Mắc kẹt III
Kagura đá mấy cái hộp trong khi Kamui mở chúng và lôi ra một cái chăn mỏng. Okita ngáp, ném mấy cái hộp vào góc. Ba người họ đang chuẩn bị dựng lều trại ngủ qua đêm thì truyền tin Mayo trong túi Okita kêu.
"...Sougo, cậu ở đó chứ? Hết."
"Tôi đây, Hijikata-san" - Okita ấn cái nút xuống và trả lời. Cậu ra giữa phòng ngồi, 2 người kia cũng làm theo. "Sao anh chưa chết vậy? Chết dùm đi, đồ khốn. Hết"
"Thằng lỏi con khốn kiếp! Mà này, mọi người trong nhóm cậu không sao chứ? Các thành viên của nhóm MaSuYa đều ổn. Hết"
"MaSuYa cái khỉ gì vậy, Mayora? Hết" - Kagura tò mò hỏi. Cô lôi hộp Sukonbu và bắt đầu nhai nhóp nhép.
"Là tên nhóm của chúng tôi. Ma từ Mayonaise. Su từ đường (Sugar). Ya từ Yato. Khoan đã...đừng nói với tôi là các cô cậu chưa đặt tên cho nhóm nhé? Hết"
"Họ có tên nhóm ư?!" - Kagura rú lên. Chắc chắn tên khốn Mayora vừa mới nói móc cô. "Sadist! Tại sao chúng ta chưa đặt tên cho nhóm?"
"Ta cũng muốn biết vì sao đấy." - Okita nói giọng vô cảm. "Ngươi ít tuổi nhất trong nhóm, lẽ ra ngươi phải có nhiều sáng kiến mới lạ chứ. Không thể tin được là mình để lão Hijikata dẫn trước, kể cả là dẫn trước một trò vô cùng vớ vẩn."
"Vậy cùng đặt tên cho nhóm nào." - Kamui phấn khởi nói. "Ta muốn đặt là...Những Kẻ Hủy Diệt Vũ Trụ"
"Ngươi là kẻ duy nhất muốn hủy diệt vũ trụ ở đây!" - Kagura la lối ông anh trai. "Vậy... 'Ngày xửa ngày xưa có một cô bé Trung Hoa' thì sao?"
"Quá dài. Và cái tên đó chỉ nói về mình ngươi!" - Okita búng vào trán cô, sau đó nhặt cái Truyền-tin-Mayo lên và bấm nút. "Hijikata-san, thực ra, chúng tôi đã đặt tên cho nhóm rồi. Là 3SKINGS. Hết."
"3SKINGS?! Sadist, ngươi đặt tên kiểu gì vậy?!" - Kagura rú lên và cố gắng giật cái Truyền-tin-Mayo từ tay cậu với sự hỗ trợ của anh trai, người hiện đang ôm cứng lấy chân Okita để cậu không thể chạy thoát. Không hiểu sao, rõ ràng là tên nhóm rất quan trọng với hai anh em nhà này. Okita quay lưng lại và càu nhàu.
"Bình tĩnh đi, Tàu Khựa, Tàu Khựa 2! Nghe ta nói này...Ối! Đừng có kéo tóc nữa! Hai người các ngươi đều có thứ rất quan trọng bắt đầu bằng chữ S, phải không? Cứ dùng cái tên đó đi!"
"Sougo, 3SKINGS là gì vậy? Hết." - Giọng của Hijikata vang lên từ Truyền-tin-Mayo. Hắn hào hứng quay lại nhìn tên Samurai tóc trắng và tên Yato đằng sau. *Chúng ta mất hơn 2 tiếng mới nghĩ ra tên nhóm ngầu vờ lờ thế này, chắc chắn sẽ ăn đứt cái tên của 3 đứa chết tiệt kia!*
Kagura thừa cơ hội giật lại Truyền-tin-Mayo từ tay Okita. "3 nghĩa là 3 người trong nhóm..." - Cô nhìn Okita, kẻ đang bị Kamui thắt cổ, như thể cần cậu cho một lời gợi ý. Nhưng tên Sadist vẫn còn đang bận thở lấy thở để, nên cô bất chợt nảy ra suy nghĩ. "Và S là đại diện cho những thứ bọn ta thích! Ví dụ, S của ta là...là... Sukonbu! Ta là nữ hoàng Sukonbu! Hết!"
"Không tệ, em gái!" - Kamui buông tha cho Okita và giải thích ý nghĩa từ S của cậu. "S của ta là...ừm...Sát! Hết."
"S của tôi...dĩ nhiên là từ Sadist. Hãy chết vì ung thư đi Hijikata. Hết" - Okita, người vửa lấy lại nhịp thở đều đặn, đứng đằng sau 2 anh em Yato nói. Cậu có thể nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt của Hijikata, Gintoki và Abuto văng vẳng đâu đó trong con tàu. *Tên nhóm chúng ta quá đỉnh!*
"Ừm...Nhóm Cứu viện của Otae-san đây. Mọi người trong nhóm đều ổn. Hết" - Là giọng của Kondo từ Truyền-tin-Mayo.
