Nó trở nên bất lực, cảnh tượng phía trước làm nó hoa mắt… nó đau đầu… mạch máu như dần đông cứng lại…. Nó ngồi bệt dưới đất mà đôi mắt cứ nhìn vào cảnh tượng va chạm mạnh đó và nhìn chăm chăm vào cái xe của hắn….
Hắn chết rồi sao????????
Mặt nó càng trở nên tái mét lại… Nó muốn gục quá…
Nhưng trong biển người đang bao vây vụ tai nạn đó thì có tiếng gọi tên nó:
- "KHỞI MY!!!!!!!!!!!!!"
Nó vẫn không nhìn theo tiếng gọi đó, đôi tai có nhếch lên để nghe ngóng, phía trước nó là thân hình của 1 người con trai… Người đó nhìn nó lo lắng:
- "My, em không sao chứ? Em bị sao vậy hả????"
Nó đưa mắt nhìn người con trai đó. Đôi mắt nó đỏ ngầu, hiện rõ đường gân xanh… Nó lẩm bẩm, nhưng nét mặt không cảm xúc:
- "Huy Khánh chết rồi! Huy Khánh bị tai nạn chết rồi! Xe của cậu ấy… cậu ấy chết rồi…"
Nó òa khóc, khóc nhưng lại là than vãn, kêu um lên, gọi tên hắn….
Đôi tay con trai bấu chặt lấy tay nó:
- "Em bình tĩnh lại đi!!!! Huy Khánh chưa chết…. Tôi vẫn chưa chết! em nhìn xem!"
Nó ngưng khóc, nhìn hắn, vì trời tối quá nên nó không nhận ra đó là ai:
- "Cái gì? Huy Khánh chưa chết?"
- "Chưa! Tôi chưa cưới được em, thì làm sao tôi có thể chết được?" ( @@ ặc ặc xĩu Biểu tượng cảm xúc pacman )
Giọng nó run run:
- "Nhưng…nhưng…xe của cậu ấy…."
- "Khởi My, bình tĩnh lại đi! Tôi chưa chết, tôi ở đây, ở ngay trước mặt em đây! Chiếc xe đó, một tên bạn xã giao với tôi đã mượn nó để đua xe! Tôi không ngờ em lại tới đây và tưởng tượng tôi đã chết!"
- "Cậu…cậu…
Nó đưa tay sờ lên mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đó. Cái đôi mắt quen thuộc, cái đôi mắt chỉ dành riêng cho hắn… đôi mắt đặc biệt đó… Chính là Huy Khánh…. Hắn chưa chết…chưa chết….
Nó cười…. ôm chầm lấy hắn, ôm rất chặt, chỉ sợ, hắn sẽ lại bỏ nó đi và làm nó lo lắng thêm lần nữa…
- "Huy Khánh, tên kí sinh cậu vẫn chưa chết… chưa chết mà… haha… Chưa ch…
Đôi mắt nó díu lại, giọng nói nhỏ dần đi và gục ngay trên vai hắn. Hắn thấy bất ổn, liền gỡ tay nó ra và biết nó đã ngất, lập tức gọi taxi đưa nó đến bệnh viện lớn.
Lần thứ 3 nó nhập viện lúc nguy cấp nhất.
Nó được đưa vào phòng cấp cứu… Và hắn lại ngồi bên ngoài chờ đợi như bao lần trước… trong lòng đầy lo lắng, không yên chút nào… Căn bệnh của nó đã chuyển biến xấu ư????
Hắn vùi đầu vào 2 lòng bàn tay, chờ đợi…chờ đợi nó tỉnh….
Đã khuya lắm rồi, nó vẫn nằm trong cái phòng cấp cứu chết tiệt kia, chưa có tín hiệu sẽ ra khỏi đó. 1 mình hắn ngồi bên ngoài, không gian im lặng hết mức. Có thể nghe thấy tiếng thở gấp và nhịp đập của trái tim hắn, nghe thấy cả tiếng của con muỗi bay qua.
Vì hắn mà nó ra nông nỗi này, hắn thấy có lỗi, mà tim đau đớn quá. Vì hắn mà nó lo lắng đến phát ngất đi… có lẽ, căn bệnh Ung Thư máu của nó sẽ nghiêm trọng lên vì hắn mất… Nếu như thế, hắn phải làm sao???????
Tại hắn…
Tại hắn hết…
Nếu hắn không làm vậy…
Nếu không bỏ đi… để nó lo lắng thì nó sẽ….
Tất cả là tại hắn….
Đing!!!!
Hắn lập tức đứng bật dậy, tiến nhanh về phía bác sĩ đang đi ra, gấp gáp hỏi:
- "Cô ấy….
- "Thiếu gia… Cậu nên cho cô ấy nhập viện sớm! Chúng tôi đã tìm ra tủy thích hợp, chỉ cần cô ấy nhập viện, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật, vì tình hình bây giờ đang ở giai đoạn xấu, mong thiếu gia quyết định nhanh chóng, đến khi cô ấy tỉnh, hãy khuyên cô ấy phẫu thuật! Chỉ còn vài ngày nữa, bệnh của cô ấy sẽ chuyển sang giai đoạn cuối, với người trẻ như thế, chết đi sẽ rất uổng công! Thiếu gia, hãy nói cho cô ấy biết!
- "Tôi…tôi…
Giọng hắn trở nên run hơn, tay chân cũng mềm nhũn ra, đứng không vững, ngồi thụp xuống ghế. Ông bác sĩ đỡ lấy hắn:
- "Thiếu gia, cậu nên nghỉ ngơi thôi! Cậu cứ yên tâm, bây giờ cô bé rất bình an!"
- "Tôi…tôi…không dám nói với cô ấy… cô ấy sẽ càng đau đớn hơn khi biết mình mắc phải căn bệnh này……."
Ông bác sĩ nhìn hắn. 2 đôi mắt hắn đã đỏ lên, hắn đang kìm chế nước mắt.
- "Thiếu gia, cậu yêu cô bé đó?"
- "….
- "Nếu yêu nhiều như thế, cậu hãy khuyên cô bé nhập viện càng sớm càng tốt, vì có như thế, mới cứu sống được!"
- "Tỉ lệ là bao nhiêu?"
- "80%, nếu phẫu thuật thành công, căn bệnh này sẽ khỏi hẳn hoàn toàn!"
- "80%????"
- "Đúng, tỉ lệ thành công sắc xuất như vậy, nếu để lâu, e là…
- "Tôi biết rồi…. Cô ấy đang ở đâu?"
- "Phòng hồi sức! thưa thiếu gia."
Hắn bước lẹ đến phòng hồi sức, mở cửa, bước vào.
Nó đang nằm trên chiếc giường trắng, nó đã 3 lần vào đây và nằm trên chiếc giường trắng này. Nhưng lần này khác, lần này là vì hắn…
Hắn ngồi im nhìn ngắm nó. Sẽ nói gì với nó bây giờ, sẽ phải thế nào để nó hiểu?
Đã 1h sáng, đôi mắt hắn vẫn mở to và nhìn vào nó… Tỉnh lại đi….
Vì mệt quá, hắn cũng thiếp đi ngay sau đó…
Chỉ Cần Tôi Yêu Em Là Đủ! Chỉ Cần Em Sống, Tôi Có Thể Đánh Đổi Bất Cứ Giá Nào! Chỉ Cần Thấy Em Trên Đời, Tôi Sẽ Làm Tất Cả!
Nó tỉnh sau cơn mơ có hình bóng hắn…
Và ngay trước mặt nó lúc này là khuôn mặt điển trai, rực rỡ của hắn khi ngủ, nhưng có vẻ không được thoải mái, vì đôi lông mày kia cứ giật giật…Hắn vẫn ngồi đây và đang ngủ… đôi tay hắn đang nắm chặt lấy tay nó… Vậy là hắn chưa chết… hắn còn sống trong vụ tai nạn kia… mà không… hắn chẳng hề có lấy 1 vết thương… Điều đó làm nó thoải mái và an tâm…
Nó muốn rút tay ra khỏi tay hắn, vì tay nó bắt đầu tê vì hắn nắm quá chặt, nhưng không nỡ đánh thức hắn dậy, dành nhắm mắt ngủ tiếp…
Tay nó càng tên hơn, liền giật lên, làm hắn choàng tỉnh, thả đôi tay của mình ra:
- "Em tỉnh rồi à? My?"
