Chương 15: Ở lại bên tôi
Chuyện của tập đoàn trước sau cũng tìm được cách dàn xếp ổn thỏa, ngược lại chính Trương Mẫn dạo gần đây bắt đầu gặp chút rắc rối.
Mỗi sáng trước khi rời giường, hoặc thậm chí đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm, đáy quần không tránh khỏi một mảng ướt át dính dính nhớp nháp tràn xuống thấm đẫm cả ga đệm bên dưới.
Trương Mẫn gặp mộng tinh.
Mặc dù mấy năm nay chuyện làm ăn chiếm gần hết thời gian sinh hoạt cá nhân, nhưng chức năng sinh lý của Trương tổng vẫn luôn trong trạng thái hoàn toàn bình thường theo kết quả kiểm tra sức khỏe định kỳ, đồng thời để tránh mưu hèn kế bẩn trong giới này, có thể tự xử chính là dùng tay tự xử.
Thế nhưng kể từ ngày gặp đội trưởng Triệu, những đêm mơ thác đổ dần xuất hiện lần đầu tiên trong đời Trương Mẫn. Trong những cơn mê tình tự thẩm mà anh có thể nhớ lại sau khi tỉnh giấc, đội trưởng Triệu dưới lớp áo khoác trắng chết chóc là tám múi cơ bụng rắn rỏi đè anh dưới đệm giường liên tục đưa đẩy nã pháo, mà bản thân anh suồng sã rên rỉ nhiệt tình cầu hoan vui sướng đến quên sầu.
Nhất là sau khi biết Đội trưởng Triệu vẫn còn độc thân, tần suất những đêm phải tỉnh dậy vệ sinh thân dưới càng lúc càng đến thường xuyên hơn.
Trương Mẫn đã hỏi qua bác sĩ chuyên ngành và nhận được tư vấn do cơ thể anh thiếu thốn chuyện chăn gối nên những thứ tồn đọng buộc phải tìm cách giải phóng ra ngoài.
Là một bệnh nhân tuyệt đối nghe lời, Trương tổng thực sự đã xuống tay tự phá lệ, sai thư ký Tiêu an bài tìm bạn tình qua đêm giải tỏa năng lượng dư thừa trong người. Tiêu Chính Nam đi theo Trương tổng nhiều năm đương nhiên hiểu rõ tiểu tổ tông nhà mình có bệnh nhan khống, bạn tình đưa đến hoàn toàn đạt tiêu chuẩn mỹ thực ngũ quan thần sầu thân hình săn chắc không hề thua kém bất cứ nam nhân nào.
Bản thân Trương Mẫn khi bước vào phòng cũng thực hài lòng với vẻ ngoài của gã kia, thế nhưng sau hơn mười phút khởi động ...
Lên không nổi, cả người khô queo.
Cuối cùng chủ khách mặc quần ra về, bánh không được ăn, tiền vẫn phải trả.
Bí bách không giải quyết được, Trương tổng rầu rĩ qua ngày, chớp mắt vèo cái đã đến đêm tổng kết cuối năm của Tứ Hải.
Triệu Phiếm Châu mang theo thiệp mời bước vào nhà hàng được đặt sẵn, cố gắng duy trì tâm trạng bình ổn như ngày thường. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cậu được đưa đến bàn tiệc cách sân khấu chính không xa, sau khi ổn định vị trí, tiếp tục đưa mắt nhìn khắp hội trường xa hoa náo nhiệt song vẫn không thể tìm thấy sự xuất hiện của nhân vật chính, Triệu Phiếm Châu vô tình bị kéo theo cuộc nói chuyện xã giao với các vị khách mời khác xung quanh.
Chẳng để quan khách chờ đợi quá lâu, rất nhanh Trương Mẫn liền xuất hiện chính giữa sân khấu, dưới ánh đèn chiếu thẳng về phía mình dõng dạc tuyên bố khai tiệc.
Triệu Phiếm Châu đứng ở một góc khuất sáng bên dưới đột nhiên nhớ đến bài diễn văn năm xưa ở đại học Phương Nam, là lần đầu tiên gặp được anh, cũng dưới ánh đèn sân khấu cùng anh sóng vai trước toàn thể đàn em bên dưới truyền tải kinh nghiệm của thế hệ những người đi trước, cùng anh nhìn nhau mỉm cười kết thúc bài tuyên ngôn dưới sự hưởng ứng nhiệt liệt của nhà trường thầy cô bạn bè.
