Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

Tôi cũng không biết làm cách nào mình có thể trở về nhà nữa. Tôi hoàn toàn chẳng còn một chút sức lực nào. Tôi biết anh nói được làm được chứ, không thể không làm theo những gì anh nói nhưng tôi cũng không muốn phải đến sống cùng anh. Sau những gì anh gây cho tôi trong quá khứ tôi không thể tha thứ cho anh, vậy mà lại không thể dứt ra được khỏi anh. Nhưng tôi cũng không muốn vì tôi mà những người xung quanh mình bị anh làm cho khốn khổ. Anh giờ khác rồi, khó đoán khó nắm bắt. Sau khi nghĩ thông suốt và chấp nhận thực tại, tôi bắt đầu thu sếp đồ đạc, căn nhà này tôi sẽ giữ lại, ai biết được tương lai thế nào vẫn cần một nơi cho mình trú chân mà.

Anh đi công tác nên không có ở nhà, dùng chìa khóa dự phòng tôi tự mở cửa vào nhà. Có vẻ anh tính cho cô giúp việc nghỉ hẳn rồi nhỉ, nhìn nhà cửa vẫn nguyên như ngày hôm qua, đành phải tự mình dọn dẹp. Xong chuyển đồ đạc của mình vào phòng dành cho khách. Những ngày sau tôi vẫn đi làm bình thường, xong là lại về nhà anh. Chuyện về nhà anh sống tôi chưa dám nói với ai, nhất là ChangMin, tôi sợ nói ra cậu ấy không kiềm chế được tức giận mà gây sự với anh, mà thế thì người thiệt là cậu ấy. Căn nhà này với tôi vẫn xa lạ quá rất lạnh lẽo. Anh đi cũng mới ngày rồi nhưng một cuộc điện thoại cũng không thấy, tôi đâu giống vợ anh giống người tính bí mật hơn.

Một ngày mới lại đến, lại một ngày nữa một mình trong căn nhà này. Dù sao anh cũng chẳng có nhà hôm nay đi làm về tôi tự thưởng cho mình một buổi hẹn hò một mình. Min thì đang đi khảo sát thị trường Trung quốc, JiMin thì hẹn hò người yêu tôi không đi một mình mới lạ. Đi xem phim một mình xem hai bộ phim liền nhau rồi lại đi ăn uống, mua sắm, đi chợ đêm, woa thế này thật thoải mái. Lúc về đến nhà thì đã tối muộn rồi, vừa mở được cửa đang định bật đèn thì tiếng anh vang lên làm tôi giật mình

-         Chịu về rồi à?

-         Anh… về từ bao giờ thế?

-         Chẳng phải tôi nói với em khi tôi về muốn thấy em có mặt trong ngôi nhà này rồi sao. Em đi đâu hả?

-         Chỉ là hóng gió một chút sau giờ làm thôi. Mới cả anh cũng đâu nói bao giờ về mà tôi biết ở nhà đợi anh.

-         Sao không nghe điện thoại?

-         Hết pin rồi.

Trong màn đêm yên tĩnh tôi nghe thấy tiếng thở phào của anh.

-         Tôi đói rồi em chuẩn bị gì đó đi.

Nói rồi anh quay lưng bỏ vào phòng mình. Từ hôm anh đi đến giờ cũng được 1 tuần rồi, đây là cuộc nói chuyện đầu tiên, tuy có rất nhiều điều tôi muốn hỏi rõ anh nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, tôi nghĩ chắc nên để hôm khác vậy. Bắt tay vào nấu bữa tối cho anh, cũng đơn giản thôi. Xong xuôi quay người định gọi anh thì đã thấy anh đứng ở cửa bếp từ bao giờ. Goi anh lại ăn. Nhìn vào bữa ăn tôi chuẩn bị anh nhíu mày.

-         Em gọi đây là bữa tối?

-         Tủ lạnh hết đồ rồi tôi chưa kịp mua anh ăn tạm mì gói đi, mai làm về tôi đi siêu thị mua sau.

-         Chứ không phải em chỉ biết nấu mì thôi hả?

-         Đừng khinh nhau thế chứ, anh nghĩ mấy năm trôi qua mà tôi chỉ biết nấu mì thôi à?

Câu hỏi vô tình khiến cả người nói lẫn người nghe im lặng. Ngày xưa toàn anh chiều chuộng nấu cho tôi ăn, còn tôi chỉ có thể nấu cho anh mì tôm gói, vậy mà lúc nào anh cũng ăn nhiệt tình, anh nói cả đời này anh sẽ nấu cho tôi ăn nên tôi chẳng cần phải học nấu ăn, tôi cũng cứ ỷ vào anh mà lười biếng vì tôi biết mọi thứ anh đều lo chu toàn hết rồi.

