Chap 29
Là Bạch Dương sao?
 Bạch Dương cô ấy gọi điện cho cậu ư? Sư Tử như không dám tin mà nhìn đến  dòng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại, tay cậu vẫn run rẩy như ban  đầu, sự bồn chồn lo lắng sâu trong tâm thức vẫn không hề giảm bớt đi  phần nào. Ôm một bụng tâm tình bứt rứt ấn nút nghe, Sư Tử nhẹ xoay người  lia mắt nhìn về phía ly thủy tinh đã bể nát bên dưới chân bàn.
 " Có chuyện gì vậy...? " Câu này chính là Sư Tử đang đè nén sự bức bối trong người để hỏi người bên kia điện thoại.
 Đúng lúc này, Xử Nữ vốn dĩ đã thức giấc lại bởi vì tiếng động bên ngoài  mà nôn nóng không thôi, hai người không hẹn mà ngước nhìn nhau. Giống  như cảm giác được có gì đó không ổn, Xử Nữ nhíu mày nhìn chàng trai  trước mắt, từ lúc bước ra cho tới bây giờ vẫn chưa hề lên tiếng.
 Thời gian cứ chạy đều, con người vẫn đang dậm chân tại chỗ .. Ngón tay  Sư Tử đột nhiên run lên, trong ánh mắt đỏ rực cũng đã bắt đầu xuất hiện  hàng loạt tia máu đáng sợ, vô cùng bạo liệt chỉ vì đầu dây bên kia cất  lên giọng nói.
 " Ngươi là hỏi ta, hay là hỏi Bạch Dương?"
 Không phải cô ấy..... không phải. Hơn nữa lại là một giọng nam cợt nhả  châm chọc bị chỉnh cho vô cùng máy móc. Nhất thời, Sư Tử chẳng còn tâm  trạng phân tích nữa, chỉ biết rằng cơn phẫn nộ trong lòng đã muốn phá  tan lồng ngực mà lao ra ngoài. Bàn tay siết chặt đến phiếm trắng, trong  không khí ngột ngạt lại có thể tường tận được âm thanh xương sụn kêu lên  ' rắc rắc '
 " Mày.. là ai?"
 Một tiếng cười dị thường cao hứng từ bên kia vọng đến, Sư Tử khuôn mặt  đã đạt đến mức độ cực kì hung tàn, thế nhưng cậu vẫn đang đợi, đợi hắn  chấm dứt tràng cười quái dị kia, quả thật là đang thách thức sự chịu  đựng của cậu, thật là thối nát.
 " Sư Tử nha..." Sửng sốt trong chốc lát, Sư Tử không hề nghĩ được rằng  hắn lại biết tên của mình, còn nữa, điệu bộ này, giọng nói tuy đã qua  chỉnh sửa nhưng không hiểu sao, lại có chút quen tai. Nhưng cậu còn chưa  kịp nhớ ra sự quen thuộc này đến từ ai thì câu nói tiếp theo của hắn đã  hoàn toàn thành công đả bại lý trí của cậu
 " Ngươi càng tỏ ra tức giận thì ta lại thấy ngươi thật đáng thương. Khi  bị ta bắt cóc, khi cô ta hôn mê, khi cô ta chìm vào mộng mị. Người cô ta  gọi tên luôn là ' Thiên Yết '. Ngay cả tìm số điện thoại của ngươi ta  thấy cũng thật là khó khăn. Ngươi có biết không? Thiên Yết chính là số  một, còn ngươi... lại kém hắn tới chín số lận "
 Xử Nữ bỗng nhiên cảm thấy khiếp sợ kinh hồn bạt vía khi Sư Tử trưng ra  khuôn mặt hung thần ác sát cực kì dọa người, những tưởng rằng cậu ta sẽ  hét ầm lên, sẽ không kiêng kị rằng mình đang ở chỗ nào mà loạn xả một  phen, thế nhưng, cô lại chẳng biết người bên kia điện thoại đã nói câu  gì, chỉ là Sư Tử lúc này, mặt cúi gằm xuống đất, bàn tay nắm lấy điện  thoại lại trong vô thức mà run lên nhè nhẹ, vốn dĩ sát khí toàn bộ tỏa  ra nay lại chẳng còn tí gì, hết thảy chỉ còn lại ảm đạm cùng bức bách.
 " Ngươi bắt cóc cô ấy, chỉ để nói những thứ vô nghĩa như vậy thôi à?" Sư  Tử vẫn cứ cúi gằm mặt, mái tóc màu khói buông rủ xuống trán thành công  che đi một chút ít tình tự khó hiểu trong đôi mắt rực đỏ của cậu. Vô lực  ngồi Phịch xuống ghế, cậu vươn tay luồn vào trong tóc của chính mình,  túm lấy, như đang cố ngăn cản thứ cảm xúc chật vật gì đó, mà lại không  hề thương tiếc siết thật chặt.
 " Hô, vậy nếu như là vô nghĩa thì chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề nhỉ.  Ta đã cho ngươi một cơ hội, là ngươi từ chối trước, và đây là lần cuối  cùng. Ta muốn ngươi rút khỏi vụ làm ăn với ngài Bennadic. "
 Lần thứ hai??? Như có gì đó chợt vụt qua. Sư Tử im lặng một lúc, khàn  khàn nhẹ giọng " Hai kẻ lần trước là người của ngươi? Ngươi là ai? ngươi  chẳng lẽ không biết, cho dù ta không tham gia thì vụ giao dịch ấy vẫn  sẽ được anh trai ta tiến hành hay không? đáng lẽ ra, người ngươi nên đe  dọa là Thiên Bình, chứ không phải là ta "
 Như có gì đó nhầm lẫn, Sư Tử không hiểu nổi sự ngu dốt của tên này, cậu  không phải là kẻ chủ chốt, vậy thì vì cái gì....không quan trọng hắn  nghĩ cái gì, tốt hơn hết lúc này phải tìm cách làm sao để cứu Bạch  Dương, đúng vậy, phải làm sao.
