Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap57: Tình địch, bạn thân và bão tuyết. (1)

Nhạc: Kiss the Rain. Tập này với tập sau nghiêm trọng à nha! :((

~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong chap trước, sau khi đi suối nước nóng về, 1 cô bé tự xưng là Nanase Sakuragi chạy tới ôm chầm lấy Shinichi. Cô bé đã từng sống với anh 1 t/g do ba mẹ qua đời trong 1 vụ tai nạn. Đặc biệt hơn, cô bé cực kì ghét Ran. Chuyện gì sẽ xảy ra đây, mời các bạn đón xem.
.
.
.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tối hôm đó...

Ran chuẩn bị đồ ăn tối. Shinichi vừa tắm xong đã vội lao tới giúp đỡ Ran.
-Shinichi: để anh nhắc cái nồi canh ra bàn hộ em..
-Ran: ko..em làm đc mà..// *đỏ mặt*
-Shinichi: ít nhất cũng phải cho anh làm với chứ!😓

Ran lắc đầu.
-Ý em...em ko phải như vậy đâu..chỉ là.../// *quay mặt sang chỗ khác*

Shinichi cười.

"È...hém..!!!!"

Nana bước vào với mái tóc còn ướt. Khuôn mặt bực mình, cô hét lớn.
-Ai...ai cho chị đụng vào Niisan hả???? >:(
-Shinichi: ơ..ơ ko...anh chỉ hộ Ran mang nồi canh ra bàn ăn thôi mà!

Nana lắc đầu, nhỏ nhẹ.
-Niisan, anh đừng biện minh cho chị ấy!!!!

Nói rồi lại quay sang trừng trừng nhìn Ran.
-Chị đang định làm bùa chú gì để quyến rũ Niisan chứ gì??? Đừng hòng!

Nana đi lại nhắc cái nồi bỏ lên bàn. Cô nắm tay Shinichi rồi kéo anh cùng vào bàn anh với mình.
-Niisan sẽ ngồi kế em nhé! ^^
-Shinichi: ờ...ừm!!!!💦💦

Ran. *nghĩ thầm*
-Bộ mình có gì để quyến rũ Shinichi hả ta???? Con bé làm mình xấu hổ chết đi đc!! /////

Khi Ran vừa vào bàn ăn thì bỗng tiếng điện thoại bàn reo lên, cô ra nhấc máy.
-Alo, là ai vậy ạ????
Xin chào, đây có phải là nhà của ngài Kudo ko ạ??
-Ơ, dạ phải ạ! Ông đợi cháu một chút, để cháu chuyển máy cho cậu ấy ạ! Shinichi, có ng gọi đến cho anh này!!

Shinichi ngạc nhiên.
-Hửm??? Ai thế????
-Ran: em ko biết, nhưng người đó gọi anh là "Ngài Kudo" đấy! :O

Nana bỗng đứng dậy, phi thật nhanh ra ngoài. Cô giật máy và nói:
-Là ông quản gia của tôi!
-Ran: u...ừm!!!!!

Ran vào bàn ngồi ăn cơm trước. Trông có vẻ ko ổn, Shinichi liền hỏi.
-Shi: có chuyện gì à??
-Ran: con bé đúng là cáu kỉnh thật, vượt quá sức chịu đựng của em rồi!!☄️

Shinichi cười.
-Haha...em chấp với trẻ con làm gì... :'D
-Ran: anh phải biết đấy, Sakuragi-chan ghét em lắm cơ mà! Làm sao để ăn ngon trong t/g này đây! :(

Được 1 lúc lâu, Nana quay vào.
-Shi: ông ấy gọi cho em có chuyện gì à???
-Nana vui vẻ trả lời: ông ấy chỉ hỏi em có phá Niisan ko thôi...à đúng rồi, ông ấy còn bảo sẽ thuê phòng cho chúng ta nữa!!!
-Shi, Ran: phòng???? :'))
-Nana: ông ấy đã đặt phòng cho cả chúng ta đi đến khu trượt tuyết ở Habuka, tỉnh Nagano đấy ạ! ^^

Shinichi ngạc nhiên.
-T..tại sao?????
-Nana: còn tại sao nữa! Em sẽ được ở bên cạnh Niisan đó! *quàng tay* Đáng lẽ ra chị phải ở nhà trông nhà cho chúng tôi đấy, nhưng ông ấy bảo còn dư một vé nên tôi cũng ko còn cách nào khác là cho chị đi cùng...//// *e thẹn*

Ran mỉm cười.
-Ừm, cảm ơn em. 😅😅
-Nana: được, vậy em cũng phải ăn nhanh để lên soạn đồ cho ngày mai nữa.
-Shi: ngày...ngày mai????
-Nana: chứ còn ngày nào nữa ạ? Em chỉ có thể ở đây với Niisan 3 ngày nữa thôi! Đâu còn cách nào khác. Vì đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi mà!
-Shinichi: ......lần cuối???

