Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Những bước chân chung trên con đường dài

Mùa hè dần dần trôi qua, và bầu trời cũng bắt đầu chuyển sang những sắc màu êm ả của mùa thu. Gió mát mẻ thổi qua những tán cây, mang theo những chiếc lá vàng nhẹ nhàng bay xuống mặt đất. Nhưng có một điều chưa thay đổi: Mối quan hệ giữa Joon Myeon và Sooji, dù chưa thể gọi là yêu đương, nhưng đã dần dần hình thành nên một thói quen, một sự kết nối mà không ai trong số họ có thể dễ dàng bỏ qua.

Một buổi chiều nọ, khi công việc học tập đã xong xuôi, cả hai cùng đến công viên gần trường, nơi mà họ thường đến những buổi chiều cuối tuần. Joon Myeon đã đưa ra lời đề nghị này, và Sooji, dù vẫn còn dè dặt, lại đồng ý mà không có nhiều câu hỏi. Cô cảm thấy có một sự tự nhiên lạ thường trong những buổi gặp gỡ này, như thể giữa họ không có sự gượng gạo, không có sự kỳ vọng nào. Chỉ là hai người bạn, đang dần dần mở lòng hơn với nhau.

Khi họ ngồi xuống trên chiếc ghế đá, ánh sáng từ những tia nắng chiếu qua các kẽ lá, tạo thành những vệt sáng vàng óng ánh trên mặt đất. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió và tiếng cười đùa xa xôi của những đứa trẻ đang chơi đùa.

Joon Myeon nhìn Sooji, vẻ mặt anh nhẹ nhàng, không vội vàng. Anh có thể thấy rằng cô đã dần cởi mở hơn, không còn che giấu những cảm xúc của mình như trước nữa. Dù không nói ra, nhưng anh có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cách cô nhìn nhận về mối quan hệ giữa họ.

"Em đã bao giờ nghĩ rằng... cuộc sống này có thể thay đổi bất ngờ như vậy không?" Joon Myeon hỏi, ánh mắt anh dừng lại trên đôi tay của Sooji, nơi mà cô đang vô thức nắm chặt một chiếc lá khô.

Sooji hơi nhướn mày, đôi mắt lướt qua anh trước khi cô trả lời, giọng cô vẫn bình thản như thường lệ. "Có, nhưng em không biết liệu nó sẽ thay đổi theo hướng nào. Cảm giác đôi khi như mình cứ đứng im, không biết phải bước đi thế nào."

Joon Myeon cảm thấy sự chân thành trong lời nói của cô. Anh đã từng thấy Sooji lẩn tránh cảm xúc của mình, nhưng giờ đây, cô đã bắt đầu chấp nhận chúng. Không phải là sự thay đổi đột ngột, nhưng là một sự chuyển biến tự nhiên, một sự mở lòng từ từ.

"Đôi khi, em không cần phải biết rõ mọi thứ sẽ đi đâu. Cứ bước đi thôi, từng bước một, như thế này." Anh chỉ vào khoảng không gian trước mặt, "Cứ để mọi thứ tự đến."

Sooji không trả lời ngay lập tức, mà ngồi im lặng, suy nghĩ một chút. Cô nhìn ra xa, đôi mắt đăm chiêu như thể đang tìm kiếm một câu trả lời trong không gian rộng lớn xung quanh.

"Em biết," cô thì thầm, "Nhưng không dễ để làm vậy. Có những điều quá khứ vẫn còn đeo bám, em không thể bỏ qua chỉ vì một vài lời nói đơn giản."

Joon Myeon nhìn cô, không vội vàng. Anh biết những điều cô vừa nói không phải là những lời dễ dàng. Anh cũng hiểu rằng cô đang phải đấu tranh với chính mình, với những tổn thương đã từng khiến cô khép kín trái tim. Nhưng trong đôi mắt của Sooji, anh thấy được sự mở lòng, dù chỉ là một chút, nhưng đủ để khiến anh cảm thấy hy vọng.

"Em có thể không bỏ qua quá khứ," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng và kiên nhẫn. "Nhưng hãy để cho mình một cơ hội để bước tiếp. Không phải để quên đi, mà là để làm mới mọi thứ."

Sooji quay lại nhìn anh, lần này, cô không né tránh ánh mắt của anh. Cô không nói gì, chỉ là một chút gật đầu nhẹ, như thể đang chấp nhận những gì anh đã nói. Dù trong lòng cô vẫn còn những nghi ngại, nhưng cô không phủ nhận rằng có điều gì đó trong những lời của Joon Myeon làm cô cảm thấy an tâm.