Hắn tiện tay bấm cái nút đỏ bên cạnh, bác sĩ lập tức đi vào. Cũng là lúc nó mở đôi mắt to. Bác sĩ khám cho nó, rồi nói:
- "Thưa thiếu gia, tình hình đã ổn, nhưng mong cậu nhanh chóng nói với tiểu thư!"
Hắn trở nên bối rối. Nó cũng hơi giật mình, gặm hỏi:
- "Tôi bị làm sao à?"
- "Không…. Cô…cô…không sao cả…"
- "Vậy tại sao Bác sĩ…
- "Được rồi, tôi nhờ người đi mua đồ ăn sáng!"
Hắn lập tức đứng dậy và gọi điện thoại cho ai đó, chắc là ông Thìn.
Gọi xong, hắn nhét chiếc Iphone vào túi quần, rồi ngả người lên chiếc ghế chẳng phải sô pha!@@
Nó nhìn hắn chăm chăm, rồi như phát hiện ra điều gì đó, hỏi:
- "Đôi mắt của cậu….chúng thâm cuồng rồi kìa! Đêm qua cậu ngủ lúc mấy giờ?"
- "Chính xác là 1h3p sáng!"
Nó nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi tiếp:
- "Sao lại như thế? Đừng nói, đêm qua, cậu ngồi đây canh tôi nhé?"
- "Đúng là như vậy!"
Nó thôi không nắm tay hắn, phụng phịu:
- "Cậu thật là… Thiếu gia nhà giàu chưa bao giờ ngủ muộn như cậu mà cũng đòi thức đêm như bọn học hành chúng tôi à?"
- "Vì cô, tôi có thể không cần ngủ!" ( á á á )
Nó im bặt. Câu nói của hắn như một loại điện có mức công phá rất lớn đi lướt qua từng tế bào và đâm trúng vào trái tim đang đập nhanh hơn mức bình thường của nó.
May mà đúng lúc ông Thìn mang bữa sáng đi vào. Hỏi thăm nó vài câu rồi lui ra ngoài. Hắn một mực đòi xúc cho nó ăn, và nó cũng bị khuất phục.( tình thấy gớm Biểu tượng cảm xúc pacman )
Hôm nay là chủ nhật…
- "Khởi My, tôi có chuyện muốn nói với cô!"
- "Chuyện gì?"
Hắn bắt đầu trở nên ấp úng:
- "Thực ra… thực ra…chuyện về…
- "Về gì?"
- "Cô…cô… cô dính phải Ung Thư Máu, nó đang dần chuyển sang giai đoạn cuối!"
Nó lập tức bị cứng đơ. Mắt nhìn vào hắn, không chớp. Khuôn mặt trở nên tái mét và nổi đường gân. Hắn ôm lấy vai nó:
- "Khởi My, tôi biết cô sẽ thật sự không chịu đựng nổi cú sốc này! Cô cần làm phẫu thuật ngay, tỉ lệ thành công rất cao, 80% cho người bị Ung thư máu sắp chuyển sang giai đoạn cuối, bác sĩ đã tìm ra tủy thích hợp, chúng ta chỉ cần đồng ý phẫu thuật thôi! Rồi căn bệnh đó sẽ không xâm chiếm cơ thể của cô nữa! HÃY NGHE TÔI! NẾU KHÔNG EM SẼ CHẾT, XIN EM!" ( Biểu tượng cảm xúc frown chị ưi đồng ý đi )
- "Tôi…tôi… Chúng ta ra khỏi đây thôi! Tôi không tin mình mắc căn bệnh quái quỷ này! Đi về!"
Nó ngồi dậy và ra khỏi chiếc giường, nhưng bị ngã, hắn đỡ được nó:
- "Không, chúng ta sẽ không về, em cần phải đồng ý, tôi không thể để em chết được, e quan trọng với tôi! Hãy nghĩ cho tôi và ba mẹ, Huy Nam, Mun và Q.Anh, họ đều ở xung quanh em, cả ông Thìn nữa, em hãy vì họ mà làm phẫu thuật!" ( đồng ý đi chị ưi Biểu tượng cảm xúc cry )
Nó bật khóc, vùng vẫy khỏi hắn:
- "Không…tôi không tin…đưa tôi về ngay…"
Hắn ôm chặt lấy eo nó:
- "Không, tôi sẽ không cho em rời khỏi đây, đến khi em chấp nhận!"
Nó quay người nhìn hắn, đôi mắt đỏ au vì khóc:
- "Sao cơ? Không cho tôi đi? Vậy thì cứ để tôi chết trong này đi!!!!! Tôi sẽ không phẫu thuật, tôi chẳng mắc phải căn bệnh gì cả! Ok?"
- "Không, em phải tin tôi chứ?"
- "TÔI KHÔNG BAO GIỜ TIN LỜI CẬU NÓI CẢ!!!!"
Hắn đơ người, đôi bàn tay thả lỏng, nó thoát khỏi tay hắn, lấy áo khoác lên người. Định ra khỏi cửa thì hắn kéo giựt lại. 1 cái ôm run rẩy.
- "Được…em không tin tôi… được… tôi sẽ bảo bác sĩ đến nói cho em nghe!"
- "Tôi không tin. Buông ra."
- "Vậy tôi sẽ bảo Huy Nam đến nói cho em biết!"
Nó không vùng vẫy nữa, giọng nói bắt đầu run lên:
- "Sao? Huy Nam…anh ấy… biết…
- "Đúng."
- "Vậy….tôi…tôi…
Và nó ngất tiếp lần nữa. Hắn lại bế nó lên giường rồi hớt hải tìm bác sĩ.
Nó quá sốc với căn bệnh của mình. Khi cầm tờ sức khỏe… dòng chữ: Ung Thư Máu sắp sang giai đoạn cuối mà nó như run bần bật… Nó có thể chết như vậy sao? chết 1 cách vô ích? Tại sao, khi xưa, nó không cảm nhận được dấu hiệu này? Đặc biệt, nó chẳng ốm lần nào và cũng chẳng đi bệnh viện lần nào, tại sao nó có thể mắc phải cái căn bệnh quái gở này chứ… Nó run lên, chân tay mềm nhũn. May mà có hắn bên cạnh đỡ nó, không có lẽ, nó đã gục xuống nền đất kia.
Bây giờ phải nói sao với gia đình??? Nó thấy khó xử…
- "Khởi My, cô sẽ phẫu thuật phải không?"
- "Không."
Câu trả lời của nó quá nghiêm túc, hắn gét cái câu trả lời này, gắt lên:
- "Tại sao chứ? Cô không quý bản thân sao? còn người nhà, bạn bè, cô định bỏ họ lại sao? tiếp tục để căn bệnh này lấn chiếm cơ thể?"
- "Tôi sẽ tỏ ra bình thường. Như thế, sẽ không khiến ba mẹ và anh Minh Tuấn lo lắng! Họ đều rất yêu tôi. Tôi sẽ không phẫu thuật. Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi!"
Nó lặng lẽ bước đi… Hắn bị đẩy lùi lại phía sau, giọng nói có phần tức giận và lo lắng:
- "Nha đầu chết tiệt! cô định để cho tôi sống không yên sao? Tôi đã nói rồi, tôi thích cô, yêu cô, tôi không thể mất cô dễ dàng như vậy, Hãy đồng ý phẫu thuật!"
Đáp trả hắn là sự im lặng của nó và tiếng giầy quệt dưới đất. Tim hắn như muốn nổ tung lên, đầu hắn như muốn vỡ ra, vì nó nghiêm túc như thế, khiến hắn khó chịu. Hắn chạy theo, đuổi kịp nó, dựa thế, ép nó vào tường của bệnh viện, hơi thở gấp gáp:
- "Em phải phẫu thuật!"
- "Không."