"Thật á? Nhóm Cứu viện của con khỉ đột cái đó? Mấy người không nghĩ được cái tên nào hay hơn à?! Về nhà và tự xem lại mình đi! Hết!" - Giọng của Gintoki vang ra từ Truyền-tin-Mayo.
"Nói lại lần nữa và chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu, chủ Tiệm Vạn Năng! Nếu Otae-san mà là khỉ đột thì cô ấy chắc chắn sẽ là con khỉ đột xinh nhất hành tinh! Hết!"
"Á! Ngươi vừa gọi cô ấy là khỉ đột. Thật không nên như vậy, Khỉ đột à. Ta sẽ mách cô ấy! Hết."
"Ấy, từ từ đã..."
"Anh gọi chị tôi là khỉ đột và vẫn hi vọng cưới chị ấy ư?! Không đời nào...Tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra!" - Giọng của Shinpachi cắt ngang trước khi nhóm của Kondo chìm vào im lặng. Hai nhóm còn lại quyết định lờ đi sự thật rằng các thành viên trong nhóm họ có thể sẽ quay sang giết nhau ngay bây giờ và tiếp tục cuộc nói chuyện.
"Dù sao, mọi người cũng đều an toàn rồi, tôi chỉ muốn nhắc lại kế hoạch của chúng ta lần nữa. Bây giờ, nhóm 3SKINGS, mục tiêu của nhóm các cậu là gì? Hết."
"Được rồi, đồ Mayora chết tiệt," Kagura khoanh tay như bà chủ, "kế hoạch của nhóm là...ừm... Đầu tiên, bọn ta bắt mẹ của chúng làm con tin. Sau đó cướp sạch tiền của chúng...và cuối cùng là cắt tr*m. Hết"
"AI? Là ai đã dạy cô những thứ này? HẾT!"
"Gin-chan." - Kagura trả lời, cả Kamui và Okita đều bị sốc, quay lại nhìn cô. Tên Samurai đã dạy nó điều hoàn toàn độc ác và dã man! Cắt tr*m? Kể cả khi 2 bọn ta là những tên Sadist thì cắt tr*m kẻ khác vẫn là quá độc ác! (Bọn ta thấu hiểu nỗi đau mà!)
"Kagura-chan, đừng quên rằng phải cắt tr*m trước rồi mới giết chúng, ok? Em phải cho chúng tận hưởng sự đau đớn của việc tận mắt chứng kiến tr*m mình bị cắt. Đó là bài giảng của thầy Ginpachi đã truyền cho em trước khi bước vào trận chiến. Hết."
"Rõ! Hết!"
"Ngươi dạy cái quái gì cho con bé vậy, đồ đầu quắn?! Ngươi thật quá bệnh hoạn..."
"Nào nào, họ dạy gì cho học sinh tiểu học khi bị một tên lạ hoắc bám đuôi? Họ bảo đám trẻ phải nhắm ngay chỗ hiểm của thằng cha đó mà tung cước! Tôi chỉ mượn cách giáo dục cơ bản của họ để dạy Kagura thôi..."
"NGƯƠI ĐI HỌC Ở CÁI TRƯỜNG NÀO VẬY?!"
"Gin-chan," Kagura gọi khi nghe thấy âm thanh rè rè và tiếng kim loại đập vào nhau từ 2 thanh kiếm, "anh ổn chứ? Hết."
"Đừng lo cho anh! Anh chỉ đang giáo dục lại thằng nghiện mayonaise ở đây thôi. Này, chơi bẩn vừa thôi, đồ... Hết!"
"Cố lên, Danna! Giết chết tên khốn Hijikata đi! Hết!"
"Chờ tới khi anh gặp mày xem, Sougo! Anh chắc chắn sẽ..."
*Beep*... *Beeeeeeep*
"Họp nhanh thật" - Kamui ngáp và nằm xuống tấm đệm màu lục ở trên sàn. Kagura nhìn cái Truyền-tin-Mayo nay đã im hơi lặng tiếng với vẻ mặt thộn ra, có vẻ như cuộc họp vô nghĩa kết thúc rồi. Họ còn không kịp xem lại kế hoạch. Đám đàn ông thật vô tích sự.
"Tàu Khựa, chuẩn bị ngủ đi. Ta tắt đèn đây." - Okita nói, nhịp nhịp cái chân ở gần chỗ công tắc đèn. Kagura quay lại tìm chỗ nằm của mình, và cô nhận ra chỉ còn chỗ trống duy nhất cô có thể ngủ trong căn phòng hẹp này, chính là chỗ...
...
...
...trống bên cạnh Kamui, kẻ đang vỗ vỗ lên tấm nệm xanh (như thể) có ý mời gọi. Hắn toét miệng cười (ngu si) để khiến chỗ ấy trông mời gọi hơn.
"Ôi Chúa ơi..." - Kagura tự đấu tranh tư tưởng với chính mình. *Em chỉ có thể đi xa được tới đây thôi, Gin-chan, Shinpachi. Làm ơn hãy khắc từ 'Nữ hoàng Kabukichou' lên bia mộ em.
