Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Vụ đắm tàu( Sao chép từ" một vụ đắm tàu")

Vào một buổi sáng tháng 12, một chiếc tàu thủy chạy bằng hơi nước chuẩn bị rời khỏi bến cảng trong vài phút tới. Trên tàu có hơn 200 người, kể cả 60 thủy thủ đoàn. Thuyền trưởng và hầu hết thủy thủ thuộc vương quốc Lucifenia.

Trong số hành khách có nhiều người elphe : 1 nhà buôn, 3 linh mục và nhiều nhạc sĩ. Tàu đi về hướng đảo Malta. thời tiết xấu.

Phía đầu mũi tàu, trong số hành khách đi hạng ba, có 1 cô bé, khoảng chập chửng 14 là người elphe, bé người nhưng trông khắc khổ, làn da bánh mật khỏe khoắn, mái tóc xanh lá dài cột 2 bên. Nó ngồi đấy một mình, trên đống dây thừng, tay chống 1 chiếc vali đã cũ, đựng quần áo. Cô bé tội nghiệp ăn mặc tồi tàn, với chiếc váy nâu đã sờn được khâu lại tỉ mỉ. Nó đưa mắt nhìn quanh vẻ lo ngại nhìn hành khách, con tàu, các thủy thủ ngang trước mặt, nhìn mặt biển đang gầm thét. Nó vừa phải chịu một nỗi buồn lớn trong gia đình: vẻ mặt ngây thơ mà cái nhìn âu sầu.

Tàu vừa nhổ neo được không lâu, thì 1 thủy thủ tóc hoa râm, lên phía mũi tàu, dừng lại trước mặt cô bé người Elphe và nói:

-" Ta mang cho cháu 1 người bạn đường đây, miku à!"

Xong, người thủy thủ đi nới khác. Cậu bé ngồi lên đống dây thừng, cạnh cô bé. Họ nhìn nhau

-" Đằng ấy đi về đâu đấy" - Cô bé Elphe hỏi.

-" Về đảo Malta, đi qua Napoli, mình về gặp bố mẹ và những người em đg chờ mình. Mình tên là Len." Cậu bé cười cười
Cô bé không nói gì hết.

Một lúc sau, cô bé lấy trong chiếc túi da chiếc bánh mì và những quả khô, cậu bé thì có bánh " bích quy" . Họ cùng ăn.

-" Vui đấy! Sắp nhẩy múa rồi" _ người thủy thủ kêu lên khi đi qua

Gió thổi mạnh lên, con tàu tròng trành dữ dội. Nhưng 2 đứa trẻ không có máu say sóng, chẳng để ý gì.

Cậu bé mỉm cười. Tuổi cậu cũng gần bằng tuổi cô bé, nhưng gầy hơn, nước da trắng hơn cô tí, chắc cũng chịu khổ, ăn mặc xoàng xĩnh, tóc vàng, một cái khăn caro buộc trên đỉnh đầu, trông sơ rối lại ko cắt rủ xuống đến cổ.

Họ kể cho nhau nghe chuyện của mình.

Cô bé là con mồ côi, bố qua đời sớm, ông lãnh sự thấy cô bơ vơ nên gửi cô về Silic, ở đấy mong tìm được vài người cô họ hàng xa.

Cậu bé được 1 người cô thương đưa sang vương quốc Lucifenia hồi năm ngoái, và hứa sẽ cho cậu làm người kế gia tài, nhưng không may bà cô bị 1 chiếc xe ngựa chèn chết, ko để lại xu nào. Ông lãnh sự cũng cho cậu về nước.

Cả 2 đều được gửi cho thủy thủ Elphe.

-" Thế đấy! Bố mẹ còn tưởng mình trở nên giàu có, nhưng.. số phận mà... nhưng dù sao họ cũng sẽ tiếp đón mình vui vẻ. Còn các em mình đều còn nhỏ, mình là em thứ. May còn đồ áo cho bọn chúng.. đến nơi mình sẽ bước vào rón rén..

Rồi cậu bé hỏi nó

-" thế cậu cũng sắp gặp lại mẹ chứ"

-" Ừ nếu mẹ muốn mình về"

-" mẹ ko yêu cậu à"

-" Mình cũng chẳng biết"

-" Đến lễ giáng sinh này mình 14 tuổi"

Họ còn nói chuyện về biển và những người chung quanh. Suốt cả ngày, họ ở cạnh nhau, thỉnh thoảng lại nói với nhau vài câu. Hành khách còn tưởng họ là anh em. Cô bé có vẻ tự lự. Mặt biển mỗi lúc sóng một to. Và thuyền đang cách bờ biển Matla rất xa.
Đến tối, lúc chia tay đi ngủ, cậu bé nói với Miku

-" Ngủ ngon nhé!"

-" Rồi chẳng ai ngủ yên đâu, các cháu ạ!" Người thủy thủ Elphe nói, khi chạy ngang qua vì ông thuyền trưởng gọi.

Miku định chúc bạn ngủ ngon thì bỗng 1 ngọn sóng lớn làm nó ướt hết và xô nó ngã vào chiếc ghế dài.

-" Có bị thương không?"_ cậu bé kêu to và chạy lại.

Hành khách đều hối hả đi xuống khoang tàu, ko ai chú ý hai người. Cậu bé quỳ cạnh Miku đang choáng váng, lau máu ở trán nó, rồi lấy chiếc khăn đang trùm băng cho bạn. Trong khi ôm đầu cô để buộc băng thì một giọt máu giây vào cái áo màu vàng của cậu.

Miku tỉnh lại dần và đứng lên.

