Miss 3
Miss 3
Sakura mơ màng mở mắt khi ánh nắng lọt vào phòng. "Lạ thật! Tối qua ngủ dưới sàn cơ mà...? A!!" Cô đưa mắt tìm, nhưng không hề thấy bóng dáng người con trai tối qua. Bất giác, cô trút tiếng thở dài, chắc là tối qua anh thức giấc dậy và về phòng rồi. Hay là... Syaoran đã bế cô lên giường? Sakura cắn môi.
Nghĩ đến đó, cô tự nhiên đỏ ửng cả mặt, vội đưa hai tay tát mạnh vào má, ngốc quá! Syaoran đời nào làm như vậy chứ!!!! Nhưng mà... giá như được vậy thì..... (Sakura ơi, thích thì nói đi, để tui hùi hụp qué!!!!!!!)
o0o
Liên tục đã ba ngày, Sakura không liên lạc với Yuki, khiến anh tức điên lên, lần gần đây nhất là đập phá hộp đêm, trong vòng hai giờ đồng hồ, hộp đêm đó trở thành bãi phế liệu, khiến mười người bị thương.
Yamazaki và Mizaki ngồi trố mắt nhìn thằng bạn lần-đầu-tiên-uống-rượu. Còn Yuki liên tục rủa:
- Chết tiệt!! Chết hết đi cho rồi!!!!
Mizaki quay sang thì thầm:
- Nè, có nên ngăn hắn lại không, để thế này, có khi bệnh của hắn bộc phát thì khổ!
Yamazaki cười mếu:
- Dạ chị, em chưa muốn chết, em còn iu đời lắm ạ!
Mizaki trợn mắt:
- Chứ để thế này lát hắn lên cơn ai khổ hả??
Yamazaki nuốt nước bọt, khẽ khều vai Yuki:
- Yuki dễ thương... ơi.... không uống nữa nhé....!!!
Yuki mặt đỏ gay đứng vụt dậy đưa mắt nhìn Yamazaki.
Theo phản xạ, Yamazaki đưa hai tay ra đỡ, miệng liên tục la lớn:
- Ah, ba... tha cho con con còn iu đời lắm! Con còn chưa cưới vợ sinh con, họ hàng tổ tông nhà con đều nhờ cậy vào con nối dõi xin ba tha cho con!!! Ba cứ uống đi mà!!!!!.... (Yamazaki nói quá ùi, cùng lắm thì đi thụ tinh nhân tạo thui! +_+)
Yamazaki giật mình sau khi phun ra một trào ấy.
Yuki vẫn nhìn cậu chằm chằm, hỏi cậu trong tiếng nấc:
- Ê, biết cách nào để nắm bắt thông tin dân số không hả?
- Hả???? - Yamazaki và Mizaki tròn mắt
Yuki nhìn bộ dạng đó là biết ngay lũ bạn mình không có cách, đành ngồi xuống tiếp tục tu rượu vào cổ họng:
- A!!! - Yuki khẽ thốt lên - Con nhỏ nhà quê đó...mặc đồng phục Tomoeda! Chỉ cần canh là sẽ bắt được ngay mà hén!!!
Khuôn mặt cậu có chút phấn khởi hơn, rượu lại tiếp tục được gọi ra.
- Cho hỏi chút, cậu đang rình bắt ai vậy hả?
- Không có gì, chỉ là một con bé giúp việc...
- Gì??????
Mizaki và Yamazaki nhìn nhau, hét lớn, trong chốc lát đọc được suy nghĩ của nhau.
Một con bé giúp việc mà có thể làm thái tử Yuki của tập đoàn Higawa lớn thứ hai Nhật Bản phải đứng canh trước cổng trường hao tâm tổn lực như vậy.... Trên đời này có người như thế sao?????
Yamazaki nhíu mày:
- Con bé ấy chắc chắn không phải người bình thường...
o0o
- Bớ các bà ơi, Hotboy đang đứng trước cổng trường mình kìa!!!
Một đứa hét lớn, nhìn về phía chiếc limo đứng trước cổng trường, nơi có hai người thanh niên đang chờ sẵn.
Chiharu theo phản xạ tự nhiên về trai đẹp, vội kéo tay Sakura với Tomoyo chạy đến theo.
Người thanh niên đó, Sakura vừa nhìn là lập tức hóa đá ngay... mái tóc vàng nâu... đôi đồng tử tím nhạt.... AAAAAAAA!!!!!!!