Khi ánh mặt trời bắt đầu nhạt dần, và bầu trời cũng dần chuyển sang màu tím nhạt của buổi hoàng hôn, họ đứng dậy và bắt đầu đi bộ về phía lối ra công viên. Không có ai nói gì thêm, nhưng cảm giác yên bình lạ thường tràn ngập trong không khí. Họ không cần phải giải thích nhiều, cũng không cần phải biết rõ mọi thứ sẽ diễn ra thế nào. Chỉ cần bước đi bên nhau, từng bước, như vậy là đủ.

Ngày hôm sau, Sooji nhận được một tin nhắn từ Joon Myeon, chỉ đơn giản là một câu hỏi: "Em có muốn đi dạo nữa không? Cũng không có gì quan trọng, chỉ là để thoát khỏi những thứ bận rộn thôi."

Cô mỉm cười khi đọc xong tin nhắn. Đó là một sự đề nghị không vội vã, không ép buộc, chỉ là một lời mời như những người bạn thực sự dành cho nhau. Không có gì to tát, nhưng lại đủ khiến cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút. Cô không biết lý do tại sao, nhưng sự quan tâm của Joon Myeon, dù là nhỏ bé, lại khiến cô cảm thấy ấm áp.

Lần này, Sooji không do dự, trả lời ngay lập tức: "Được, em cũng cần một chút thời gian để thư giãn."

Và như thế, mối quan hệ của họ lại tiếp tục bước đi, không vội vàng, không ồn ào, nhưng đủ để những dấu hiệu nhỏ như thế này tạo nên một bức tranh tình bạn, hay có lẽ là tình yêu, không hề rõ ràng nhưng lại bền vững theo thời gian. Cả hai không cần phải biết chính xác mình sẽ đi đâu, chỉ cần có nhau, và thế là đủ.

Vào một buổi chiều cuối tuần, khi mùa thu đã thực sự len lỏi vào từng chiếc lá, Joon Myeon và Sooji lại hẹn gặp nhau tại công viên quen thuộc. Lần này, không phải là cuộc gặp ngắn ngủi, mà là một khoảng thời gian dài hơn, khi cả hai có thể thong thả trò chuyện mà không phải lo lắng về công việc hay các cuộc hẹn khác.

Joon Myeon đến trước, như mọi khi, và anh tìm một chiếc ghế đá dưới một cây cổ thụ lớn. Cảnh vật xung quanh thật yên bình, những chiếc lá vàng rơi đều đặn xuống mặt đất, tạo thành một lớp thảm mềm mại dưới chân. Không gian như đang phản chiếu chính tâm trạng của anh—bình yên, nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy ẩn chứa những cảm xúc khó tả.

Khi Sooji đến, cô mỉm cười với anh, đôi mắt cô có chút ngại ngùng, nhưng ánh nhìn ấy lại mang một sự mềm mại mà Joon Myeon chưa bao giờ thấy trước đây. Anh nhận ra rằng, dù là một buổi chiều tĩnh lặng, nhưng sự hiện diện của cô lại khiến trái tim anh đập nhanh hơn, như thể mỗi giây phút trôi qua đều rất quý giá.

"Em đến rồi à?" Joon Myeon đứng dậy, nhẹ nhàng đón Sooji.

"Ừm," Sooji gật đầu, "Hôm nay trời đẹp quá."

"Em nghĩ chúng ta sẽ đi đâu?" Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng, không có gì vội vã.

Sooji ngập ngừng một chút, rồi chỉ tay về phía một con đường mòn nhỏ. "Đi dọc theo con đường này được không? Chỉ cần đi thôi, không cần phải có mục đích."

Joon Myeon đồng ý ngay lập tức, cảm giác nhẹ nhõm mỗi khi ở cạnh cô càng ngày càng rõ rệt. Họ bước đi chậm rãi, không gian giữa họ vẫn không quá gần gũi, nhưng lại không có khoảng cách nào khiến ai cảm thấy lạc lõng. Cả hai đều cảm nhận được sự yên tĩnh của buổi chiều, nhưng lại không hề cô đơn.

"Anh nghĩ sao về mọi thứ?" Sooji bỗng lên tiếng, giọng cô có chút lạ, như thể đang cố gắng diễn đạt những suy nghĩ trong lòng mà chưa từng thổ lộ với ai.

