Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 37

TaeHyung đứng trước cổng nhà cùng NamJoon trong khi anh đang mở khóa cửa. Cậu hít một hơi.

-Joonie à! Vài ngày nữa em sẽ được công ti cho ra nước ngoài để công tác! Em sẽ đi rất lâu nên là...

-Vậy thì em xin nghỉ việc đi!-NamJoon bỗng quay phắt qua nhìn cậu.

-Sao... lại?-TaeHyung hơi ngạc nhiên trước biểu cảm này của anh.

-Anh không muốn em vì công việc nhỏ đó mà sẽ rời xa anh thời gian lâu như vậy! Em nghỉ việc đi rồi anh sẽ tìm cho em công việc mới tốt hơn!-NamJoon nghiêm nghị nói giọng điệu không chút đùa giỡn.

-Không được đâu anh, em...em làm ở đó đã lâu... không thể nghỉ ngang xương như thế! Với lại như thế sẽ bồi thường hợp đồng rất lớn...- Cậu đang cố viện chút lí do cuối cùng... rời xa anh cậu cũng đau lắm.

-Bồi thường bao nhiêu anh sẽ trả!-Anh vẫn kiên quyết.

-Joonie...anh đừng như vậy...để em tự quyết định cuộc sống của mình có được hay không?-TaeHyung miễn cưỡng. Cậu làm sao lại muốn xa anh cơ chứ?

NamJoon thở dài một hơi, hai tay vịnh chặt vai cậu.

-Không phải là anh cấm đoán em, anh chỉ muốn tốt cho em! Anh biết thời gian qua em cực khổ thế nào nên anh muốn bù đấp cho em cuộc sống hạnh phúc hơn nữa! Hiểu không, Tae Tae của anh?

"Xin anh...đừng nói những lời dịu dàng như thế có được không? Em...sẽ đau đến chết mất..."

TaeHyung lắc đầu nhìn anh.

-Em đâu phải là con nít nữa? Nếu là ngày trước em sẽ đồng ý nhưng bây giờ, em muốn tự lo cho mình!

Nói xong cậu xoay người rời đi. NamJoon vẫn đứng đó, không níu kéo cũng không giữ lại. Anh chỉ cảm thấy cậu bé ngày nào đã thật sự trưởng thành...à không...còn hơn cả trưởng thành...

Sau khi cậu đi được một đoạn và leo lên chiếc audi để ở đằng xa của mình, cậu nhận được tin nhắn từ anh.

"Anh sẽ đợi em...Tae Tae!"

TaeHyung nắm chặt điện thoại trong tay.

-----------------------------

Hôm nay là chủ nhật. Cậu tự cho hôm nay là ngày nghỉ nên mặt trời đã lên cao mà TaeHyung vẫn nằm ì trên giường.

Mọi bữa cậu dạy rất sớm có khi là cả đêm không ngủ để làm nhiệm vụ, nhưng hôm nay cậu sẽ tận hưởng. Xem như là ngày cuối cùng trước khi cậu bước vào cái nhà của tên khốn kia.

Đang say giấc nồng, điện thoại lại reo.

-Aishhh...Thằng *** nào gọi giờ này vậy?-TaeHyung bực bội vò tung mái đầu mình rồi với lấy điện thoại. Không màng nhìn cậu tính chửi cho hắn một trận-Ya!!!!!

-À...Alo...Tae Tae phải không?

Nghe thấy giọng nói này, cậu bừng tỉnh. Là NamJoon.

-À...à em...em...Anh gọi có chuyện gì sao?-TaeHyung bỗng nhiên trở nên nhỏ nhẹ.

-Là em à? Anh cứ tưởng là ai chứ! Tae Tae à, anh đang chuẩn bị đến công ti nơi em làm việc đây, ít ra anh cũng phải biết một chút về công việc của em chứ! Anh sẽ mua thức anh đến cho em, vậy nhé!

-A...anh...Joonie...alo...alo...-TaeHyung phát hoảng. Cậu nhảy tọt khỏi giường không kịp thay đồ, lấy chìa khoá xe và phóng như bay đến đó.

Không được, không thể để anh ấy phát hiện ra sự thật được.

TaeHyung lấy chiếc xe đua của mình, nên vận tốc của cậu nhanh hơn của anh. Cậu chạy đến đó trước rồi ngang nhiên chạy xộc vào phòng nhân viên. Đang chạy vào liền bị bảo vệ ngăn lại.

-Này cậu nhóc! Cậu đi đâu đấy?

-Tôi đến đây làm việc! Tôi là nhân viên mới ở đây!-Cậu đáp vội rồi lại chạy vào nhưng vẫn bị anh ta ngăn lại.

-Cậu là nhân viên mới? Sao tôi chưa hề thấy qua cậu nhỉ?-Hắn một mực không muốn cho cậu vào.

-Aish...cái tên này...-Cậu giơ tay đánh vào cổ hắn khiến hắn ngất liệm rồi đẩy vào phòng bảo vệ trông tư thế đang ngồi bình thường.

