Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Sói và Thỏ con (H)

!!!Warning!!! Cảnh báo: Chương này có xôi thịt 18+ đặc tả chi tiết 💦 nghiêm cấm trẻ nhỏ phóng xe quá tốc độ, người ăn chay đạm có thể bỏ qua cũng không ảnh hưởng đến nội dung của toàn bộ câu chuyện.

Fic được gần 1k views rồi, từng cmt từng cái yêu thích của mọi người đều là động lực giúp mình cố gắng viết tiếp dù deadline ngập đầu cũng như văn chương không giỏi lắm. Căm ơn tất cả gà núi đáng yêu nhà mình 💗

--------

Máy sấy đáng thương sau khi hết chức năng khai thác liền bị chủ nhân rút điện quẳng ra một góc.

Hai tay Lăng Duệ từ phía sau trượt theo hai bên nách áo ba lỗ rộng lớn, thuận tiện sờ đến làn da bánh mật yêu kiều, bờ môi khô khốc rót xuống vô vàn nụ hôn cháy bỏng sau gáy Vương Việt. Những ngón tay thuôn dài dịu dàng mơn trớn trên từng múi cơ bụng, tựa như đang lướt qua những phím đàn piano mà trình diễn khúc hòa tấu trầm mê lưu luyến, dần di chuyển đến vùng đất phía trên, dùng sự vô tình có chủ ý mà khẽ lướt qua nụ hồng kiều diễm. Chiếc hôn lưu lạc đến vành tai, người nọ ngậm lấy dái tai tinh xảo khẽ cắn, dùng hơi thở đã nhuốm màu tình dục mà nỉ non cầu khẩn: "Tiểu Việt, Tiểu Việt."

Người trong lòng anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vô thức đáp lại bằng tiếng ừ ừ như tiếng muỗi kêu. Thấy Vương Việt không phản kháng, Lăng Duệ tiếp tục tiến tới, một bên dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy nhũ hoa run run, tay còn lại lướt xuống vòng eo thon nhỏ, lại lướt đến vùng tam giác thần bí, ở bên ngoài quần đùi chạm nhẹ vu vơ giống như đang tìm kiếm kho báu cất giữ bên dưới lớp vải. Động tác ấn tay cuối cùng khiến đáy quần thoáng chốc phồng lên một túp lều hơi, cũng đánh thức thỏ con hoàn toàn thanh tỉnh.

Giác quan nhận thức được mối nguy hiểm cận kề bỗng rung chuông inh ỏi trong đại não, Vương Việt mở miệng muốn nói, lời còn chưa cất thành tiếng, khóe miệng đã bị người sau lưng nuốt lấy, đầu lưỡi dây dưa ta đuổi người chạy quấn quýt trao đổi. Vương Việt giật mình, hai tay theo phản xạ khẽ đẩy vai bác sĩ Lăng, nhưng rất nhanh chỉ trong giây lát đã quay người ôm lấy cổ người trước mắt, sự phản đối yếu ớt hóa thành dòng nước chảy mềm mại thuận theo tự nhiên, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ vô thức câu dẫn lòng người.

Lăng Duệ vòng tay xoa lấy xương hồ điệp sau lưng cậu, vuốt ve tựa như bức điêu khắc đang cất giữ trong lồng kính viện bảo tàng. Những tiếng ưm ưm trong miệng Vương Việt giống như can dầu hỏa đổ trực tiếp lên ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt tia lý trí cuối cùng của anh, hai tay bác sĩ Lăng níu lấy đôi bờ mông tròn đầy làm điểm tựa nhấc bổng người đang ngồi trên ghế tiến vào trong lòng, hai chân thỏ con mất thăng bằng quấn chặt lấy eo anh, nụ hôn vẫn dây dưa không dứt, một đường thẳng tiến đến giường lớn trong phòng ngủ.

Lăng Duệ đặt Vương Việt lên giường, dùng tốc độ nhanh như cơn giông chiều mùa hạ cuốn phăng hết tất cả vải vóc trên thân thể cả hai xuống nền đất rồi tiếp tục nụ hôn còn chưa thỏa mãn. Hai tay Vương Việt bị đẩy lên đỉnh đầu, chỉ cần một bàn tay bác sĩ Lăng đã phong ấn chặt chẽ hai cổ tay mảnh khảnh chung một chỗ. Nụ hôn ướt át kéo theo sợi chỉ bạc trong suốt vương trên làn môi mềm, tận đến khi Vương Việt sắp không thở nổi, Lăng Duệ mới chịu dời xuống cần cổ yếu ớt, chu du nơi thung lũng xương quai xanh, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đồi rắn chắc. Ánh mắt thèm khát như sói xám ngắm trúng con mồi đang ngắm nhìn đỉnh đồi e thẹn, bác sĩ Lăng cúi đầu đưa đầu lưỡi ướt át liếm lấy hạt đậu đỏ, mút thật mạnh trong khoang miệng, luân phiên di chuyển giữa hai bên, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo lấp lánh một mảnh ướt nhẹp trước ngực người bên dưới. Tay còn lại không hề ngừng nghỉ, những ngón tay suôn dài thẳng tắp ôm lấy tính khí bán cương mà nhẹ nhàng mơn trớn tuốt lộng, chỉ chừa lại ngón giữa vòng xuống vuốt ve cửa động khép kín, trực chờ cơ hội mà kéo quân tiến vào.