Joon Myeon nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại. "Về chuyện gì?"

Sooji không vội trả lời ngay mà chỉ nhìn xuống mặt đất, nơi từng chiếc lá rơi xuống tạo thành những hình thù ngẫu nhiên. "Về em, về chúng ta."

Joon Myeon cảm thấy trái tim mình khẽ rung động. Anh đã mong đợi điều này, dù không phải theo cách mà anh nghĩ. Anh hiểu rằng Sooji đã sẵn sàng để nói ra những điều sâu thẳm trong lòng mình, dù không phải ngay lập tức. Anh muốn lắng nghe từng lời cô nói.

"Chúng ta vẫn chỉ là bạn, đúng không?" Sooji hỏi, vẻ mặt hơi lo lắng. "Em không muốn mọi thứ trở nên phức tạp."

Joon Myeon mỉm cười nhẹ, anh hiểu sự lo lắng của cô, nhưng không vì thế mà cảm thấy nản lòng. "Đúng là chúng ta là bạn. Nhưng anh không nghĩ chúng ta chỉ có thể là bạn mãi mãi."

Sooji nhìn anh, ánh mắt cô vừa ngạc nhiên, vừa nghi hoặc. "Anh nghĩ vậy sao?"

Joon Myeon gật đầu, đôi mắt anh ấm áp, chân thành. "Anh biết rằng giữa chúng ta có một sự kết nối đặc biệt. Chúng ta không phải là những người bạn bình thường, Sooji. Mỗi lần ở bên em, anh cảm thấy một điều gì đó mà anh chưa từng cảm nhận trước đây."

Sooji không nói gì, chỉ lặng im bước đi bên cạnh anh. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Joon Myeon, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn lo sợ. Sự sợ hãi ấy, không phải vì anh, mà vì chính bản thân cô. Liệu cô có đủ mạnh mẽ để chấp nhận một mối quan hệ mới, khi quá khứ vẫn còn đeo bám?

Joon Myeon nhìn cô, nhận ra sự im lặng này không phải là sự từ chối, mà là sự chờ đợi. Cô đang cân nhắc, đang tìm kiếm câu trả lời trong chính trái tim mình. Anh không muốn thúc ép, chỉ muốn cô biết rằng anh sẽ luôn ở đây, không đi đâu hết, dù thời gian có trôi qua như thế nào.

Bầu không khí giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể những suy nghĩ nặng nề đã được gió thu xua tan. Chẳng ai vội vàng, chẳng ai tìm kiếm một câu trả lời ngay lập tức. Cả hai đều hiểu rằng, trong cuộc sống này, có những mối quan hệ cần thời gian để phát triển, để mỗi người tự mình tìm ra những cảm xúc thật sự trong lòng.

"Em không biết mình nên làm gì nữa," Sooji nói, giọng cô gần như thì thầm, như thể đang tự nhủ mình hơn là trả lời Joon Myeon.

Joon Myeon mỉm cười, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định. "Không sao đâu, Sooji. Anh chỉ cần em biết rằng anh sẽ luôn ở đây. Nếu em sẵn sàng, chúng ta sẽ tiếp tục đi chung con đường này."

Sooji quay lại nhìn anh, ánh mắt cô dường như đang tìm kiếm sự chắc chắn từ anh. Và rồi, cô thấy ánh mắt ấy—một ánh mắt ấm áp, không có sự thúc ép, chỉ có sự kiên nhẫn và tình cảm chân thành. Cô nhận ra rằng có lẽ, đây chính là điều cô cần, điều mà cô đã thiếu sót bấy lâu nay.

"Cảm ơn anh," Sooji nói, mỉm cười nhẹ, dù chưa thể thừa nhận hoàn toàn cảm xúc của mình, nhưng ít nhất, cô đã bắt đầu chấp nhận sự hiện diện của anh trong cuộc sống này.

Joon Myeon gật đầu, không nói gì thêm. Anh biết, một mối quan hệ không phải lúc nào cũng phải rõ ràng từ đầu, mà đôi khi, chỉ cần hai người đi cùng nhau, từng bước một, là đủ.

Họ tiếp tục đi, không vội vàng, không thúc giục, chỉ là hai bước chân hòa vào nhau trong im lặng. Mỗi bước đi đó, dù là chậm rãi, nhưng lại gần nhau hơn, và mối quan hệ của họ cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, như những chiếc lá vàng đang rơi xuống đất, từng chút một, nhưng đầy ý nghĩa.

End chap 5.

#20250703

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com