-----------------------------------
Địa điểm: Đâu đó trên con tàu, gần phòng động cơ.
Cùng lúc đó...
"Ngươi có nghĩ nhóm 3SKINGS sẽ ổn không?" - Gintoki hỏi Hijikata, kẻ đang nằm cạnh những cái ống. Hắn ngáp và co mình vào chiếc chăn mỏng. Hijikata, Cục Phó ác quỷ nổi tiếng của Shinsengumi, lầm bầm và nhắm mắt lại.
"Ta không biết cô gái tóc đỏ ra sao, nhưng ta chắc chắn Sougo sẽ ổn. Vì sao ư? Vì cậu ta là Hoàng tử S của hành tinh Sadist."
"Bớt tự phụ đi", Gintoki khịt mũi, "đừng quên rằng Kagura-chan của bọn ta là người tộc Yato. Con bé cũng là nữ hoàng của Kabukichou. Đừng đánh giá thấp nó"
"Vậy ư? Sougo của bọn này..."
"Kagura của bọn ta thậm chí còn..."
"Nếu ai trong số họ sống sót," Abuto lặng lẽ chen vào 2 người, "thì đó chắc chắn là đội trưởng của tôi." Hai tên Samurai liếc mắt nhìn, nghĩ ngợi, và quyết định im lặng.
-------------------------------------
Quay trở lại với nhóm 3SKINGS
"Ta không ngủ được" - Kagura lẩm bẩm trong bóng tối. Cô trở mình, thấy không thể di chuyển bởi chân trái của Kamui đang gác lên bụng cô. Cô cố trở mình sang phía khác, và khốn khổ gặp tình cảnh tương tự khi mặt cô vùi vào cổ Okita. Mũi của cô đập vào quai hàm cậu.
"Ngươi đang cố quyến rũ ta hả, Tàu Khựa? Không có tác dụng đâu"
"Đứa điên nào muốn quyến rũ ngươi chứ?! Ta không ngủ được. Mà ở đây chật quá. Ta muốn ra ngoài!"
"Đây, em có thể nằm xích lại phía anh, em thân yêu." - Kamui cười, đưa ra lời đề nghị trong khi lườm Okita. Thằng nhóc này nhất định sẽ được ghi tên đầu tiên trong danh sách Cần-Phải-Xử của mình!
"Ngươi chẳng giúp được gì cả khi gác chân lên người ta thế. Ta không thể ngủ. Ta cần sự phân tán. Ai giúp ta đi?!"
"Đây," Okita đưa cho cô thanh katana, "nghe nhạc đi và ngậm miệng lại."
Kagura vui vẻ cắm tai nghe và nhắm mắt, mong mình có thể ngủ sớm và thoát khỏi cơn ác mộng này. Kamui cười, nhìn em gái và nằm xuống. Okita thở dài, nhân cơ hội Kamui không nhìn mình, quay sang liếc Kagura trong khi cô thở ra một hơi dài...
Yên bình được một lúc thì có tiếng ai khóc đánh thức 2 người.
"Ai đang khóc vậy?" - Kamui ngồi dậy hỏi. Okita lắc đầu và cả 2 quay sang nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Kagura.
"Ừm..em thân yêu? Có chuyện gì vậy em? Thằng khốn người Trái Đất này làm gì em đúng không? Cái gì? Hắn đã làm gì? Ta thề ta sẽ tát vỡ mồm ngươi bằng bím tóc của ta!"
"Nó không hề nói gì và ta cũng chưa làm gì nó! Ngươi suy nghĩ bậy bạ gì trong đầu vậy? Tàu Khựa, đừng khóc nữa và nói chuyện với ta này." - Okita nói rồi giật tai nghe ra. Kagura thổn thức, lau nước mắt.
"Vì...vì...cảm động quá! Pedoro...Pedoro đã...cú đánh gục và chạy..."
"Trong tất cả mọi thứ, ngươi lại chọn nghe Hàng xóm Pedoro à?!" - Okita thở dài. "Đừng lo, Tàu Khựa 2. Phim này còn khiến Hijikata-san khóc nữa là. Ta đã tải bản CD drama về máy."
"Pedoro?" - Kamui tò mò hỏi, "hắn có mạnh không?"
"Nah, hắn giống như Hijikata-san tương lai sau khi bị ta cướp cái ghế Cục Phó. Một kẻ mặc mỗi cái quần lót, béo, hút thuốc và vô dụng. Không có gì thú vị." - Okita cầm lấy thanh kiếm MP3 từ Kagura: "Trả cho ta. Ta không thể ngủ khi ngươi cứ nức nở cả đêm bởi mấy thể loại phim truyền hình này. Vả lại, trẻ em phải đi ngủ sớm nếu muốn phát triển."
"Ít ra hãy nói cho ta nghe đoạn kết được không? Ta chưa nghe hết."
"Ochizu không bị lạc, nhưng bị tên hàng xóm khác bám đuôi, Takaomi. Cô chết và được tìm thấy 3 ngày sau."
