Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76 : Dấu vân tay của ai

Ở trong ngôi nhà nhỏ bên ngoài đền Nguyên Lãng, Thời Thành ngồi đó cùng với một người đàn ông khác, tối hôm trước Vương Nguyên đã gọi đến số điện thoại lưu trên card visit anh đưa cho cậu trước đó. Sau vài lời chào hỏi cơ bản, Vương Nguyên nói ra yêu cầu của mình, Đồ Sinh nghe xong liền đồng ý không hề ngần ngại, hẹn gặp nhau ở tiệm cà phê gần đền Nguyên Lãng vào sáng nay.

Dịch Nhiên và Thời Thành ngồi cùng nhau đợi, cuối cùng Đồ Sinh cũng tới.

Phía sau chạy đến Vương Tuấn Khải và Lục Trầm, gần như đầy đủ.

Đồ Sinh mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Thời Thành nói : "Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"

Ông bắt đầu cầm bút, bên tai vang lên tiếng tả lại của Thời Thành.

Vương Tuấn Khải nhìn ông múa bút trên tờ giấy trắng tinh trước mặt, anh bất giác nhíu mày quay người lại, không thấy Vương Nguyên đi cùng, đôi chân khẽ động, nhất thời muốn rời đi.

"Cậu không đợi xem hung thủ hại cậu là ai à?" - Lục Trầm dõi theo hành động của anh, ánh mắt vừa liếc qua đã quay về chỗ của Thời Thành, chăm chú nhìn bọn họ.

Vương Tuấn Khải hơi xiết tay lại, quay đầu nhìn về phía đền Nguyên Lãng.

Vương Nguyên sau khi nghe cuộc gọi kia gọi đến, cậu đã vội vàng rời khỏi đền Nguyên Lãng.

"Vương Nguyên đúng không? Cậu có thể ra ngoài một chút được không?"

"... Cậu là ai?"

Bên kia đầu dây không trả lời, chỉ vang lên những tiếng nói của một người đàn ông trung niên : "Gọi Vương Tuấn Khải đến đây, cùng đứa bé kia nữa, nếu cậu thật sự muốn uy hiếp tôi thì phải chứng minh cậu có thứ gì đủ năng lực uy hiếp đã."

Tiếp sau đó là lời nói êm tai khi nãy vang lên : "Anh nghe rồi đúng không ạ? Ở tòa nhà 3 tầng phía tây đền Nguyên Lãng, em đợi anh trên sân thượng nha."

"Và... Anh tới một mình nha."

Giọng nói trong trẻo êm tai mà cũng rất quen thuộc, nhưng nói trong trường hợp này thì lại không khiến cậu có thiện cảm được, giọng nói càng vang lên, cậu lại càng cảm thấy sợ hãi.

Lời nói thì nhẹ như hoa, nhưng lại mang đến tai hoạ.

Cậu dám chắc chắn một điều là người gọi điện thoại đến chính là người hãm hại Vương Tuấn Khải.

Cơ hội hiếm hoi đến gần như vậy, Vương Nguyên không thể nào bỏ qua được.

Vương Nguyên cầm theo điện thoại, một mình đi về phía tây của đền Nguyên Lãng, men theo con đường nhựa lớn đó, đi vào trong thị trấn. Theo lời kể của người thanh niên kia trong điện thoại, căn nhà 3 tầng không hề khó kiếm ra, gần như trong thị trấn chỉ có duy nhất một căn nhà 3 tầng, đó là một tòa nhà khách sạn, mang tên Rainy.

Tòa nhà khách sạn điềm tĩnh nằm đó, là vị trí ở thị trấn nên sự ra vào của khách sạn vô cùng thoải mái, cậu đi một đường đến thang máy cũng chẳng ai quan tâm.

"Số máy quý khách vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng."

Vương Tuấn Khải nóng lòng đứng ở cửa quán cà phê nhỏ nhìn về chóp đỉnh của đền Nguyên Lãng, bàn tay anh hơi xiết lại, dứt khoát không quan tâm bản phác họa đang tiến triển như thế nào nữa, anh âm thầm rời đi, quay về đền Nguyên Lãng.

Cùng lúc đó, Hạo Quân so sánh đến chiếc vân tay không biết thứ bao nhiêu, không mang theo hi vọng gì nhiều, cậu chống tay ngáp ngắn ngáp dài nhìn màn hình máy tính đang quét vân tay và độ đồng điệu, cho đến khi màn hình hiển dòng chữ màu xanh phủ kín mặt màn hình máy tính.

Ánh mắt Hạo Quân sáng lên, cả người đang ngả nghiêng bỗng dưng ngồi thẳng dậy, đem dấu vân tay đặt vào danh sách tên tuổi, tra ra chủ nhân.