 " Rút hay không rút?" Giọng nói máy móc như có như không lại đột ngột  vang lên, giống như trò chơi xúc xắc đã được xóc nảy rồi đặt xuống. Đại  hoặc Tiểu, cậu chỉ có thể chọn một. Mà giọng nói kia cũng đã thôi cợt  nhả, sự nghiêm túc bỗng dưng ám ách dị thường khó chịu.
 Hừ cười, Sư Tử thở ra một hơi ngắt quãng " Thả Bạch Dương ra "
 Ngay tức khắc, đầu giây bên kia chẳng trả lời mà trực tiếp cúp máy. Cũng  tại khoảnh khắc đó, Sư Tử bật người đứng lên, tiện tay túm lấy chiếc áo  khoác bị vứt sõng soài dưới thảm lên, như bị vong linh đuổi giết mà  chạy thật nhanh ra ngoài, vừa đi cậu vừa nhìn đồng hồ " 3h sáng "
 Xử Nữ đang ngơ ngác cũng bị chính biểu tình ngông cuồng kia của cậu làm  cho hoảng loạn theo, cũng nối gót chạy theo sau. Nhưng đang hào hển thở  gấp muốn gọi cậu ta chạy chậm lại một chút thì Sư Tử đằng trước lại bất  ngờ dừng hẳn cước bộ. Như có gì đó ngăn cản, Xử Nữ vừa thở vừa nhìn cậu  ta, rồi lại hướng mắt về phía trước.
 Rốt cuộc thì cái gì làm cậu ta dừng lại vậy?
 " MA KẾT "
 Hẳn nhiên, người có thể thành công đình trệ mọi hành động của Sư Tử cũng  như tâm trí cậu, ngoài Bạch Dương ra thì chỉ còn lại Thiên Yết thiếu  gia băng lãnh của chúng ta mà thôi. Trước sảnh chính của nhà khách cao  cấp thuộc Hoàng Gia, tam đại thiếu gia của gia tộc lừng lẫy nhất nhì  nước Pháp cứ thế mà tụ hội tại London, chỉ riêng mỗi Bảo Bình là còn  đang mắc kẹt trong cung điện xa hoa của Nữ Hoàng, ngoài việc đó ra. Thì  Thiên Bình cùng Thiên Yết, và Sư Tử, bọn họ cuối cùng cũng đã tái hợp.  Nếu như là trước đây, bọn họ có thể vui vẻ khoái hoạt mà nở nụ cười với  nhau.
 Thiên Bình ngả ngớn, Thiên Yết lạnh lùng, Bảo Bình hòa nhã, Sư Tử nóng  nảy. Nhưng hiện tại không phải là trước đây, hiện tại là hiện tại, anh  em bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào mà vui vẻ như quá khứ được nữa, mà  Sư Tử lúc này lại dùng một loại ánh mắt cực kì thâm sâu nhìn đến Thiên  Yết đang giữ chặt lấy người con gái đó, người con gái mà y xem như báu  vật, hơn cả thế, cô ta dường như đối với y, còn muốn quan trọng hơn ...  Bạch Dương.
 " Ma Kết, là cậu rồi " Xử Nữ như muốn khóc thét lên khi trông thấy Ma  Kết gầy héo đi trông thấy, đã hơn một tháng, cô ấy tàn tạ đến đáng  thương. Chẳng hề để ý đến những kẻ xung quanh, Xử Nữ nghẹn giọng thật  nhanh mà lao đến.
 " X.. Xử.. Nữ " Sau khi xuống máy bay, Ma Kết được Thiên Yết mang đến  nơi này, ban đầu trông thấy hai chữ " Khách sạn " là cô đã không thể  thỏa hiệp được nữa rồi, điên cuồng lắc đầu không vào, chống cự không  muốn đi, giữa đêm bị đưa đến loại địa phương này, y tính làm cái gì?  chẳng lẽ y muốn hành xác cô, chẳng lẽ y muốn, ngăn không được ý nghĩ  khiến người ta phải đỏ mặt tía tai, dưới sự chống cự không mấy to lớn  của cô, y rốt cuộc vẫn là vác cô lên vai, trầm lặng đi vào. Cho đến khi  trông thấy Thiên Bình, Ma Kết mới thật sự tá hỏa. Cô nhớ lại lần đó, bên  dưới sảnh chính của khu mua sắm thương mại, con người này đã nói rằng  hắn chính là tình nhân của Nhân Mã. Vậy có nghĩa em gái cô lúc này hẳn  nhiên là xuất hiện ở đây, phải như vậy không?
 Nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi hắn câu gì thì cô lại bị tiếng kêu của cô  bạn thân lâu năm làm cho đứng hình. Tại sao Xử Nữ cũng ở đây? lại còn ở  cùng bọn họ nữa, vui mừng xen lẫn buồn bã, Ma Kết cười gượng gạo, nước  mắt chẳng thể ngăn nổi mà từ trong hốc mắt lăn tràn ra. Đã lâu quá rồi,  lâu lắm rồi, cô muốn quay về , cô muốn trở về như trước kia, không có lũ  Hoàng Gia, cũng không có Thiên Yết.