- "Em định chết như thế ư? Sao em ngang bướng thế hả? Em là vợ của tôi, em phải sống tiếp bên tôi. Em phải phẫu thuật!" ( mất máu chắc xĩu qá Biểu tượng cảm xúc pacman )
- "…
Đôi mắt to của nó giương lên nhìn hắn. Nó không muốn gia đình biết bệnh của nó. Ba mẹ sẽ đau và ốm mất. Anh trai nó sẽ không có thời gian với chị Quỳnh, họ sẽ không thể tiến tiếp. Tốt nhất nên để mọi thứ như bình thường. Nếu có chết thì lí do là vì tai nạn xe.
Còn hắn, nó biết hắn lo cho nó, nhưng nó không thể phẫu thuật, nếu phẫu thuật, tiền sẽ tốn nhiều, nhà nó thì khá giả thật nhưng đâu đến mức giàu có, thừa tiền mà đem nộp viện phí, xin lỗi.
Nó lạnh lùng cầm tờ giấy khám sức khỏe thoát khỏi tay hắn rồi đi ra ngoài cổng bệnh viện. Hắn nhìn theo. Hắn bất lực quá. Sao nso lại có thể ngang bướng đến như thế chứ? Chẳng phải đêm qua, nó đã rất nhớ hắn, rất muốn gặp hắn và lo lắng cho hắn sao? vậy sao không nghĩ cho hắn chút gì chứ? Thiếu nó, hắn sẽ sống tiếp được ư? Hoang đường thật!
Hắn phải khuyên nó tin vào sự thật này!
Hắn chạy theo nó. Nhưng không thấy đâu, lại nghe thấy tiếng khóc vang lên ở góc cầu thang bệnh viện. Hắn chạy tới… Nhìn nó chăm chăm…nó đây rồi…
Hắn ngồi im lặng bên cạnh nó, nghe nó khóc. Hình như nó không cảm nhận được sự có mặt của hắn. Đôi mắt hắn 1 lúc lại liếc nhìn nó, dựa vào tường, nhìn qua cửa sổ kính. Nó khóc nhiều lắm, khóc chẳng ngừng nghỉ, làm hắn nát lòng lắm. Hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nó, nhìn vào đó. Đôi mắt đã sưng húp, nó vẫn nấc lên từng đợt, nó khẽ níu mày, hắn cũng nhíu mày theo, rồi nói:
- "Em phải tin tôi!"
- "….
- "Em tin phải không? Em tin em sẽ hết bệnh phải không?"
- "….
- "Hãy nhập viện, tôi sẽ làm tất cả để em được sống, chỉ cần em đồng ý thôi, mọi thứ sẽ ổn thỏa."
- "Sẽ ổn thỏa ư? Không đâu…
- "Tại sao lại không? Em không thử, làm sao mà biết?"
- "Tôi sắp chết rồi."
- "Em chưa chết, em mới ở giai đoạn 2, dễ dàng để khỏi bệnh, em phải thử mới được!"
- "Tôi sợ….
- "Có tôi ở đây, em không phải lo."
Hắn cười, nụ cười ấm áp và dịu dàng chưa từng, đôi tay hắn nắm chắc lấy tay nó, đôi tay ấy tuy vẫn lạnh ngắt, như nó xoa dịu cái nóng trong người nó. Nó đứng dậy, ra khỏi bệnh viện. Hắn đi theo.
- "Cô phải đồng ý nhập viện ngay chứ?" ( thay đổi xưng hô nhanh vậy Biểu tượng cảm xúc colonthree )
- "Tôi sẽ suy nghĩ."
- "Suy nghĩ? Cô có điên không? Việc này là việc sống còn, cô phải quyết định ngay chứ?"
- "Xin cậu, cho tôi được nghỉ ngơi."
- "Nhưng tôi…. Cô….phải….
- "Cậu đưa tôi về nhé?"
- "Ơ….ừm…"
Hắn theo nó, ngồi trên xe, đưa nó về nhà. Khuôn mặt nó lúc ấy như người mất hồn vậy, nó sẽ mệt lắm đây.
Về đến nhà nó, hắn cũng theo đi vào trong. Lần đầu hắn vào nhà nó, hôm lâu lắm rồi, chỉ dám đứng ở ngoài chờ nó đến tận đêm, bây giờ mới được chiêm ngưỡng, quả thật, căn nhà rất sắc sảo, lộng lẫy, mang phong cách Trung và Việt rất hài hòa.
- "Ồ, chú em là Huy Khánh hả? đưa nó về cơ à? Cảm ơn chú nhé?"
- "Vâng! Em đưa cô ấy lên phòng!"
- "Ấy chết, như thế hơi bất tiện, cứ để nó tự lên đi!"
- "Nhưng cô ấy đang mệt!"
- "Nó lại bị làm sao ư?"
Giọng anh Tuấn đan lại. Hắn cười hơi đơ:
- "Anh đừng làm cô ấy tức. Cứ để em đưa cô ấy lên."
Anh Tuấn hất hất tay, hắn liền đưa nó lên phòng nằm nghỉ, đặt nó lên giường, đắp chăn cho nó:
- "Nghỉ đi nhé!"
Nó nhìn hắn, gật gật. Hắn cũng giữ ý, nhẹ nhàng ra khỏi phòng nó, đóng cửa chặt. Hắn vừa xuống cầu thang, đã hỏi:
- "2 bác đâu ạ?"
- "Ba mẹ anh đi có việc 1 tý, chắc cũng sắp về rồi… Đó, vừa nói đã về rồi đó, chú có gì muốn nói thì cứ nói đi!"
- "Cảm ơn anh."
Ngoài kia đã có 1 chiếc BMW đỗ ở ngoài, hắn liền đi ra. Ba mẹ hắn mặt mày hớn hở, cười tươi:
- "Hôm nay con rể tới đây chơi hả?"
- "Thưa ba, thưa mẹ, con có chuyện muốn nói, rất quan trọng."
Ba nó trịnh trọng, cười lịch sự:
- "Ừ. Con vào ghế ngồi đi."
Hắn đi vào, rồi ngồi xuống cái ghế êm đó. Hắn chờ đến khi cả mẹ và ba nó ngồi xuống ghế thì mới nói, hắn sợ, nói được vs ba nó lại không có dũng khí nói cho mẹ nó biết, nên đã đợi bà ngồi xuống ghế mới nói:
- "Ba, mẹ! My….. Khởi My bị Ung Thư Máu giai đoạn 2…."
Mặt ba nó vừa nãy còn tươi cười lắm, nhưng khi biết tin đó từ hắn, khuôn mặt trở nên cứng lại, tái mét. Mẹ nó có lẽ không tin vào lời của hắn, hắn tiếp tục nói:
- "Ba,mẹ! con biết, 2 người sẽ khó mà tin được, nhưng chính xác là thế! Đây là giấy sức khỏe của cô ấy, con đã in ra 2 bản, sợ cô ấy sẽ xé chúng nên con đã in ra!"
Hắn đưa tờ giấy đó cho ba mẹ nó. Khuôn mặt của họ càng biến sắc. Mẹ nó không chịu nổi, thở dốc. Hắn chạy tới bên cạnh bà, xoa xoa lồng ngực cho bà dễ chịu, còn đôi tay của ba nó thì trở nên run rẩy đến nỗi đánh rơi cả tờ giấy sức khỏe đó.
- "Ba mẹ hãy bình tĩnh, vẫn còn cách cứu vãn, chỉ cần khuyên cô ấy phẫu thuật mà thôi, con đã khuyên cô ấy, nhưng Hi không nghe! Con quyết định cho ba mẹ biết trước, sẽ cùng con khuyên cô ấy đi phẫu thuật, tỷ lệ 80%. Con mong ba mẹ sẽ qua được cú sốc này mà hãy mỉm cười để khuyên cô ấy."
Anh trai nó tiến đến gần hắn, khuôn mặt anh ấy cũng xanh ngắt:
- "Sao cơ? Con lợn già đó bị Ung Thư Máu ư? Nó ăn như con lợn, khỏe mạnh như thế? Làm sao có thể chứ?"
- "Có thể là do di truyền, anh Minh Tuấn!"
Ba nó cuối cùng cũng lên tiếng:
- "Trong nhà có ông nội bị Ung Thư Máu, đã chết rồi…."
