Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Chương 3

Hai tuần trôi qua, vở kịch “Hậu Nghệ bắn mặt trời” của lớp 12A3 cũng hoàn thành, vì đây là một trong những truyền thuyết đặc trưng nên là sẽ phải tốn nhiều thời gian để học thuộc lời kịch và động tác diễn.

Hơn nữa là vai diễn chung với cậu là một bạn nữ nên là càng khó hơn, một phần vì sợ trong lúc diễn kịch đụng chạm vào bạn nữ làm cho anh ghen, phần còn lại là vì cậu sợ sẽ không hoàn thành được, vì đây là vở kịch khó mà lớp của cậu thì không có đủ thời gian để hoàn thành.

Hôm nay chính là ngày mà vở kịch của lớp cậu và các lớp khác được diễn ra, các vị giáo viên và học sinh cùng những quý phụ huynh đã có mặt đông đủ tại hội trường lúc bấy giờ. Cậu đã phải ở trường từ sớm để sửa soạn cho vở kịch này, cậu được các bạn nữ biết trang điểm vẽ lên mặt cậu. Từng cây cọ được hoạ trên mặt cậu, những nét vẽ chỉn chu và ngay ngắn làm cho cậu càng lo lắng, vì vai này của cậu rất quan trọng. Là phần trọng tâm của vở kịch. Nền đen kết hợp cùng với những nét đỏ nguệch ngoạc từ đầu cho đến chân, càng làm tăng nên vẽ đẹp cường tráng vốn có của Hậu Nghệ ở tuổi hai mươi.

“Kính chào các thầy cô, các bạn học sinh và các vị phụ huynh thân mến, chào mừng các vị đến lễ hội Trung thu của trường năm nay.

Mở đầu hôm nay chính là vỡ kịch của lớp 12A3, một vở kịch truyền thuyết về Hậu Nghệ và Hằng Nga. Tiếp theo đây, xin mời mọi người thưởng thức vở kịch”

“Con không tham gia vở kịch này sao Hiểu Trạch?”

“Vâng, vì còn về lớp trễ nên mọi người trong lớp đã sắp sẵn các vai cho những người khác hết rồi”

“Haha” - mẹ của anh phá lên cười.

“Chậc” - anh nhăn nhó ngước mắt lên sân khấu, không phải là không tham gia được mà là muốn tham gia nhưng cậu không cho. Vì bắt buộc vai chính phải là nam với nữ, nếu không anh cũng muốn lên trên đó đóng vai nữ để diễn cùng với cậu.

Những ngày cậu phải diễn kịch ở trên trường, anh đều xuất hiện tại nơi đó, đưa mắt nhìn cậu cùng những khác tập vợt trước. Vở kịch thì khó đòi hỏi người diễn phải học lanh lẹ và phần mạnh mẽ chiếm trọn trọng tâm, nên cậu nhiều lúc phải dừng lại vì cậu không nắm bắt được tâm lý của Nghệ.

Nghệ là một người đàn ông mạnh mẽ, hai mươi tuổi đã rất giỏi về việc bắn tên, trong đây để diễn tốt vai này cậu cũng đã phải dành thời gian đi học bắn để có thể hoàn thành hoàn hảo vai này.

Những đầu ngón tay trầy xước, có đôi chỗ bị chai sần làm anh lo lắng. Chỉ vì một vai diễn mà cậu lại có thể dùng hết sức khỏe của mình để làm như vậy.

Lời nói của người dẫn lễ hội vừa kết thúc, những tràn pháo tay được vang lên, màn của lễ hội được kéo xuống, đứng trong đó là cậu. Phải, chính là cậu, người con trai thời gian qua đã học một cách cẩn trọng về việc bắn tên, và vai diễn này.

Cách đây từ rất lâu, rất lâu rồi, có một người tên gọi là Hậu Nghệ. Khi Nghệ được 5 tuổi, một hôm đi đến một ngọn núi gần làng thì đột nhiên không thấy đâu nữa, mãi đến 20 tuổi mới thấy anh trở về, khi trở về anh đã là một chàng trai cường tráng .Anh nói rằng mình ở trong núi đã gặp một kì nhân, ông đã thu nhận anh làm đồ đệ, đã truyền thụ cho anh rất nhiều võ nghệ, đặc biệt là bắn tên, đã luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa, bách phát bách trúng. Không lâu sau, kỹ năng bắn tên của Nghệ đã vang danh khắp thiên hạ, được người đời xưng tụng là thiên hạ đệ nhất xạ thủ. Liên quan đến biệt tài bắn tên của Nghệ, vẫn còn có rất nhiều câu chuyện được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian.

