Chap 22
Bầu trời đột nhiên kéo mây đen, bọn họ quyết định không tiếp tục đi săn, dù có tài giỏi đến mấy cũng không ai chọn thời điểm xấu thế này để vào rừng săn bắn.
Đến khi tập hợp lại thì Chiêu An và Vương tử Cát Đạt vẫn chưa trở lại, mọi người chia nhau đi tìm trong chốc lát cũng chưa thấy.
Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống xuyên qua tán cây, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Tiêu Vũ Lương thật lo lắng cho Chiêu An, nôn nóng bước chân càng nhanh.
Trong số bọn họ, Tăng Thuấn Hy là người bình tĩnh nhất, thật ra là ung dung giống như không phải chuyện của y. Nhưng ai biết được y lại là người tìm thấy hai người kia trước tiên.
Tăng Thuấn Hy bước tới bờ vực thẳm. Bên dưới, Cát Đạt cật lực bám vào rễ cây, một tay ôm chặt Chiêu An.
Thấy có người đến, hai người hai mắt sáng rực, dường như bắt được một tia hy vọng sống sót.
Trời mưa tưới ướt mặt đất, quá mức trơn trượt. Tăng Thuấn Hy lấy một đoạn dây leo cột vào eo, sau đó mới trở lại bên vực.
"Đưa tay cho ta." Y la lên, vươn tay về phía họ.
Chiêu An đưa tay, từng chút từng chút kéo ngắn khoảng cách với lấy bàn tay Tăng Thuấn Hy.
Tăng Thuấn Hy liếc mắt xem bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, chỉ cần y buông ra con người này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí Tiêu Vũ Lương.
Không có, y không có làm như vậy, muốn giết chết một người y có rất nhiều cách.
Phải mất chút sức lực Tăng Thuấn Hy mới kéo Chiêu An một thân nước mưa ướt dầm dề lên trên, nếu là bình thường y đều có thể kéo hai Chiêu An lên một cách dễ dàng.
Tiếp theo đến lượt Cát Đạt, xiêm y trên người hắn nặng hơn so với Chiêu An, càng gây khó khăn cho Tăng Thuấn Hy.
Chiêu An ở bên cạnh cũng muốn giúp đỡ, nhưng càng giúp càng phiền, Tăng Thuấn Hy không có than trách, chuyên tâm dùng sức kéo lên Cát Đạt.
Chính là một mình y cứu hết hai người, toàn thân đều là bùn đất cũng không làm giảm bớt ánh mắt ngưỡng mộ, khâm phục của Chiêu An và Cát Đạt.
"Hai ngươi không sao chứ?" Tăng Thuấn Hy ngữ khí bình bình, tay vuốt bùn trên áo theo nước mưa trôi sạch chút ít.
"Không sao!" "Không sao!" Hai người cùng nói.
Tăng Thuấn Hy vừa mới quay đi một bước, Chiêu An cũng cất bước theo sau. Nguy hiểm còn chưa dừng lại, phần đất dưới chân Chiêu An lạng xuống, đất và người đều rơi xuống.
Cát Đạt kịp tránh phen này, thấy Chiêu An lại rớt hắn phải mắng một câu thô tục: "Thao! Lại rơi!"
Càng nhanh hơn là Tăng Thuấn Hy cũng nhảy đi theo túm được Chiêu An, trọng lượng của hai người dây leo chịu không nổi phải đứt ngay lập tức. Nháy mắt đã không thấy họ đâu.
"Hy Ca! Chiêu An!" Cát Đạt thập phần lo lắng, sợ âm thanh của mưa lấn át giọng của hắn, hắn lại gọi thêm mấy tiếng.
"Hai người có sao không? Mau trả lời đi!" Hắn hét đến nỗi cổ họng đau rát.
"Chúng ta không sao, mau tìm người đến đây!" Giọng của Tăng Thuấn Hy từ dưới vọng lên, nghe khoảng cách cũng không sâu lắm.
"Được, được, ta đi ngay!" Cát Đạt rối rít chạy đi.
Tình hình bên dưới không mấy khả quan, Tăng Thuấn Hy và Chiêu An tạm bợ trên một cái cây. Nếu như xui xẻo, cái cây này có thể trốc rễ bất cứ lúc nào.
Rơi vào tình huống này ai mà không sợ, Chiêu An còn run lẩy bẩy ôm chặt lấy Tăng Thuấn Hy.
"Đừng sợ, có ta." Tăng Thuấn Hy dịu dàng trấn an y.
Chiêu An thấp hơn Tăng Thuấn Hy một cái đầu, dáng người lại mỏng manh nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe không biết do mưa hay nước mắt mà đỏ hoe, người như vậy thật dễ lấy được sự quan tâm.
Tăng Thuấn Hy trong lòng cười mỉa, cùng là khôn trạch nhưng y chỉ toàn gieo rắc nỗi sợ hãi lên người khác.
"Tăng... Công tử, ta nghe nói ngài... Ngài là khôn trạch, là thật sao?" Chiêu An muốn trò chuyện để vơi bớt nỗi sợ.
"Ừm, là thật."
Chiêu An hơi động, y ngước mặt lên xem Tăng Thuấn Hy, đôi mắt tròn xoe nói lên sự nghi ngờ.