 Không cần y cứ từng chút một len lỏi vào từng mảnh ghép cuộc sống của  cô, phá tan nó, khiến đâu đâu cũng xuất hiện hình bóng y. Cô tuyệt đối  sợ hãi, cô thống hận y, sẽ không bao giờ tha thứ cho tất cả những gì mà y  đã làm, không bao giờ...
 Cứ như thế, Ma Kết cứ chạy, hướng phía Xử Nữ mà điên cuồng lao đến,  giống như tù nhân lâu ngày mới được nhìn thấy ánh sáng, không cần biết  xung quanh có gì, cho dù có là thần chết, cô cũng không muốn để tâm nữa.
 Quên mất rồi sao? Thiên Yết, y không phải thần chết, y cũng không phải  nhà tù có thể dùng gông xiềng giam cầm cô. Y chỉ là linh hồn, còn cô là  thể xác, cô dường như cũng quên mất hình xăm yêu ma đó, chẳng phải y  từng nói dùng nó để trói buộc cô hay sao... bàn tay của cô, chưa bao giờ  y buông lỏng, thoáng chừng một lúc. Ngay khi Ma Kết sắp sửa có thể cùng  Xử Nữ ôm chầm lấy nhau thì cũng chính là lúc cánh tay của y mạnh mẽ kéo  cô xoay trở về. Mái tóc đen bất ngờ xáo tung che đi ánh mắt nhạt nhòa,  cánh tay còn lại cô vươn lên nhưng lại không thể nào chạm lấy, thứ ánh  sáng tự do kia.
 " Không ai... được chạm vào Ma Kết. "
 Xử Nữ kinh ngạc, cũng chẳng thể hiểu nổi, Ma Kết của bọn cô, mạnh mẽ lắm  cơ mà. Tại sao người con trai đó lại có thể nói như rằng cô ấy là vật  sở hữu của y, ngón tay run rẩy đưa lên môi cắn cắn, Xử Nữ nghẹn ngào  nhìn Ma Kết tàn tạ bị y giữ chặt lấy, cho đến lúc này cô mới để ý được  rằng bạn thân của mình có chút khác lạ.
 Tóc đã dài hơn, ôm trọn khuôn mặt trắng như bạch tạng, đôi môi nhợt nhạt  không hề có một chút máu, đôi tay gầy nhỏ có thể tường tận nhìn ra được  mạch máu cùng gân xanh. Còn nữa, váy trắng??? váy ngủ màu trắng???  Không... Ma Kết sẽ không bao giờ thành ra như vậy, rốt cuộc thì cái tên  như Thần băng giá kia đã làm gì cô ấy.
 Đau lòng nhìn Ma Kết, một cỗ phẫn nộ không thể chấp nhận được bỗng chốc  bùng phát. Xử Nữ cắn răng lẩm bẩm " Các ngươi đã làm gì Ma Kết? "
 " MA KẾT CẬU LẠI ĐÂY CHO TỚ "
 " NẾU CẬU KHÔNG LẠI, TỚ LẬP TỨC QUA ĐÓ MANG CẬU VỀ "
Hét lớn đến mức cổ họng bỏng rát, Xử Nữ căm phẫn tới mức không để ý được  ánh mắt yêu dị của Thiên Yết đang len lỏi một tầng sát khí thực mỏng.  Liếc thấy sắp có chuyện không ổn xảy ra. Thiên Bình cười khổ một tiếng  rất nhanh mà lao ra ôm chầm lấy Xử Nữ trước khi cô gái mỹ lệ này bị  thằng em của hắn băm vằm.
 " Aiz nha nha, cô có thích tôi thì cũng nên vào phòng nhé, không cần ở  chỗ đông người như này bổ nhào vào người tôi như vậy đâu, thật sự...  thật sự là tôi ngại lắm đó "
 Thiên Bình một tay siết chặt lấy Xử Nữ, một tay làm bộ làm tịch vươn lên  che trán, khuôn mặt tỏ ra biểu cảm như thể rằng hắn sắp sửa bị cướp sắc  vậy.
 " Ngươi... mau buông ra " Khó chịu vặn vẹo người, ngiêng đầu nhìn qua bờ  vai của Thiên Bình, cô hận không thể cào nát bàn tay đang giữ chặt Ma  Kết của y kia, còn nữa, cô thì đang bạo hỏa giận dữ, vậy vì cái gì? Ma  Kết lại im lặng " MA KẾT "
 Tsk.. tặc lưỡi một tiếng, Thiên Bình không còn cách nào khác phải vươn  tay bịt chặt cái miệng chanh chua của Xử Nữ, thuận tay kẹp cô vào hông  mà dửng dưng đi vào. Đỏ mặt nhìn hết một lượt những ánh mắt nhòm ngó của  đám nhân viên cùng quầy lễ tân, Xử Nữ phát cuồng mà giãy nảy lên, nhưng  lại chẳng nhằm nhò gì, miệng rốt cuộc vẫn bị tên khốn này bịt chặt, cứ  thế mà bị hắn xách như xách thú cưng đi vào bên trong.
 Cuối cùng, chướng ngại che chắn tầm nhìn cũng đã đi mất, Sư Tử đứng đó,  đối diện anh trai mình, như một đường thẳng từ trên cao nhìn xuống. Xung  quanh người qua kẻ lại, nhộn nhịp, ồn ã. Người này lướt qua mắt cậu rồi  đến người kia, thứ này qua thứ khác, tạp nham, thứ ảo ảnh nhảm nhí chưa  bao giờ làm cho cậu chớp mắt lấy một cái, mà ngay cả y đang ở phía  trước cũng thế, chỉ im lìm mắt đối mắt cùng Sư Tử.