Nana cười.
-À ko..ko có gì đâu...Em ăn no rồi, em lên phòng để chuẩn bị đồ đây,..💦💦

Con bé chạy nhanh lên lầu.
-Ran: em nghĩ anh nên làm gì đó đi! Sakuragi-chan trông tệ lắm đó!!!
-Shinichi: một lát nữa anh sẽ hỏi con bé sau.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
~~~~~~~~~~~~~~~~
"Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết của Hakuba, Nagano là một trong những điểm du lịch mùa đông tại Nhật Bản nhận được nhiều sự yêu thích của du khách. Nơi đây có những con dốc với độ cong tuyệt đẹp, ván trượt, giầy trượt và phòng tắm tiện nghi, là những yếu tố tuyệt vời gợi lên sự hứng khởi cho du khách."

"....Hakuba cũng sở hữu các khu nghỉ dưỡng, đồ ăn và các hoạt động phù hợp với rất nhiều phong cách, từ phong cách truyền thống Nhật Bản cho đến phong cách Tây Âu. Các cung đường trượt tuyết ở đây cũng rất đa dạng, từ các cung đường dài xuyên rừng cho đến những cung đường trượt với độ dốc cao dành cho những người ưa cảm giác mạnh. Tất cả đều sẵn sàng cho bạn lựa chọn....."-Google

-Oaaaaaaa...cuối cùng cũng đến nơi rồi!!!! -Nana hét lên.
-Ran: gần Giáng Sinh rồi, trời càng lạnh mà nơi này càng đông nữa! Ko hổ danh là Nagano mà!!❤️

Shinichi ngáp ngắn ngáp dài từ từ bước đến chỗ Ran và Nana.
-Hơ......buồn ngủ quá!!

Ran càu nhàu.
-Thật là...ko biết anh đã làm gì suốt cả đêm qua mà giờ lại kêu than buồn ngủ nữa...Đã vậy lên tàu còn ngủ say như chết nữa chứ! -.-
-Nana: sao chị lại nói Niisan như vậy??? Do anh ấy nằm cạnh 1 cô gái xinh đẹp như tôi nên ngủ ko được là chuyện bình thường mà!!

Ran giật mình.
-Ngủ...ngủ chung??/////
-Nana: thì có sao ko? Hay chị ghen à? Xin lỗi nha, nhưng tôi ko bao giờ bỏ cuộc đâu!!!

Ran.
☺️☺️☺️☺️☺️☺️☺️🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥⚡️⚡️⚡️⚡️⚡️⚡️💥💥💥💥💥💥☄️☄️☄️☄️☄️☄️🌪🌪🌪🌪🌪🌪🌪🌊🌊🌊🌊🌊🌊 À, ra là ngủ chung cơ mà! *rắc rắc* Em có biết rằng mình đã 12 tuổi ko vậy, nếu em ko kìm chế đc bản thân mình thì trước sau gì em cũng sẽ gặp hối hận đó.. *rắc rắc* 😊😊🔥🔥💥💥⚡️⚡️🌊🌊🌪🌪☄️☄️🌫🌫
-Shinichi, LẠI ĐÂY BỐ BẢO!!!!!!!!!!!!!!

"Binh binh, bốp bốp, chát chát..."

:)

Nana xanh cả mặt. Cô đi lùi lại, khuôn mặt sợ hãi. Bỗng...
-Nana: ui da.....bộ đi ko nhìn đường sao hả???
• Xin lỗi em gái nha, chị ko ....

Cả đám ngạc nhiên, nhìn nhau.
-Ran: So....sonoko?????
-Sonoko: Ran?????
- Cậu làm gì ở đây vậy??? :Ô
-Shinichi: gì đây, trùng hợp ghê! *nằm la liệt trên tuyết* :)
-Nana: gì vậy, ra là bạn của chị sao??? Nhìn cũng Mô-đen lắm đó! *phủi tuyết trên váy*

Sonoko ngạc nhiên.
-Con bé này là ai vậy????

Cuối cùng, cả đám đều ghé vào khu nhà trọ dưới khu trượt tuyết.
-Xin giới thiệu, đây là Sonoko Suzuki, bạn thân cùng lớp với chị và Shinichi. Gia đình cậu ấy có tập đoàn Suzuki giàu nhất cả nước đấy!
-Nana: woaaa...giàu nhất cả nước cơ à, thế mà lại đi chọn 1 nơi như thế này để đi du lịch. Đúng là "ba năm ở với ng đần, chẳng bằng một lúc đứng gần ng khôn"-tục ngữ ám chỉ sự Ngu Dốt.
-Sonoko: ai đó làm ơn thả nó trở về hành tinh mẹ đi! -.- Còn nhỏ mà mồm miệng dẻo thật!!!
-Ran: mà cậu đi với ai đến vậy?????

Sonoko trả lời.
-Tớ đi cùng với mẹ. Nhưng mẹ tớ hiện giờ đang ở trong khu Resort 5⭐️ đi Spa rồi, tớ ko thích nên đã đến đây để đi dạo, ai ngờ lại gặp mấy cậu ở đây! :)
-Shinichi: trùng hợp thật! 😅