Hình ảnh ngày càng hiện ra rõ hơn, Dịch Nhiên mở to mắt nhìn vào bản phác họa của Đồ Sinh nhưng lại không nhận ra được là ai, chỉ vừa vẽ được gần một nửa khuôn mặt, cậu cũng không phải là nhân tài từ thời cổ xưa xuyên tới, nhìn hình vẽ không thể ngay lập tức nhận ra được.

"Dịch Nhiên, lại đây."

Cậu giữ nguyên hai con mắt lớn đưa qua nhìn cánh tay đang vẫy vẫy của Lục Trầm, cuối cùng chớp mắt phục hồi như cũ mới ngoan ngoãn đi lại : "Chuyện gì ạ?"

"Để Thời Thành tập trung tường thuật, không nên làm phiền."

"Ò." - Dịch Nhiên khoanh tay quay đầu nhìn bọn họ một cái nữa, sau đó tựa lưng vào tường bắt chước cách đứng của Lục Trầm, đứng song song với anh.

Không nhận ra xung quanh đang trở nên nguy hiểm, Dịch Nhiên thả lỏng đầu óc suy nghĩ về những chuyện linh tinh, cuối cùng cậu hít chút can đảm đang bay bổng trong không khí, quay sang nhìn anh : "Lục Trầm, anh có người mình thích chưa?"

Lục Trầm khẽ động mắt, không lập tức xác định, chỉ là nghe tới câu hỏi này anh không biết phải nghĩ đến ai đầu tiên, vô cùng mông lung, hình như không xác định được.

Dịch Nhiên chọt chọt giày xuống đất, nói : "Nghe nói anh thích Chu Việt, thật sao?"

Nhắc đến Chu Việt, anh khẽ hít một hơi : "Em ấy rất ngoan, cũng có ấn tượng tốt."

"Vậy là anh thật sự thích cậu ấy ạ?"

Lục Trầm hơi mím môi, lắc đầu : "Không biết, cảm xúc đối với em ấy phải kiểu thích đấy không thì thật sự không biết."

Về phía đền Nguyên Lãng, Vương Tuấn Khải tìm khắp nơi trong đền cũng không gặp cậu, điện thoại gọi cũng không được, anh kiềm chế xuống cảm xúc đang hoảng loạn của mình, bình tĩnh cầm điện thoại gọi đến số của Hạo Quân.

Ngay lúc này, Hạo Quân cũng vừa định gọi cho anh : "Ông chủ."

"Hạo Quân, số điện thoại của Vương Nguyên không gọi được, cậu xem xem có thể tra định vị của cậu ấy dù bị mất sóng không?"

Hạo Quân lắc đầu : "Điện thoại bị mất sóng không tra được định vị, nhưng hôm qua trong lúc đi đường tôi có mượn lại điện thoại của cậu ấy, ở nơi kết nối tai nghe dây có nhét một con chip điện tử, là thiết bị định vị."

"Được, cậu mau chóng định bị xem em ấy hiện đang ở đâu?"

Hạo Quân không tắt điện thoại, trực tiếp mở máy tính cho máy quét thiết bị định vị có mã số liên kết, vùng quét thiết bị bắt đầu tìm kiếm, không lâu sau đã hiện lên chấm đỏ.

"Khách sạn Rainy, cách đây khoảng 1 km hoặc hơn chút."

"Được."

Vương Tuấn Khải trực tiếp cúp máy, Hạo Quân còn chưa kịp nói gì thêm, nhưng chấm đỏ của Vương Nguyên đang ở trong tòa nhà khách sạn, bất chợt khiến cậu có cảm giác không yên.

"Khách sạn Rainy à..."

Nhìn màn hình máy tính, cậu cắn răng kiểm tra lại lần nữa chiếc vân tay vừa hiện lên hai chữ trùng khớp.

Hạo Quân cầm điện thoại, lại ấn dãy số ngắn gọi đi : "Cảnh sát đúng không? Tôi muốn nhờ các anh giúp..."

Vương Nguyên đứng trước cửa thang máy đợi, đợi mãi đến khi cánh cửa mở ra mới giật mình tình táo lại, cậu ấn lên tầng 3, bàn tay khi ấn nút trong thang máy đã có chút run rẩy.

Không phải cậu sợ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng người kia nắm được số điện thoại của cậu, còn biết được nơi mà ba mẹ của Vương Tuấn Khải sinh sống, rõ ràng cậu ta đã chuẩn bị rất kĩ cho kế hoạch của mình, đã chuẩn bị kĩ như vậy thì rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì?

