Chap 7: Cơn gió đổi chiều
Mùa đông đã đến, mang theo không khí lạnh giá, nhưng trong lòng Sooji, mọi thứ dường như ấm áp hơn bao giờ hết. Cô đã bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong chính mình, từ những khoảnh khắc ngập ngừng đến quyết định yêu thương. Mọi thứ giữa cô và Joon Myeon giờ đây trở nên dịu dàng hơn, gần gũi hơn, dù những thử thách vẫn còn đó.
Một buổi sáng, Sooji thức dậy với một cảm giác nhẹ nhàng lạ thường. Cô không vội vã, không cảm thấy áp lực, và cảm giác hạnh phúc bình yên trong lòng cô vẫn không rời. Dẫu cho cuộc sống vẫn tiếp tục xoay vần với những bận rộn, những lo toan, nhưng khi nghĩ đến Joon Myeon, cô cảm thấy một niềm an ủi sâu sắc.
Cô nhắn tin cho anh, như mọi khi, hỏi thăm anh có khỏe không và nhắc về kế hoạch cuối tuần mà họ đã bàn tới từ lâu. Dù là những điều nhỏ nhặt, nhưng mỗi thông điệp trao đi đều mang theo những cảm xúc nồng nàn, dù không nói rõ ra.
Joon Myeon đáp lại nhanh chóng, với một lời chúc buổi sáng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ấm áp: "Chúc em một ngày mới thật tươi đẹp, Sooji. Anh đợi em vào cuối tuần này."
Cô mỉm cười, ánh mắt dừng lại vài giây trên màn hình điện thoại. Có điều gì đó trong sự đơn giản ấy làm trái tim cô đập nhanh hơn. Cô không phải suy nghĩ gì nhiều, không cần phải tự hỏi về cảm xúc của mình nữa, vì tất cả đã rõ ràng rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Sooji cảm nhận được một sự thay đổi trong chính mối quan hệ của họ. Không còn là những cuộc trò chuyện dè dặt nữa, mà thay vào đó là những cuộc nói chuyện thẳng thắn hơn, vui vẻ hơn. Joon Myeon dường như luôn biết cách khiến cô cười, khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu. Và chính Sooji cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên anh.
Một buổi chiều cuối tuần, họ hẹn nhau đến một quán cà phê quen thuộc. Không gian ấm áp, những tách cà phê nóng hổi và những chiếc bánh ngọt thơm phức. Joon Myeon đã đến trước, ngồi ở một góc nhỏ bên cửa sổ, ánh sáng mềm mại chiếu xuống làm nổi bật vẻ dịu dàng trong đôi mắt anh.
Khi Sooji bước vào, ánh mắt anh lập tức tìm thấy cô, và anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp, như thể chào đón cô về nhà. Sooji bước lại gần, ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh một lúc lâu, như thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt anh.
"Anh có vẻ rất thoải mái hôm nay," Sooji nhẹ nhàng nói, không biết vì sao lại có cảm giác một chút bối rối. Cô vẫn chưa quen với việc nói chuyện trực tiếp, dù rằng mối quan hệ giữa họ đã dần thoải mái hơn rất nhiều.
"Anh luôn như vậy mà, khi có em ở đây," Joon Myeon đáp lại, nhẹ nhàng nhưng chân thành.
Sooji không thể giấu nổi nụ cười nhẹ lướt qua môi. Cảm giác đó làm cô ấm lòng. Những lời nói của anh đơn giản nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn, khiến cô không muốn rời xa.
Họ nói về công việc, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng lại có một không khí đặc biệt xung quanh mỗi câu chuyện. Dường như cả hai đều không vội vàng, không muốn làm mất đi sự yên bình mà họ đang có. Và rồi, khi buổi chiều dần tắt, Joon Myeon nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh, như thể đang tìm kiếm lời để nói.
"Sooji, anh biết có thể mình đã làm em cảm thấy bất an trong quá khứ. Nhưng em đã cho anh cơ hội, và anh muốn em biết rằng anh sẽ không làm em thất vọng."
Sooji nhìn anh, cảm thấy sự chân thành trong từng lời anh nói. Cô gật đầu, không cần nói gì, bởi vì trái tim cô đã nói lên tất cả.
"Em tin anh," cô thì thầm, và cảm giác ấy thật nhẹ nhàng, thật vững chắc.
Mối quan hệ giữa họ có thể chưa hoàn hảo, nhưng Sooji hiểu rằng, điều quan trọng là họ đã tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn. Dù phía trước có thể có những khó khăn, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Khi buổi hẹn kết thúc, cả hai cùng bước ra ngoài, ánh sáng từ những chiếc đèn đường bắt đầu chiếu sáng những con phố vắng lặng. Joon Myeon đưa tay ra, và Sooji không do dự, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Cảm giác đó, giản dị nhưng sâu sắc, như thể tất cả những gì cô cần đã có ở đây. Cảm giác an toàn, ấm áp, và nhất là sự tin tưởng vào một tình yêu mà họ đang xây dựng từng ngày.
