Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiếng vỡ của ký ức

Lyra vẫn không nhúc nhích.

Căn phòng như bị nuốt chửng bởi một thứ gì đó vô hình, siết chặt từng hơi thở.

Những hình nhân bằng sứ vẫn đứng yên, nhưng ánh mắt rỗng tuếch của chúng như đang găm thẳng vào cô.

Poppy nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi.

"Chị Lyra... chị không uống sao?"

Giọng nói của nó nhẹ nhàng, nhưng có thứ gì đó ẩn giấu trong từng chữ.

Lyra liếc xuống ly rượu trên tay mình.

Chất lỏng đỏ sẫm vẫn lặng lẽ dao động, phản chiếu gương mặt cô một cách méo mó.

Cô không tin thứ này chỉ đơn thuần là rượu.

Lyra chậm rãi hạ ly xuống bàn.

"Xin lỗi," cô nói, giọng điềm tĩnh. "Tôi không uống rượu."

Cô vừa dứt lời—

Tách!

Một vết nứt xé toạc bề mặt bàn.

Những hình nhân vẫn không nhúc nhích, nhưng một thứ gì đó trong căn phòng thay đổi.

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề và ngột ngạt.

Poppy vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt nó như tối lại trong giây lát.

"Chị Lyra, chị không thể từ chối được đâu."

Giọng của nó nhỏ, nhưng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối.

Lyra chưa kịp phản ứng—

Tách!

Những vết nứt bắt đầu lan rộng trên bàn... rồi trên sàn nhà...

Những hình nhân sứ vẫn đứng im, nhưng miệng chúng bắt đầu mấp máy.

Không một âm thanh phát ra, nhưng Lyra có thể cảm nhận rõ bọn chúng đang thì thầm gì đó.

Không phải bằng giọng nói.

Mà bằng một thứ áp lực vô hình, len lỏi vào trong đầu cô.

Một giọng nói méo mó... một thứ gì đó từ rất lâu rồi.

"Uống đi, Lyra..."

Mạch cô khẽ giật.

"Uống đi... rồi em sẽ gặp lại hắn."

Lyra nheo mắt.

"Uống đi... rồi sự thật sẽ hiện ra."

Cô siết chặt tay.

Poppy vẫn ngồi đó, nhìn cô chằm chằm.

"Chị Lyra, em không muốn chị bị thương đâu."

Căn phòng run lên.

Những hình nhân bắt đầu rạn nứt toàn thân, nhưng chúng vẫn giữ nguyên tư thế.

Như thể nếu cô không uống, chúng sẽ sụp đổ thành tro bụi.

Poppy vẫn cười.

"Chị Lyra, chị biết chuyện gì sẽ xảy ra mà."

Cô lặng người.

...Cô biết.

Cô biết nếu từ chối, hậu quả sẽ tệ hơn rất nhiều.

Cô hạ mắt.

Một giây trôi qua.

Rồi cô nâng ly lên môi—

Và uống một ngụm nhỏ.

Cô không biết thứ chất lỏng này là gì.

Nhưng ngay khi nó chạm vào lưỡi—

Thế giới xung quanh cô vỡ vụn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com