"Cái gì? Còn lâu đi! Pedoro sẽ cứu cô ấy, ta chắc chắn."
"Ngươi nghĩ một thằng béo mặc quần lót như hắn sẽ cứu nổi cô ấy à?"
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa. Ngươi bệnh quá." - Kagura nói và nằm xuống. Okita nhún vai, đặt tay dưới đầu. Được rồi, đến đâu nhỉ!? À phải. 238 xác chết Hijikata-san lạnh lẽo. 239 xác chết Hijikata-san ngu si. 240 xác chết Hijikata-san khoả thân, bị làm nhục. Hijikata-san...
"322 loài chết. 323 loài chết..." - Kamui tụng.
"Tôi không thể ngủ. Không thể ngủ..." - Kagura hát.
...
"Này...hai anh em ngươi dừng lại được không?"
"Hử," Kagura cười, "một kẻ đếm xác khỏa thân của Mayora như ngươi có tư cách nói câu đó ư? Thôi đi ạ. Có thể ngươi không biết, nhưng thực ra ngươi đếm rất to đấy "
"Tốt thôi," Okita cúi người xuống dí sát mặt lại gần Kagura, "Ta sẽ không đếm xác chết của Hijikata-san nữa, vậy tốt hơn hết cả ngươi và anh ngươi cũng nên im miệng."
"Ta sẽ im ngay khi ngươi tránh xa khỏi em gái ta." - Kamui cười, lăn lại gần và đẩy mặt của Okita ra. Cùi chỏ của cậu vô tình đập vào mũi Kagura.
"Ối! Phải để ý chứ, đồ ngốc!"
"Nó nói đúng đấy", Okita vòng chân qua người Kagura đá Kamui. Chân của cậu va vào cô. "Ngươi nên cẩn thận"
"Ngươi nữa, Sadist!" - Kagura gào lên và cố đẩy 2 tên này ra, nhưng căn phòng quá hẹp nên họ chỉ có thể dịch ra xa đúng bằng độ dài tóc của cô. Nhưng dù sao, cả hai đều bị va vào tường với một tiếng 'Bốp'.
"Chết tiệt..." - Okita xoa phía sau đầu - "Đau đấy! Đồ Tàu Khựa khốn kiếp!"
"Đừng nói kiểu bất lịch sự với em gái..."
"Ka...Đồ ngốc! Sao ngươi lại đẩy ta! Ngươi cố ý thế, đúng không?!"
"Không, Kagura. Anh không hề...Ah! Ngươi nghĩ ngươi đang chạm vào chỗ nào của em gái ta vậy? Bỏ tay ra khỏi người nó ngay!"
"Ta mới chỉ chạm vào tay nó! Đừng coi ta như mầm bệnh trong khi ngươi còn bệnh hơn cả ta. Đồ siscom!"
"Cho ta...cho ta ra khỏi đây!" - Kagura gào lên khi cuộc nói chuyện trở thành đánh, đẩy, đấm, đá giữa 2 tên trong căn phòng này. Cả hai đều rút vũ khí ra và cô kẹt ở ngay giữa họ.
"Ngươi tới số rồi, thằng người Trái Đất! Chuẩn bị chết đi!" - Kamui nâng chiếc ô lên.
"Ta sẽ không giết ngươi. Ta sẽ biến ngươi trở thành 1 tên M chính cống!" - Okita rút kiếm ra.
"Dừng lại! Cho ta ra khỏi đây trước rồi hai người muốn làm gì thì làm..." - Kagura nói, cô không thể tìm được vũ khí của mình trong đống hỗn độn này"
"YOSHH~"
"OHRAA~"
"Chết tiệt, ta sẽ đánh bằng tay không! KAMEHAME HA~"
Và cứ như thế, 3 người họ ở cùng nhau trong căn phòng này, đêm dài lại tiếp tục.
-------------------------------------
Trong khi đó...
"Shinpachi-kun, anh muốn đặt tên đứa con đấu với Otae-san là...Johnny. Johnny Isao. Em nghĩ sao?"
"Bước qua xác tôi đã."
"Huhu...mình lại bị bỏ rơi. Mọi người cứ lờ mình đi. Anpan 745, Anpan 746..."
"Hmm..." - Kagura rên rỉ, cố mở mắt ra. Đầu cô choáng váng, còn toàn thân thì đau nhức. Cứ như thể vừa uống say ấy. *Ể...Là do mình nhìn nhầm hay căn phòng trông khác hẳn nhỉ?*. "Cái ếu gì vừa xảy ra tối qua thế này..."
Có cái gì đó động đậy dưới chân cô, khiến cô tỉnh cả ngủ. Kagura nín thở, cúi xuống nhìn, và tí nữa thì khóc thét lên.
Đây, bên đùi trái cô, là quả đầu màu hồng của Kamui. Cậu khẽ cựa mình, ngủ trong bình yên và hạnh phúc.
Và đây, bên đùi phải cô, là quả đầu màu cát của Okita. Với cái băng bịt mắt trên mặt, cậu ta đang lảm nhảm gì đấy về việc ám sát Hijikata.