-" Đã đỡ chưa ?"

-" Chẳng sao đâu"_ nó trả lời.

-" Thôi ngủ ngon nhé!" _ Len nói.

-" Ngủ ngon !"_ Miku chúc lại.

Rồi họ đi xuống phòng ngủ. Người thủy thủ đã đoán đúng. Hai đứa bé chưa kịp ngủ thì 1 cơn bão đã nổi lên. Thật khác nào 1 cuộc tấn công dữ dội, chỉ một chốc đã đánh gãy một cột buộm, cuốn mất 3 chiếc thuyền treo ở các ròn rọc phía ngoài mãn tàu và cả 3 con bò ở đằng trước mũi.

Quang cảnh trên tàu hỗn loạn không tả được. Mọi người đều hoản hốt, kinh hoàng, tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng cầu nguyện đến não lòng. Cơn bão mỗi lúc một mạnh lên, suốt cả đêm và rạng sáng thì đến lúc dữ dội hết sức.

Những đợt sóng khủng khiếp tràn qua tàu, khi theo chiều ngang, khi theo chiều dọc, cuốn đi hoặc đập tan hết mọi vật gặp phải. Sàn tàu phía trên khoang máy bị sụt, nước ào vào ầm ầm dập tắt hết lửa, những người thợ đã phải chạy đi nơi khác. Đâu đâu cũng có nước xối xuống, lênh láng khắp nơi.

Mọi tiếng nói vang lên:" Bơm nước ra!". Đó là tiếng cuat ông thuyền trưởng.

Thủ thủ lao đi lấy bơm, nhưng 1 ngọn sóng lớn bất ngờ đập mạnh vào phái đằng lái, dât đứt các dây chằng, làm tung các cánh cửa, rồi phun nước vào trong như vòi rồng.

Hành khách sợ quá chừng, vào nấp cả trong gian phòng lớn. Có lúc, thấy thuyền trưởng vào, tất cả mọi người lao lao ra hỏi:" Thuyền trưởng! Liệu có việc gì ko? Còn hi vọng ko? Cứu chúng tôi!" .

Ông thuyền trưởng chờ mọi người im lặng, mới lạnh lùng nói:

-" Hãy kiên nhẫn chịu đựng!"

Không ai còn nói lên 1 lời nữa, nỗi khiếp sợ làm cho những người khốn khổ kia tê dại. Một hồi lâu trôi qua, im lặng như trong cõi chết, trôi qua. Người ta nhìn nhau, hốc hác, khinh hoàng. Có một lúc, ông thuyền trưởng thử cho hạ xuống biển 1 chiếc thuyền.

Năm thủy thủ bước vào, chiếc thuyền từ từ hạ xuống... vừa mới chạm vào mặt biển, một đợt sóng to đã xô đến lật úp ngay chiếc thuyền. Hai thủ thủ chết đuối, trong đó có người thủy thủ elphe. Những người khác phải chật vật lắm mới năm đc đầu dây để leo lên tàu. Sau cơn thử thách, chính các thủ thủ cũng dã nản lòng. 2 tiếg đồng hồ dã trôi qua.. con tàu chìm dần, nước ngập đến các bao lớn.

Bây giờ, 1 cảnh tượng khủng khiếp diễn ra trên sàn tàu. Những bà mẹ ôm chặt con vào lòng 1 cách tuyệt vọng; những người bạn ôm hôn nhau vĩnh biệt. Có người xuống các buồng dưới để khỏi phải nhìn thấy mặt biển.

Một người khách tự bắn 1 phát súng ngắn, ngã vật xuống cầu thang và tắt thở. Những người khốn khổ khác trước cái chết đg đến gần, chen chúc nhau như điên như cuồng.

Người ta nghe lẫn lộn những tiếng kêu khóc, tiếng thét của trẻ em, những giọng xé óc lạ lùng, và người ta đã thấy chốc này chỗ kia nhưng người ko cử động, kinh hoàng, đôi mắt mở to nhưng ko còn nhìn thấy gì nữa, như mắt người điên.

Miku và Len, trước cảnh tưởng trước mắt, Len ôm lấy Miku trong sự hoảng loạn, mắt nhìn vô hồn ra mặt biển miệng lẩm nhẩm " an tâm, an tâm " ..Mặt biển đã yên hơn 1 chút, nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm từ từ. Chỉ vài phút nữa là nó nằm dưới đáy biển...

"Thả xuồng xuống biển!", ông thuyền trửơng ra lệnh.

Chiếc xuồng cuối cùng cũng hạ xuống. Các thủy thủ và ba người khác gần đó xuống theo.

Ông thuyền trưởng ở lại trên tàu và quyết định chết cùng chiếc tàu đó mặc cho sự can ngăn của các thủy thủ. Những người thủy thủ hướng về hành khách và kêu to

-" Còn chỗ, một chỗ, một chỗ cho một người đàn bà"

Chiếc xuồng đã cách xa tàu, với sự sợ hãi của người đàn bà không dám, ngã xuống sàn tàu. Những người khác đã tử tự, ngất sỉu hay không ở gần đó. Những người thủy thủ lo lắng kêu to hơn:

-" Cho một đứa bé xuống đây, nhanh lên!"

Nghe vậy, cô bé Elphe và cậu bạn đường, từ nãy đã đứng im như hóa đá, bỗng sực tỉnh, với khả năng sinh tồn, họ lao ra tàu và hét:

-" Tôi! Tôi" xô đẩy nhau.

-" Đứ bé thôi" người thủy thủ nhìn lên mà chua xót thốt lên" thuyền nặng rồi, chỉ 1 đứa nữa"....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com