Sau đó cậu quay ra liền thấy xe NamJoon chạy vào. Liền nhanh chóng chạy như bay đến phòng thay đồ.

NamJoon vui vẻ bước vào nói chuyện với vài nhân viên ở đó rồi xoay người đi kiếm cậu. Anh đi vòng qua khu đóng gói thực phẩm, nhìn một lượt liền thấy thân người nhỏ bé đang vụng về gói đồ, anh cười mỉm.

-Tae Tae!-NamJoon khẽ gọi sau lưng cậu.

-A! Anh đến rồi sao?-Cậu tươi cười nhìn anh mặc dù rất mệt trong người.

NamJoon lấy tay lau giọt mồ hôi bên trán cậu.

-Ở đây điều hoà không hoạt động sao? Em lại chảy mồ hôi thế này?

-À, tại khi nãy em đi giao đồ nên mới thế!-TaeHyung gượng cười rồi nhìn gói thức ăn trên tay anh-Anh mua cái gì đến vậy?

-Là món em thích đó!-NamJoon giơ cao rồi kéo cậu ra ngoài-Đi ăn mau, anh xin phép cho em rồi đấy!

-Ơ...

*Công viên gần Food Good*

-Thật ra anh nói dối đó, cái này là anh làm, không phải mua, nên hy vọng em ăn ngon miệng!-NamJoon đút miếng cơm cuộn vào miệng cậu.

-Là...anh làm sao?-TaeHyung tròn xoe mắt nhìn anh.

-Gì chứ? Em không cần phải ngạc nhiên thế đâu! Nếu muốn sau này anh cũng sẽ làm cho em ăn mà!

-Cảm ơn anh! Joonie!-Cậu mỉm cười rồi hôn nhẹ lên môi anh.

Anh cũng đáp trả cậu.

-Thôi được rồi, mau ăn đi! Mà chừng nào em sẽ đi vậy?

-Ngày mốt là đi rồi!-Cậu vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm.

-Nhanh vậy sao? Anh sẽ nhớ em tới chết mất!-NamJoon nhéo má cậu.

-Cái anh này....

-Haha! Nhớ phải gọi điện cho anh thường xuyên đấy!





Vài ngày sau.

JungKook đang ở trên xe riêng, hắn đang xem lại sổ xách của công ti.

Mọi thứ vẫn đang tiến triển theo kế hoạch chỉ có điều giờ này một chút tin tức của cậu hắn cũng không biết...

Hắn thở dài, quăng đống giấy đó qua một bên rồi lấy tay xoa hai thái dương của mình.

Xe đang chạy, bỗng dưng tài xế đạp phanh, khiến hắn hơi nghiêng về phía trước.

-Có chuyện gì vậy?-Hắn hơi cáu.

-Jeon thiếu gia...cậu...cậu TaeHyung ...-Tên tài xế lấp bấp.

-Cái gì??-Hắn nghe thấy thế liền chạy xuống xe.

------FLASHBACK--------

TaeHyung chọn đoạn đường vắng ở gần công ti của JungKook . Có một đám nghiện đang ngồi ở đó.

Cậu đi đến đá điếu thuốc trên tay tên đầu đàn xuống.

-Này thằng chó! Mày nghĩ mày đang làm cái *** gì vậy hả?-Đúng như dự đoán, tên đó tức giận nắm lấy cổ áo cậu.

TaeHyung cười nhếch mép.

-Đánh tao đi! Lũ chó chúng mày chỉ có thế thôi mà?

Nghe thấy thế như bị chạm vào lòng tự ái, cả bọn đứng vậy bay vào đánh cậu tới tấp. TaeHyung không phản khán, cậu để cho chúng đánh mình. Như thể vừa đủ đau, đủ tàn tạ, cậu vụt chạy khi thoáng thấy đèn xe của hắn.

Két....

-Thằng khốn, mau đứng lại....-Đám kia vẫn kiên trì chạy theo. Còn cậu thì chạy đến trước xe hắn và ngã nhào xuống.
-----------ENDFLASH-----------

-TaeHyung ! Tae Tae!-JungKook chạy đến bế cậu dậy.

-Ê thằng kia! Mày đưa nó đi đâu đó, bọn tao chưa xử nó xong mà?-Tên đầu đàn ban nãy cầm cây hươ hươ trước mặt hắn.

JungKook không màn đến, nói nhỏ với tên vệ sĩ bên cạnh rồi bế cậu lên xe.

JungKook đau lòng nhìn khuôn mặt xưng tím của cậu.

-Làm sao lại để bị đánh thế này? Chẳng phải em mạnh mẽ lắm sao?

Hắn vuốt tóc cậu rồi ôm chặt vào lòng mình. Đúng lúc hắn đang nhớ cậu, giờ cậu lại xuất hiện trước mặt hắn....TaeHyung của hắn đã quay trở lại bên cạnh hắn. Lần này hắn sẽ giữ chặt cậu bên mình.

Trong lúc hắn không để ý, khoé môi của TaeHyung cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bts#kooktae