Đứa trẻ
Không gian bên trong căn phòng tối tăm và ngột ngạt. Một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, hòa lẫn với chút kim loại và hóa chất. Ethan lia đèn pin quanh phòng, ánh sáng quét qua những bàn làm việc cũ, một vài kệ tủ sập xệ và các tờ giấy ngả vàng rơi vãi khắp sàn.
Lyra vẫn đứng cạnh bảng điều khiển, ngón tay lướt trên màn hình, kiểm tra thứ gì đó. Ethan khẽ liếc nhìn cô, rồi lại hướng mắt về phía cánh cửa vừa đóng chặt sau lưng họ.
Bên ngoài, thứ đó vẫn đứng đó. Không còn tiếng cười méo mó nữa, chỉ còn sự im lặng rợn người.
"Nó vẫn ở đó." Ethan thấp giọng.
"Tôi biết." Lyra đáp, không buồn ngẩng lên.
Ethan khẽ nghiến răng. "Giờ sao? Cô biết chỗ này có lối ra không?"
"Có thể." Lyra trả lời mơ hồ, rồi bước tới một chiếc bàn cũ, phủi lớp bụi dày bên trên. Một số tài liệu nằm rải rác trên đó, những tờ giấy đầy những dòng chữ nguệch ngoạc và hình vẽ khó hiểu.
Ethan liếc nhìn qua vai cô, chợt nhíu mày. Một trong những tấm ảnh trên bàn khiến anh khó chịu.
Một đứa trẻ.
Mắt bị che đi bởi một vệt mực đen, miệng nở một nụ cười cứng đờ. Xung quanh là những dòng chữ nguệch ngoạc:
"Hạnh phúc."
"Ngoan ngoãn."
"Sẽ không phản kháng nữa."
Ethan thấy lạnh sống lưng. "Chết tiệt... Đây là cái quái gì?"
Lyra không đáp, chỉ bình thản cầm lấy một tờ tài liệu khác. Cô nhìn lướt qua, rồi khẽ nhếch môi. "Thì ra là thế."
Ethan nheo mắt. "Thế nào?"
Lyra giơ tờ giấy lên. "Bọn chúng không chỉ biến trẻ em thành đồ chơi. Mà còn thử nghiệm kiểm soát hành vi. Biến chúng thành những sinh vật ngoan ngoãn, dễ điều khiển."
Ethan cảm thấy dạ dày thắt lại. Anh đã biết Playtime Co. kinh tởm, nhưng mỗi lần phát hiện ra điều gì mới, mọi thứ lại càng tồi tệ hơn.
"Khoan đã." Anh khựng lại. "Vậy thứ ngoài kia... Nó có thể từng là—"
Cạch.
Một âm thanh nhẹ vang lên phía sau.
Cả hai lập tức quay lại.
Cánh cửa tủ kim loại trong góc phòng... khẽ động đậy.
Ethan lập tức giơ đèn pin lên. Lyra cũng siết chặt con dao nhỏ trong tay.
Im lặng.
Rồi—
Cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong... có người.
Một bóng dáng nhỏ nhắn, co rúm lại, đôi mắt hoảng loạn. Là một đứa trẻ.
Nhưng điều khiến Ethan cứng người không phải là gương mặt sợ hãi của đứa trẻ—mà là đôi tay của nó.
Chúng không còn là tay người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com