Chương 0: Happy Birthday
Ánh đèn đường tản mát rọi xuống những con người đang sải bước đi trong đêm tối. Thiêu thân lao vào tranh cướp ánh sáng nơi bóng đèn.
Hong Jae Yeol đút tay vào túi áo khoác da, gót giày boot nện trên mặt đất đều đều, hắn đi về phía tiểu khu, mượn gió lạnh xua đi cơn khô nóng. Bảo vệ thấy hắn không kiểm tra, trực tiếp cho hắn qua cửa.
Bảo vệ Lee cười đôn hậu: "Hôm nay là sinh nhật cháu phải không, chúc mừng nhé. Đây, chú cũng không có gì nhiều nhặn, cháu đừng chê."
Ông lấy túi quà nhỏ trên bàn làm việc đưa cho Hong Jae Yeol, túi quà không lớn lắm, đóng gói cũng khá thô sơ nhưng nặng ở phần tình cảm. Món quà này tốn không ít tiền của ông, ông cũng không tiếc mấy, công việc này của ông là nhờ hắn mới được làm, chí ít cũng phải có tâm.
Hong Jae Yeol lễ phép cúi đầu cảm ơn ông, nhận quà bằng hai tay rồi quay gót về nhà.
Nhìn gói quà trong tay, hắn không biết nên vui hay nên buồn. Gia đình tổ chức cho hắn một bữa tiệc sinh nhật long trọng, mời đủ các thành phần trong giới đến. Ồn ào, náo nhiệt, quà cáp chất thành núi trong phòng.
Hong Jae Yeol lại không có tâm trạng hưởng thụ cùng bọn họ, hắn là nhân vật chính, không thể bỏ về sớm đành nán lại tới hơn 9 giờ đêm rồi lấy lý do về trước.
Tại sao tất cả đều nhớ sinh nhật hắn, còn cậu thì không?
Vốn dĩ Hong Jae Yeol cũng không để tâm đến ngày này nhưng mọi người xung quanh ai ai cũng nhắc, ngay cả bác bảo vệ còn tặng quà, làm sao có thể không chạnh lòng cho được.
Hắn và Park Hyung Suk ở bên nhau từ cấp ba, tốt nghiệp thì ở chung, cậu luôn quan tâm đến từng tiểu tiết của hắn, sao lại không nhớ sinh nhật hắn. Tin nhắn chúc mừng ùa đến tới tấp từ sáng sớm, chuông báo điện thoại reo cả ngày, hắn phiền không chịu được dứt khoát tắt luôn thông báo.
Còn người hắn mong chờ nhất lại không thấy bóng dáng đâu, Hong Jae Yeol chua xót nghĩ. Dạo gần đây cậu thường xuyên tránh mặt, nói chuyện đều né tránh ánh mắt của hắn, cứ canh lúc hắn không có mặt chạy đi đâu đó.
Dù Hong Jae Yeol có tin tưởng Park Hyung Suk đến đâu cũng thấy nghi ngờ nhưng không hỏi thẳng cậu, hắn sợ hỏi ra thì mộng đẹp của hắn sẽ tan vỡ.
Giờ thì hay rồi, người không thấy, giọng không nghe, tin không gửi. Hắn ấm ức, hắn đau lòng, chiều quá sinh hư mất rồi.
Đèn trong nhà bọn họ đang bật sáng, có lẽ Park Hyung Suk đã về, Hong Jae Yeol bước nhanh hơn, bắt đầu nhen nhóm vài tia hi vọng.
Thở dài lấy chìa khóa tra vào ổ, một tiếng "cách" nho nhỏ vang lên, Hong Jae Yeol đẩy cửa bước vào phòng khách.
"Anh về rồi!" Một bóng dáng nho nhỏ bật dậy đi tới trước mặt Hong Jae Yeol, nói nhỏ.
Hắn cúi đầu thanh niên thấp bé, cậu mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen chỉnh chu, môi nở nụ cười gượng gạo: "Anh, anh ăn cơm chưa, chắc chưa ăn phải không?"
"Em..." Không để hắn phản ứng, Park Hyung Suk kéo tay Hong Jae Yeol vào phòng bếp, nhấn hắn xuống ghế.