Có một lần, Nghệ ở cùng đám bạn, vừa khéo có một con chim nhạn bay từ bầu trời bay qua. Chúng bạn ngẩng đầu nhìn con chim nhạn đang bay trên bầu trời, dùng tay chỉ lên, hỏi Nghệ: “Cậu có thể bắn hạ nó không?”. Nghệ nhìn con nhạn, hỏi: “Các cậu cần con sống? Hay là cần con chết?”.

Chúng bạn nói: “Cậu bắn vào mắt trái của nó đi”.

Nghệ không trả lời, giương cung cài tên, bắn đi một phát, chỉ nghe dây cung vang lên, chim nhạn theo tâm thanh mà rơi xuống đất. Chúng bạn chạy đến xem thử, ngợi khen không ngớt lời: “Thần xạ, thật không hổ danh là thần xạ!”

Nghệ hỏi: “Có phải mắt trái không?”.  Chúng bạn cùng đáp: “Tuy không phải là mắt trái, mà bắn trúng mắt phải, đây cũng là điều hiếm có lắm rồi!”. Nghệ nghe xong, vô cùng hổ thẹn, trong lòng như đã mất mát gì đó, đối với chuyện này nhớ mãi không quên. Từ đó về sau càng cố gắng luyện tập không ngừng, kỹ nghệ bắn cung cũng càng lúc càng tinh xảo hơn.

Vợ của Nghệ là cô gái xinh đẹp nhất vùng, tên gọi Hằng Nga. Hằng Nga đức hạnh, dịu dàng. Mỗi ngày lo việc nhà cửa, hết mực quan tâm chăm sóc cho chồng, hai vợ chồng chung sống hòa thuận và hạnh phúc.

Một hôm, Nghệ ra ngoài săn bắn như thường lệ. Trong một ngọn núi, chàng ra sức đuổi theo một con nai rừng, con nai đó càng đuổi càng chạy nhanh, đến lúc trời chập choạng tối, bỗng không thấy con nai đâu nữa. Lúc này, Nghệ phát hiện rằng mình đã ở trước một sân nhà rất là rộng lớn. Trong lòng hoài nghi: “Trong rừng núi hoang vu như thế này, sao lại có gian nhà rộng lớn như vậy? Dường như là thâm cung đại điện vậy?”

Còn đang nghĩ ngợi, cánh cổng đã mở ra, có một tiểu đồng bước ra, nói: “Tây Vương Mẫu có lời mời tướng quân”. Nghệ theo tiểu đồng đi vào, chỉ thấy đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, chính giữa có một quý nhân đầu đội mũ phượng thân mặc áo bào, thầm nghĩ: “Đây chính là Tây vương Mẫu rồi”.  Nghệ vội vàng bước đến chắp tay bái lạy, chỉ thấy Vương Mẫu mỉm cười, hỏi: “Tướng quân dạo này vẫn khỏe chứ?”. Nghệ không biết đáp lại thế nào, chỉ cảm thấy đối với Vương Mẫu dường như đã quen biết từ lâu.

Vương Mẫu nói: “Hôm nay đặc biệt mời tướng quân đến đây, là bởi có việc muốn dặn dò. Tướng quân hạ thế, thân mang sứ mệnh cứu độ chúng sinh. Lão thân hôm nay xin giúp tướng quân một tay vậy. Đợi mai này công thành viên mãn, thì có thể về trời phục mệnh, trở lại hàng ngũ tiên nhân”.  Nghệ nghe xong chẳng hiểu gì cả, chỉ gật gật đầu cho qua.

Vương mẫu đang nói, liền bảo tiểu đồng mang ra một bộ cung tên, bộ cung tên này vừa nhìn thì biết ngay không phải là đồ vật ở nhân gian. Không thể biết được nó là làm bởi cái gì, chỉ thấy cây cung bằng vàng, mũi tên bằng ngọc. Nghệ giơ hai tay ra đón lấy một cách cung kính. Vương Mẫu nói: “Tướng quân có được bảo vật này, thì có thể cứu vớt lê dân khỏi tai ách rồi”.

Nghệ không hiểu được ý nghĩa trong đó, chỉ đáp vâng vâng, hai tay giơ cao, bái tạ Vương Mẫu. Sau đó, Vương Mẫu lại gọi tiểu đồng, lấy ra một cái bình ngọc màu trắng. Bình ngọc đó tinh xảo đặc sắc, đẹp đẽ vô cùng.