 Cho đến khi mọi người xung quanh bắt đầu thưa dần, nhân viên cũng đã có  người bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Thời gian cứ từng chút chậm chạp trôi  nhanh, Thiên Yết rốt cuộc cũng nắm lấy tay Ma Kết kéo đi.
 " Anh đã biết chuyện gì chưa?"
 Sư Tử lạnh lùng hỏi, khi mà đôi chân Thiên Yết sắp sửa bước qua cậu. Mà  Ma Kết ở phía sau lại hệt như búp bê không có linh hồn, mái tóc đen dài  mượt mà rũ rượi che đi một nửa khuôn mặt. Sư Tử nhẹ nâng lên mí mắt,  nhìn thẳng vào cô, lại tiếp tục một câu hỏi khác.
 " Bạch Dương là gì đối với anh?"
 Lúc này Thiên Bình cũng từ trong hành lang đi ra, phía sau chính là Cự  Giải đang nhập nhèm, chính là không ngờ trông thấy được một màn phía  trước, hắn biết, hắn chỉ nên đứng yên mà thôi.
 Có những lúc, y chỉ muốn yên tĩnh nhưng lại không được phép. Có những  lúc, y cảm thấy thật mệt nhưng lại không biết chia sẻ cùng ai. Có những  lúc, y muốn người ta nhìn sâu vào mắt y một chút, để có thể nhận ra cảm  xúc của y đang như thế nào. Vậy mà, thứ bọn họ trông thấy được chỉ là  mặt tối kinh hoàng, sẽ bỏ chạy, trốn tránh, hoặc sợ hãi. Lúc y cảm thấy  tuyệt vọng nhất, y cảm giác như thế giới này đang dần bỏ rơi y thì giữa  đêm bập bùng tuyết trắng, y nhìn thấy một đôi mắt bạc sóng sánh nước,  trong veo đầy thuần khiết. Y vẫn còn nhớ rõ, đó là kẻ duy nhất nhìn thấy  y mà không sợ hãi, còn có nụ cười như tia nắng đầu đông đó, thật sự đã  khiến trai tim đặc một màu đen của y bị khuấy động. Cho nên y gọi cô là  Bạch Dương, lúc đó, Bạch Dương đối với y chính là sự ấm áp của nắng. Còn  hiện tại, hiện tại ư?
 " Không là gì "
 Thật sự... không là gì nữa ư?
 " Anh sẵn sàng bỏ rơi người con gái bên cạnh anh suốt mấy chục năm qua  chỉ vì cô ta " Sư Tử vươn tay chỉ vào Ma Kết, sự tức giận khiến cậu  không khỏi muốn một bước tiến lên bóp chết cô " Tình yêu sét đánh à, cô  gái này còn quan trọng hơn Bạch Dương sao? Ngay cả khi cô ấy đồng ý vì  anh mà liều chết bao nhiêu lần, vì anh mà trở thành nô lệ trong cảm xúc,  là ai? là ai đã giúp anh vượt qua tuổi thơ lạnh lẽo, là ai? Là kẻ nào  đã suýt đánh chết em chỉ vì vô ý chạm vào Bạch Dương, tại sao lại có thể  như thế này, thật ngu xuẩn, ngay cả khi bị người ta bắt cóc. haa.. Bạch  Dương cũng chỉ gọi tên một mình anh "
 Thế mà y lại chính là kẻ biết cuối cùng, y nghĩ y xứng đáng với Bạch  Dương ư? y xứng sao. Sư Tử cắn chặt răng, cố gắng đè nén sự phẫn nộ dâng  trào trong khóe mắt mình.
 " Cô gái này, liệu có phải sẽ trở thành một Bạch Dương thứ hai .. " bị anh bỏ rơi.
 Một câu nói, lại khiến cho Ma Kết giật mình bừng tỉnh. Hóa ra, không  phải cô mới là nạn nhân... hóa ra, hóa ra. cô chỉ là một hình nhân thay  thế.
 ~*~
 " Bắt cóc???" Cự Giải thâm sâu đặt câu hỏi, nhưng lại không hề nhận được  bất kì một câu trả lời nào. Chỉ thấy Thiên Bình trầm mắt nhìn bóng dáng  Sư Tử chạy đi, còn Thiên Yết, vẫn cứ như thế lạnh lùng bước đi vào bên  trong khúc hành lang. Điện thoại không ý thức mà réo lên, hắn chỉ đơn  giản xoay người một cái đưa nó lên bên tai mà nói.
 " Tìm thấy vị trí của Bạch Dương chưa? Al "
 " Thiếu gia, trước tiên.. nghe tôi nói cái này đã "
 Thiên Bình vốn là một kẻ kỹ tính, mọi việc hắn làm luôn luôn phải chính  xác, sơ hở ư? đừng hòng. Bởi vì hắn sẽ không có gì phải do dự như những  kẻ khác, một khi hắn đã muốn có được thứ gì thì sẽ không cho phép thất  bại, ngay cả hai từ đó ra sao, hắn cũng chẳng muốn đánh vần. Không có gì  là hắn không biết, trước khi lên máy bay, hắn đã rất nhanh nhẹn mà gắn  chip định vị vào từng người một, cũng bởi vì thế mà nghe được cuộc nói  chuyện của Sư Tử cùng kẻ bắt cóc.