Hắn nhìn họ:
- "Vậy là do di truyền rồi! con mong mọi người khuyên cô ấy cùng con, thời gian không còn lâu nữa, bác sĩ đã tìm thấy tủy thích hợp, chỉ cần cô ấy đồng ý, sẽ phẫu thuật ngay, càng sớm tỷ lệ thành công càng cao! Chúng ta đều muốn cô ấy sống phải không? Hãy giúp con nhé!"
Ba nó lấy tay xoa nhẹ trán, gật gật:
- "Ba biết rồi, con hãy về đi, có lẽ con đã mệt! Cứ để bà ấy nằm đó, bà ấy sẽ đỡ ngay thôi!"
- "Vâng! Con mong mọi người sẽ qua khỏi cơn sốc này, hãy cười với cô ấy, để cô ấy có đủ tự tin!"
Hắn định đứng dậy thì đôi tay run run của mẹ nó nắm lấy tay hắn:
- "Hãy giúp con bé có thể, chúng ta sẽ giúp con khuyên nó!"
Hắn mỉm cười để bà an tâm:
- "Cô ấy là người con yêu, con sẽ cố gắng hết sức mình, nếu không cố sức, con cũng sẽ cứu cô ấy bằng mọi giá, có thể đánh đổi cái thân này con cũng cam lòng!" ( chu cha ngọt qá nạ Biểu tượng cảm xúc heart )
Bà mỉm cười, hắn thấy quý bà, bà ấy thật sự rất đẹp và hiền hậu. Nó có người ba tài ba, đẹp,thông minh, có anh trai đẹp tựa thiên thần, hết mực yêu thương, không như hắn, mặc dù cũng có ba, có mẹ, có anh trai, nhưng giờ hắn chỉ còn lại 1 mình. Ba, mẹ thì chẳng quan tâm, chỉ hằng tháng gửi tiền đều đặn về Việt Nam cho hắn tiêu. Anh Trai, người mà hắn quý nhất trên đời này thì đã chết trong lần anh ấy sang Trung Quốc làm ăn, và bị bọn xã hội đen truy đuổi. Chúng là những người Trung Quốc… những thằng khốn dã tâm nhất đã cướp đi tính mạng của anh ấy. Từ lúc đó, hắn đã trở nên căm gét người Trung Quốc và trở nên khép kín, cô độc như bây giờ. ( mấy men hỉu sao Khánh nha ta gét TQ rồi chớ dì ^^ )
Nhưng cuộc đời hắn lại gặp 1 cô gái Trung Quốc như nó, dù có gét bọn Trung Quốc đến đâu, hắn cũng không thể làm trái tim mình ngừng yêu cô gái đó. Không phải người Trung Quốc nào cũng xấu xa. Hắn sẽ cứu nó từ cõi chết, bởi vì hắn cần nó bên đời, vì nó mà hắn đã thay đổi 180độ,cho hắn biết yêu cuộc sống… nó phải sống…. ( yêu lắm nạ Biểu tượng cảm xúc heart )
Trời đã về đêm…
Nó lật tung chăn, ngồi co chân trên giường. Cả người nó cứ rung lên. Nó vẫn chưa qua được cú sốc, nó sắp chết rồi… Mái tóc nó lù xù trước mặt, đôi môi tím lại, nó cúi mặt vào cánh tay mà khóc nức nở trong đêm.
Sáng hôm sau, nó vẫn lê tới trường như bình thường. Nhà báo của trường đưa tin nó lên bảng tin, rằng nó bị ốm, nên sắc mặt không được ổn, không được ai động vào nó. Mọi người bắt đầu xì xào. Nó mặc kệ. Dù mọi người có quan tâm nó thì nó cũng lẳng lặng bước vào lớp. Nhỏ Q.Anh nhìn nó khổ tâm. Nhỏ Mun từ phòng trang điểm của trường chạy ồ tới bên nó hỏi han. Nó cười, rồi nói:
- "Mình sắp chết rồi, chẳng sống được bao lâu. Ung Thư Máu mà."
Mun vs Anh hoảng hốt, Mun run run:
- "Khởi My biết rồi sao?"
- "Sao lại hỏi thế? Không lẽ cậu với Q.Anh biết trước rồi?"
- "À…à…
-" Nói đi…."
Mặt nó đanh lại, nổi đường gân.
- "À…à…ừ…tụi này xin lỗi nhé…."
Nó nhìn 2 cô bạn, ngồi thụp xuống ghế, cười trêu ngươi:
- "Hóa ra cũng biết trước rồi mà không nói sao?"
- "Chỉ là bọn mình không muốn cậu buồn thôi. Huy Khánh không cho bọn mình nói, anh Huy Nam cũng đã đồng ý điều kiện đó, nên mình….
- "Anh HUY NAM CŨNG BIẾT????" ( ngta nói mà ko tin :3)
- "Ừ…"
Nó càng trở nên tái nhợt đi, 2 cô bạn ngồi bên cạnh xoa bóp cho nó, vừa nói:
- "Anh Nam không muốn cậu buồn như bọn này thôi! Tất cả là vì cậu hết! bọn này không muốn cậu bị gì, lại càng mong cậu khỏi bệnh, nghe Khán nói, cậu chưa chịu làm phẫu thuật là vì ba mẹ, anh trai, cậu không muốn họ buồn đúng không?"
- "Mình…."
Q.Anh cười an ủi:
- "My hãy làm phẫu thuật đi, tỷ lệ vô cùng cao! Anh tin là My làm được mà, hãy phẫu thuật, mọi chuyện sẽ ổn thỏa!"
- "Mình….thật sự không thể để gia đình biết…vậy nên…không đâu…"
Mun lại cười:
- "Hãy suy nghĩ kĩ đi, cậu sống thì gia đình mới vui vẻ chứ, ai muốn cậu ra đi đâu, vậy nên, mình khuyên 1 câu chân thành, hãy phẫu thuật, không có gì đáng lo cả!"
Anh gật gật đầu:
- "Chỉ là ngủ hai đến 3 tiếng thôi, lúc tỉnh dậy, My sẽ hoàn toàn bình phục đó!^^"
- "Chỉ sợ, nhắm mắt vào thì sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa!"
Khuôn mặt của Mun vs Anh cũng biến dạng luôn, hai nhỏ không ngờ đứa bạn hay nhảy nhót, mạnh mẽ, tung tăng như nó lại bi quan đến như vậy! 2 nhỏ chỉ cười, vỗ vai nó rồi cùng nhau ra khỏi lớp, sức của 2 nhỏ chỉ đến đây thôi!
Rồi mấy hôm sau đó,nó cũng thường xuyên hay đau đầu kinh khủng, nhiều lúc thấy đường máu của mình chảy nhanh hơn bao giờ hết, khiến cơ thể nó suy nhược hoàn toàn. Khoảng 4 tháng nữa nó thi rồi mà sức khỏe như bây giờ thì không thể trụ nổi, dù sao thì căn bệnh của nó cũng sắp sang giai đoạn cuối khó chữa rồi. Đến trường, đến lớp, không một ai không xì xào bàn tán về sắc mặt tái nhợt của nó. 2 nhỏ Mu và Anh đã khuyên nó nhiều lắm mà nó không chịu, hắn đành gặp nó, hắn không thể chịu đựng khi thấy nó trở nên tàn tụy như vậy, hay đau lòng lắm! Hắn nói xối xả vào mặt nó:
- "Khởi My, cô có điên không? Tôi nói cô đi phẫu thuật sao không chịu đi hả? Gọi điện nhiều lần mà không nghe máy? Là cớ gì đây? Nhìn cô xem, dạo này cô có soi gương không thế? Nhìn cô chẳng ra người gì cả! đã ốm rồi còn cố đi học, né tránh chữa bệnh, làm cả trường phát lo cho cô đó! Huy Nam lo cho cô lắm, nhưng vì anh ta bận ôn thi nên chẳng thể hỏi thăm trực tiếp cô! Cô có muốn mọi người sống yên ổn không? Sao cớ gì phải hành hạ mình? Thấy bộ dạng cô, chẳng lẽ ba mẹ, anh trai cô lại không biết?" ( anh chữi là đúg chị ấy bướng qá Biểu tượng cảm xúc frown )
Nó cười:
- "Không sao, tôi trụ được!"