-Sonoko: ủa mà Shinichi-kun, sao nhìn cậu tơi tả quá vậy!!!
-Ran: thì chuyện là... ///

HẢ???????????????

-Sonoko: ai cho con nhóc nhà ngươi ngủ chung với cái tên ngu đần khùng điên đại ngốc này hả?? Rốt cuộc là muốn gì đây?🔥
-Shinichi: ủa bà theo phe ai vậy Sonoko???? -.-
-Ran: thôi mà, ko sao đâu..
-Sonoko: 12 tuổi mà đã dám "sân si" với cái tên này! Nhưng rất tiếc là "hoa đã có chủ" rồi! Chị nghĩ là em nên " đi tìm hạt giống mới mà trồng" đi, sau này có khi là còn được nhiều hơn nữa đấy!
-Cảm ơn lời khuyên của chị nhé, tôi sẽ...Ghi..Nhớ!🔥
-Sonoko: 🔥🔥🔥 ko có gì!
-Ran: thôi mà thôi mà, tại sao bây giờ chúng ra ko đi tham quan nhỉ??? ^^%

Mãi được một lúc, mâu thuẫn mới được giải quyết. Cả đám cùng đi tham quan khu nhà trọ cao cấp này, rồi đi trượt tuyết, ăn uống với nhau mãi đến gần chiều.
••••••••••••••••••••••••

Sau khi ngâm bồn nước nóng xong, Nana nhìn thấy Ran lục lọi cái gì đó.
-Nana vừa lau đầu vừa hỏi: chị đang tìm gì vậy???
-Ran: sợi dây chuyền Sakura mà Shinichi tặng cho chị(chap 19), lúc nãy khi đi tắm, chị đã để nó ở đây mà!! Kì vậy ta...

Dường như nước mắt sắp ứa ra...
-Đó là món quà anh Shinichi đã tặng cho chị khi chị đi chơi ở biển, chị rất trân trọng nó, nhưng nó đâu mất rồi...Chị đã nhớ là đã để nó ở đây ko sai mà..

Nana thốt lên.
-T..tôi biết nó ở đâu rồi! Vừa nãy bạn của chị đã mang nó chạy lên khu nhà bỏ trống trên đỉnh núi mà trưa nay ta lên đó rồi!!
-Ran: là Sonoko sao?? Sao cậu ấy lại cầm mang lên đó?????
-Nana lúng túng: tại..tại *nắm chặt tay* tại vì...lúc nãy chị ấy bảo đã có 1 viên Sakura bị rơi ra trong sợi dây đó nên chị ấy đã đi lên đó tìm rồi...

Ran hoảng hốt.
-S...Sao????? Làm sao đây, trời đang có bão tuyết ở ngoài cơ mà! Cậu ấy lên đó làm gì vậy????

Chưa kịp suy nghĩ, Ran vội thay đồ, đeo khăn quàng vô và chạy lên khu nhà trên đỉnh núi tìm Sonoko.

"Chết đi!"

Ran vẫn cứ chạy mặc cho thời tiết đang bắt đầu xấu đi, gió thổi càng lúc càng mạnh dần.

-Bão tuyết lớn thế này cơ à??-Shinichi nói.
-Đúng là đáng sợ thật Niisan nhỉ, nhưng có anh ở đây nên em ko còn sợ gì nữa rồi...-Nana mỉm cười.😊
-Shinichi: Na...naaa...

-Tớ về rồi đây! May quá vừa kịp lúc, xém nữa thì bị tuyết chôn vùi rồi!!-Sonoko
-Chào cháu, Shinichi-kun! -Mẹ Sonoko vui vẻ nói.

"Hừm!!!"

-Shinichi: cháu chào bác Suzuki ạ! Trên đường đến đây chắc khó khăn lắm ạ?
-Mẹ Sonoko: Xém nữa bị tuyết chôn rồi đấy chứ!!! 😅😅😅😅

Sonoko chợt hỏi.
-Ủa mà Ran đâu rồi? Sao nãy giờ ko thấy cậu ấy vậy????
-Shinichi: cũng đúng ha, thử đi tìm xem.

Sonoko vào phòng tắm nhưng ko thấy Ran đâu. Shinichi vào phòng ngủ nhưng cũng ko thấy. Tất cả mọi người đổ xô đi tìm. Cuối cùng là phải nhờ đến nhân viên ở quầy tiếp tân.
-Cái...Cái gì??? Anh có chắc là thấy cậu ấy chạy ra ngoài ko vậy??-Sonoko hét lên.
Dạ đúng là vậy ạ! Mặc dù chúng tôi đã hết sức ngăn cản, nhưng cô ấy bảo rằng "Có 1 ng quan trọng đang ở ngoài, em ko thể nào bỏ rơi cậu ấy được!!!"
-Mẹ Sonoko; nhưng bây giờ bão tuyết mạnh lắm, con bé có thể đi đâu được cơ chứ!!!!????
.
.
         To be continued...
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đón xem chap tiếp theo nhé!! Vì 2 chap mình sẽ cho đi kèm với nhau.
@Au_xinh_dep_ki_ten
#Hana_Yori_Dango_ss1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com