 Hắn biết, chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra. Nhưng lại không hiểu được,  Bạch Dương vì sao lại xuất hiện ở London, còn nữa. Kẻ bắt cóc Bạch Dương  lại có ý đồ muốn đẩy Sư Tử ra khỏi vụ làm ăn này. Tại sao?
 " Nói đi.. Al "
 Đầu dây bên kia rè lên một tiếng ghê người, Al sau khi lách cách ấn  enter thì hình ảnh của người mà hắn đang cần tìm bỗng chốc hiện lên trên  màn hình điện tử. dùng máy của chính mình chụp lại, Al tức thì gửi qua  email cho Thiên Bình.
 " Thiếu gia, người bắt cóc Bạch Dương đồng thời là cánh tay phải của gã  Bennadic - khách hàng sắp tới của chúng ta là một tên sát thủ, hắn là  tội phạm cấp S bị truy nã đã lâu. Từ năm 10 tuổi, tuy đường nét bây giờ  đã thay đổi, nhưng nhìn ảnh, thiếu gia hẳn là biết, hắn là ai."
 Nhìn thẳng vào màn hình điện thoại đang load ảnh, Thiên Bình nhíu chặt  mày, bàn tay như có như không mà siết mạnh, Cự Giải một bên cũng bồn  chồn không yên, ngay trong đêm tối, lúc ánh trăng bị mây mù che khuất,  quạ đen chẳng biết từ đâu bay đến ré lên tiếng kêu đầy ghê tởm. Mãi đến  khi tấm ảnh được load xong, Thiên Bình đã chẳng còn có thể cầm chặt được  di động của mình nữa. Trong đôi mắt lả lướt thường ngày nay lại kinh  ngạc đến trợn tròn.
 Không đời nào... kẻ bắt cóc Bạch Dương lại là...
 Lại là....
 ~*~
 " Kim Ngưu "
 Bạch Dương sau khi tỉnh dậy thì phát hiện rằng bản thân đang ở trong một  căn phòng màu lam tinh tế, từng hoa văn giản dị thanh nhã được điêu  khắc vô cùng đơn sơ của nó cũng đã gián tiếp cho cô biết rằng, mình có  lẽ là ở trong một nhà nghỉ tư nhân nào đấy trên đất Anh. Chưa hết, trong  phòng ngoài cô ra, còn có một người nữa. Chàng siêu mẫu lừng lẫy của  Armani, kẻ bắt cóc cô đồng thời cũng là bạn thân của Sư Tử thiếu gia.  Hơi cong người đang tính ngồi dậy thì cơn đau thắt bên dưới bụng bất ngờ  đánh úp tới, khiến cho cô hoa mắt choáng váng một phen.
 Hít sâu một hơi, Bạch Dương cố gắng kìm nén sự đau đớn âm ỉ này mà gồng  mình ngồi thẳng người lên, mãi cho đến khi cơn đau giảm nhẹ đi chút ít,  cô mới hướng ánh mắt của mình nhìn về phía Kim Ngưu đang khoanh tay lười  nhác ngồi trên bàn ăn phía đối diện, ánh mắt âm u còn pha chút khinh bỉ  chằm chằm nhìn cô. Bạch Dương mờ mịt không thể hiểu nổi, vì sao hắn lại  làm như vậy, đột nhiên lại tấn công cô. Hắn muốn gì?
 Vốn đang miên man suy nghĩ, cô như sực nhớ ra cái gì đó liền ngó ngàng  xung quanh, dường như đang tìm kiếm , lại có chút khẩn trương, tại sao ở  chỗ này không có cửa sổ, ngay cả đồng hồ cũng thế. Hiện tại là mấy giờ?  Cô còn phải tới khách sạn Hoàng Gia. Cô còn phải gặp được đại thiếu  gia, báo cho bọn họ rằng Lão gia đã trở về. Vụ làm ăn này ngàn vạn lần  không thể nào thực hiện được.
 " 3h10'... cô ngủ ước chừng cũng đã được gần hai tiếng "
Kim Ngưu bất giác lên tiếng lại khiến cho Bạch Dương đang lo lắng lại  thêm đứng ngồi không yên, cô nhíu nhíu mày quay qua hắn, cắn chặt môi,  dợm hỏi " Tại sao anh lại bắt tôi?"
 Nhướn mày, Kim Ngưu ngoài miệng tuy cười nhưng thật sâu trong lòng hắn  lại thâm trầm đến đáng sợ, tại sao lại bắt cô ư? " Bởi vì có người sẵn  sàng vì cô mà bỏ cả tính mạng ra để trao đổi "
 Ngơ ngẩn nghe vào tai từng câu từng chữ của hắn, Bạch Dương không hiểu  vì cái gì mà toàn thân bỗng nhiên run lên kịch liệt, lúc này Kim Ngưu đã  ngừng cười cợt, hắn rũ nhẹ mi mắt xuống, cúi đầu nhìn cô như nhìn một  sinh vật hạ đẳng hèn mọn.
 " Thiên Yết... hay Sư Tử?"
 Cái gì? Bạch Dương kinh hoảng trợn mắt, đôi con ngươi nhìn theo khởi động khớp hàm, tường tận mà rõ ràng từ ngữ của Kim Ngưu.
 " Nếu như một trong hai người phải chết, cô chọn ai?"
 Kim Ngưu cười xòa, cô ta chắc chắn sẽ chọn người mà cô ta yêu, đứa con  gái tầm thường này, có gì xứng. Tại sao Sư Tử lại có thể vì cô ta mà trở  nên đáng thương như vậy, tên ngu ngốc đó. Cậu có phải rất đau không? sẽ  thế nào nếu như cậu biết được trái tim đó ngay cả một chỗ trống cũng  không hề dành cho cậu. Đến cả trong giấc mơ, người cô ta gọi tên cũng  không phải là cậu. Sư Tử, cậu sẽ quyết định như thế nào đây?