Hắn càng giận thêm, nó không hề biết lo cho bản thân, nó thật độc ác với chính mình:
- "Trụ được? thử hỏi cô trụ được bao lâu? 1 tháng? 2 tháng?Cô nghĩ mình trụ được ư? Mau chóng theo tôi đi phẫu thuật, vẫn còn 4 tháng để cô dưỡng bệnh, lúc đó còn chưa thi cuối kì."
- "Tôi sẽ tạo ra kì tích?"
Hắn nắm chắc đôi vai của nó, ánh mắt dịu dàng nhìn nó:
- "Khởi My, hãy nghe tôi, chỉ cần phẫu thuật thôi, sẽ có kì tích! Hãy tin tôi!"
Nó mỉm cười. Nó đã gầy đi nhiều lắm, không còn chạy nhảy như trước, không còn nhảy hàng rào vào nhà nữa, bỗng nhiên nó thấy mọi chuyện thường xuyên đó trở nên vô cùng khó khăn.
Về nhà, ba mẹ nó cùng anh trai nó ngồi nói chuyện với nó, ba nói:
- "Khởi My, con gái, ba mẹ và anh trai biết chuyện gì xảy ra với con!"
Nó nhìn ba, nhìn mẹ rồi nhìn anh trai. Họ đều gật đầu. Nó hoang mang và trở nên run hơn. Mẹ ngồi bên cạnh vuốt ve mái tóc nó, ba nói tiếp:
- "Ung Thư Máu là căn bệnh nguy hiểm, con đã mắc phải nó, đó là di truyền từ ông nội, ông đã mất sớm khi chưa thọ 50 tuổi…"
Giọng ba nó ngắt ngừng, nó càng run hơn.
- "Chúng ta không muốn mất con, không muốn thấy con chịu đau! Hãy nghe lời Huy Khánh, con phải đi phẫu thuật, tỉ lệ thành công rất cao, con còn sợ điều gì nữa mà không cứu lấy bản thân? Trong khi, ai cũng cần con, con quan trọng với mọi người?"
Nó nhìn mẹ, mẹ nó mỉm cười gật đầu. Anh trai nó cũng cười, ba nó cũng cười. Gia đình nó đã biết nó bị bệnh, nó cần gì phải che giấu nữa? Gia đình khuyên nó phẫu thuật….
- "Nhưng con sợ mình không qua khỏi…" ( bi quan qá chị chị dũng cảm lên Biểu tượng cảm xúc grin )
- "Con yêu chúng ta chứ?"
Ba nó hỏi.
- "Có. Rất nhiều ạ…"
- "Con yêu bạn con chứ?"
- "Con yêu mến họ…"
- "Con yêu Huy Khánh chứ?"
Câu hỏi này làm nó ngập ngừng. Nhắc đến tên hắn là tim nó lại đập rộn ràng, nó bắt đầu thấy nhớ hắn từ lâu… nhưng tình cảm của nó đối với anh Huy Nam chẳng lẽ là nó tự phủ nhận? Nhưng nó công nhận, trái tim nó đã từng rung động trước anh… Nhưng bây giờ nó thấy cái tên Huy Nam sao mà nhạt quá, nó thấy mến anh chứ không còn thích anh như ngày xưa…. Nó thích Huy Khánh sao??? ( ai tl dùm đi nạ Biểu tượng cảm xúc kiss )
Nó im lặng, không trả lời ba, ba nó cười:
- "Ba biết, lúc đầu con thích 1 anh chàng nào đó, ba biết chứ, chỉ là không biết tên thôi."
- "Anh ấy là Huy Nam…"
Khuôn mặt ba nó đột nhiên thay đổi hẳn, giọng ba bỗng trở nên run:
- "Sao???? Huy Nam??? Con nói là Huy Nam sao?"
- "Vâng…."
- "Con đã thích Huy Nam? Vậy còn Huy Khánh?"
- "Anh Huy Nam …. Giờ con chỉ thấy mến anh ấy…."
- "Huy Khánh yêu con, ba biết con cũng bắt đầu yêu nó! Vậy hãy vì nó và Huy Nam mà đi phẫu thuật! Đó là điều ba mong muốn lúc này! Cả gia đình muốn con sống đến già và hạnh phúc, có tương lai mà thôi!"
- "Con….
Anh Minh Tuấn sốt ruột:
- "Em còn đợi gì nữa, đồng ý phẫu thuật đi! Bây giờ, em không còn gì để che giấyu mà không phẫu thuật nữa!"
- "Hãy cho con thời gian…."
Anh Minh Tuấn nhíu mày nhìn nó dịu dàng:
-" My…. 2 tuần đã đủ lắm rồi, em còn suy nghĩ gì nữa?"
Ba nó nhìn nó:
- "Hãy suy nghĩ nhanh chóng nhé con gái, thời gian không còn nhiều! Ba mong con sẽ đồng ý sớm nhất có thể…"
Mẹ nó cười, mẹ nó vẫn cười tươi như thế, nụ cười của mẹ luôn là động lức của nó, bà nói:
- "Được rồi, con hãy nghỉ đi! Mẹ mong con sẽ đồng ý!"
Thế là nó lên phòng, đóng cửa, cầm điện thoại và nhắn tin…
Còn ba nó, đứng bên ngoài hành lang, gọi điện cho ai đó:
- "Điều tra cho tôi về cậu bé Huy Nam lớp 12a2, trường Blue Star, đang là hội trưởng hội sinh viên, điều tra rõ thì hãy báo cho tôi…."
Sáng hôm sau…
Hắn chạy ngay đến nhà nó, mở cửa chạy vào mà quên không gõ cửa, làm cả gia đình giật mình, hắn cười:
- "Hơ hơ…con xin lỗi cả nhà… hôm nay con vui quá nên quên mất…."
Nó mỉm cười nhìn hắn, ba nó hỏi hắn:
- "Chuyện gì mà vui vậy hả?"
- "Khởi My đồng ý phẫu thuật đêm hôm qua ạ!!!!!!"
Ba nó đặt đũa xuống, nhìn nó rồi mìm cười, mẹ nó cũng mừng lắm:
- "Con gái, rất tuyệt!!!!"
Anh Tuấn xoa đầu nó:
- "Được lắm nhóc….haha…. Mới đó mà quyết định nhanh thật!"
Nó cười, ba nó không quên mời hắn vào nhà ngồi rồi hỏi:
- "Con đã gọi cho bác sĩ chưa?"
- "Con gọi cho ông ta ngay sau khi nhận được tin đồng ý phẫu thuật của My! Chắc bây giờ có thể tiến hành phẫu thuật luôn!"
- "Được. Ta giao nó cho con."
Nó ngớ người:
- "Sao? Ngay luôn á?"
- "Đương nhiên. Đi nào!"
Thế là hắn cứ kéo nó lên xe, nhưng vẫn nghe giọng mẹ nó nói vọng lại:
- "Ba mẹ và anh sẽ vào thăm con!"
Nó vẫn tay tạm biệt họ. Hắn ôm lấy nó, rất chặt:
- "Cảm ơn em đã đồng ý!"
- "Tại sao cậu lại nói chuyện đó với ba mẹ tôi?"
- "Vì em thôi."
Nó không nói gì, chỉ ngồi im để hắn nắm lấy đôi tay của mình.
Đến bệnh viện, đã thấy Mun với Q.Anh cùng với anh Huy Nam đứng chờ ngoài cửa bệnh viện. Vừa bước xuống xe, họ đã chạy tới bên nó, ai cũng cười và khuyên nó cố lên. Anh Huy Nam ôm lấy nó:
- "Em giỏi lắm, My."
- "Anh sắp thi rồi, sao còn tới đây?"
- "Anh tới vì muốn cổ vũ em, muốn trực tiếp cùng mọi người đưa em vào phẫu thuật!"
- Việc học của anh quan trọng hơn mà!"
- "Tính mạng con người mới quan trọng, lại là em, nên anh càng phải đến! Em an tâm, tủy mới đang trên đường từ sân bây về đến bệnh viện!"