Trên bàn ăn bày bốn món mặn, không bao gồm cả hoa quả, giống hệt ngày bình thường.
Park Hyung Suk ngồi xuống ghế đối diện hắn, hỏi: "Tối nay sao anh về muộn thế?"
Hong Jae Yeol còn tưởng cậu chuẩn bị cho hắn một bất ngờ, không ngờ lại tưởng bở, hắn nén sự thất vọng, bày vẻ mặt bình thản trả lời: "Tối nay có tiệc mừng."
"Vậy hả?" Park Hyung Suk không hỏi thêm, chỉ gắp thức ăn vào bát hắn, động tác tay hơi sượng sạo.
"Em có nhớ hôm nay là ngày gì không?" Hắn thăm dò, nhai miếng thịt bò như nhai miếng cao su dai nhách.
"Ngày 1 tháng 9. Có chuyện gì hả anh?"
"Không, không có gì, anh hỏi thế thôi."
Hong Jae Yeol ôm lòng hụt hẫng nhanh chóng kết thúc bữa cơm này với vài miếng qua loa, hắn ăn không vào.
Park Hyung Suk dọn dẹp chén đũa, không nhìn hắn, nói lấy lệ: "Anh đi tắm đi, em chuẩn bị nước rồi."
Lê bước vào nhà tắm, Hong Jae Yeol trầm mặc, cậu thực sự quên rồi, câu không nhớ sinh nhật hắn. Cậu thực sự chán hắn rồi ư? Cậu đã có người khác?
Dìm người vào bồn tắm rộng lớn, hắn cố gắng mượn dòng nước xua đi suy nghĩ ấy trong đầu, có thể em ấy bận quá nên quên mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều.
Hắn ngâm tới khi nước lạnh mới đứng dậy lau người, nhìn hình người trong gương rộng lớn, hay hắn xuống sắc tới mức đó rồi.
Lắc đầu đẩy cửa ra khỏi phòng, đèn ngủ cam nhạt hai bên giường bật sáng, rèm cửa kéo kín mít. Hong Jae Yeol không thấy cậu đâu, hắn chán nản lau người.
Park Hyung Suk đột nhiên bước vào phòng, nhỏ giọng hát:
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you ."
Giọng cậu trong trẻo, âm thanh ngọt ngào lặng lẽ vang lên giữa căn phòng, ca từ đơn giản phát ra từ miệng cậu lại như khúc hát của thiên sứ.
Hong Jae Yeol cứng đờ người. Park Hyung Suk tay bưng một chiếc bánh kem dâu tây, phía trên cắm hai cây nến nhỏ. Cậu dịu dàng nhìn hắn, tình yêu trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Park Hyung Suk kết thúc câu hát cuối cùng, mỉm cười ngọt ngào nói với hắn: "Anh, chúc mừng sinh nhật!"
Hong Jae Yeol không nói nên lời, trân trân nhìn cậu. Không phải cậu quên sinh nhật của hắn sao, sao...?
Thấy hắn không phản ứng gì, Park Hyung Suk có chút ngượng, chơi trò bất ngờ mà người ta không nói gì. Ít ra cũng phải phản ứng gì đi chứ.
Hong Jae Yeol không biết nói gì: "Cảm...cảm ơn em."
"Anh, anh ước cái gì đi." Cậu thở phào, giục hắn. "Nến sắp tắt rồi."
Hắn máy móc làm theo, ước cái gì được, cái gì hắn cũng có rồi. Giả bộ chắp tay nhắm mắt, thực chất trong lòng hắn vui sướng reo hò.
Em ấy không quên mình, em ấy vẫn yêu mình.
Thổi tắt hai cây nến, Park Hyung Suk đặt bánh kem lên đầu tủ, ngồi xuống giường hỏi hắn: "Vừa nãy anh ước gì vậy?"
Không thể nói mình nghĩ linh tinh được, Hong Jae Yeol chống chế: "Nói ra mất thiêng. Dù sao cũng cảm ơn em, anh vui lắm."
"Vâng." Park Hyung Suk khẽ đỏ mặt mờ ám, tìm chủ đề nói.
