Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap58:Tình địch, bạn thân và bão tuyết. (2)

Nhạc: Spring Time.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Sonoko chợt hỏi.
-Ủa mà Ran đâu rồi? Sao nãy giờ ko thấy cậu ấy vậy????
-Shinichi: cũng đúng ha, thử đi tìm xem.

Sonoko vào phòng tắm nhưng ko thấy Ran đâu. Shinichi vào phòng ngủ nhưng cũng ko thấy. Tất cả mọi người đổ xô đi tìm. Cuối cùng là phải nhờ đến nhân viên ở quầy tiếp tân.
-Cái...Cái gì??? Anh có chắc là thấy cậu ấy chạy ra ngoài ko vậy??-Sonoko hét lên.
D đúng là vy ! Mc dù chúng tôi đã hết sc ngăn cn, nhưng cô y bo rng "Có 1 ng quan trng đang ngoài, em ko th nào b rơi cu y được!!!"
-Mẹ Sonoko; nhưng bây giờ bão tuyết mạnh lắm, con bé có thể đi đâu được cơ chứ!!!!????

Sonoko khóc.
-Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy?????

Chẳng biết Ran đi đâu, Shinichi liền mượn xe của quầy rồi chạy đi tìm Ran.
-Nana: Niisan...anh có biết chị ấy ở đâu ko mà đi, gió lớn thế này, nơi này rộng nữa thì biết làm thế nào...
-Shinichi la lớn: anh ko quan tâm, cho dù là thế nào, anh nhất định cũng sẽ tìm đc cô ấy!!!

Nói rồi anh hịn xe chạy đi.
-Nana: niisan... *bỏ tay vào túi*

Nana đi vào nhà, nhìn thấy cảnh Sonoko khóc, Nana lại thấy trong lòng day dứt hẳn.
-Nín đi Sonoko, nhất định bé Ran sẽ ko sao đâu...-Người mẹ an ủi.
-Sonoko khóc nức nở: R..Ran mà có mệnh hệ như thế nào..thì con biết sống sao đây mẹ!!!😭😭😭

Nana cúi đầu im lặng một hồi, rồi em dứt khoác nói.
-Em...Em biết chị ấy ở đâu!!!!!
-Sonoko: Sakuragi....

Nana kể hết sự tình cho Sonoko và mẹ cô nghe. Đã vậy em còn lấy trong túi ra sợi dây chuyện của Ran. Sonoko ko bình tĩnh được, cô tát Nana một cái.

Em ngã xuống đất, tay ôm lấy má. Sonoko bực mình.
-Cái con ngốc này! Em hành động mà ko biết suy nghĩ hả??? Em cần tình yêu của Shinichi-kun đến nỗi làm tổn thương ng khác sao?????
-Em...Em xin lỗi...em cứ tưởng rằng...để có thể có đc Niisan..thì em có thể sẵn sàng làm mọi thứ..Nhưng lại ko biết rằng cảm xúc của anh ấy và của mọi người....

Sonoko tức giận hơn nữa. Mẹ cô ngăn cản cô lại.

Nước mắt cứ tuôn trào ra.
-Nếu Ran gặp phải chuyện gì, nhất định chị sẽ ko tha thứ cho em đâu, Sakuragi!!

Nana cứ im lặng và ko nói gì. Bên phía quầy tiếp tân, họ nói sẽ điều động người đi tìm Ran và cả Shinichi.

Nhưng tệ là bão tuyết càng ngày càng lớn, khó mà có thể giải cứu 2 ng họ kịp thời.

Trong khi đó, Ran vẫn mần mò đường để đi tìm cho bằng được Sonoko.. :(
-Chết rồi, mình ko nhìn thấy gì cả...gió cứ táp vào mặt như thế này...

Ran trượt chân và ngã. Cô lăn xuống và đụng trúng một cái cây bị gãy...
-Nguy rồi, mình ko đi đc nữa, lạnh quá đi...mình sẽ chết ở đây mất thôi..Sonoko...

Ran nhắm mắt lại. Cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, cô mở mắt.
-Là...là ai...??? so..sonoko????

Shinichi chạy xe đến nhưng rốt cuộc chiếc xe đã bị hư. Nó hất văng anh xuống...May thay anh đã nhìn thấy Ran.
-Ran...Ran....*bò lại*

Ran cố gắng mở mắt ra..
-Shi...Shinichi....là mình đang..đang mơ sao??//
-Shinichi: Ran, tỉnh lại đi, đừng ngủ mà, Ran..Ran...