 " Tại sao tôi phải chọn, nếu như là trò đùa thì anh mau dừng lại đi. Sư  Tử thiếu gia là bạn thân của anh, nếu như để cậu ấy biết được chuyện  này, chắc chắn sẽ không tha thứ... chắc chắn... sẽ..."
 Kim Ngưu lần này là bước hẳn xuống khỏi bàn, dứt khoát đi đến, cũng dứt  khoát mà vươn tay hạ xuống khuôn mặt trắng nhợt của Bạch Dương đang nói  những điều ngu ngốc một cái tát.
 Cảm giác đau rát hằn rõ ngay bên má, Bạch Dương yên lặng không động đậy,  chỉ là cảm nhận nỗi đau này để khẳng định rằng đây không phải là trò  đùa. Kim Ngưu thật sự bắt cóc cô, hắn ta muốn cô đưa ra lựa chọn, Thiên  Yết.. hay là Sư Tử. Tại sao? cô phải chọn. Vì sao cô phải chọn.
 " Ngày mai, vào đêm Dạ Vũ tại cung điện Buckingham, bên dưới ghế ngồi  của hai người bọn họ đều sẽ được gắn một quả bom. Thế nhưng, kíp nổ chỉ  có một. Tôi biết, bọn họ đều là người quan trọng đối với cô. Vậy cô sẽ  chọn ai, ai sẽ là kẻ phải chết... và ai, sẽ là người sống sót?"
 Không gian cứ thế mà lâm vào trầm lặng một cách nhanh chóng. Kim Ngưu  đứng trước mép giường, rũ mắt nhìn xuống mái đầu nhỏ nhắn của Bạch Dương  đang run lên nhè nhẹ, hắn đang muốn xác nhận, cũng muốn biết rằng rốt  cuộc thì Sư Tử - bạn thân của hắn có còn tia hy vọng nào hay không.
 " Tại sao anh làm vậy? Tôi chỉ là một kẻ hầu cận, tôi không có quan  trọng với bọn họ như thế đâu. Vậy cho nên, anh cũng dừng lại đi... "  dừng lại trò đùa đáng sợ này đi. Trông đến bờ vai đã có dấu hiệu run  rẩy, Kim Ngưu thầm lặng miên man suy nghĩ, khóc ư? là khóc vì Sư Tử...  hay là khóc vì Thiên Yết.
 Chậm rãi xoay người, Kim Ngưu khẽ khàng bước đi, rút từ túi áo ra một  điếu thuốc, hắn nhẹ nhàng châm lửa. Làn khói đắng nghét cứ thế mà xông  thẳng vào mũi, trôi tận xuống cuống họng, sau đấy thở ra. Thứ ảo ảnh  nhạt nhẽo này, là thứ cuối cùng hắn có thể làm cho Sư Tử.
 " Nếu như cô không chọn, tôi sẽ giết cả hai "
 " Không được, chẳng phải anh nói chỉ có một kíp nổ thôi sao?"
 " Tôi có thể biến nó thành hai... nếu tôi muốn " Kim Ngưu vẫn bước đi,  khóe miệng vẫn hờ hững ngậm điếu thuốc đang rực cháy. Đằng sau bất ngờ  vang lên một tiếng Bịch, hắn biết, Bạch Dương đã ngã nhào xuống giường,  nhắm hờ đôi mắt. Kim Ngưu trước khi bàn tay chạm vào nắm cửa thì giọng  nói mỏng nhẹ run run từ phía sau đồng dạng vang lên.
 " Tôi chọn..."
 Sự ngưng đọng ngay trong một khoảnh khắc bị thần thời gian kéo căng,  Bạch Dương từ dưới đất chậm chạp đứng lên. Mà lúc này Kim Ngưu cũng đã  dừng lại mọi hành động của mình. Xoay người chờ đợi sự lựa chọn của cô  gái phía đối diện.
 .
 " Bạch Dương "
 Sư Tử không ngăn được bản thân lo lắng cùng nôn nóng, điên cuồng mà  phóng xe đi thật nhanh, cậu không biết Bạch Dương hiện tại đang ở chỗ  nào? điều đầu tiên cậu có thể làm để tìm ra cô đó chính là tìm đến trụ  sở CIA của Anh quốc, đề nghị cục tình báo dò tìm tín hiệu từ điện thoại  của cô ấy. Sẽ không sao đâu, Bạch Dương à. Sẽ không sao hết, anh sẽ bảo  vệ em mà, sẽ bảo vệ em... thế cho nên, xin em.. bình yên đến khi anh tìm  thấy, có được không?.
 .
 " Tôi chọn... "
 .
 Bạch Dương
 .
 " Sư Tử... "
 .
 Bạch Dương
 .
 " ... là người phải chết "
 .
 KÉT TTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT. Tiếng lốp xe bị động cơ phanh lại bất ngờ ma  sát với mặt đường bê tông giữa đêm tối phát ra âm thanh vô cùng chói  tai
 .
 Sư Tử trừng lớn đôi con ngươi rực đỏ nhìn chăm chăm vào màn hình điện  thoại, một sự sợ hãi cùng khiếp đảm bỗng nhiên dội ngược vào não bộ của  cậu, thật lâu, thật lâu mới có thể tiêu hóa nổi hình ảnh cùng dòng tin  nhắn vừa được gửi đến.