Vương Mẫu nói: “Tướng quân nhất định hãy nhớ kỹ, chất lỏng trong cái bình này chính là linh đơn diệu dược trường sinh bất lão tập hợp từ tinh hoa của vạn vật trong trời đất luyện thành, tướng quân hãy cất giữ cẩn thận, tướng quân sau khi đại công cáo thành, hãy cùng Hằng Nga uống tiên đan này, lập tức sẽ có thể thăng thiên đắc đạo, hưởng trọn tiên duyên”. Nói xong, dặn tiểu đồng rằng: “Trời đã không còn sớm nữa, hãy tiễn tướng quân về đi”.

Nghệ khấu tạ món quà của Vương Mẫu, khi ngẩng đầu lên, chàng phát hiện mọi thứ trước mắt đều đã không còn, trong lúc hoảng hốt, không biết là thật hay là mơ. Lại phát hiện bản thân đã ở trước cửa nhà. Chỉ có chiếc bình ngọc trong tay, cung tên trên lưng dường như đang nói với chàng: “Những gì lúc nãy đều là thật cả, chứ không phải mơ!”

Nghệ trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lớn tiếng gọi Hằng Nga: “Mau đến đây, hôm nay ta đã gặp được Thần Tiên rồi!”. Hằng Nga nghe tiếng, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao hôm này chàng lại về muộn thế này?”

Nghệ đem câu chuyện của hôm nay kể hết cho vợ nghe, Hằng Nga nhìn bộ cung tên, bưng bình ngọc, trong lòng cũng là vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không thể không tin: “Ừm, nghe nói như vậy, phu quân cũng là một tiên nhân trên trời vậy? Nếu không sao Vương Mẫu lại gọi chàng là tướng quân chứ?”

Hai vợ chồng vừa nói vừa suy đoán: “Không biết rốt cuộc là sẽ xảy ra đại sự gì mà cần dùng đến cung tên để giải cứu lê dân bách tính? Phải chăng lại sắp có dị tộc đến xâm phạm bờ cõi?”. Cuối cùng vẫn mãi không thể suy đoán sao cho tường tận, thế là hai vợ chồng không nói thêm gì nữa, chỉ biết đợi xem, nếu Vương Mẫu đã nói như vậy, thì tất sẽ có an bài.

Vậy là không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua. Bỗng có một ngày, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mười mặt trời!

Toàn thế giới đều bị bốc cháy, cỏ cây khô héo, mặt đất bốc khói, nước sông sôi sục, biển cả đều nóng hẳn lên! Những người dân không còn nơi ẩn núp, đã chết vô lượng vô số. Chỉ có một số người trốn núp vào trong sơn động thật sâu, may mắn sống sót, đợi đến ban đêm mặt trời lặn xuống mới dám bước ra tìm thức ăn. Cá tôm chim thú, không gì thoát được, vạn vật khóc than. Độc trùng mãnh thú nhân cơ hội tàn hại con người, nhân loại gần như sắp chết hết cả. Mọi người kêu khóc cứu mạng, quỳ lạy trời xanh: “Ông trời ơi, làm ơn hãy cứu chúng con!”. Tiếng kêu khóc vang dậy cả một góc trời..

Thì ra, 10 người con trai của vua trời Đế Tuấn, đều là mặt trời. Bình thường sống trên cây phù tang thuộc bờ biển Đông hải. Họ vốn là thay phiên nhau trực ban, mỗi người một ngày, 10 ngày thay phiên nhau một lần. Bỗng có một ngày, họ bỗng nảy sinh ý tưởng mới lạ, cảm thấy một người cô đơn buồn chán không thú vị gì cả, thế là cả mười cùng rủ nhau ra ngoài chơi. Như vậy, liền đem đến họa lớn cho nhân gian.

Nghệ và Hằng Nga lúc này mới hiểu ra, đây chính là sứ mệnh cứu thế mà Tây Vương Mẫu nói đến. Nhìn thấy mọi người chịu nạn như vậy, trong lòng hai người đau đớn vô cùng. Hai người không dám chậm trễ giây phút nào nữa, vội mang theo thần cung bảo tiễn, leo lên ngọn núi cao nhất gần đó. Nói ra cũng thật kỳ lạ, cung tên đó phát ra một vòng hào quang rất lớn, bao trùm lấy hai vợ chồng Hậu Nghệ và Hằng Nga, che chở cho họ không chịu sự oi bức mà mười mặt trời mang đến.