Sakura vội bỏ chạy ngay, mặc cho hai nhỏ bạn trố mắt nhìn. Yuki tinh ý phát hiện ra cô, liền ngoắc tay cho bốn tên vệ sĩ đuổi theo, miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ:
- Nhà quê có đi đến tận cùng trái đất cũng không thoát nổi tay tôi đâu...
Sakura chạy hết hơi, bí quá bèn nấp vào cạnh thùng rác, mùi hôi bốc lên khó chịu vô cùng, đúng như cô mong đợi, bốn tên vệ sĩ đó chả dám lại gần chỗ cô núp, hehe... Hơ.... cái gì nhột... nhột dưới chân...
Sakura nuốt nước bọt, nhìn xuống...
-A!!!~!!!!!! C... CHUỘT!!!!!!!!!!!!
Sakura nhảy dựng lên, nhào ra ngoài, rồi lăn đùng ra xỉu, bốn tên vệ sĩ dùng cây đập chết con chuột rồi mới dám kéo cô đi.
Yuki gặp bốn tên đó với Sakura ở phía sau trường, lúc đó Sakura cũng đã tỉnh, òa lên khóc hụ hụ làm Yuki rất vừa lòng.
- Thấy chưa, cuối cùng cũng đã biết sợ tôi rồi đó chớ, hehe!!
Sakura vẫn không gật đầu, tiếp tục khóc, rồi nức nở:
- Chu... chuột!!!!
Ặc, Yuki như muốn ngã ngửa ra đất... thì ra là sợ chuột nên mới khóc hả... trời...
- Cô không sợ tôi bằng con chuột chớ gì???? - Anh trợn mắt
- Anh có gì sợ chớ, con chuột lúc nãy còn ghê hơn anh nhiều!!! - Sakura bĩu môi trong tiếng nấc. (Yuki đừng trách Sakura nhé, bạn ý còn ngây thơ lắm mừ ^.^)
Yuki nhìn trân trân vào cô... tự nhiên... tự nhiên... anh lại cảm thấy đau lòng... tự nhiên lại muốn được che chở cho cô những lúc thế này.... Sakura... dễ thương thật...
Yuki đỏ mặt, vội xua tan cái ý nghĩ kì cục trong đầu, lúng túng ngoắc tay cho bốn tên đó đẩy cô lên xe.
- Xung phong!!!!!!!!
Từ phía sau họ, Chiharu với Tomoyo tự động nhảy bổ ra, trên tay là chổi, sọt rác, hốt rác.... Hai người giáp là cà, uýnh bốn tên vệ sĩ một trận sống mái quyết liệt. (Sự thay đổi bất ngờ về Tomoyo, fan của Tomoyo đừng khóc nhé =_=)
Sakura lao vào can, cũng bị uýnh theo. Bảy người ì xèo một hồi, Yuki nóng mặt hét toáng:
- Thôi đi!!!!
o0o
Bảy người xếp hàng quỳ giơ hai tay lên trời, mặt ai cũng đều xây xát.
Yuki chỉ tay, hung hăng quát như té nước vào mặt bốn người vệ sĩ mặt mày bầm tím:
- Làm ăn kiểu gì vậy hả? Có mấy con nữ sinh mà uýnh cũng ko lại, vệ sĩ như thế về nhà đắp chăn đi ngủ còn hay hơn! Còn các cô!!! - chỉ mặt Chiharu với Tomoyo - Các cô lấy quyền gì mà xía vô chuyện của tôi???
- Còn bày đặt trong sáng! Ban ngày ban mặt đi bắt cóc con gái nhà lành, hỏi thử coi tôi với anh, ai tốt hơn ai, tụi tôi chỉ bảo vệ bạn bè thôi!
Chiharu dõng dạc nói, ánh mắt cô nhìn kiên cường hơn bao giờ hết, Yuki thừa biết đã bị người này dồn vào chân tường. Anh ôn tồn bảo Sakura:
- Giải thích đi chứ!
Sakura thở dài nhận lỗi và kể hết mọi chuyện ra. Sắc mặt hai người bạn chuyển dần sang tái mét. Chiharu gượng nhìn anh, lí nhí chửi thầm:
- Chết thật, giờ nói sao trời?
Yamazaki đứng bên cạnh tủm tỉm cười nhìn cô bé ấy, con gái như Chiharu đúng là lần đầu tiên anh mới thấy.