Ran cố gắng mở miệng ra để nói..
-E...em...em ko sao..oo..

Shinichi giật mình, anh ôm chầm lấy Ran.
-May quá, em ko sao là may rồi...Trên kia có ngôi nhà bỏ trống, ta lên đó nhé!

Shinichi cố bế Ran lên lưng và cõng cô lên ngôi nhà đó.

Thậy may mắn là trong nhà có củi và trong túi áo khoác của Shinichi có 1 hộp diêm...hi vọng duy nhất để anh và cô có thể thoát qua trận bão tuyết này.

-Ấm..Ấm quá...🔥🔥

Ran mở mắt dậy. Shinichi vui mừng ôm chầm lấy Ran.
-Shi..Shinichi..//.//////
-Em ko sao là tốt quá rồi...anh vui lắm!!! ////

Nhưng khi nãy ở ngoài trời, tuyết đã thấm vào quần áo nên đã ướt hết. Có mặc thì càng thêm bệnh, Ran liền cởi ra...

"Hắt xì"
-Shinichi...anh lạnh sao...anh ko nên mặc quần áo ướt đâu!!!! //
-Shinichi: ko sao..ở đây có lửac kiểu gì chúng cũng khô thôi...
-Ran: nghe lời em đi, mau cởi chiếc áo lạnh ra nào..
-Shinichi: ..//////ừm!!

Và, Shinichi liền cởi cả áo bên trong của mình. Ran đỏ mặt.
-Anh...anh đang làm gì vậy??? Mau mặc vào đây!!///// *che mặt*
-Ran!

Ran quay mặt lại. Anh nắm lấy cổ tay cô.
- Hãy để anh làm ấm cho em!

Mặt Ran đỏ hơn, tim cô đập nhanh.
-Shi..Shinichi.... ////

Shinichi cầm tay Ran đặt lên ngực mình.
-Em thấy ko, anh cũng như anh vậy!!!! ////

Ran ngạc nhiên.
-Shinichi..cũng có cảm giác như mình..tim anh ấy cũng đập mạnh như mình vậy *nghĩ thầm*

Nói rồi Ran cũng cởi áo của mình ra, chỉ còn chiếc áo "bên trong". Cô đỏ mặt quay sang một bên. Shinichi ôm cô và đè cô nằm xuống.
-Shi...Shinichi???-Ran lúng túng.

Anh thì thầm vào tai cô.
-Nếu cứ giữ tư thế như vậy thì 2 chúng ta sẽ ko còn cảm thấy lạnh nữa.

Ran đỏ mặt. ///// *nghĩ*
-Nguy rồi, mình ko thở được mất. Mình và Shinichi đang trong tư thế này, mình lại chỉ có mỗi chiếc áo "bên trong"..Xấu hổ quá!!//

Cuối cùng cô cũng ôm lấy anh.
-Em rất vui...vì có anh ở bên cạnh...Giờ đây em đã ko còn thấy lạnh nữa! Cảm ơn anh, Shinichi. ❤️❤️

Shinichi ôm chặt Ran hơn, cô lúng túng. ////
-Anh cũng vậy! ❤️

Và cả 2 người chìm vào giấc ngủ. Tuy trong một căn nhà bỏ hoang nhưng chúng ta có thể cảm nhận hơi ấm của nhau..Cảm ơn anh vì tất cả, Shinichi! ☺️

Giờ đây nỗi sơ hãi dần như tan biến, em ko còn cả thấy cô đơn nữa...Shinichi, anh sẽ mãi mãi là ng quan trọng với em nhất....
.
.
.
.
.
.
-Chết rồi, mình ko ngủ được!!!! Cô ấy dùng nước hoa gì mà mùi dễ chịu dữ vậy, lại còn trong tư thế này nữa....-Shinichi đỏ mặt, nghĩ thầm. 😓😓💦💦
.
.
.
.
.
~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau....

Sau khi cơn bão qua đi, bầu trời lại xanh và trong. Một bầu không khí vui vẻ lại vang lên.

Shinichi tỉnh dậy. Anh mặc áo vào và đánh thức cô dậy.

Anh mở cửa đi ra ngoài để Ran có thể mặc áo ( 🤣tránh tình trạng bị đánh vì tội biến thái!🤣) .
-Chaaa...thời tiết hôm nay đẹp quá nhỉ! *vươn vai*

Ran mở cửa bước ra.
-Chào buổi sang, Shinichi!
-Shinichi: chào em, em ngủ có ngon ko???
-Ran: ừm..cũng ko hẳn.. ////// (đoán xem vì sao li "ko hn"?)