 Trên màn hình điện thoại của cậu, hình ảnh chiếc xe Audi R8 được cậu đặt  làm nhái chiếc xe của Ares, dùng nó để gài bom giết chết hắn, thế nào  lại bị đánh cắp, thế nào lại được chụp lại. Còn nữa, bên dưới hình ảnh  đó còn nhắn một dòng chữ.
 " Nhanh thì sống, chậm... sẽ chết "
 Không kịp rồi, không còn kịp nữa rồi... Cậu không còn thời gian để chạy  đến trụ sở CIA, điều cần thiết bây giờ chính là tìm cho ra vị trí của  Bạch Dương. Đôi tay run rẩy lung tung bấm số, Sư Tử ngay cả thở gấp cũng  không dám, cậu thật sợ hãi, cậu cảm giác như mình đang đứng trước vực  thẳm, bên dưới chính là dung nham, còn bên kia chính là Bạch Dương, quay  về hay nhảy qua. Cậu thậm chí còn không dám đánh cược, mặc dù thời tiết  đang là mùa đông lạnh lẽo, ấy thế mà Sư Tử lại mường tượng như rằng bản  thân đang ngồi trên cả đống lửa. Vô cùng nóng, cũng vô cùng bỏng rát.
 " Thiếu gia... Sư Tử?"
 " Al.." Như bắt được sợi dây ngay giữa vực thẳm, Sư Tử mừng rỡ mà gào  lên " Giúp tôi tìm vị trí chiếc Audi R8 mã 50x7, càng nhanh càng tốt,  tôi sẽ treo máy, khi nào cậu xác định được vị trí của nó thì ngay lập  tức báo qua "
 "..."
 " NHANH LÊN "
 Al đang ngồi trong phòng liên lạc trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng " Vâng "  một tiếng. Cậu chủ, nếu như cậu biết được kẻ bắt cóc người con gái cậu  yêu nhất lại chính là bạn thân của cậu, cậu sẽ không sao chứ? Đột nhiên  Al cảm thấy thiếu gia nhà mình thật tội nghiệp, cậu ấy có thể nóng tính,  đôi khi cũng ác bá khiến người ta ưa không nổi, thế nhưng khi yêu lại  quá mức chân thành. Ngay cả khi đã bị tổn thương thật nhiều, cậu ấy vẫn  luôn yêu người con gái đó, nhiều như vậy. Cho dù, trong trái tim của đối  phương, cậu... lại chưa một lần thật sự tồn tại.
 ~*~
 London một đêm tưởng như ngắn ngủi mà lại vô cùng dai dẳng, Bảo Bình sau  khi chắc chắn rằng Song Ngư đã thật sự ngủ say thì cậu mới thở ra một  hơi, chống tay đứng dậy nhẹ bước ra bên ngoài. Cung điện Buckingham đúng  là nguy nga đến không tưởng, thế nhưng có một điều lạ lùng mà cậu cho  đến lúc này vẫn chưa hiểu nổi.
 Đó chính là tại sao hành lang trên tầng thứ ba, lại chỉ có độc mỗi phòng  của Công Nương mà thôi, ngay cả một quản gia, người hầu, mà đặc biệt  hơn - ngay cả một vệ sĩ cũng chẳng thấy. Song Ngư mang danh là công  nương Anh quốc, thế mà hắn lại có cảm giác, cô chỉ là con bù nhìn của  Hoàng Gia mà thôi.
 Trầm lặng híp mắt nhìn quanh đoạn hành lang dài ngoằn đen thui. Bảo Bình  có chút tức giận, cậu muốn biết nhiều hơn nữa về cô ấy, quá khứ, hiện  tại, kể cả những nỗi sợ hãi khó hiểu kia. Bảo Bình thật sự không muốn,  Song Ngư của cậu sẽ khóc, trước mắt cậu, run rẩy sợ hãi.
 Giống như là gặp phải ma quỷ vậy.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy căn phòng của ngài  Hoàng Thân khó ưa - Lucass. Cười nhạo một tiếng, Bảo Bình chưa bao giờ  nghĩ rằng cũng có ngày, cậu lại ở đây, ngay chỗ này để tìm kiếm câu trả  lời thỏa đáng. Vươn tay gõ nhẹ cánh cửa, quả nhiên là quý tộc, không bao  giờ để người khác phải chờ lâu. Ngay khi cánh cửa vừa mở, Bảo Bình  chẳng thèm nhìn đến biểu tình kinh ngạc của đối phương mà chỉ nghiêm túc  đặt một câu hỏi. " Tại sao Song Ngư lại sợ hãi người đàn ông tên  Bennadic ?"
 Lucass lúc đầu chính là vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe vào tai  câu hỏi của cậu thì ngay lập tức muốn đóng cửa lại. Đã mất công đến đây,  bộ muốn đuổi cậu đi khi chưa trả lời cậu ư? đâu có dễ như thế được.  Vươn bàn tay nắm lấy thành cửa, dùng sức kéo ra, Bảo Bình cứ như con rắn  nước mà luồn lách vào bên trong, mặc cho khuôn mặt Lucass đang dần nhăn  nhó đến khó coi.
 " Cút đi, ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách để vào đây sao?"
 Nhún vai, Bảo Bình thật sự ngán ngẩm cái kiểu nói chuyện như thời cổ của tên Hoàng Thân này " Tôi đã vào rồi đấy thôi "
 Hừ lạnh một tiếng, Lucass thế nhưng lại chẳng hề có phản ứng gì to tát  nữa, mặc dù hắn thật sự rất ghét tên nhóc này. " Ngươi muốn biết cái  gì?"