Nhìn chiếc bánh kem xiên vẹo, thế nào cũng không giống đồ mua ở tiệm, hắn hỏi: "Cái này em mua ở đâu vậy? Đẹp lắm đấy."
"Cái đó... Là em tự làm." Được khen, Park Hyung Suk không khỏi vui vẻ. Cái bánh này là cậu nhờ Ha Naeul chỉ dạy cả tuần mới làm ra được.
Hắn xúc động mãnh liệt, xoa đầu cậu khen mấy câu tâng bốc cậu lên trời. Bé người yêu vì chuyện này mà chuẩn bị không ít thời gian và công sức, dù trẻ con đôi chút nhưng đó là cả trời tâm tư cậu dành cho hắn.
Lại thấy mình chỉ quấn mỗi khăn tắm cũng không ổn liền lại tủ quần áo tìm áo ngủ, thuận miệng hỏi đùa: "Không có quà cho anh sao?"
Hắn không hẳn là muốn quà, có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ là muốn trêu cậu.
Park Hyung Suk chợt kêu lên: "Đừng...đừng mặc đồ!"
"Hả?" Hong Jae Yeol tưởng mình nghe lầm, hỏi lại. "Tại sao?"
"Anh đừng mặc nữa. Dù... dù gì cũng phải cởi."
Hong Jae Yeol hoài nghi có phải mình bị lãng tai hay không, bé người yêu của hắn vừa nói gì vậy. Hắn ném ánh mắt hoang mang nhìn cậu.
Park Hyung Suk người đỏ như tôm luộc, tay run lên, cậu hít sâu một hơi hạ quyết tâm, chậm chạp trút bỏ lớp quần áo mỏng trên người ra. Ngón tay thon nhỏ đặt trên cúc áo tròn, từ từ cởi.
Mỗi một phân cởi bỏ là một cảnh xuân lộ ra.
Hong Jae Yeol trợn mắt không chớp lấy một cái, thanh niên trước mặt hắn, cởi toàn bộ quần áo trên người để lộ ra cơ thể trắng tuyết bên dưới.
Park Hyung Suk ngồi trên giường, thân thể lõa lồ trần trụi dưới tầm mắt nóng cháy của hắn tựa như một món tế phẩm hoàn mỹ nhất. Đôi mắt to tròn không dám nhìn thẳng vào hắn, hàm răng trắng cắn môi dưới run rẩy không phát ra một tiếng động. Khuôn ngực vì hô hấp hỗn loạn mà phập phồng lên xuống.
Đôi chân dài thẳng tắp hơi co lại, đầu ngón chân cuộn tròn lại. Ruy băng đỏ lửa như con rắn nhỏ dài len lỏi khắp mình mẩy, ôm siết lấy làn da nõn nà tạo thành từng vệt đỏ lựng chói mắt. Sợi dây đỏ quấn quanh cánh tay, bao vây vùng ngực bằng phẳng chạy xuống vòng eo mượt mà, rồi...
Cảnh dưới nữa thực sự không dám nói, đến Hong Jae Yeol cũng không nỡ nhìn.
"Em, chuyện gì..."
Park Hyung Suk nói lí nhí, cúi gằm mặt: "Quà sinh nhật của anh. Không phải anh hỏi sao."
Bọn họ quen nhau hơn ba năm nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Một phần vì Hong Jae Yeol lo cậu còn nhỏ, phần vì Park Hyung Suk sợ đau. Dây dưa mãi mới đến bước tuốt súng cho nhau, chưa kể số lần còn cực kỳ ít.
Hong Jae Yeol tuổi trẻ sung mãn, nhẫn được từng này thời gian, quả thực không dễ dàng gì, nhiều khi còn bị Nomen "đồng bệnh tương lân" hỏi thăm.
Lần này Park Hyung Suk tự trói mình đưa tận miệng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Hắn cố giữ lại tia lí trí cuối cùng, thân dưới nóng cháy muốn nổ tung. Hắn nhẫn nại hỏi, giọng khào khào: "Em chắc chắn? Không hối hận?"
"Dù tôi có làm gì?"