Đối với cậu đó là một trong những ký ức thanh xuân tươi đẹp nhất, thế nhưng có lẽ anh chẳng còn nhớ đến những chuyện tầm thường như thế nữa rồi.
Chứng rối loạn lưỡng cực khiến con người ta thay đổi cảm xúc đến chóng mặt, dù Triệu Phiếm Châu chỉ mới ở giai đoạn nhẹ ban đầu nhưng cũng chịu những tác động không nhỏ khi sự việc liên quan đến mối tình đầu bị bỏ rơi năm ấy theo ký ức ùa về. Cậu thu mình tìm đến một góc yên tĩnh khuất sau đám đông, khéo léo từ chối những lời mời giao tiếp thông thường, lẳng lặng đứng nhìn Trương Mẫn tiếp rượu hết bàn này đến bàn khác, nhìn những cánh tay xa lạ ôm ấp vỗ về anh mà lòng như lửa đốt.
Cậu muốn xông đến gạt hết những cánh tay ma quỷ ấy tránh xa khỏi cơ thể anh, thậm chí đánh cho gã đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang má kề má thân mật với anh một trận thỏa đáng.
Nhưng cậu là ai, là gì của anh, lấy tư cách gì để ra tay? Không phải người nhà, không phải quyến thuộc, chưa đủ làm bằng hữu, càng chẳng phải tình nhân. Chỉ là một cậu sinh viên vô danh tiểu tốt bị vứt bỏ giữa cơn mưa giông trắng trời mà người ta chẳng còn nhớ đến.
Cơn tức giận ấm ức khiến Đội trưởng Triệu điên cuồng nốc rượu không kiểm soát mà bỏ ngoài tai thế giới ồn ào bên ngoài, cho đến khi Trương Mẫn tìm thấy người đã là cuối buổi tiệc tàn.
Tửu lượng của Triệu Phiếm Châu vô cùng kém, chỉ vài ba ly đã nằm gục sải lai trên mặt bàn. Trương Mẫn vốn đã thất vọng khi đi khắp hội trường tìm mãi không thấy người đến, hóa ra người anh muốn gặp sớm đã bất tỉnh nhân sự nằm một góc không còn biết trời đất trăng sao.
Thư ký Tiêu chạy đến kiểm tra một vòng, xác nhận khách mời hoàn toàn không còn đủ nhận thức để tự về nhà liền báo cáo sếp tổng rồi đặt sẵn khách sạn đưa người đến nghỉ qua đêm. Thế nhưng tên ma men kia vừa nghe đến hai chữ khách sạn đột nhiên tỉnh lại làm mình làm mẩy nhất quyết không chịu đến khách sạn, hỏi địa chỉ nhà cũng không thưa, trong khi vợ thư ký Tiêu đang mang thai không tiện đưa người về qua đêm, Trương tổng suy nghĩ một hồi, cuối cùng giải phóng cho Tiêu Chính Nam về với vợ trước, tự thân anh sẽ rước người kia về nhà mình chăm sóc.
Trước khi rời đi, Thư ký Tiêu vẫn còn lo lắng hỏi lại Trương tổng liệu người kia có thực sự an toàn, Trương Mẫn trả lời đơn giản, dù sao cũng là người của cục cảnh sát, còn say khướt như vậy, có thể làm gì được anh chứ, Tiêu Chính Nam mới yên tâm bỏ người chạy lấy mình.
Dù mạnh mồm là vậy, nhưng chính bản thân Trương Mẫn cũng không hiểu nổi tại sao mình lại tin tưởng người kia nhiều như thế, chỉ biết kể từ lần đầu tiên gặp cậu trong vụ cháy kho xưởng ngoài ngoại ô, trong lòng dường như mơ hồ sinh ra cảm giác, cho dù cả trời đất có đột nhiên sập xuống, cậu ấy cũng có thể vì mình mà gắng gượng chống đỡ.
Trương Mẫn không giỏi chăm sóc người khác, loay hoay cả buổi trời đến khi vác được tấn thịt di động về đến cửa nhà cũng là lúc đồng hồ đã điểm sang ngày mới. Đội trưởng Triệu nặng hơn anh lại bám riết không buông, trọng lượng toàn cơ thể dồn hẳn về phía Trương tổng khiến hai chân anh loạng choạng khó nhọc bước đi, sau khi cửa bấm then cài kéo theo người kia đến phía giường lớn, cuối cùng hai chân cũng không chịu nổi vấp té một cái kéo theo cả hai người ngã xuống đệm giường, mà Triệu Phiếm Châu còn nằm đè trên người anh.