"DẬY MAU 2 TÊN NÃO ****!"
"Ưm...Ồ, chào buổi sáng, em gái yêu quý" - Kamui cười. Cậu đưa tay ra và phát hiện tay mình đã bị trói lại đằng sau như kiểu bắt cóc trẻ con trên tivi thường thấy.
"Ari? Ai trói tay ta lại vậy?"
"Im miệng đi, Tàu Khựa. Ta đang có một giấc mơ rất đẹp về việc Hijikata rơi xuống đáy của xã hội và hoàn toàn sụp đổ và...Ari? Ai trói tay ta thế này?"
"Không biết. Chúng ta hẳn đã quá ầm ĩ tối qua nên bị bọn chúng phát hiện. Mà thế quái nào bọn mình lại ở đây được nhỉ?" - Kagura nói và vặn vẹo hai cánh tay bị trói, nhưng sợi dây lại quá chắc. Hẳn là nó được chế tạo đặc biệt để...
"Xem nào, hình như anh có nhớ gì đó" - Kamui nhỏ nhẹ nói và ngồi hẳn dậy. "Nếu anh nhớ không nhầm thì sự việc là như thế này..."
-------------------------------
- Hồi tưởng của Kamui -
Giữa trận chiến sục sôi và đẫm máu của họ...
Kagura nhảy lên với cái túi khổng lồ trong tay...
Cái túi đập bốp vào mặt Kamui...
Và bật ngược về phía Okita...
Cậu liền đập mạnh vào cái nút khởi động của quả bom hẹn giờ trong túi...
Và ném nó về phía Kagura, tuy nhiên cô đã né được một cách đầy nghệ thuật...
Cái túi va vào tường...
Có tiếng "tít tít" vang lên...
Và quả bom phát nổ.
- Kết thúc hồi tưởng của Kamui -
-------------------------------
"Thế thì sao nào. Các người tính đổ tội cho ta à?" – Okita hỏi, hai anh em nhà phá hoại quay sang nhìn cậu với ánh mắt đầy căm phẫn và tức giận. "Ta chẳng làm gì sai cả."
"Ngươi khởi động quả bom chết tiệt đó trong phòng! Bọn chúng hẳn đã phát hiện ra chúng ta do tiếng ồn, chuốc thuốc mê và đưa chúng ta tới đây khi bất tỉnh!" – Kagura gào lên giận dữ.
Okita khịt mũi và lắc đầu: "Không, theo ta nhớ thì mọi chuyện không phải vậy. Ta không nghĩ là mình có mang theo bên người. Nào, giờ thì thử nghe lại câu chuyện theo phiên bản của ta nhé..."
-------------------------------
- Hồi tưởng của Okita -
Hijikata lăn đùng ra chết.
- Kết thúc hồi tưởng của Okita -
-------------------------------
"Chính tại ngươi mà bọn ta phải ở đây. Chắc chắn là tại ngươi."
"Ồn ào quá đấy, Tàu Khựa." - Okita ngáp - "Có gì đâu mà phải xoắn hết cả lên thế. Chỉ là bị bắt thôi mà. Chuyện nhỏ."
"Này, tên người Trái Đất," - Kamui trườn tới và ghé sát lại gần mặt Okita, phô ra cả bộ mặt tươi cười đầy sát khí. Cái ăng ten của cậu giật giật. "Nhà ngươi có biết sẽ hổ thẹn đến mức nào nếu bọn thuộc hạ của ta khám phá ra chỉ huy của chúng bị bắt chỉ vì ngươi không?"
"Ồ, ta cũng rất muốn được gặp mặt đám cấp dưới của mình. Ngươi không phải là người duy nhất là tai to mặt lớn ở đây đâu. Đừng tưởng mọi thứ đều xoay quanh mình, Tàu Khựa 2."
"Không có cách nào để rời khỏi đây sao?" - Kagura hỏi 2 thằng hấp đang dùng chân đạp nhau trối chết. "Khốn nạn thật. Này bọn cặn bã ngoài kia! Ta biết bọn ngươi có ở đó nên vác mặt vào đây và cởi trói cho ta mau!"
Cánh cửa bật mở, 3 tên lính gác Kumoto khoác áo choàng đen dày bước vào. Okita và Kamui dừng đánh nhau trước khi Kagura nhổ toẹt ra sàn nhà: "Nào, nhanh lên trước khi ta giết hết tất cả các ngươi KORA!"
"Đứa con gái nhỏ người Trái Đất không có quyền đàm phán với chúng ta" - Một trong những tên lính nói. Hắn nhìn Kagura như thể đang toan tính điều gì đó.
Hắn đang đoán số đo 3 vòng của con bé à?*, Kamui tức giận nghĩ, *tên khốn đó! Ngực của em gái ta cỡ 7...
Hắn chắc đang ngắm làn da của nó - Okita nghĩ. Máu nóng sục sôi trong người. Này, nói cho mà biết, da nó thậm chí còn trắng hơn bên dưới chỗ...