Park Hyung Suk cắn môi, lưỡng lự trong giây lát rồi gật đầu thay cho câu trả lời. Cậu biết hắn nhẫn nhịn vì mình, sao không đau lòng cho được, cứ thuận theo đi, cậu đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Nhận được đáp án mong muốn, sợi dây thần kinh căng như dây đàn đứt phựt.
Hong Jae Yeol quỳ gối trên đệm mềm, cẩn trọng đặt cậu nằm vào chính giữa giường, thân thể to lớn gần 1 mét 90 bao trùm lên Park Hyung Suk nhỏ nhắn chỉ cao 1 mét 60.
Cậu là con mồi nhỏ bé bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn gã thợ săn khổng lồ từng bước tiến tới, chiêm ngưỡng tư thái e dè của cậu, cắn nuốt từng mảnh da thớ thịt trên thân thể.
Hong Jae Yeol trầm thấp nhắc nhở cừu con đang e sợ: "Em đã nói mình không hối hận."
Dứt lời hắn cúi đầu hôn lên đôi môi hồng hào của Park Hyung Suk, bắt đầu món khai vị của bữa ăn khuya đầy mùi vị của tình dục, hắn nuốt trọn lời nói sắp tới của cậu. Xúc cảm mềm mại xâm chiếm đầu óc hắn, môi cậu ngọt hơn bất cứ loại đường mật nào hắn từng nếm qua. Đầu lưỡi linh hoạt cướp đoạt dưỡng khí, công thành cướp đất chỉ trong giây lát, đảo loạn khoang miệng. Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt như đổ thêm ma lực vào lửa quỷ.
Hắn yêu chết đôi môi này, mỗi lời nói phát ra từ đôi môi này đều khiến lửa dục sôi trào. Mật ngọt nơi này không biết đã nhấn chìm hắn biết bao nhiêu lần.
Mãi khi Park Hyung Suk khó khăn đẩy đầu vai hắn mới tạm buông tha để cậu hớp lấy chút không khí. Cậu say người trước mặt, cũng say cả hơi rượu vang thoang thoảng nơi đầu môi chót lưỡi ấy.
Đôi môi bị hôn đỏ bừng lên như trái cherry đẫm nước chờ người tới hái, hai mắt nâu đen phủ hơi sương ngây thơ mà dụ hoặc tới cực điểm
Hong Jae Yeol bắt chéo hai tay Park Hyung Suk qua đầu, thắt đầu ruy băng còn dư nơi cổ tay, trói không cho cậu tự tung tự tác. Thế này rất đẹp, hắn đã muốn làm với cậu thế này từ lâu, hiện tại có cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Hắn dùng bụng ngón tay khẽ khàng mơn trớn làn da mềm mại của cậu. Mềm mại khiến hắn yêu thích không buông tay.
Hắn khảy khảy trêu đùa hai viên đậu đỏ dựng đứng trên mặt tuyết trắng vì lạnh, cảm nhận cơ thể cậu căng thẳng, hắn à tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đầu vú của Hyung Suk nhà ta mẫn cảm thật đấy, mới chạm vào đã cứng lên rồi này."
Park Hyung Suk đã nghe lời tục nhiều rồi nhưng đặt trong tình huống này thật sự ngại không dám nghe.
Hong Jae Yeol há miệng ngậm lấy đầu vú bên trái, gai lưỡi thô ráp liếm láp da thịt mềm nhuyễn, dùng lực mút vào như đang hút sữa mẹ. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, rất chăm chỉ mà nhào nặn đầu vú bên phải. Hắn rõ đây là điểm mẫn cảm nhất trên người Park Hyung Suk, càng cố ý trêu chọc: "Nếu hút thế này, liệu vú nhỏ của Hyung Suk có chảy ra sữa không nhỉ?"
Park Hyung Suk bị khoái cảm kích thích tê dại đầu óc, ngọt giọng rên rỉ: "A~ không... không thể... Em là... là con trai... ưm!"
Tiếng rên mềm mại phảng phất mang theo tia mị ý như muốn câu hồn đoạt phách. Hong Jae Yeol dùng răng nanh day day đầu vú đáng thương bị mút đến sung huyết.