- "Vâng!"
Huy Khánh ngắt lời:
- "Thôi đi. Anh ôm cô ấy như thế là đủ rồi đấy, cô ấy là của tôi, nghe rõ chưa?" ( hớ hớ ghen dữ vậy Biểu tượng cảm xúc pacman )
- "Biết rồi. Tôi chỉ muốn ôm em ấy thôi!"
- "Nói thôi, cần gì phải ôm ấp? Nể tình M nên tôi mới đồng ý cho anh tới, chứ không thì nằm mơ!"
Nó đánh nhẹ vai hắn, cười:
- "Con nít vừa thôi!"
- "Em là của tôi mà, nha đầu đáng yêu!"
- "Phát ớn."
Cả lũ bât cười, rồi đưa nó vào trong bệnh viện. Bọn Mun với Q.Anh phụ nó thay đồ bệnh nhân, đặt nó nằm trên giường.
Các bác sĩ cũng chuẩn bị đồ nghề, và cũng mời 2 nữ y tá ra cổng đón tủy mới. Nhưng, 1 cô y tá chạy vào báo với bác sĩ trưởng khoa:
- "Trưởng khoa, Tủy mới đã gặp sự cố. Xe ô tô đã bị va chạm vào một chiếc xe ô tô con khác! Nhưng đó là sự va chạm nhẹ, nên không ảnh hưởng, nhưng điều quan trọng, tủy đã bị mất, và có một cô gái ôm 1 chiếc hộp có chữ của bệnh viện nước ngoài, tôi nghi chính cô ta đã lấy cắp tủy." ( @@ )
Ông trưởng khoa lo lắng, tất cả y tá và bác sĩ đều chạy ra cửa bệnh viện, Huy Khánh hỏi 1 cô y tá:
- "Sao vậy?"
- "Thiếu gia, tủy đã bị đánh cắp sau 1 vụ va chạm nhẹ, ở ngoài cửa bệnh viện là 1 cô gái ôm chiếc hộp của bệnh viện nước ngoài, hình như cô ấy đang cầm tủy mà tiểu thư cần!"
Huy Khánh và Huy Nam lập tức chạy ra, Mun cũng đi theo, kêu Q.Anh ở lại chăm nó. Bác sĩ đang khuyên cô gái đó đưa hộp chứa tủy, nhưng cô ta không chịu. Mun đứng giữa anh Huy Nam và hắn, liền bật tiếng nói:
- "HOÀNG LÊ UYÊN???????
Tất cả mọi người nhìn Mun, cô ta nheo mắt:
- "Ồ… Lâu rồi không gặp…" ( gặp cô làm cái đ' giề Biểu tượng cảm xúc colonthree )
Mun hắng giọng:
- "Lê Uyên, mau đưa chiếc hộp trên tay cô cho bác sĩ đi…"
- "Sao???? haha… Cô cần nó ư???? Cô bị bệnh à????"
- "Không phải tôi, chỉ cần cô đưa nó cho bác sĩ trưởng."
- "À, tôi biết ai rồi…. Cái con nhỏ Trung Quốc phải không? Ha ha…đừng mơ nhé…."
- "Cô….
Huy Khánh lạnh lùng đáp giùm Mun:
- "Hoàng Lê Uyên, Cô bị trừng phạt mà không chừa sao? còn đi gây chuyện nữa hả? Nghỉ học, trở thành kẻ thất học vẫn nhẹ nhàng với cô sao?"
Lê Uyên mỉa mai:
- "Ồ…ồ… xem ai kia…Hoàng Tử danh giá trường Blue Star… ồ. Lại có cả Hội trưởng hội sinh viên Huy Nam nữa, mọi người có mặt đầy đủ quá…."
Huy Nam lên tiếng:
- "Em cần gì hả?"
- "A ha… chỉ có anh Huy Nam hiểu em, em phải lập hội fan cuồng nhiệt của anh mới đươc!" ( con mẹ đean Biểu tượng cảm xúc upset )
- "Em cần cái gì?"
Huy Nam hỏi lại lần nữa. Lê Uyên chỉ tay vào hắn:
- "Em cần anh ta…"
Mun bật cười mỉa:
- "Sao? Cô cần Khánh? Ha ha…. Khánh không là của cô, cậu ấy là của riêng cậu ấy! ok?"
- "Huy Khánh chỉ cần anh bỏ con nhỏ Trung Quốc đó, theo em, đưa em về lại trường rồi công khai làm bạn trai em, em sẽ đưa chiếc hộp này cho bác sĩ, cô ta sẽ sống!"
Mun gắt lên:
- "KHông bao giờ, con nhỏ chết tiệt!"
Hắn cười khẩy. Huy Nam nói:
- "Lê Uyên, Khánh là hoa đã có chủ, em không được như thế?"
- "Hoa có chủ thì sao nào? Còn chưa công khai?"
Hắn tức giận:
- "Hóa ra, cô luôn theo dõi tôi? Chết tiệt."
- "Huy Khánh, em hỏi anh: Cô ta có thích anh không Khánh? Cô ta có yêu anh như anh yêu cô ta không? Cô ta có biết anh làm mọi thứ vì cô ta không?"
Nó từ bên trong bệnh viện bước ra, được Q.Anh dìu:
- "Tôi yêu anh ấy, tôi biết Huy Khánh làm tất cả vì tôi, tôi đã cảm động, cảm ơn cô đã tới thăm, bây giờ, hãy đưa chiếc hộp đó cho bác sĩ dùm!"
Tất cả đều nhìn nó. Q.Anh cũng nhìn nó ngạc nhiên. Hơn thế, ánh mắt của hắn dồn về phía nó, khóe miệng mỉm cười đầy hạnh phúc. Lê Uyên ném ngay chiếc hộp đó xuống đất, giẫm lên nó như trút nỗi tức giận trước con mắt sửng sốt của mỗi người ( á con đean này Biểu tượng cảm xúc upset ) Huy Khánh lao đến nắm chặt lấy cổ tay cô ta,đôi lông mày giật giật, giọng tức tối:
- "SAO CÔ DÁM………
Lê Uyên cười khểy, giọng mỉa mai:
- "Con bé đó phải chết."
- "Cô muốn chết sao?"
- "Tùy anh. Giết tôi thử xem? Haha…dù sao, con bé đó cũng sẽ chết thôi…"
- "Cô làm tôi tức phát điên, biết không hả? Cô có muốn tôi đưa vào trong kia, nằm lên giường rồi tiến hành bước tiếp theo không hả?"
- "Được. Anh cứ làm…." ( @@ ghê qá vậy má )
Hắn lớn tiếng gọi mấy anh chàng vệ sĩ đi theo:
- "Mấy cậu này, Đem cô gái này vào trong rồi kêu bác sĩ tiến hành lấy tủy cô gái này rồi thực hiện ghép tủy cho Khởi My."
- "VÂNG!"
Cô ta đơ người vài giây rồi vùng vẫy thoát khỏi tay mấy chàng trai to khỏe đó:
- "Đừng có mơ tôi rước bộ phận của mình cho con bé đó. Cô ta không đáng 1 xu để lấy tủy của tôi…"
Hắn lại tiến gần cô ta, cười:
- "Cô giẫm đạp lên mạng sống của cô ấy, vui lắm sao? Muốn cô ấy chết đến vậy sao?"
- "Chẳng phải anh cũng căm gét loại người Trung Quốc như cô ta?"
- "Cô ấy khác bọn chúng…."
- "Dù gì cũng là người Trung Quốc 1 nhà, ai dám đảm bảo điều đó…."
- "Đã nói cô ấy không giống chúng…"
- "Hừ, tôi muốn cô ta chết!"
- "Được, cô muốn chết chứ gì? Tôi sẽ đưa cô đi chết, ok?"
- "Ai nói tôi? Tôi nói cô ta…"
- "À, tôi biết rồi, cô muốn chết, vậy không mau đi khỏi đây, nếu không thì cô sẽ chết ngay dưới tay tôi đấy, đừng có khinh tôi không dám chém cô ngay lúc này."
- "Anh vì cô ta? Anh điên rồi phải không?"