Khiến Vương Tuấn Khải mất công việc, giết Thời Thành để diệt khẩu, nếu không phải thâm thù đại hận thì không thể nào trở nên bất chấp tất cả để trả thù như vậy.

Khi thang máy đóng cửa, bên cánh cửa cầu thang bộ lại mở ra, Vương Tuấn Lâm phủi lớp bụi trên áo khi đứng trong cầu thang bộ đọng lại, ông nhíu mày nhìn về phía cánh cửa thang máy đã đóng lại, vẻ mặt khó coi vô cùng.

Lý Ngọc Đình cũng không vắng mặt, đứng bên cạnh ông lộ rõ vẻ mặt hối hận : "Ông à, nếu như cậu thanh niên Châu Nhạc kia có ý muốn hãm hại thằng bé thì phải làm sao?"

Nhắc tới lại càng khiến Vương Tuấn Lâm tức giận, giậm chân nói : "Thì đã làm sao? Hay là bà muốn thằng ranh đó lại tiếp tục hẹn hò yêu đương với Tuấn Khải?"

Ông đến gần thang máy đứng đó chờ đợi, lại tiếp tục giận dữ : "Bà xem, học bao nhiêu năm tháng, cuối cùng ra đời làm một bác sĩ trong bệnh viện chẳng có tên tuổi, bây giờ còn muốn yêu thích con trai, muốn làm bẽ mặt người cha như tôi mà!"

Ông kiên quyết đứng đó, cố tình đợi Vương Tuấn Khải tới.

Từ đền Nguyên Lãng đến nơi định vị, Vương Tuấn Khải không cần dùng đến phương tiện, chạy bộ đi tới khách sạn mà Hạo Quân đã nói, trên đường đi anh hỏi đường không ít người, cũng phải đến gần nửa tiếng sau mới bước chân được vào đại sảnh khách sạn.

Nhưng tình cảnh anh tưởng tượng lại không phải là gặp được Vương Nguyên ở đây, mà lại nhìn thấy Vương Tuấn Lâm.

"... Ba?"

Ông đứng dậy khỏi chiếc ghế chờ đợi ở đại sảnh, đứng ngay thang máy cản đường : "Con định đi đâu?"

Vương Tuấn Khải nhìn xung quanh, ở đây không có Vương Nguyên, anh cũng không muốn kéo dài thời gian đứng ở đây, nhanh chóng trả lời : "Con có chút việc, ba mẹ sao lại ở đây?"

"Nếu không ở đây thì con đi tìm đứa con trai đó à?"

Anh nheo mắt lại, hỏi : "Ba nói Vương Nguyên? Em ấy đang ở đâu?"

Cùng lúc đó, Vương Nguyên vừa nâm lấy tay nắm cửa của sân thượng, bước chân ra ngoài, làn gió lạnh nhanh chóng tạt vào mặt, hôm nay trời không nắng, mang theo chút âm u phủ kín bầu trời Thẩm Dương.

Vương Nguyên khẽ run mi mắt, cậu bước chân ra khỏi cánh cửa, nhìn quanh sân thượng.

Như những sân thượng của các ngôi nhà khác, cũng có một khu rộng rãi trống vắng, cũng có những thùng nước lớn nhỏ, cũng có máy nước nóng năng lượng mặt trời, nhưng lại không có tình huống như cậu tưởng tượng ra.

Không có người đàn ông trung niên nào, chỉ có một thiếu niên đứng bên cạnh lan can hướng mặt ra ngoài, quay lưng về phía cậu. Thoạt nhìn như một người bình thường đứng hóng gió mà thôi.

Xác nhận bước chân của cậu dần dần đến gần, thiếu niên kia chậm rãi quay đầu, tựa lưng vào lan can sân thượng, đối mặt với cậu.

Trong nháy mắt, đôi mắt Vương Nguyên mở lớn, như không tin được những gì mình đang nhìn thấy.

...

Hạo Quân gọi được cảnh sát lân cận, sau khi cậu bố trí xong những chuyện cần làm, nhanh chóng gọi lại cho Vương Tuấn Khải.

Cắt đứt cuộc cãi vã của anh và Vương Tuấn Lâm, anh quay đầu đi nhận cuộc gọi của Hạo Quân, chỉ nghe thấy tiếng chạy dồn dập cùng tiếng thở dốc không ngừng.

"Ông chủ, anh kiểm tra xem Chu Việt đang ở đâu. Đừng để Vương Nguyên gặp cậu ta."

"Dấu vân tay trong găng tay ở hiện trường là của Chu Việt."








Kíp nạn thứ 89 tới gồi đêy

End chap 76

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com