"Em nghĩ là chúng ta nên tách đứa con gái ra, thưa Chỉ Huy. Nó có vẻ nguy hiểm." - Tên lính nói. Kamui và Okita há hốc mồm.
Tay Chỉ Huy, sau khi thấy sự bất mãn hiện ra trên khuôn mặt của những kẻ xâm lược, mỉm cười. "Được rồi, ngươi có thể đưa con bé tới xà lim khác."
"Ồ, không. Ngươi không biết mình đang làm gì đâu." - Làn khói đen hắc ám toả ra từ Kamui. Cậu nhịp nhịp chân một cách thiếu kiên nhẫn.
"Sai lầm lớn đấy, anh bạn. Trả Tàu Khựa lại đây. Nó là nô lệ của ta. Ta cần 2 cái cúp trên đầu nó để làm vài bãi vào." - Okita gầm gừ.
"Ý tưởng hay nhỉ. Đằng nào ta cũng cần tới nhà vệ sinh." - Kagura hăm hở đứng dậy.
"Tàu Khựa/ Em thân yêu!" - Hai bạn trẻ đồng thanh kêu lên. Kagura quay lại, lè lưỡi ra lêu lêu rồi bỏ đi cùng gã Kumoto phía sau. Cánh cửa đóng sầm lại sau khi họ rời phòng.
"Này, thằng khốn!" - Okita nguyền rủa và đứng bật dậy cùng lúc với Kamui. Họ vật lộn, lén lút tìm cách tháo sợi dây ra nhưng hoàn toàn vô ích.
"Nào, giờ thì", tay Chỉ Huy nhếch mép cười với cả 2, "cùng thảo luận một việc vô cùng quan trọng nào. Ai trong hai đứa bay gọi Kurumi-chan là đ..đ..đi...điếm?!"
-------------------------------
"Phù..." - Kagura thở dài nhẹ nhõm khi sợi dây trói được tháo ra. Cô hiện đang ở trong một căn phòng nhỏ trống hươ trống hoác. "Làm tốt lắm. Ngươi cũng không phải là hoàn toàn vô dụng."
"Đó là lời khen à?" - Tay lính Kumoto bẽn lẽn hỏi, cởi chiếc áo choàng nặng nề ra, để lộ khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Miệng hắn ngậm một mẩu Anpan. "Thật tình, khá là ngạc nhiên khi đội trưởng Okita không nhận ra tôi. Anh ấy còn phản đối việc đưa cô rơi khỏi chỗ đó nữa. Chết tiệt, anh ấy trông đáng sợ tới nỗi tôi tưởng đầu lìa khỏi cổ tới nơi rồi và không bao giờ còn được thấy cây vợt cầu lông nữa!"
"Đội trưởng Okita của ngươi là đồ vô dụng." - Kagura nói với Yamazaki và chụp lấy cái Truyền-tin-Mayo mà hắn chuyền cho cô. "Nhóm của ngươi đâu, tên Anpan?"
"À, họ ở đâu đó gần trung tâm điều khiển của phi thuyền. Khi các cơ cậu bị bắt, Truyền-tin-Mayo vẫn còn bật nên bọn tôi nghe thấy tất cả. Shinpachi-kun và Cục Trưởng hạ một tên lính để tôi có thể cải trang thành hắn, cướp lại Truyền-tin-Mayo, tịch thu vũ khí của hắn và tìm cách giải cứu ít nhất một người trong số các cô cậu. Tôi định giúp Okita-san, nhưng khổ nỗi, anh ấy giận quá mất khôn nên thậm chí còn chẳng nhận ra tôi."
"Ta bảo rồi, Sadist là đồ vô dụng." - Kagura vươn vai, vớ lấy 2 cây dù và thanh katana của Okita bên dưới áo choàng của Yamazaki. "Cảm ơn đã giúp, ta có thể tự lo nốt phần còn lại. Ngươi nên quay về với nhóm của mình và tiếp tục công việc tại trung tâm điều khiển đi Anpan."
"Tên tôi không phải là Anpan! Là Yamazaki. Ya-ma-za-ki! Tương tự như 'Ry-o-ma' trong Pr*nce of Tenn*s!"
"Ta chẳng quan tâm tên ngươi là Anpan hay Ryoma. Ta đi đây."
"Là Yamazaki! Cô chẳng bao giờ gọi đúng tên tôi!" - Yamazaki khóc lóc đầy tổn thương lúc Kagura rời khỏi phòng. Ngậm Anpan trong miệng, cậu ta đau khổ trèo lên và bám vào ống thông khí trên trần nhà, biến mất trong những tiếng nức nở: "Hức...hức...là Yamazaki mà..."
-------------------------------
"Kurumi-chan là một con điếm bẩn thỉu!" - Okita dùng hết sức bình sinh hét lên ở tông cao nhất mà cái giọng lờ đờ chết trôi của cậu có thể với tới. Hai tên lính Kumoto còn lại nhảy múa trong điên loạn vì tức giận. Chúng không được phép động đến những kẻ câm nhập cho tới khi thủ lĩnh của chúng tới và moi sạch thông tin ra từ họ.