Rồi anh đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, là Sakura hả? Cái tên nghe rất quen thuộc, nhưng không biết đã gặp ở đâu.... Nhưng chắc là chưa, vì trên đời tìm được người mê hoặc được Yuki như vậy, tưởng chừng là không có, đừng nói chi là đã gặp. (Yamazaki ơi, con gái tập đoàn "Styed" đóa nhé!!!!)
Yuki thoát khỏi ảo tưởng, thôi nhìn chằm chằm Sakura nữa, (ảo tưởng gì chắc mí bạn cũng biết ^.^) chỉ lúng túng khoác tay
- Đi thôi, người cô hôi thế, ai dám ngồi cạnh, tôi dẫn cô đi lựa vài bộ (Yuki đại ca có ý gì đây!?!)
Yuki rút di động:
- "Skyblue" hả, đặt cho tôi hai chỗ!
Nghe đến hai chữ "Skyblue", hai mắt Chiharu và Tomoyo đã rực lên, Yuki biết ý, thở dài:
- Bốn chỗ!
Cửa hàng hiện ra trước mắt, Sakura mới ngớ cả người, lâu nay gia đình cô hợp đồng với một nơi bề thế như thế này, vậy mà cô không hề hay biết ư?????
Sakura bị Yuki nhét cho mấy bộ quần áo rồi dúi vào phòng thử đồ. Còn Chiharu và Tomoyo quay qua quay lại ở khu quần áo. Chiharu cầm một cái áo lên, trên áo có hàng chữ viết bằng thư pháp, Chiharu lẩm bẩm đọc thành tiếng
- C... rang... me... cua- rang- me???
Tomoyo bật cười, nắm lấy cái áo:
- Là Sa-rang-he!!!!
Rồi hai đứa nhìn nhau cười toe toét, Yamazaki cũng khịt mũi khẽ cười thầm theo. Yuki nhìn hai người họ, chép miệng:
- Đúng là đồ nhà quê, ngu cả lũ mà!
Anh nhìn sang phòng thay đồ, tự nhiên nóng bừng cả mặt, rồi luống cuống cầm đại một tờ báo lên, vờ dúi mắt vào nó. Chỉ có điều... tờ báo anh cầm... bị lộn ngược đầu!!!
Chiharu với Tomoyo nhìn, rúc mặt vào nhau cười:
- Thằng chả ngu thiệt!
(Giờ thì xin kết luận: cả ba cùng ngốc =_=)
Sakura đẩy cửa bước ra, bạn có tưởng tượng được không??? Sakura nhìn cực kì cute!!!
Áo T-shirt xanh lam, váy ngắn, tóc được thả ra, uốn sơ phần mái, thân hình nhỏ nhắn dễ thương, đúng là mẫu người con gái 9X mà bao thanh niên hằng mơ ước!!!
Yuki thẫn thờ nhìn cô, không thấy chớp mắt. Một người vệ sĩ huých tay anh
- Thiếu gia, chuông di động reo nãy giờ kìa!
Yuki lúng túng cầm điện thoại, cười hề hề như người từ mặt trăng rớt xuống:
- Ờ ờ, biết rồi...
Rồi anh cúp máy. Hai người vệ sĩ nhìn nhau, nghĩ thầm:
"Có nên nói với thiếu gia là ảnh lại cầm ngược di động rồi không nhỉ?"
o0o
Ngày hôm đó, Yuki bỏ hết mọi cuộc hẹn với bạn bè, anh chạy đến bệnh viện, chờ đúng một tiếng đồng hồ để vào phòng khám
Bác sĩ kiểm tra toàn bộ thân thể anh, lắc đầu:
- Làm gì có bệnh?
- Không thể được, chắc chắn có mà! Khám lại đi chớ!!!
- Cậu bị gì vậy hả, đã nói không có bệnh mà!
- Không thể, rõ ràng... lúc gặp nhỏ đó, tự nhiên tim tôi đập mạnh lắm, người run bần bật, thái độ tự nhiên cũng bị biến đổi nữa, chắc chắn là có vấn đề mà!!!!
Bác sĩ nghe anh nói, phì cười:
- Ngốc thế! Cậu yêu rồi đó!
- Hả?
- Cậu biết yêu rồi, nên mới thấy lạ, chớ có bệnh tật gì đâu????
- Yêu??? Con nhỏ đó ư????
Yuki tự dưng nhớ lại hình ảnh cô nhóc đó, đỏ ửng cả người, lúng túng rời khỏi phòng khám.
- Yêu??? Con nhỏ đó????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com