-         Em không ăn à?

-         Tôi ăn ngoài rồi anh ăn đi tôi đi nghỉ trước.

Nói rồi tôi đi thẳng về phía phòng dành cho khách.

-         Em vào đó làm gì?

Giọng anh vang lên khi tôi vừa định mở cửa phòng. Âm trầm lạnh lùng

-         Thì nghỉ ngơi thôi.

-         Em bấy lâu nay đều ngủ ở đó?

-         Đúng vậy.

-         Ồ JunSu có lẽ em vẫn chưa hiểu những gì tôi nói lắm nhỉ. Chúng ta là vợ chồng sao lại không chung phòng? Tôi cũng đủ tỉnh táo để biết chúng ta cũng chưa từng li dị và li thân để em phải ở phòng dành cho khách như thế. Vậy nên làm phiền em mau dọn đồ của mình về phòng đích thực dành cho mình.

-         Không muốn.

-         Tôi không nói lại lần nữa đâu, em đừng chọc vào tôi.

Anh ỷ lớn bắt nạt bé, sao tôi lại phải chung phòng với anh chứ? Vợ chồng thì sao? Sau 5 năm anh trở về rồi đưa tôi tờ đăng ký kết hôn nói chúng ta là vợ chồng thì tôi phải dọn vào phòng anh à? Bất lực là cảm giác thật tồi tệ dù không muốn , không thích ngoài nói ra tôi chẳng thể làm được gì khi trong tay anh nắm tất cả. Tôi buộc chuyển đồ sang phòng dành cho “ vợ chồng’’ trong nụ cười nhếch mép đắng thắng của anh. Đáng ghét.

Lần đầu bước vào phòng anh sau khi đến đây, đúng là rất rộng, thoáng mát nhưng vẫn ấm áp, có chút gì đó giống với phòng anh ở nhà cũ, a lại còn có giường king size nữa chứ. Để đồ mình vào tủ quần áo, tôi đứng tần ngần một lúc nhìn quần áo của tôi và của anh được xếp cạnh nhau. 5 năm chưa bao giờ tôi dám nghĩ hay tưởng tượng sẽ có ngày này, cảm giác thật khó diễn tả, đây phải chăng là cảm giác đã có một gia đình, một nơi rằng buộc mình, một nơi mình có thể dừng chân. Sau một lúc nghĩ ngơi, lấy lại tinh thần tôi lấy đồ đi tắm, nhà tắm mà cũng phải rộng thế à? Đúng là khoe mẽ mình giàu quá mà, nhưng cái bồn này thoải mái thật.

-         JunSu, em làm cái gì trong đó mà đến 1 tiếng thế. Có nghe anh gọi không JunSu?

Ấy chết tôi ngủ quên trong này lúc nào không biết, cái bồn tắm chết tiệt quyến rũ tôi làm tôi ngủ quên.

-         Này em không trả lời anh xông vào đấy.

Cái gì, anh dám xông vào ư, vợ chồng cũng không có chuyện tùy tiện thế đâu nhé

- Anh đừng vào tôi ra giờ.

Ra đến nơi đã thấy anh ngồi trên giường rồi.

-         Cái tật ngủ quên trong phòng tắm của em vẫn không bỏ được nhỉ? Vì cái thói xấu này chắc em ốm suốt đúng không?

-         Kệ tôi chứ. Đừng nghĩ tôi yếu nhé, ngâm nước có tí thế thì có là gì, tôi khỏe lắm anh khỏi lo.

-         Ồ vậy anh có nên kiểm tra xem em thực sự khỏe thế nào không nhỉ?

Cái mặt gian, giọng cất lên cũng rất đểu, lại còn cứ đi lại gần tôi. Không ổn. Tôi nhảy bật dậy.

-         Yah~ tránh ra. Đừng tưởng thích làm gì thì làm nhá, đừng có mà ức hiếp nhau quá đáng, tôi có võ đấy.

Anh cười khúc khích. Lâu rồi mới thấy anh cười.

-         Đầu óc em không trong sang giống vẻ bên ngoài tí nào.

A ra đùa tôi à. Giận rồi tôi nhảy lên giường ngủ trước quay người lại phía anh. Có tiến nước chảy, chắc anh đi tắm rồi. Cái giường này quả nhiên đồ dắt tiền ngủ thật sướng. Một lúc sau chỗ nệm bên cạnh lún xuống, chắc là anh rồi. Kệ mệt rồi tôi ngủ đã,trước khi thiếp hẳn vào giấc ngủ cảm nhận được có bàn tay vòng qua người mình. Ấm áp.

Rúc người vào nơi ấm ấm, ấm thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com