"Ưm...ahhh..." Cậu vội mím miệng không cho âm thanh đáng xấu hổ đó thoát ra ngoài, âm thanh đó chắc chắn không phải cậu phát ra.
Hong Jae Yeol nhanh tay tách môi cậu ra: "Đừng làm vậy, tôi muốn nghe tiếng của em."
"Nhưng..." Park Hyung Suk yếu ớt phản bác, mái tóc đen ngoan ngoãn phủ xuống trước vầng trán, vừa ngoan vừa tội nghiệp.
"Nghe lời nào, em đã hứa rồi."
Hong Jae Yeol thấy cậu không phản kháng nữa, thỏa mãn ngắm nhìn thành quả của mình. Hắn dời mắt xuống phía dưới, nhướng mày ra chiều ngạc nhiên: "Bé Hyung Suk mới thế cũng cứng phân nửa rồi. Em mong chờ tôi đến thế cơ à."
Ráng đỏ trên má Park Hyung Suk lan cả lên mang tai, kích thích như vậy cậu không kìm được, đây chỉ là phản ứng bình thường mà thôi.
Hong Jae Yeol kéo phăng chiếc khăn tắm che bộ vị quan trọng ném xuống đất. Con quái vật ngủ yên trong bụi rậm thức tỉnh từ lúc Park Hyung Suk ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn tới, tinh thần hừng hực ngẩng cao đầu sẵn sàng cho công cuộc sắp tới.
Park Hyung Suk ngây ngẩn nhìn Hong Jae Yeol, cơ thể ấy hoàn mỹ như được chính tay Thượng đế đắp nặn, chắc khỏe hữu lực, đường cơ săn chắc cuốn hút người nhìn. Giọt nước từ tóc chưa kịp lau chảy dọc sườn mặt góc cạnh, tóc mái bạch kim vuốt ngược lên hoàn toàn để lộ đôi mắt phượng sắc bén, trong đôi mắt ấy đều lầ cậu.
Chỉ là... dương vật thô to màu đen tím uốn lượn đầy gân xanh trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng của Hong Jae Yeol. Thi thoảng còn hơi giật nảy lên, quy đầu rỉ ra vài giọt dịch trắng.
Park Hyung Suk nuốt nước bọt, lâu nay vẫn biết "cái đó" của hắn rất khủng bố nhưng giờ nhìn lại cậu thấy vô cùng đáng sợ. Nếu tiến vào cơ thể cậu, lỡ chết người thì sao.
So với của Park Hyung Suk thì khác biệt một trời một vực, dương vật của cậu là tiêu chuẩn của nam giới Hàn Quốc, màu sắc phấn hồng đáng yêu, ngay cả lông mao cũng thưa thớt nhạt màu, hai viên bi cũng rất đáng yêu.
Không so sánh không có đau thương mà.
"Đẹp lắm phải không?" Hong Jae Yeol quan sát không bỏ lỡ biểu cảm nào của Park Hyung Suk, "Mai cho em sờ cả ngày. Còn đêm nay, em phải cho tôi thưởng thức trước."
"Nào, nâng hông lên."
Hong Jae Yeol lật sấp người cậu lại để cậu nằm úp trên mặt giường. Ruy băng quấn rất đúng chỗ, vừa vặn siết chặt khiến hai cánh mông trắng càng thêm cong vểnh. Hai bàn tay to nhào nặn nắn bóp nó thành đủ các loại hình dáng. Cơ thể Park Hyung Suk nhìn qua có vẻ nhỏ gầy nhưng chỗ nào cần thịt thì có thịt đầy đủ. Đặc biệt là ở nơi này.
"Tôi nuôi em ba năm trời không thấy em mập lên chút nào, thì ra thịt đều dồn hết ở đây. Em xem tay tôi thế này còn nắm không hết."
Park Hyung Suk vùi đầu vào gối như đà điểu, thẹn thùng không dám ngẩng đầu, vành tai đỏ sắp nhỏ ra máu. Lúc Kim Yui gợi ý trò tự gói mình lại đem tặng đã sốc không dám tin, nào ngờ bị dụ vài ba câu đã hùa vào với cô nàng làm rồi. Sai quá sai.