Hắn buông cô ta, rồi đi vào bên trong, không quên dìu nó vào. Bác sĩ và mọi người cùng nhau bước vào, trên tay ông bác sĩ trưởng khoa là chiếc hộp cứu sống nó….
Huy Nam nhìn cô ta, ánh mắt căm phẫn:
- "Cô đúng là rất độc ác, loại như cô, không xứng đáng có mặt trên đời này…"
Nói xong rồi đi thẳng vào trong luôn…..
Bên trong bệnh viện….
Hắn đang bực lắm, liên tiếp đấm mạnh tay vào bức tường. Nó ngồi bên cạnh, khuôn mặt trắng bệch, mặc quần áo bệnh nhân. Bác sĩ cũng đang nói chuyện điện thoại với bên bệnh viện nước ngoài…. Hắn ngồi thụp xuống trước mặt nó, nó khóc rồi. Hắn đưa tay gạt đi nước mắt của nó, nó nhìn hắn, hắn đang mỉm cười:
- "Đừng khóc, xấu lắm!"
- "Nhưng…. Nó….
Hắn nhẹ nhàng ôm nó, vuốt ve mái tóc:
- "Nha đầu, đừng có khóc, sẽ có cách thôi…sẽ có…anh sẽ làm tất cả để em sống, anh hứa mà…"
Giọng nó mếu máo, thi thoảng nấc lên:
- "Cậu bằng tuổi tôi, sao dám xưng anh, gọi em với tôi hả?"
- "Chả mấy chốc mà tốt nghiệp, em sẽ là của anh thôi! Nín đi nhé, bằng mọi giá, anh sẽ tìm 1 cái tủy vô cùng mới để em được sống, bên anh…"
- "ừ…"
Nó chỉ ừ cái nhẹ nhàng, để mặc tay hắn cứ ôm mình. Bác sĩ ho 1 tiếng:
- Thiếu gia, xin lỗi đã phá hỏng cảnh tình cảm của 2 người, nhưng tôi cần nói với thiếu gia và tiểu thư 1 điều rằng: Bên nước ngoài, họ sẽ cố gắng tìm tủy mới phù hợp với tiểu thư, nhưng ít nhất, sẽ mất mấy tháng…."
Hắn nhìn ông bác sĩ:
- "Mấy tháng là bao lâu?"
- "Tầm 4 tháng…"
Nó giật mình, đưa mắt nhìn hắn, khẽ gọi tên:
- "Khánh….
Hắn nhìn nó, ngập ngừng 1 lúc rồi nói:
- "Không được rồi, 4 tháng sau, chúng tôi phải thi cuối kì để lên 12, kì thi quan trọng, cô ấy không thể nghỉ được…"
Bác sĩ trưởng khoa đẩy gọng kính:
- "Chúng ta chỉ còn cách đó…"
- "Không còn cách nào khác????"
- "À… thực chất, vẫn còn 1 cách, nhưng hơi nguy hiểm…. Những người ở đây, có ai tự nguyện ghép tủy cho tiểu thư, thì may ra có thể cứu sống tiểu thư, nhưng người hiến tủy sẽ hơi nguy hiểm, nếu phẫu thuật thành công, sẽ đợi để ghép tủy mới từ bên nước ngoài, trong tháng chờ đợi, sẽ điều trị bằng thuốc, cơ thể sẽ yếu hơn, còn nếu không thành công thì tôi e là…. Người hiến sẽ mất mạng nếu yếu nhịp tim trong khi đang lấy tủy… Chính vì vậy, nếu muốn thực hành cứu tiểu thư luôn thì tôi cần 1 người khỏe mạnh tình nguyện…. Rồi sẽ kiểm tra xem hợp tủy với tiểu thư không…."
Nó đứng phắt dậy, tay run run:
- "Không được, như thế sẽ rất nguy hiểm cho người đó…. Tôi không muốn…."
Hắn kéo nó ngồi xuống, rồi nói:
- "Tôi sẽ thử…."
Nó giật mình nhìn hắn:
- "Cậu điên sao? cậu có điên không hả? sao lại tự nguyện chứ? Cậu có biết là nguy hiểm thế nào không?"
- "Vì muốn em sống hạnh phúc, cái mạng này có xảy ra chuyện gì thì anh cũng bằng lòng…"
Nó bật khóc:
- "Không được…. không được…. tôi là gì mà cậu phải liều mình chứ???? Nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì tôi biết làm sao??? không được đâu…. Tôi là gì mà cậu phải như thế????? Tôi có là gì đâu…."
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, cười dịu dàng:
- "Vì anh yêu em hơn tất cả…." ( xĩu xĩu Biểu tượng cảm xúc pacman )
Nó khóc giàn dụa, bấu lấy tay hắn:
- "Yêu thì cậu không được liều mình chứ?"
- "Ngốc… Sẽ không có chuyện gì đâu…. Y tá, đưa cô ấy lên giường bệnh chuẩn bị làm phẫu thuật đi…"
- "Không mà…"
Nó ngang bướng quyết không dời tay hắn, Huy Nam từ ngoài bước vào:
- "Bác sĩ, tôi cũng muốn thử xét nghiệm…"
Nó nhìn theo tiếng nói đó:
- "Anh Nam….anh….
Hắn nhìn anh, cười:
- "Ồ… Vậy anh theo tôi đi…."
2 tay nó nắm chắc lấy 2 cánh tay của 2 người con trai, lắc đầu, Huy Nam cười ấm áp, còn hắn thì lấy tay xoa đầu nó như 1 đứa trẻ… Rồi 2 người đó từ từ khuất khỏi tầm nhìn của nó, nó khóc nức nở, tay ôm lấy khuôn mặt, Mun với Q.Anh vỗ về an ủi nó…
Nó là gì mà hai người họ lại tình nguyện hiến tủy cho nó chứ???? Rõ ràng là biết rất nguy hiểm, sao lại tự hại bản thân vì một đứa con gái bình thường như cô chứ???? Cô biết làm sao??? không lẽ bỏ trốn để họ không phải hiến tủy???
Nó thở hổn hển… Cuối cùng thì cũng có kết quả xét nghiệm… chính hắn là người hợp tủy với nó… Thật đau lòng, tại sao không cho cả hai không hợp với nó đi, tại sao lại để hắn hợp…. tên đáng gét đó…
Mun cười:
- "My, đến lúc phẫu thuật rồi…."
- "Không, mình không phẫu thuật nữa…."
- "Khởi My, Huy Khánh là vì cậu, cậu đừng để cậu ấy thất vọng, cậu ấy muốn cậu sống, cậu phải phẫu thuật chứ?"
- "Nhưng….
Mun cùng Q.Anh kéo nó lên giường nằm, nó chỉ biết nằm im, lấy tay che miệng mà khóc nấc lên…
Ra khỏi phòng, nó thấy hắn cũng nằm trên giường, đôi mắt màu xanh ấy nhìn nó chăm chăm, nó khẽ gọi tên hắn:
- "Huy Khánh…
Hắn đưa một ngón tay lên giữa miệng mình, rồi khẽ nhắm mắt… Nó biết hắn kêu nó im lặng, nó thấy đau nhói quá… Nó cảm động trước hắn, rung động trước con người hắn, trước hành động hắn làm vì nó… Nó thấy hắn quan trọng vô cùng…. Lúc này đây, nó đã hiểu ra cảm xúc thật của mình….
Rồi cả hai được đưa vào bên trong, nó thấy run….và Nó được đưa vào một căn phòng, ở giữa là một tấm kính trong có thể nhìn thấy hắn được đưa vào bên trong kia, cô y tá mỉm cười nhìn nó:
- "Tiểu thư, cô thật may mắn vì có một người bạn trai tuyệt vời như thiếu gia, hai người rất xứng đôi!"
Nó cười, nó chấp nhận lời nói của cô y tá:
- "Cảm ơn, nhưng, chúng ta chưa bắt đầu ư? Tôi không thấy bác sĩ…"
- "Họ sang bên kia để cấy tủy của thiếu gia rồi, cấy xong thì mới sang cấy tủy cho tiểu thư, chúng ta cần cầu nguyện cho thiếu gia được bình an trong lúc lấy cấy tủy…"
- "Tôi có thể ngồi dậy và nhìn cậu ấy không?"