Họ đã leo lên 99 ngọn núi cao, băng qua 99 con sông lớn, vượt qua 99 dãy thung lũng, cuối cùng đã đến bờ biển Đông hải, bước lên một ngọn núi cao nhất, dưới chân núi chính là biển cả mênh mông.

Đến đỉnh núi, Hằng Nga nói: “Phu quân, trước hết hãy nói đạo lý với họ. Nếu như họ có thể sửa đổi, còn có thể thay phiên nhau trực ca như trước đây, thì không cần phải bắn hạ họ”. Nghệ gật đầu, hét to lên trời rằng: “Các ngươi hãy quay trở về đi, đừng có nguy hại bách tính như vậy nữa”.  Tuy nhiên, các mặt trời không những không coi Nghệ ra gì cả, mà còn cười ầm lên. Nghệ bất giác nổi giận, Hằng Nga cầm mũi tên giúp Nghệ, từng mũi từng mũi đưa cho chàng. Nghệ dốc hết sức lực, giương cung lắp tiễn, bắn về phía mười mặt trời trên không trung.

Mũi tên đầu tiên vang như tiếng sấm, một mặt trời bị bắn rơi xuống; mũi tên thứ hai cũng tựa như tiếng sấm vang trời, cùng lúc bắn hạ hai mặt trời; mũi tên thứ ba chấn động trời đất, bốn mặt trời đồng thời rơi xuống! Mũi tên thứ tư tựa sao băng lóe sáng, chỉ thấy hào quang chói lọi; mũi tên thứ năm vạn dặm trời trong, vô ảnh vô tung. Chín mặt trời cuối cùng đã bị bắn hạ.Trong chốc lát, hơi nóng  như thiêu như đốt không còn nữa, bầu trời chỉ còn một mặt trời chiếu rọi trên cao. Lúc này, mặt đất trở nên mát mẻ. Vạn sông tuôn chảy, tiếng sóng biển rì rào, cỏ xanh sống lại, cành cây đâm chồi. Mọi người đều từ trong hang động dưới lòng đất chui ra, người nào người nấy đều vây quanh lấy Nghệ, vui mừng nhảy nhót, cảm tạ không thôi, tiếng hoan hô ca ngợi Nghệ vang đến cõi trời, chấn động mặt đất.

Lúc này, Nghệ lắp cung kéo tên, nhắm trúng mặt trời thứ mười. Hằng Nga bước lên can ngăn, nói: “Lang quân hãy khoan, đừng có bắn nữa, trời không thể một ngày không có mặt trời, vạn vật còn cần sinh trưởng nhờ vào ánh sáng, hãy để lại cái này, để nó tạo phúc cho muôn dân”.

Từ đó về sau, mặt trời này mỗi ngày đều nhô lên từ bên bờ biển phương Đông, buổi tối lặn xuống từ ngọn núi phía Tây, sưởi ấm nhân gian, bảo trì sinh tồn của vạn vật, mọi người nhờ vậy mà được an cư lạc nghiệp.

Sau khi Nghệ bắn hạ chín mặt trời rồi, vô cùng mừng rỡ, cùng Hằng Nga về đến nhà, chuẩn bị uống tiên dược mà Vương Mẫu ban tặng. Hằng Nga mang bình ngọc ra, bản thân mình uống trước một nửa, sau đó hai tay đưa cho Nghệ. Lúc này, trong lòng Nghệ vẫn còn nghĩ đến cảnh tượng vừa xong được vạn dân hoan hô, bốn biển ca ngợi công đức của bản thân mình. Chàng chắp tay sau lưng đi đi lại lại, mừng vui khôn tả, khi xoay mạnh người lại, thật không ngờ rằng đã đụng phải chiếc bình ngọc mà Hằng Nga đang cầm trên tay, bình ngọc bỗng rơi xuống đất, vỡ tan tành! Tiên dược chảy khắp sàn, rồi thấm vào trong đất …

Hai người đều ngẩn người ra, trố mắt nhìn nhau, một hồi lâu mà không nói được gì. Ngay lúc này, Hằng Nga cảm thấy thân thể mình trở nên nhẹ nhõm, không thể đứng vững trên mặt đất nữa, nhẹ đến như muốn bay lên. Dần dần, mỗi lúc một nhẹ, nhẹ dần, nhẹ dần. Hằng Nga trong lúc vội vã, liền thuận tay ôm lấy con thỏ trắng mà ngày thường mình yêu thích nhất vào trong lòng.