"CÔ ẤY KHÔNG PHẢI LÀ...LÀ CÁI THỨ NGƯƠI VỪA NÓI!"
"Ồ, cô ấy đúng là dạng người như vậy đấy." - Kamui cười, kể cả khi bị trói trong và đương nhiên là đang trong tình trạng dễ bị ăn hành nhất, hai bạn trẩu tre này vẫn nổi máu S lên như thường. "Chẳng qua ngươi không hiểu rõ cô ta thôi. Tối qua, cô ấy lừa dối chồng mình. Cô ấy mở cửa cho thằng khác vào nhà! Thật kinh khủng làm sao!"
"Ừ hứ" - Okita gục gặc đầu đồng ý - "Kể ngươi nghe này, ta phang con nhỏ đó (cái máy quét) mạnh tới nỗi máu chảy ra xối xả (từ đầu của thằng Kumoto)."
"NGƯƠI...NGƯƠI...NGƯƠI...ĐỒ KHỐN!" - Tay Chỉ Huy nhảy dựng lên vì tức giận. Nhìn hắn chẳng khác gì con khỉ trong cái chảo nóng. "TA SẼ GIẾT NGƯƠI VÀ ĐÒI LẠI DANH DỰ CHO KURUMI-CHAN!"
"Quá trễ. Phẩm giá và đạo đức của con nhỏ đó đã suy đồi đến mức không thể cứu vãn được rồi." - Okita bình thản nói. Trong khi tay Chỉ Huy ngu ngốc vẫn còn xoắn xuýt về vụ con điếm...Kurumi hai cáy gì đó, Okita tiến sát lại gần Kamui và cởi trói cho cậu.
"NGƯƠI CHẾT ĐI!" - Tay Chỉ Huy rú lên. Đó là lúc mà dây trói Kamui đã được tháo và cậu chộp lấy cơ hội ngay tức khắc. Cậu túm cổ áo Okita, nhấc bổng Okita lên và ném thẳng vào tay Chỉ Huy đang hăng tiết vịt. Vào đúng giây phút tên Chỉ Huy ngã xuống cùng Okita (người mà Kamui không còn có thể làm lơ nữa, cậu muốn hắn phải chết), Kamui xoay người lại, đấm thẳng vào mặt tên Kumoto còn lại.
"Ối...Tàu Khựa 2, đồ khốn!" - Giọng Okita nghẹn lại khi cậu chà mạnh sợi dây trói ở tay vào mũi thằng Chỉ Huy đã bất tỉnh. Cuối cùng, khi các tia lửa tóe lên, sợi dây cũng đứt.
"Ngươi chậm quá đấy, tên người Trái Đất. Thằng con giai của Kurumi-chan đưa em gái ta đi đâu được nhỉ?"
"Ai mà biết." - Okita xoa xoa cổ tay, vuốt phẳng lại bộ đồng phục Shinsengumi rồi cùng Kamui bước ra khỏi phòng. "Khi nào tìm thấy con nhỏ Tàu Khựa đó, ta phải ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nó mới được. Sao nó có thể bỏ đi với kẻ địch dễ dàng như vậy?"
"Hẳn là con bé cảm thấy bị làm phiền bởi ngươi." - Kamui nhếch mép. Okita cười "ha - ha" với cái giọng của máy bán hàng tự động.
"Nah, nếu nó cảm thấy bị làm phiền bởi ai đó, thì chắc chắn phải là ngươi. Ý ta là, kể từ khi nó gặp lại ngươi tại trụ sở Shinsengumi, nó vẫn tỏ thái độ chán ghét."
"Ta là anh trai con bé! Vả lại, nó cũng ghét ngươi."
"Vậy chắc nó cảm thấy khó chịu với cả hai chúng ta."
...
Kamui gãi cằm và Okita xoa xoa phía sau đầu. *Chà, thế này thì ngại thật. Tàu Khựa ghét cả ta lẫn tên đó sao?"
"E hèm" - Một âm thanh quen thuộc phát ra từ sau lưng họ. Cả hai bạn trẻ quay lại và thấy Kagura đang đứng đó với vũ khí của họ trong tay. "Đúng vậy, cả 2 ngươi đều vô cùng phiền phức. Nhưng ta không ngu đến thế."
"Em thân yêu ~ " - Kamui thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt cậu vẫn tươi cười hệt như thế kể từ đầu chuyến đi. Okita thì vẫn duy trì được vẻ mặt vô cảm của mình và giật lấy thanh katana từ tay Kagura.
"Ngươi giết gã rồi à?"
"Ngươi thật sự ngu đến thế sao? Thằng Kumoto đáng sợ kia thực chất chỉ là tên Anpan trá hình thôi."
"À, Yamazaki. Lẽ ra ta phải biết." - Okita lẩm bẩm. Họ đi dọc theo dãy hành lang một lần nữa. Kagura lấy Truyền-tin-Mayo ra và nhấn nút.
"Đã cứu được hai thằng ngu. Hết."
"Tốt lắm, Kagura-chan. Em ổn chứ? Lần cuối cùng em có gì đó vào bụng là khi nào? Hết." - Shinpachi hỏi qua Truyền-tin-Mayo. Kagura cứng người lại.