Shit! Không hay rồi, cây súng nhỏ bên dưới có hiện tượng muốn lên nòng!
Trương Mẫn bất đắc dĩ khó hiểu, trong khi người khác dùng đủ loại kỹ xảo cũng không thể đánh thức cậu bạn nhỏ, thế nhưng chỉ vừa mới vô tình va chạm nằm úp sấp với Triệu Phiếm Châu, bên dưới ... khụ ... hai cây gậy cách lớp vải vóc cọ sát dính chặt, cậu bạn nhỏ của anh đã ngẩng đầu dựng thành túp lều căng phồng dưới đáy quần.
Nếu cứ tiếp tục duy trì tư thế mờ ám này chắc chắn sẽ có chuyện! Trương Mẫn lay mạnh đánh thức người đang đè anh bên trên, Triệu Phiếm Châu cuối cùng cũng lơ mơ tỉnh lại, hai mắt đỏ hoe ngập nước ấm ức nhìn xoáy vào ánh mắt người bên dưới, giọng khàn khàn lên tiếng cực kỳ tủi thân:
"Mẫn Mẫn."
"Triệu ... ưm..."
Lời chưa nói hết, hai cánh đào phai đã bị đối phương quấn lấy nuốt chặt, môi lưỡi Triệu Phiếm Châu truy đuổi lấy đầu lưỡi anh, quét qua toàn bộ ngọt ngào bên trong khuôn miệng xinh đẹp không thể nói rõ thành lời lúc này. Giống như đem toàn bộ nỗi nhớ điên dại suốt hơn ba năm nay trút xuống cánh môi đào dần ửng đỏ ướt át, nụ hôn dây dưa kéo dài lại mạnh mẽ khẩn trương bức người phía dưới không có bất cứ cơ hội phản bác.
Trương Mẫn cũng không muốn phản bác, đôi tay bé nhỏ chống trước ngực Triệu Phiếm Châu sau những bất ngờ ban đầu dần chu du lên phía trên ôm lấy cổ cậu, mân mê mái tóc cậu, nhiệt tình đáp trả chìm đắm trong nụ hôn không được báo trước.
Nhiệt độ trong phòng ngày một nóng bỏng, tưởng chừng Trương Mẫn sắp ngạt thở trong nụ hôn kéo dài bất tận, cuối cùng Triệu Phiếm Châu cũng buông tha môi anh, nụ hôn dời xuống cần cổ rồi lan ra sau gáy, vòng tay của Trương Mẫn theo đó càng thêm siết chặt, cả cơ thể uốn éo đón nhận trận kích thích mới, hơi thở nặng nhọc run rẩy thở dốc phát ra tiếng ư ư như mèo kêu.
Âm thanh quyến rũ ấy đến tai Triệu Phiếm Châu lại biến thành tiếng chuông báo động inh ỏi đánh thức men say do cồn gây nên. Toàn bộ động tác bỗng ngừng lại, Triệu Phiếm Châu ngẩng đầu do dự nhìn Trương Mẫn.
Mày đang làm gì vậy? Dám mượn rượu làm loạn ức hiếp anh ấy, mày có còn là người không?
Nhìn thấy người bên trên lưỡng lự muốn thu quân rút lui, Trương Mẫn kéo gương mặt cún coi ủy khuất kia đến sát mặt mình cắn nhẹ lên khóe môi cậu, rồi lại đem gương mặt ấy chôn chặt xuống cần cổ dang dở ban nãy, dùng thanh âm đã nhuốm bể tình thì thào bên tai:
"Phóng hỏa xong lại muốn bỏ chạy, đâu có dễ như vậy."
"Mẫn Mẫn, anh say rồi, sáng mai tỉnh lại anh sẽ hối hận."
"Ai nói với cậu là tôi say? Nếu đêm nay cậu dám bỏ đi, người hối hận chính là cậu."
Nói rồi anh ôm chặt lấy người bên trên, dùng cơ thể giữ cậu ở lại, thay cho lời nói yêu cầu Triệu Phiếm Châu tiếp tục công chuyện chưa hoàn tất.
--
Aaaaaaargggg cuối cùng cũng sắp được viết văn dduj cho ô tê pê rồiiiiiii aaaargg nhịn lâu quá =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com