Nghệ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhìn thấy Hằng Nga càng bay càng cao, càng bay càng xa, theo tiềm thức chàng muốn bắt lấy vợ, nhưng chỉ bắt được khoảng không. Mắt thấy Hằng Nga ôm theo con thỏ bay lên, bay lên, cuối cùng bay đến cung trăng.

Những người già thường hay nói rằng, mỗi khi trăng sáng vằng vặc giữa trời, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy trên mặt trăng có bóng nhà thấp thoáng, đó chính là Quảng Hàn cung mà Hằng Nga cư ngụ. Còn có thể nhìn thấy một con thỏ ngọc, đang giã thuốc dưới một gốc cây, nghe nói đó là Hằng Nga chuẩn bị cho Nghệ, hy vọng rằng Nghệ ăn rồi, có thể lên đến cõi trời cùng nhau đoàn tụ.

Những tiếng vỗ tay được vang lên, tấm màn trên sân khấu cũng được đóng lại chuẩn bị cho phần diễn của lớp khác. Ở dưới khán đài, không ai khỏi xúc động bởi vở kịch của lớp cậu, phần trình diễn quá xuất sắc. Sau cánh gà, mọi người đều tập trung vào cánh tay đang chảy máu của cậu, vì ngay phần bắn chim từ đầu vở kịch mũi tên đã vô tình sượt qua cánh tay của cậu, một vết dỏ dài chảy ra ai ở đó cũng hoang mang khi nhìn thấy nhưng cậu đã lấy tay còn lại che đi vết thương đang chảy máu ấy để tiếp tục diễn tiếp phần còn lại.

Lúc tập mọi người đều muốn sử dụng chim giả để tránh gây tai nạn lúc diễn, tuy nhiên cậu lại không đồng ý “Nếu như làm giả thì nó không còn là kịch nữa, mình muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo phải là sự thật, mình muốn mang lại cho mọi người cảm giác chân thật nhất”, tuy mọi người không đồng ý nhưng cậu cũng đã thuyết phục được. Việc cầm cung tên lên bắn chính là hành động nguy hiểm, nên trước khi lên sân khấu cậu đã được trang bị sẵn để tránh việc bị thương, nhưng lại không tránh khỏi thậm chí còn gây vết thương lớn nữa.

“Có phải mình làm sao gì không, mình chỉ muốn mang lại cho người xem cảm giác chân thật nhất thôi” - cậu tủi thân cúi gằm mặt xuống.

“Không sao đâu, vì cậu mà vở kịch rất hoàn hảo, mình còn thấy có người khóc nữa ấy” - một bạn ở đó lên tiếng an ủi cậu.

“Phải đó, cậu đã làm rất tốt mà, đừng tự đổ lỗi cho bản thân mình như vậy nữa. Suy cho cùng cậu cũng chỉ muốn tốt cho vở kịch mà thôi”

“Phải đó, phải đó” ×1..[0] lần

Cả nhóm quay bên cạnh để an ủi cậu, cậu cũng bật cười vì hành động này. Phía sau kia, không biết anh đã đứng đó từ lúc nào, anh chỉ đứng dựa người vào cửa rồi nhìn cậu. Thấy anh thì mọi người đều rời đi để lại không gian cho cả hai người.

“Em bị thương rồi?”

“Ừm” cậu cúi mặt nhìn anh, miệng thì thầm nói “Em xin lỗi, em làm anh lo lắng rồi”

“Anh có nói cũng không ngăn được em, em vốn cứng đầu như vậy mà”

Anh gõ một cái cốc lên trán của cậu, tay thì nâng lên xem vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng của cậu. Lật qua lật lại xem có còn chảy máu nữa hay không rồi để tay cậu xuống.

“Đừng làm anh lo lắng nữa”

“Em biết rồi, em xin lỗi”

Anh đợi cậu thay đồ diễn kịch ra rồi về nhà, khi thấy cậu trần như nhộng trước mắt mình anh đã lấy điện thoại chụp lại một bức. Nhìn nhìn tấm ảnh rồi tự mỉm cười một mình.

“Quả thực là đẹp”

“Tách” tiếng chụp hình làm cậu giật mình, quay lại thì thấy anh đang cầm điện thoại chụp trộm, cậu đỏ mặt mà lao đến định giựt lại rồi xóa nhưng anh nhanh tay hơn cầm điện thoại giơ cao lên, tỏ ý trêu chọc cậu.

“Anh, đưa em, đồ ấu trĩ này mau đưa em nhanh lên” - cậu nhón nhón chân lên để giựt điện thoại nhưng anh lại nhón chân để cao hơn, không cho cậu với tới.