"Lần cuối em ăn...là...là...ựa." Hai anh em Yato lăn đùng ra sàn. Bụng Kamui réo ầm ĩ. "Patsuan, cậu vừa nhắc tới một điều vô cùng hệ trọng. Thôi, thế là hết rồi. Đời tôi hết rồi. Hết."
"Lạy Chúa tôi." - Okita rên rỉ. *Giờ thì mình kẹt với hai tên Yato vô dụng bụng rỗng.* "Dậy mau, Yato-san."
"Không thể..." - Hai anh em đồng thanh rên rỉ - "Người Yato bọn ta không chỉ ăn để cảm thấy no. Bọn ta ăn nhiều gấp mấy lần các loài khác...vì...bọn ta là...chủng tộc mạnh nhất nên bọn ta cần rất nhiều năng lượng để hoạt động."
"Kiếm đâu ra đồ ăn vào lúc này bây giờ?" - Okita gãi đầu suy nghĩ. Kagura ngóc đầu dậy và đưa cậu thứ gì đó.
Vật-chất-đen.
"Xoa cái này lên và da ngươi sẽ trở nên đen hơn giống bọn chúng."
"Ngươi điên à? Nếu da ta bốc cháy thì màu sắc duy nhất còn là sẽ là hồng của máu thịt và trắng dã của xương!"
"Ta biết da ngươi dày lắm, nên nhanh lên và kiếm đồ ăn cho bọn ta!" - Kagura vặc lại, cố gắng nhét vật chất đen vào tay Okita, nhưng Hoàng tử Sadist cố gạt ra bằng tất cả sức lực của mình.
"Không đời nào. Ta đang rất thỏa mãn khi thấy hai kẻ tự cao như các ngươi lê lết dưới sàn. Nếu các ngươi ôm chân ta và nói 'Aaa, thưa Chủ Nhân, hãy cho kẻ tôi tớ này ăn với trái tim độc ác đầy đam mê của Ngài!' , thì có lẽ ta sẽ suy xét lại."
"Được thôi..." - Kamui đồng ý và bò về phía Okita. Cậu siết chặt chân Okita như thể muốn bẻ gãy vậy.
"Aaa, thưa Chủ Nhân..."
"Ối ối ối! Khoan, ngươi bẻ gãy chân ta mất! Tàu Khựa 2, dừng lại! Đau đấy!"
"Ngươi không việc gì phải khổ sở như vậy cả", Kagura thều thào, ánh mắt ô trống rỗng và xa xăm. "Ta sẽ ăn hết vật chất đen rồi chết đây..."
"Đừng làm vậy, Tàu Khựa! Thế là tự sát đấy! Ta sẽ đi tìm thức ăn cho bọn ngươi, được chưa?" - Okita đẩy đầu Kamui ra. Như đã nói, cậu bỏ đi trong khi hai anh em Yato trốn trong một góc nhỏ của hành lang.
5 phút sau...
"Chạy mau!" - Okita lao tới, chĩa khẩu bazooka vào đám người đang đuổi theo họ. Kagura và Kamui há hốc mồm.
"Ngươi làm cái khỉ gì vậy? Bọn ta bảo ngươi đi kiếm đồ ăn, đâu phải kẻ thù!"
"Ừ thì...ngươi thấy đấy, mọi chuyện đang rất là trôi chảy ở căng tin. Bọn chúng không hề nghi ngờ gì cả...cho tới khi một thằng cả gan chen hàng, nên ta tát hắn như sếp lớn tát thằng nhân viên bố láo." - Okita huýt sáo. Cậu chuyển cho mỗi người một quả chuối khi cả ba đang chạy.
"Không thể tin được ngươi, Sadist!" - Kagura bỏ cả quả chuối vào mồm rồi vứt vỏ xuống sàn, dẫn tới nhiều màn trượt-và-té-và-đập-đầu của đám Kumoto: "Hãy trải nghiệm (bằng cơ thể) sức mạnh của Vua Chuối đi!"
"Lối này" - Kamui đẩy cô em gái vào một căn phòng trông có vẻ an toàn. Okita bám theo sau. Cậu dùng thẻ thông hành đã ăn cắp được từ tay Chỉ Huy (vâng, thưa mọi người. Cậu ta là Okita Sougo, vua của các trò chơi bẩn. Mấy người mong đợi gì chứ?) và quẹt thẻ vào cánh cửa nặng nề, cánh cửa mở ra ngay sau đó.
"Căn phòng kia! Tuyệt đối không được để chúng vào đó! Giữ chúng lại!" - Những tên Kumoto hét lên. Cả 3 rút nhanh vào phòng và cánh cửa đóng lại.
"Phù, tí nữa thì chết." - Kagura ngừng thở dốc và gục xuống sau cánh cửa. Sau khi hồi phục lại sức mạnh, cô ngước lên và nhìn thấy một cảnh tượng gần như không tưởng, Okita và Kamui cũng chẳng biết làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm: "Woah, cái quái gì thế này?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com