Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Thực tế tàn khốc

Cô bé Lyra đứng bất động.

Bàn tay nhỏ siết chặt lấy vạt áo, nhưng cô không nói gì.

Cô không phản kháng.

Không phải vì cô chấp nhận số phận.

Mà vì cô biết, phản kháng là vô ích.

"Dẫn con bé đi."

Giọng người đàn ông lạnh lẽo vang lên.

Hai nhân viên an ninh ngay lập tức bước đến, giữ chặt lấy cánh tay cô.

Lyra không vùng vẫy.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

Bóng tối phía trước dài ra, như một hố sâu nuốt chửng lấy cô.

Cô bị đưa vào một căn phòng kín.

Trung tâm căn phòng là một chiếc buồng chứa hình trụ, làm bằng kính cường lực dày đặc.

Bên trong...

Là những món đồ chơi chưa hoàn chỉnh.

Chúng nằm lặng im.

Nhưng cảm giác bất an lan tràn khắp không khí.

Một nhà khoa học tiến đến, tay cầm một chiếc mặt nạ kim loại.

"Đeo nó vào."

Lyra nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ.

Nó được thiết kế đặc biệt—để liên kết sóng não của cô với một trong những món đồ chơi.

Nếu thành công, ý thức của cô sẽ được chuyển giao.

Nếu thất bại...

Cô sẽ biến mất.

Lyra không nhúc nhích.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây...

Rồi, khi bàn tay nhà khoa học sắp ép chiếc mặt nạ lên mặt cô—

TẤT CẢ ĐÈN TRONG PHÒNG PHÁT NỔ.

Tia lửa tung tóe.

Những âm thanh xoẹt xoẹt vang lên điên cuồng.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Rồi—

Tách.

Tách.

Tách...

Một đôi mắt phát sáng trong bóng tối.

Không phải của con người.

Mà là của một thực thể khác.

Và ngay sau đó—

Tiếng hét chấn động vang lên.

Những nhà khoa học bị kéo lê vào bóng tối.

Những tiếng xương gãy vang lên.

Những mảng máu đỏ tươi văng tung tóe lên kính.

Lyra đứng chết trân.

Cô không thấy thứ đó.

Nhưng cô biết đang ở đó.

Nó đang nhìn cô.

Rồi—

Một giọng nói rất nhỏ, rất khẽ vang lên ngay bên tai:

"Chạy đi."

Lyra không suy nghĩ.

Cô quay người bỏ chạy.

Cô chạy khỏi căn phòng.

Chạy khỏi Playtime Co.

Chạy khỏi cơn ác mộng.

Và rồi, mọi thứ lại một lần nữa nứt vỡ.

Lyra giật mình mở mắt.

Cô trở lại thực tại.

Cô vẫn đang ngồi trên chiếc ghế trong căn phòng trắng xóa.

Chiếc cốc trên bàn vẫn còn đầy nước.

Cô chưa uống.

Nhưng cảm giác...

Như thể cô vừa sống lại tất cả những gì đã bị chôn vùi.

Poppy vẫn ngồi đó, đôi mắt bình thản.

Cô bé nghiêng đầu, cất giọng dịu dàng:

"Chị nhớ lại rồi à?"

Lyra không trả lời.

Cô chỉ nhìn xuống bàn tay mình.

Đôi tay run nhẹ.

Không phải vì sợ hãi.

Mà vì giận dữ.

Giận dữ với chính mình.

Vì đã quên.

Vì đã chạy trốn.

Nhưng bây giờ...

Cô không thể trốn được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com