Vương Việt đã sớm bị nhấn chìm trong ngọn lửa dục vọng, cơ thể lần đầu được khai phá hoàn toàn đầu hàng trước bản năng nguyên thủy, từng nơi bác sĩ Lăng đi qua đều khiến dây thần kinh tê tái vì khoái cảm đong đầy. Những ngón chân co quắp bấu xuống chăn đệm, cả người Vương Việt uốn éo cong người trước từng đợt tấn công của người bên trên, cậu không còn phân biệt được bản thân là đang sợ hãi trốn tránh hay muốn giải thoát khỏi bàn tay to lớn trên đỉnh đầu để ôm lấy mái tóc bác sĩ Lăng mà khát cầu nhiều hơn.

"Ưm... a... Lăng Duệ...ha...."

"Anh đây."

"Nhẹ một chút...a...từ từ...thôi....a....hừ...."

"Thả lỏng, Tiểu Việt."

"Ưm...a...."

Men theo cửa huyệt rỉ nước càng thêm dầm dề ướt nhẹp, ngón tay Lăng Duệ thuận thế tiến vào hang động huyền bí mà khuấy động nới lỏng. Ngón tay vỗ nhẹ lên vách tràng khiến Vương Việt run rẩy co rút, anh còn chưa tiến vào mà thỏ con đã nhạy cảm đến thế này, nghĩ đến chốc lát huyệt nhỏ mê người nuốt trọn nam căn to lớn của anh còn sung sướng đến dường nào, tính khí bên dưới càng thêm trướng đau nóng nảy. Thêm một ngón tay, rồi lại một ngón tiến sâu moi móc khai thông vách thịt dẻo dai đàn hồi, cúc huyệt sau một hồi trêu đùa đã lênh láng nước theo thành ruột rỉ ra ngoài. Vương Việt nhíu mày vì đau đớn ập đến, hai tay trên đỉnh đầu vùng vẫy muốn thoát ra, cả người rướn về phía sau trốn tránh lại bị hai tay Lăng Duệ nắm chặt eo nhỏ giữ lại.

"Đau em...ưm...đau...ha..."

"Không đau, thả lỏng."

Lăng Duệ rút những ngón tay ra khỏi hậu huyệt, kéo theo dâm dịch nắm lấy cổ chân nhỏ xíu của Vương Việt hôn lấy rồi vắt qua vai mình, hai tay giữ chặt eo nhỏ đem động huyệt dầm dề tiến đến sát gương mặt rồi nhắm thẳng mà liếm mút.

"Lăng....Lăng Duệ...ưm...đừng....chỗ đó...không...ha...a....a....."

Vương Việt giật thót trước hành động của Lăng Duệ, hai tay được giải phóng giống như người chết đuối vớ lấy tấm ván mà siết chặt mái tóc anh, nửa muốn đẩy anh ra, nửa muốn anh cho mình nhiều hơn. Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn tác phẩm lầy lội giữa vùng tam giác do mình tạo ra, lại nhìn đến ánh mắt khép hờ mờ sương của người yêu, ngay lập tức hạ vũ khí đầu hàng, tay lớn nắm trọn eo nhỏ giữ lấy, đem vật nam tính cứng rắn nóng hổi giữa chân mình thúc thẳng vào huyệt động mê người.

"Aaaaaaa...hức..aaaa..."

Cơ thể lần đầu được khai phá đau đớn đến mức Vương Việt nhíu mày òa khóc, hai tay đấm loạn sau lưng người nằm trên nức nở phản đối:

"To....to quá... hức...đi...đi ra...đau...."

Hung vật to lớn khiến cơ vòng siết chặt muốn đẩy ra, bác sĩ Lăng mồ hôi rịn trán kiên nhẫn xoa dịu người yêu mà ngừng động tác bên dưới, có trời mới biết anh đang nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn đến thế nào. Đôi môi lại tìm đến bờ môi mềm mại yêu thương mút nhẹ khuấy đảo đầu lưỡi, một bên tay vuốt ve đầu nhũ đã dựng đứng, tay còn lại gia tăng tốc độ tuốt lộng côn thịt đang rỉ nước. Khoái cảm ập tới đánh lạc hướng cơn đau dưới hậu huyệt, cả người Vương Việt co rút giật bắn liên hồi, tinh dịch trắng đục bắn vương vãi đầy trên tay, trên bụng Lăng Duệ. Bác sĩ Lăng đem hỗn hợp bầy nhầy men xuống cửa động gợi tình gãi ngứa xoa dịu, đợi đến khi cơn cao triều đầu tiên của Vương Việt qua đi, toàn thân thả lòng mới đem gậy thịt căng trướng chậm rãi di chuyển.