Và như thế, dù còn nhiều điều chưa thể biết trước, nhưng Sooji đã sẵn sàng. Cô đã quyết định yêu, và hơn hết, cô đã quyết định rằng mình sẽ không bao giờ lại lùi bước, không bao giờ để sự sợ hãi kiểm soát trái tim mình thêm lần nữa.
Mùa đông càng về sâu, những cơn gió lạnh dường như không làm nhụt đi bước đi của Sooji và Joon Myeon. Họ vẫn tiếp tục bước cùng nhau, mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc trôi qua là một bước tiến nhỏ, một sự kết nối dần dần xây dựng lên từ niềm tin và yêu thương.
Hôm nay, Sooji và Joon Myeon quyết định cùng nhau đi dạo trong công viên. Không khí trong lành và mát mẻ của mùa đông khiến cô cảm thấy mọi lo toan của cuộc sống đều lùi xa. Họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần ở cạnh nhau, đôi khi là những bước đi lặng lẽ, đôi khi là một câu chuyện nhỏ hay một cái cười nhẹ nhàng.
Chẳng ai nói gì, nhưng đôi khi những im lặng lại đầy ý nghĩa. Cảm giác an yên lan tỏa trong Sooji, giống như những chiếc lá khô rơi rải rác trên con đường mòn, tuy có chút cô đơn nhưng lại lặng lẽ, thanh bình. Sooji cảm nhận được sự gần gũi ấy, sự thoải mái mà trước đây cô chưa bao giờ trải qua.
Bỗng dưng, Joon Myeon nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần bên mình. Hành động nhẹ nhàng ấy khiến Sooji hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười, không phản đối. Họ tiếp tục bước đi, không vội vàng, không quá căng thẳng. Chỉ là hai con người đồng hành cùng nhau, trong một thế giới mà không cần phải nói quá nhiều.
"Em biết không, đôi khi anh cảm thấy mình như một cơn gió," Joon Myeon bỗng lên tiếng, ánh mắt anh lạc vào khoảng không xa xăm. "Chúng ta đều đang tìm kiếm một nơi để dừng chân, để biết mình thuộc về đâu."
Sooji nhìn anh, cảm nhận được sự trầm tư trong giọng nói của anh. Cô im lặng một lúc, suy nghĩ về những lời anh nói. "Anh có cảm thấy mình tìm thấy nơi mình thuộc về chưa?" Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại có một ý nghĩa sâu sắc.
Joon Myeon quay sang nhìn cô, đôi mắt anh nheo lại như đang suy nghĩ. "Có lẽ là có, Sooji. Anh nghĩ mình đã tìm thấy nơi này... nơi có em."
Sooji im lặng, cảm giác một làn sóng ấm áp lướt qua trái tim mình. Cô nhìn vào mắt anh, dường như những lời anh nói đã thấu vào tận sâu trong lòng cô. Trái tim cô đập mạnh, không phải vì sợ hãi hay lo lắng, mà là một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng trào dâng.
"Vậy anh nghĩ em có tìm thấy nơi của mình chưa?" Joon Myeon lại tiếp tục, nhưng lần này anh mỉm cười, như thể muốn biết cảm giác của cô.
Sooji ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng: "Em nghĩ em đã tìm thấy rồi."
Có lẽ, cô đã tìm thấy nơi mình thuộc về, nơi mà mỗi sáng thức dậy, cảm giác an toàn và yêu thương luôn ở gần. Mối quan hệ giữa cô và Joon Myeon không phải là thứ gì đó vội vã, nhưng chính vì sự bình yên đó mà cô biết rằng mình không cần phải lo lắng gì nữa.
Điều đó không có nghĩa là cô không còn sợ hãi. Vẫn có những lo âu, những nỗi niềm chưa thể buông bỏ. Nhưng khi đứng cạnh Joon Myeon, cô cảm thấy những nỗi sợ hãi ấy dần tan biến. Anh không ép cô phải thay đổi nhanh chóng, không vội vàng muốn tiến xa hơn, mà chỉ là chờ đợi. Chờ đợi cô mở lòng, chờ đợi cô tin tưởng hơn vào tình yêu này.
"Em chưa sẵn sàng để yêu anh một cách trọn vẹn, nhưng em đang cố gắng," Sooji nói, một cách nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Joon Myeon mỉm cười, nắm chặt tay cô hơn. "Anh hiểu, và anh sẽ chờ em."
Câu nói ấy thật nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến cho Sooji một niềm tin mãnh liệt. Những lo lắng, những sợ hãi của cô giờ đây không còn quá quan trọng, bởi vì cô đã có anh, một người không bao giờ bỏ cuộc, luôn kiên nhẫn và sẵn sàng ở bên cô.
Họ tiếp tục đi, không nói thêm gì nữa, nhưng không khí xung quanh đầy ắp sự thấu hiểu. Và như thế, một tình yêu vẫn đang được vun đắp, không quá vội vàng, không ép buộc, nhưng đầy kiên định và bền bỉ.
Dưới bầu trời mùa đông, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, như một lời hứa hẹn rằng tình yêu này sẽ mãi mãi tồn tại.
End chap 7.
#20250807
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com