Từ xa, Sonoko và mọi người chạy đến. Sonoko ôm chầm lấy Ran, khóc nức nở.
-Tạ ơn trời,,,,cậu vẫn ko sao, Ran! Tớ cử tưởng là cậu đã.....
-Ran cười nhẹ: th..thôi mà Sonoko, tớ ko sao..cơ mà, nhưng mà, cậu đã đi đâu vậy????

Nana bước lên. Trông có vẻ cô bé cô bé đã nhận ra lỗi lầm của mình, nước mắt em rơi.
-Ran: Sakurag....
-Ko được gọi em như vậy! *hét lên* Em muốn..chị gọi em là Nana cơ...

Ran dần đi lại chô Nana..từng bước chậm dần, chậm dần...Cô ráng để tay lên má Nana và nói:
-L..Lần sau..đ...đừng có...như..như vậy nữa nhé! Chị..chị mừng vì..vì em đã...

Nói rồi Ran ngã xuống đất và ngất xỉu đi.
-Chị..chị Ran...

Đúng lúc có các anh trong đội giải cứu ở đó nên Ran được đưa đến bệnh viện gần nhất để điều trị...
•Dr: thân nhiệt của cô bé bị giảm giữ lắm...cần phải truyền nước biển, nhưng giờ thì ổn rồi...
-Sonoko: thật may là ko có gì nghiêm trọng mẹ nhỉ!
-Mẹ Sonoko: ừm! Chừng nào con bé bình phục mẹ phải chuẩn bị đồ ăn mơid được.

Ran được đưa về phòng hồi sức và truyên nước biển. Shinichi ở đó với cô, anh nắm tay cô chặt.
-Ran!!!!

Ran tỉnh dậy.
-Shi..Shinichi..Đây là đâu vậy????
-Shinichi vui mừng: em tỉnh rồi, thậy may quá! Em đã bị ngất xỉu nên đã đc đưa vào đây truyền nc biển, giờ thì ổn rồi!
-Ran: ừm!!!

Cánh cửa phòng mở ra, một cô bé tóc bím với bó hoa hồng bước vào, khuôn mặt trông có vẻ buồn rầu. Mọi ng cũng bước vào.
-Thôi nào Nana-chan, mọi chuyện cũng là quá khứ rồi, chị sẽ ko trách gì em đâu...-Ran mỉm cười.☺️☺️
-Chị..chị sẽ tha thứ cho đứa như em sao???-Nana
-Dù sao em cũng đã thay đổi đc suy nghĩ của mình, chị vui lắm!

Nana ôm chầm lấy Nana. Nó khóc nức nở. Khóc vì hối hận cho việc đã làm tổn thương ng khác. Khóc vì mình ko thể là 1 con ng tuyệt vời như Ran. Khóc vì mình đã là ng thua cuộc trong cuộc chơi lần này...
~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau, Ran đc xut vin. Nhưng cũng là ngày cui cùng Nana được đây...mi người đưa em ra sân bay đ gp ông qun gia ca mình...

• Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Nanase-sama và thành thật xin lỗi vì đã làm phiền đến mọi người nhiều lắm...
-Shinichi: dạ ko sao đâu ạ! Dù sao trông em ấy cũng rất vui khi ở đây mà!
-Nana: lần này em sẽ đi tới 1 nơi thật xa và ko trở lại Nhật Bản nữa..Nhưng em sẽ ko quên kỉ niệm về mọi ng đâu...Em nhường Niisan lại cho chị đấy, cảm ơn và xin lỗi chị rất nhiều ạ!❤️🙇🏻‍♀️
-Ran: chị cũng vậy! Em đi đường bảo trọng nhé!

Nana cười 1 cái thật tươi, một nụ cười cuối cùng dành cho nh~ con người đã làm thay đổi con người em..Một nụ cười sẽ làm thay đổi nhân cách và cái nhìn của con người...
End chap! <3
~~~~~~~~~~~~~~~~
To be continued...
Mình đã viết 2 chap liên tiếp rồi đó, nếu có gì sai sót cứ bình luận cho monhf biết nha. Mà thông báo cho các bạn rằng truyện cũng sắp đến lúc "end" rồi, ko còn nhiều chap nữa đâu! ❤️❤️ Nhưng hy vọng các bạn vẫn sẽ ủng hộ mình! Love iuuuui
@Au_xinh_dep_ki_ten
#Hana_yori_dango_ss1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com