- "À, được…."
Nó lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn sang bên hắn… bắt đầu rồi….
Cậu sẽ bình an nhé, đã quyết định cứu tôi thì phải bình an sống mà thấy ca phẫu thuật của tôi thành công nhé!!! Nó cười…
Nó theo dõi hắn, theo dõi bác sĩ, đôi mắt chỉ dán vào đó, không chớp mắt…
Nó cứ ngồi thế cho tới khi 1 tiếng rưỡi.… Nó thấy bác sĩ vẻ mặt trông như rất bất ổn, cô y tá nhìn thấy, rồi nói:
- "Tiểu thư, thiếu gia không ổn rồi…."
- "Sao vậy???"
Nó run run nhìn cô y tá, cô ấy chuẩn bị dụng cụ:
- "Tiểu thư, tôi sẽ sang đó phụ bác sĩ! Cô cứ ở yên đây nhé?"
- "Cho tôi qua được không?"
- "Không được."
Ánh mắt nó như cầu xin cô y tá, cô y tá thở đều rồi nói:
- "Được rồi, theo tôi, cô chỉ được đứng bên ngoài thôi nhé, bác sĩ không muốn vướng chân trong lúc nguy cấp."
Rồi nó với cô y tá chạy sang bên phòng hắn. Đập ngay vào mắt nó là cái máy nhịp tim… 23/99
Bất chợt, nó đứng đờ bên ngoài, run bần bật, tay che lấy miệng, tại sao lại thấp như thế??? Các bác sĩ đang toát mồ hôi, bác sĩ trưởng khoa gầm lên:
- "Tiên, nhịp tim bao nhiêu?"
- "20 rồi bác sĩ…."
20…..
Giọng bác sĩ trưởng gấp dần:
- "Quốc, ngừng lại mọi việc, lấy lại nhịp tim đi…"
Bác sĩ đó lập tức lấy máy trợ tim…. Nhưng nó chẳng tăng được mấy…. Nó muốn khóc lớn…
- "Cô y tá, tôi muốn vào trong đó…"
- "Không được tiểu thư, cô chỉ đứng đây thôi…"
- "Có lẽ cậu ấy đang cần bàn tay của tôi… Cho tôi vào đi…"
Bác sĩ trưởng gấp gáp gọi:
- "Y tá Xuyên, mau qua lấy máy hô hấp…"
Bác sĩ nữ nói với ông trưởng khoa…
- "Trưởng khoa, tình hình rất nguy cấp, không ổn 1 tý nào, nhịp tim của cậu ấy càng ngày càng giảm…"
- "Phải ngăn nó… phải ngăn nó….làm hết sức đi…. Thiếu gia không thể chết…lấy nhịp tim nữa đi…"
- "Ông nên ra ngoài 1 lúc đi, mọi việc để tôi lo…."
- "Không được, thiếu gia không thể thiếu tôi…"
- "Ông cứ ra ngoài ngồi 1 lúc, tôi sẽ bảo đảm tính mạng của cậu ấy, chúng tôi sẽ gắng hết sức…"
- "Được…. rồi…"
Ông mệt mỏi bước ra ngoài thì thấy nó:
- "Tiểu thư… Cô không trách tôi nếu tôi nghỉ 1 tí chứ? Rồi tôi sẽ lại vào với thiếu gia…"
- "Cậu ấy,….sẽ chết ư???? Trưởng khoa???"
- "Không, cậu ấy sẽ không chết…."
- "Tôi có thể vào chứ? Làm y tá thôi mà…. Tôi sẽ phụ mọi người, một mình y tá Xuyên với y tá Huyền sẽ không đỡ nổi đâu…"
Nó như cầu xin ông được vào trong, ông thở dài:
- "Được rồi, có lẽ, thiếu gia cần cô bên cạnh…. Tôi sẽ vào cùng cô…"
Rồi nó mặc chiếc áo y tá bước vào trong….. Bác sĩ trưởng khoa hỏi:
- "Cậu ấy sao rồi…"
- "Vẫn tụt…."
- "Lấy tiếp nhịp tim…."
Nó che miệng, lần đầu tiên nó nhìn thấy hắn tái nhợt như thế này… trên người có đầy những giây điện chằng chịt… Mỗi lúc, cơ thể hắn lại nẩy lên, nhưng vẫn không ăn thua…. Nhịp tim giảm xuống 19/80 nó sợ quá, chạy lại bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn:
- "Huy Khánh, cậu mau hồi phục đi… cậu hứa sẽ sống với tôi cơ mà? Cậu hứa sẽ thi tốt để cưới tôi cơ mà? Cậu không được nuốt lời chứ…. Cậu không giữ lời hứa với tôi sao? Cậu muốn tôi phát điên lên hả? Cậu muốn tôi khóc vì cậu sao? Cậu muốn tôi dằn vặt bản thân vì để cậu rời xa tôi sao??? Sao cậu nhẫn tâm thế? Xin cậu, chỉ cần cậu hồi phục, chờ tôi làm phẫu thuật, tôi sẽ chiều theo ý cậu, kể cả cưới cậu cũng được, lên giường với cậu rồi làm bước tiếp theo cũng được….. Huy Khánh…. Xin cậu mà…." ( Biểu tượng cảm xúc crykhóc rồi )
Quá sức tưởng tượng của các bác sĩ, kì tích đã xảy ra…. Nhịp tim của cậu ấy đang tăng dần, tăng rất nhanh, 99/100… Bác trưởng khoa cười nói:
- "Tiểu thư, cô cứ nói tiếp đi, nhịp tim của cậu ấy đã trở lại…."
Nó nhìn ông:
- "Thật sao????"
Ông ấy gật đầu rồi khuyên nó nói tiếp, nó lại nói:
- "Huy Khánh, Tôi…Tôi…Tôi…. Thích cậu…." ( @@ xĩu xĩu )
Các bác sĩ đều mở mắt to ngạc nhiên…. Nó quệt nước mắt, nhìn lên máy đo nhịp tim 121/100… Chữ số đó đã trở thành màu đỏ…. Nó vừa khóc vừa cười, đúng là trên đời này luôn có cái gọi là kì tích của tình yêu…. Nó vui lắm… Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi… vừa mới đó thôi, hắn như đang ở vực thẳm của địa ngục, nhưng nghe thấy câu “Tôi thích cậu” từ giọng nói quen thuộc của nó, người mà hắn yêu hơn tính mạng…. Nó đã cứu hắn khỏi bàn tay của tử thần, câu nói đó đã khiến hắn thoát khỏi vực thẳm sâu…. Thật sự cô ấy đã cảm động sao?
Cô y tá dìu nó về căn phòng của mình, đưa ánh mắt nhìn hắn lần nữa… Cảm ơn cậu đã vì tôi…
Sau khi lấy được cấy, bác sĩ đã chuyển sang làm phẫu thuật cho nó, trong khi, hắn được đưa ra ngoài phòng phẫu thuật và chuyển sang phòng hồi sức VIP…..
Cậu đã vì tôi mà thoát khỏi tử thần, vậy thì tôi cũng sẽ vì cậu mà thoát khỏi cơn đau để ca phẫu thuật cấy ghép tủy thành công…. Và đôi mắt nó cụp xuống, nhưng đôi môi nở nụ cười, khuôn mặt vô cùng thanh thản mà không cảm thấy đau….
….
Sau khi phẫu thuật xong, nó cũng được đưa vào phòng hồi sức ngay bên cạnh phòng của hắn. Mọi người nhẹ nhõm khi thấy hai người bình an… mặc dù lúc đầu biết, trong quá trình lấy, hắn đã suýt gặp Diêm Vương, nhưng nhờ có nó mà hắn thoát khỏi đó mà trở về thực tại… Đúng là kì tích… kì tích kiến ai cũng phải bất ngờ…. Trên đời này luôn có kì tích xảy đến….. ( hãy nhớ mỗi 1 cuộc đời luôn có kì tích nha mấy men ^^ tự tin lên cái gì rồi củng qua Biểu tượng cảm xúc smile )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com