 " Bennadic và quan hệ của hắn cùng Song Ngư "
 Đúng vậy, cậu thật sự rất muốn biết về người đàn ông bí ẩn đáng sợ ấy,  dĩ nhiên, hơn hết thảy, vẫn là lý do tại sao Song Ngư lại khiếp sợ hắn  đến vậy? Cậu không thể hỏi cô ấy, hình như mỗi lần nhắc tới người kia,  là mỗi lần cậu nhìn thấy sự kinh khủng cùng bi thống sâu tận dưới đáy  mắt xinh đẹp đó. Cậu không muốn, thấy người con gái mà mình thích thành  ra như vậy, Song Ngư mà cậu biết là một cô gái mạnh mẽ, lạnh lùng cùng  ương bướng. Không ai được phép làm cô ấy khóc, ngoại trừ cậu. Không ai  được phép làm tổn thương cô ấy...
 Ngoại trừ cậu...!!!
 " Ta không biết "
 Nhíu mày lia mắt nhìn qua, Bảo Bình một bộ dạng lãnh tĩnh mà mắt trừng  mắt với Lucass, trông biểu tình bất mãn khó chịu của hắn thì chẳng hề  khác cậu là bao, thế chẳng lẽ là không biết thật sao? tại sao lại không  biết cho được. Gã Bennadic đó, chắc chắn là Hoàng Gia, bấy giờ cậu mới  chợt nhớ ra, Nữ Hoàng kể từ sau đêm tiệc tháng trước thì chưa từng một  lần xuất hiện, chẳng lẽ bà ta không quan tâm con gái của mình ư? hoặc  là... bà ta cũng chưa một lần họp hội nghị kể từ lúc đó. Vậy bà ta đi  đâu? tại sao không một ai chịu hé môi về Bennadic??? dám làm Công Nương  của Hoàng Gia bị thương mà còn được chiếu cố như thế, rốt cuộc tên này  là ai?
 " Tất cả là do lũ gia tộc khốn kiếp của các ngươi, nếu như không phải do  gia tộc Louis đề nghị thì ngài Bennadic cũng không trở về. Vậy mà ngươi  còn ở đây giả vờ giả vịt, lôi lôi kéo kéo một con ác quỷ đáng sợ như  thế, chính là cách các ngươi khẳng định quyền lực phải không? "
 Lucass bất ngờ đứng bật dậy đập mạnh lên bàn trà một tiếng thật lớn,  ngón tay chĩa thẳng vào trán cậu mà mắng chửi, đôi mắt như phát ra hàng  ngàn mũi tên hận không thể ngay lập tức giết chết Bảo Bình. Sự phẫn nộ  cùng thù hận nháy mắt phóng ra khiến cho Bảo Bình đang kinh ngạc phía  đối diện không khỏi nhíu chặt hai đầu lông mày.
 " Gia tộc ta? lôi..kéo hắn?" Hắn đang nói cái gì? vì sao cậu nghe vào lại chẳng hiểu một từ ngữ nào hết.
 " Nực cười, chẳng lẽ ngươi không phải con trai của cha ngươi. Chi bằng  đi hỏi anh trai ' Thiên Bình ' của ngươi thử xem. Đại sứ quán vừa thông  báo, Lũ rác rưởi các ngươi đã có mặt tại London, trùng hợp thật. Vừa vặn  ngài Bennadic cũng đã xuất hiện, tấn bi kịch của mười năm về trước, lại  có dịp hồi sinh rồi nhỉ."
 Có cái gì liên quan, rốt cuộc thì gia tộc cậu mười năm trước đã xảy ra  chuyện gì, mười năm trước? mười năm trước ư? Thiên Bình đã làm gì? mười  năm trước anh ấy chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi... cứ cho là một  thằng nhóc mười lăm tuổi không tầm thường đi, nhưng mà cậu lại không thể  nhớ nổi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì lúc đó, cậu không hề ở  Pháp, đâu chỉ riêng cậu, ngay cả Sư Tử cũng không. Hai anh em cậu ngay  tại cái thời điểm chết tiệt đó đang còn ở Việt Nam cùng mẹ. Chỉ trừ mỗi  Thiên Bình cùng Thiên Yết.
 " Khốn kiếp " Nghiến răng rít lên, Bảo Bình sau khi đi ra khỏi căn phòng  của Lucass thì chẳng hề do dự chạy xuống tầng hầm mượn đỡ một cái xe.  Cậu nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc Bennadic cùng gia tộc mình có  mối quan hệ gì? cậu cũng muốn xem xem kẻ đó có bao nhiêu đáng sợ, nhớ  lại lần chạm mặt tình cờ đêm hôm ấy, Bảo Bình nhịn không được mà run  lên.
 Còn nữa, lý do vì sao bọn họ lại có mặt ở đây? Thiên Bình, Thiên Bình, Thiên Bình.
 " Anh cuối cùng là đang muốn chơi cái mẹ kiếp gì đây "
 Mười ngón tay siết chặt lấy vô lăng lái. Bảo Bình không quản bầu trời  xám đen đang có dấu hiệu nỗi bão, cũng không buồn để tâm tới chỗ này  cùng đại sứ quán cách nhau bao xa. Bởi lẽ trong đầu cậu bây giờ chỉ còn  sót lại một ý niệm cuối cùng... đó là phải thật nhanh.
 Nhanh hơn nữa, không hiểu lý do vì sao? chỉ là cậu có dự cảm chẳng lành, một dự cảm kinh hoàng chết chóc..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com