Tăng Thuấn Hy cười cười, cũng đúng! Nào có khôn trạch nào như y đâu chứ!
Chỉ một nụ cười thôi đã đủ làm cho Chiêu An quên mất thực tại, dù xem ở góc độ nào thì Tăng Thuấn Hy đều thật đẹp.
Không biết Tăng Thuấn Hy nghĩ gì lại nghiêng đầu để lại cho Chiêu An sau ót "Ngươi thử vén tóc lên xem."
Chiêu An chậm chạp giơ lên một tay ở sau lưng Tăng Thuấn Hy, y bị ấn ký làm cho bất ngờ, xem đến thất thần.
"Ngài đã thành kết!"
"Không giấu gì ngươi, ta tới đây vốn muốn tìm ái nhân của ta."
"Vậy ngài tìm được chưa?"
"Tìm được rồi." Tăng Thuấn Hy nháy mắt đau thương "Nhưng mà, đột nhiên ta phát hiện mình là người thứ ba... Ngươi nói thử, ta phải làm gì đây?"
Bị hỏi vấn đề khó nan giải thế này Chiêu An không có đáp án, nhưng nhìn Tăng Thuấn Hy nội tâm khổ sở, y cảm thấy đồng cảm thương xót "Ta không biết nên nói thế nào, nhưng mà người đó có còn yêu ngài không?"
Tăng Thuấn Hy nhìn y, nhẹ nhàng nói "Có."
"Vậy thì chẳng phải ngài vẫn còn cơ hội hay sao, cố lên, đừng từ bỏ!"
Được tình địch cổ vũ, Tăng Thuấn Hy không khỏi cười một tiếng, thầm nghĩ người này thật ngây thơ, "Cảm ơn ngươi."
Cảm ơn ngươi đã cho ta lời khuyên.
Cuộc trò chuyện liền phải kết thúc, người ở bên trên đã tới.
"Chiêu công tử! Tăng công tử!"
"Chuyện này, giữ bí mật giúp ta." Tăng Thuấn Hy nói.
"Được." Chiêu An vui vẻ đồng ý.
"Chiêu An!"
Chiêu An cười rộ lên "Là giọng của Lương ca. Lương ca, đệ ở đây!"
Trong mắt Tăng Thuấn Hy hiện lên một tia mất mát.
Người ở trên thả dây xuống tới.
"Ngươi đi lên trước." Tăng Thuấn Hy nói.
"Ta... Ta sợ."
"Đừng sợ, ta ở dưới này đỡ cho ngươi." một lần nữa Tăng Thuấn Hy thể hiện sự ân cần, dịu dàng ấm áp.
"Ừm." Chiêu An rất tin tưởng ở Tăng Thuấn Hy, mạnh mẽ gật đầu, còn mỉm cười một cái.
Tăng Thuấn Hy giúp y cố định dây buộc vào eo, chờ bọn họ kéo Chiêu An lên sau đó liền thả dây xuống lần nữa tiếp y.
Lần này bọn họ không hề tốn chút sức lực nào, Tăng Thuấn Hy một tay bắt lấy dây quấn vài vòng, kéo xuống một phát mượn lực từ bên trên, chân đạp cành cây nhẹ nhàng bay lên, lại nhẹ nhàng vững vàng tiếp đất.
Vài người xem mất hồn.
Hạt mưa đã nhỏ đi hơn rất nhiều, bọn họ chuẩn bị lên ngựa trở về.
Tiêu Vũ Lương không yên tâm để Chiêu An cưỡi ngựa một mình, hắn đã ngồi vững trên yên ngựa, vươn tay "Chiêu An, đệ đi lên cùng ta."
"Nhưng mà..." Chiêu An không nguyện quá mức cùng Tiêu Vũ Lương thân cận trước mặt mọi người. Y là khôn trạch con nhà gia giáo, lễ nghi được học từ nhỏ, biết thế nào quy quy củ củ để giữ thể diện.
Tăng Thuấn Hy cưỡi ngựa đi qua "Đi cùng ta, ta cũng là khôn trạch chắc không có vấn đề gì đi?"
"Ừm." Chiêu An rất vui vẻ lập tức đi ngay, lại lần nữa nắm lấy tay Tăng Thuấn Hy mà lên ngựa.
Tiêu Vũ Lương nhíu nhíu mày, tay ở giữa không trung mất tự nhiên thu lại. Đột nhiên hai người đó lại trở nên thân thiết, khiến cho hắn nghi hoặc. Rằng, Tăng Thuấn Hy đang có mưu tính gì?
Trong lòng hắn quái quái, khó chịu khi nhìn thấy Chiêu An ngồi trong lòng Tăng Thuấn Hy, không biết là đang khó chịu với Chiêu An hay Tăng Thuấn Hy.
Muốn đi ngang hàng lại bị Vương tử Tạng quốc chiếm chỗ trước.
"Hy ca, lúc nãy ngươi lợi hại thật đó, dạy cho ta chiêu đó có được không?" Cát Đạt như chim sáo, luôn miệng nịnh nọt Tăng Thuấn Hy.
"Được, khi nào có thời gian." Tăng Thuấn Hy tùy tiện hứa hẹn, kéo thêm vài ngày nữa hắn cũng phải về nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com