"Ha....ô....nhẹ, nhẹ chút...ưm...ưm..."

Sau khi đã quen thuộc với kích cỡ vĩ đại của đối phương, cơn đau dần biến mất được thế chỗ bởi khoái cảm tràn trề từ đỉnh não lan xuống từng đốt ngón chân. Hai mắt Vương Việt ướt đẫm lệ nhòa, khóe miệng rên rỉ sung sướng, đầu lưỡi đỏ tươi vô thức uốn cong:

"A...ư ư...bác sĩ Lăng....ưm...hừ....ưm...ưmmmm...aaa...."

Những tiếng rên rỉ gợi tình càng thêm thôi thúc bản lĩnh đàn ông, Lăng Duệ gia tăng tốc độ đâm vào rút ra, tiếng bạch bạch va chạm giữa bắp đùi vọng lại từ bốn bức tường khiến ai cũng phải đỏ mặt đập tim.

"Tiểu Việt, thoải mái không?"

"Ưmmmm..a...ha...."

"Tiểu Việt, nói anh nghe, sướng không?"

"Đừng...đừng mà..."

Lăng Duệ đột nhiên chậm lại động tác rồi đem côn thịt rút ra ngoài, chỉ để lại quy đầu tà ác cọ sát huyệt non mềm nhũn. Thân dưới trống rỗng, Vương Việt không được thỏa mãn khó chịu nâng hông tìm kiếm côn thịt anh đòi hỏi nhiều hơn, gương mặt bé nhỏ đỏ ửng nỉ non cầu xin:

"Lăng Duệ...bác sĩ Lăng...đừng....đừng như thế...."

Người phía trên không ngừng thở dốc thổi khí đến vành tai mẫn cảm của thỏ con, ác ý trêu ghẹo:

"Thỏ con, muốn gì, mau nói."

"Không...xấu hổ lắm...hức..."

"Nếu em không nói.... vậy anh bỏ đi nhé."

"Đừng..." Vương Việt hoảng hốt níu kéo ôm lấy chặt lấy cổ anh, xấu hổ mở miệng:

"Đừng đi...hức...cho em."

"Em muốn gì?"

"Muốn...muốn bác sĩ Lăng...tiến vào...hu hu...nhanh lên..."

Gân xanh ẩn hiện dữ dội trên trán ướt, Lăng Duệ không gồng mình nổi nữa, thúc mông đem tính khí đâm mạnh thẳng vào cúc huyệt nhạy cảm, từng cú từng cú thúc đến lút cán.

"Ha...ưmm....nhanh quá....chậm một chút....."

"Sướng không, Tiểu Việt."

"Sướnggggg....a.....lạ quá....ư a...."

Quy đầu chạm đến điếm gồ trong thành ruột khiến cơn sung sướng tăng vọt như thủy triều ập đến, Vương Việt run rẩy uốn éo thân người òa khóc xin tha, lại bị Lăng Duệ nhìn trúng, từng cú đâm mạnh bạo theo đó cứ nhắm thẳng hoa tâm gồ lên mà thúc đến:

"A...chỗ đó...a...đừng...đừng....dừng lại....ưmm....chậm...chậm thôi...chết mất...ưmm...."

"Làm cho em sướng chết luôn."

"Hức...sắc lang...a...chậm....nhẹ chút...."

"Chỉ sắc lang với mình em....hừ...thỏ con...em tuyệt quá..."

Vương Việt bị Lăng Duệ làm hết lần này đến lần khác, nam căn ướt sũng không biết đã bắn bao nhiêu lần nhưng người kia vẫn chưa chịu dừng lại. Thẳng đến khi Vương Việt cảm thấy có lẽ bản thân mình sắp ngất lịm vì kiệt sức, bác sĩ Lăng mới cong người đem mầm sống rưới đầy vào cúc huyệt sưng đỏ bỏng rát, hai thân thể trần trụi bện thành bánh quẩy thở dài thỏa mãn thiếp đi trong sự sung sướng viên mãn tràn đầy, mặc kệ căn phòng đã sớm biến thành bãi chiến trường bừa bãi sau trận hoan ái cuồng nhiệt.

Ánh trăng dần lên cao, những ngôi sao sáng lấp lánh nhảy múa bên ngoài cửa sổ, như đang hát khúc đồng dao ru nhẹ lòng người đắm chìm trong giấc mộng mị an yên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com