Hong Jae Yeol ăn đủ món khai vị, bắt đầu nếm thử đến món chính.
Ngón tay hắn lần mò tiến thăm nụ hoa nhỏ đơn thuần giữa hai cánh mông bị chà đạp thê thảm. Nụ hoa hồng nhạt e thẹn khép mở, lấp ló thấy được nếp uốn dày đặc bên trong, đáng yêu giống hệt chủ nhân của nó, hắn rũ mí mắt che đi nội tâm rực cháy. Hắn thử xoa nắn miệng huyệt, thân thể dưới thân run lên, hai đùi mỏi tê còn run dữ dội hơn, hắn hỏi: "Em tự làm?"
Park Hyung Suk thì thầm: "Phải... Ưm... L... là em..."
Hong Jae Yeol tưởng tượng ra cảnh cậu ngại ngùng tự "làm" cho mình mà huyết mạch sôi trào, chậm rãi vói một ngón tay vào khuấy đảo động nhỏ, thọc vào rút ra. Ban đầu đường đi có chút khô khốc, dần dà thành ruột bắt đầu tiết ra dâm dịch nhớp nháp, Hong Jae Yeol thuận lợi nhét thêm một ngón tay nữa.
Tay hắn mang theo vết chai dày thô ráp do cầm vũ khí nhiều năm linh hoạt ma sát kích thích thành ruột yếu ớt không ngừng chảy nước phát ra tiếng "tí tách". Lỗ đít nhỏ ngây ngô chưa trải sự đời cũng tự biết mấp máy ăn mấy ngón tay. Lúc rút ra còn kéo theo sợi chỉ mỏng, ướt đầm cả mông nhỏ rung rung.
"Ưm!...a...a" Khoái cảm nhỏ lẻ chỉ làm cậu thêm khó chịu.
Hong Jae Yeol đưa tới trước mắt Park Hyung Suk nói: "Em xem, lỗ đít nhỏ của em không cần bôi trơn cũng tự chảy ra nước dâm đầy tay tôi. Vậy là nó đã đói khát tới mức nào chứ?"
"A~ Đừng, đừng nói...." Park Hyung Suk nhìn dâm dịch chảy từ hai đầu ngón tay xuống khớp nối rõ ràng hận không thể chui xuống đất. Cậu da mặt mỏng nào chịu được dâm ngôn lãng ngữ như vậy, chỉ có thể phản bác đứt quãng.
Cậu không thể dâm đãng như vậy được.
Khúc dạo đầu nói nghe có vẻ lâu nhưng với Hong Jae Yeol thì lâu thật. Hắn sợ nhịn thêm chút nữa con hàng 18cm của hắn sẽ héo thật luôn, thấy lỗ nhỏ mở rộng vừa đủ, hắn ghé lại bên tai Park Hyung Suk thỏ thẻ: "Tôi vào nhé. Nếu không chịu được thì nói tôi dừng lại."
Park Hyung Suk ậm ừ đồng ý trong cổ họng, không đồng ý chẳng lẽ giờ cậu lại nói hắn bỏ đi đừng làm nữa.
Hong Jae Yeol đặt quy đầu to tròn như....ngay miệng huyệt, nhẹ nhàng cọ xát. Sau đó không hề báo trước mà cắm "phập" vào trong. Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng Hong Jae Yeol là tiếng kêu thỏa mãn còn Park Hyung Suk là ăn đau mà kêu.
"Aaaaa!" Park Hyung Suk hét thảm, chút khoái cảm kia lập tức bay biến thay vào đó là đau đớn ập đến, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, ngón tay cậu bám chặt lấy ga trải giường, lệ nóng trong hốc mắt trào ra, "Đừng... đừng di chuyển! Ahhh... Kh, khó chịu.... Em đau....ah..."
Gậy thịt này khác biệt một trời một vực với ngón tay thon dài kia, nó vừa thô to vừa nóng.
