món đồ này chỉ là hàng khuyến mãi thôi, nếu đang yêu đương thì người đó nên xuất hiện ở đây rồi."
Không khí không tốt, Vương Tuấn Khải cũng không muốn lưu lại lâu : "Tối nay con có ca trực, phải vào bệnh viện, phiền ba mẹ ở nhà rồi."
Lý Ngọc Đình không để ý tới trong lòng bàn tay anh vẫn còn đang cầm một mảnh vỡ của chiếc ly ấy, chỉ nhìn thấy anh vội vàng vào phòng, rồi lại vội vàng ra ngoài, từ đầu đến cuối sắc mặt không có chút tốt chuyển biến tốt.
Thành phố đã lên đèn, từng ánh đèn đường hắt vào cửa kính khiến đâu đâu cũng lấp lánh ánh sáng vàng cam, bàn tay đặt trên vô lăng của anh cũng trở nên vô hồn, mọi tâm tư đều đặt lên chuyện hiềm khích không đáng kia, trong lòng đột nhiên nặng nề, trước mặt cũng mất đi phương hướng.
Đỗ xe lại một góc đường tối gần khu nhà của cậu, anh hơi chống tay nhìn về cánh cổng đóng kín, cầm lên điện thoại cùng cậu trò chuyện trong Wechat, anh không để lộ chuyện mình chạy đến trước nhà cậu, chỉ trả lời vài tin nhắn sau đó tắt máy.
Thiết bị kết nối trên xe đột nhiên hiện lên liên kết, Vương Tuấn Khải nhìn một lúc lâu mới ấn chấp nhận, nhanh chóng trên màn hình nhỏ hiện ra một cái tên acc bí ẩn, tin nhắn gửi đến cho anh, nhưng ngay lập tức bị tiêu hủy.
Giống như sợ sẽ bị lộ ra ngoài.
"Cậu chủ, số điện thoại trong điện thoại của ông chủ là số di động, hình như là dùng điện thoại công cộng gọi đến."
"Id của dòng diện thoại gọi đến cũng có hiển thị địa chỉ, chỉ đâu đó ở gần bệnh viện Tân Thanh Tây thôi."
Vương Tuấn Khải nhìn vào người đang nhập điên cuồng vào thanh soạn tin nhắn, sau khi đọc xong, vài tin tức nhỏ đó, chân mày anh lại càng thêm nhíu lại, không hề đáp lại tin nhắn, mặc kệ cho người bên kia thao thao bất tuyệt.
Sau khi loạt tin tức mà người kia nắm bắt đều nói toàn bộ cho anh nghe, cũng không cần anh đáp trả, ngay lập tức ngắt kết nối.
Vương Tuấn Khải hơi chống tay nhìn màn hình đã trở nên tối mịt, lại thêm một chuyện cần suy nghĩ.
Người gọi đến là người thu thập tin tức bên cạnh Vương Tuấn Lâm, thứ anh vừa muốn biết chính là số điện thoại của người gọi đến trước khi Vương Tuấn Lâm quyết định đi đến đây.
Anh muốn biết ai là người gọi đến khiêu khích Vương Tuấn Lâm.
Có ý đồ gì? Mục đích gì.
Nhưng số điện thoại gọi đến lại là từ những số từ điện thoại công cộng, vị trí nằm sát bệnh viện Tân Thanh Tây, Vương Tuấn Khải tò mò muốn biết, người mưu sát Vương Nguyên và người này có phải là một hay không.
Vương Tuấn Khải khởi động xe, lái ngược lại quay về phía Tân Thanh Tây.
Cổng bệnh viện vẫn lớn như vậy, vẫn luôn bao dung giang rộng cánh cửa như vậy, cho đến khi Vương Tuấn Khải bước chân vào đại sảnh bệnh viện, không khí đã không còn như xưa.
Quá nhiều chuyện khiến anh không thể nhìn người trong bệnh viện này một cách bình thường được nữa.
Hành lang vào chiều tối không nhiều người qua lại, Vương Tuấn Khải từng yêu thích không khí như vậy, bệnh viện càng ít người thì xã hội mới bình yên.
Lục Trầm tựa lưng ở hành lang gấp khúc tầng 2 bệnh viện, đầu hơi ngửa ra, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt lại chứa đầy tâm sự.
Vương Tuấn Khải đạp chân lên nền nhà bước đến, song song bên cạnh cậu tựa lưng vào hành lang, không cùng cậu ngẩng nhìn bầu trời, anh đơn thuần nhìn vào bức tường trắng đối diện phòng bệnh, ánh mắt cùng nặng nề tâm sự.
Nghiêng đầu nhìn về phía anh, Lục Trầm chỉ cần vài giây đã nhìn ra anh có vấn đề, nếu anh không có tâm sự thì nhất định sẽ ngồi trong văn phòng tập trung làm việc, những lúc không thể tập trung thì chỉ có thể bầu bạn với sao trời.
"Không hòa hợp với gia đình hả?"
Vương Tuấn Khải gật đầu : "Chưa xuất quân đã bại trận, ông ấy không thích Vương Nguyên."
Nhìn lại ngôi sao đang lấp lánh trên đỉnh đầu, Lục Trầm hỏi : "Không thích Vương Nguyên hay là không thích giới tính cậu ấy?"
Khoảng không trở nên im lặng, trong lòng mỗi người đều có chung một ý nghĩ.
Lục Trầm hơi đá đá đôi giày xuống chân, đột nhiên bật cười : "Mười năm trước đã như vậy. Nói không sợ mất lòng, ba của cậu rất là bảo thủ, cho nên mới nói chuyện này trước sau gì kết cục cũng chỉ có một thôi."
Đám mây nhỏ xám xịt trôi nổi, sẽ trôi qua che mất đi ngôi sao mà Lục Trầm đang nhìn ngắm, đánh mất mục đích ban đầu của mình, Lục Trầm cúi đầu, không nhìn thêm nữa.
"Nếu thật sự đồng hành cùng Vương Nguyên thì thời điểm này sẽ rất khó khăn, nếu cậu có tâm sự thì người cậu tìm phải là Vương Nguyên chứ không phải cái hành lang lạnh lẽo này."
Vương Tuấn Khải hơi nhướn mày, nhanh chóng get trọng điểm : "Cậu cũng vẫn còn bầu bạn với hành lang."
"Người tôi bầu bạn là ngôi sao trên kia, so với hành lang của cậu thì khác nhau hơn nhiều."
"Hiện tại khác với ba tháng trước, cậu có Vương Nguyên rồi, không phải còn độc thân."
"Đừng để những chuyện cậu tự mình ôm lấy chịu đựng giấu đi, nếu một ngày Vương Nguyên biết được những chuyện này từ miệng của người khác thì sẽ đau lòng hơn nhiều."
Bận điêng huhuuuuuu
End chap 62
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com