Hong Jae Yeol bị vách thịt non nớt nóng ấm kẹp đến tê dại da đầu, nén dục vọng muốn đưa đẩy dương vật tiến sâu vào trong động nhỏ mất hồn này. Hắn đã cố ý chọn cách vào từ phía sau để giảm bớt đau đớn cho cậu nhưng có vẻ cũng không khá hơn là bao, nghe tiếng thét của cậu hắn cũng xót, đành hôn lên mái tóc đen mượt, mềm giọng dỗ: "Thả lỏng một chút, đừng căng thẳng."
Dưới lời dỗ dành của Hong Jae Yeol, Park Hyung Suk phối hợp cố thả lỏng cơ thể để thích ứng dị vật to kinh người nằm trong cậu. Lỗ đít nhỏ cũng rất hiểu chuyện tiết ra càng nhiều nước bôi trơn lấy lòng dương vật nóng bỏng đang nghiền áp nó.
Hong Jae Yeol thử nhẹ nhàng đưa đẩy dương vật, cơn đau vơi bớt, trong cậu lại nảy sinh vài tia ngứa ngáy bức bối, mông nhỏ bất giác lắc lư như đón hùa vị khách lạ tiến thăm.
"Em muốn rồi." Hong Jae Yeol khẽ cười, bắt đầu tăng tốc lao vào cuộc chơi dục vọng. Đến đây thôi, kiên nhẫn của hắn đã hết. Gậy thịt dữ tơn không còn cố kỵ gì nữa tàn nhẫn công phá lỗ đít nhỏ, mỗi lần thọc vào nếp uốn bên trong như hàng ngàn cái miệng nhỏ cắn mút dương vật của hắn.
Tiếng nước "lép nhép" vang lên giữa gian phòng rộng lớn hòa cùng tiếng hai thân thể giao hợp. Eo chó đực dũng mãnh nắc dọng không biết mệt, hận không thể làm bù hết ba năm ăn chay trong một lần.
Park Hyung suk không quỳ nổi, sụp xuống giường, Hong Jae Yeol nhanh tay giữ cậu lại, nâng hông dẻo dai đụ vào càng thêm sâu. Eo thon nhỏ cong thành một đường cong mê người, cần cổ nõn nà nâng lên, xương cánh bướm tinh tế không to rộng.
Hong Jae Yeol nắm lấy cằm bắt cậu ngẩng đầu, cúi đầu cắn lên gáy cậu như đánh dấu chủ quyền. Hắn tham lam hít lấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc phảng phất như mùi cỏ non tươi mát. Thứ cỏ tựa cây thuốc phiện này luôn khiến hắn chìm đắm không lối thoát.
Cậu bất lực rên khóc, sung sướng đánh chiếm tâm trí, chỉ có thể thở dốc hùa theo nhịp độ của hắn: "Chậm...ưm... chậm một chút! Ahhh.... Anh...."
"A... anh... ahhh đã nói...."
"Anh chưa nói gì hết."
Hong Jae Yeol mắt điếc tai ngơ, không chỉ không chậm lại còn ra sức nắc hông. Lỗ đít đáng thương chỉ có thể cố sức mở miệng huyệt bị đụ cho sưng đỏ để hắn làm càn.
Đột nhiên Hong Jae Yel dừng lại như suy nghĩ cái gì đó, hắn nâng người Park Hyung Suk để cậu mặt đối mặt với mình, hắn muốn nhìn biểu cảm trên gương mặt đẹp đẽ đó, dương vật đảo một vòng lại vô tình chạm qua một khối thịt mềm hơi nhô lên. Hắn tìm được điểm mẫn cảm còn mang ý xấu không khách khí nghiền áp.
"Ahhh.... đừng... đừng ch..chạm vào đó!" Giọng Park Hyung Suk bất chợt cao vút lên, khoái cảm như sóng triều đánh úp trên người cậu, bé Hyung Suk hôm nay định lực không tốt lập tức buông vũ khí bắn ra tinh dịch màu trắng ngà, tích đầy lên cơ bụng săn chắc của Hong Jae Yeol. Chất lỏng dâm mỹ tích lại ở bụng dưới của hai người, nhầy nhụa không chịu nổi.
Park Hyung Suk bắn xong toàn thân mềm nhũn thành một bãi nước, ánh mắt thất thần, lông mi cong dài vương nước mắt trong suốt, da thịt trắng nõn phủ tầng mồ hôi mỏng. Môi đỏ hé mở thở gấp.
Hong Jae Yeol vuốt sống lưng cậu, cười nhẹ: "Mới đó mà em đã bắn. Nhưng con cặc của tôi vẫn chưa được ăn no, đành để em chịu ấm ức một lúc vậy."
Nói rồi không đợi cậu định thần, hắn đơn phương kết thúc giờ giải lao, tiếp tục mạnh bạo thọc vào rút ra, nước dâm cú thế tí tách chảy đọng một vũng trên ga giường nhăn nhúm.
Park Hyung cảm thấy mình bị đâm thủng, thứ đồ chơi của hắn vừa nóng vừa khủng bố, không ngừng công phá hang động. Mỗi lần địt vào cơ thể cậu lại tách ra một đoạn nhỏ, hắn sẽ nắm lấy vòng eo dẻo dai kéo cậu về, địt càng mạnh, cố ý đè lên điểm mẫn cảm đổi lấy một chuỗi thanh âm nghẹn ngào rên rỉ.
Hắn sờ lên bụng dưới của cậu, giọng đầy mùi lưu manh: "Em.... ah... cảm nhận được không? Con cặc của tôi ở bên trong em, nó ở đây? Hay là ở đây?"
"Em kh... không... ưm... biết! Hức... Anh, anh... nhẹ... hức" Park Hyung Suk nghiêng đầu sang một bên, nức nở khóc, sao hắn có thể nói ra miệng những lời như vậy chứ.
Hong Jae Yeol tát vào cánh mông vểnh của cậu, để lại dấu tay đỏ in sâu trên làn da: "Em nói dối."
"Kh... không... ưm... em... a... không nói dối!"
"Bé ngoan không được nói dối." Hắn lại tát vào cánh mông còn lại, thân dưới vẫn không quên nhiệm vụ, điên cuồng thảo phạt u cốc. Hong Jae Yeol phát hiện mỗi lần đánh hắn đều có chút hưng phấn không tên. "Em biết."
"Không...ahh~"
"Nói đi, nói ra được tôi thả chậm tốc độ."
Park Hyung Suk thút thít khóc, khóe mắt đỏ bừng: "Ở đó, phía dưới..."
Hong Jae Yeol chơi đến nghiện, sớm biết nam nam hoan ái sung sướng vượt tưởng tượng của mình hắn đã ăn cậu từ lâu. Thật muốn chết trên người yêu tinh bé nhỏ của hắn.
Dù sao cũng là lần đầu, Hong Jae Yeol nhanh chóng tới cực hạn, hắn đưa đẩy vài trăm cái, trầm giọng gầm lên, bụng dưới co rút bắn ra từng đợt tinh dịch nóng bỏng. Bắn ước chừng vài phút, Hong Jae Yeol tiếc nuối rút dương vật nửa mềm ra khỏi huyệt động mất hồn, tường thịt còn lưu luyến cắn mút dương vật không buông.
Nhìn Park Hyung Suk xụi lơ trên giường, mỹ nam, vải đỏ, dịch trắng, thảm đen, quá đẹp đẽ. Cậu thở không ra hơi, nước bọt theo khóe miệng hé mở chảy dọc xuống vải mềm, ánh mắt mê ly xuất thần. Bé gà con đáng thương mềm oặt. Từ trên xuống dưới không nơi nào không có vết gặm cắn, cả người cậu lúc này như con búp bê vải rách nát.
Lỗ đít nhỏ hẹp ngây ngô bị đụ cho sưng to chín rục gắng sức cũng không chứa hết tinh dịch hắn bắn, bụng nhỏ phồng lên như mang thai ba, bốn tháng, dịch tràn ra thấm đẫm một vùng, lầy lội dính nhớp.
Hong Jae Yeol xót xa vuốt mái tóc đen mướt mồ hôi, hận không thể đập cho mình một trận vì làm cậu ra nông nỗi này. Lát sau hắn thỏ thẻ: "Hyung Suk của anh, một lần nữa nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com