“Không đưa, anh chụp người yêu của anh thì có gì sai chứ? Không đưa”

Anh trêu chọc cậu, cầm điện thoại chạy xung quanh phòng. Cậu cũng chạy theo miệng thì la mắng anh liên hồi.

“Đưa đây nhanh lên, anh muốn chụp thì đi chơi em sẽ cho chụp. Còn bây giờ thì đưa đây để em xóa nhanh lên”

“Không muốn”

“Bịch” đang chạy ngon lành thì anh đột nhiên dừng lại làm cho mặt của cậu đập thẳng vào lưng anh.

“S, sao hả?”

“Tử Lâm này”

“???”

Anh quay lưng lại nhìn cậu. Anh tiến cậu lùi, rồi cũng bị ảnh ép sát vào cái gương gần đó mà hôn ngấu nghiến, cậu giật mình đẩy anh ra nhưng lại bị anh ghì chặt phía dưới. Đây là phòng hóa trang cũng như thay đồ, mà anh lại hành động như vậy.

“Ưm ~ buông em ra, có người vào đây thì sao đây”

“Không có ai đâu mà”

Hết ở môi cậu rồi xuống đến cổ cậu vừa hôn vừa nút để tạo dấu, tay xoa xoa hai núm nhỏ nhỏ của cậu, tay còn lại thì đưa xuống dưới nâng một chân của cậu lên bàn trang điểm, thân dưới thì dính chặt vào phía dưới của cậu mà cọ xát nhẹ nhàng như khiêu khích dục vọng của cậu.

“Ha ~ anh đừng phá nữa,mau bỏ em ra đi”

“Một chút thôi mà, mấy ngày nay em chỉ lo tập kịch mà không quan tâm đến anh, nên hôm nay anh phải đòi lại”

Dứt lời anh cởi quần của mình ra, cầm lấy hai cung khủ mà ma sát vào nhau. Hơi thở của hai người hoà hợp làm tăng thêm phần nóng bức ở cổ họng,

Mấy ngày qua vì lo tập kịch ở trường nên cậu cũng quên bén đi anh mất. Cậu toàn để anh đi học một mình, ăn một mình rồi còn về một mình nữa, nên là hôm nay anh như này cậu cũng không thể nào trách anh được. Chỉ là anh làm ở đây, có lẽ không thích hợp lắm.

“Ưm ~ a,anh chậm chút, e,em muốn ra”

“Hửm?” Anh phì cười nhìn cậu rồi ma sát tay của mình nhanh hơn. Từng dòng trắng đục của hai bắn ra tràn đầy cả tay của anh, không muốn bỏ sót một giọt nên anh đã đưa lưỡi liếm hết đống tinh ấy. Liếm xong anh hôn lên môi cậu, rồi giúp cậu thay đồ sau đó cả hai cùng về nhà.

Vì còn sớm nên anh và cậu đã ghé những chỗ khác chơi, hôm nay là Trung thu nên có rất nhiều nơi để chơi, cả hai cùng chơi game cùng ngắm cảnh đêm, ăn những món ngon và chụp những bức ảnh riêng của hai người để lưu lại làm kỉ niệm, mải mê chơi đến nổ gần khuya hai người mới bắt đầu về nhà. Trên đường đi, cả hai vẫn tâm sự nói với nhau trong những ngày qua đã làm gi, nhưng mà chỉ có một mình cậu vui còn anh thì mặt chằm dằm mà lườm liếc cậu. Vì suốt những ngày đó, anh không được nhìn thấy cậu, nên là khi nghe cậu kể anh đều thấy khó chịu trong người.

Hôm nay Trung thu nên là đi đâu cũng thấy nhiều người, trời cũng sẫm tối nhanh hơn, góc khuất trong kia một đám thanh niên đang tụ tập hút thuốc, vừa đứng đó như thể đang chờ đợi ai.

“Aiss khó chịu thật đấy, mày không biết bọn tao đã phải chờ đợi mày lâu lắm rồi à Từ Hiểu Trạch?”

Từng câu từng chữ đều được nhấn mạnh, vừa đi qua hai người cứ tưởng bọn họ đang nói chuyện với nhau nhưng khi vừa nghe thấy tên của anh, cả hai người cùng nhau quay lại, đám người kia cũng từ trong tối đó mà bước ra đối diện với hai người.

“???”

“???”

“Gì đây, mới lâu không gặp mà đã quên bọn tao rồi à?”

“???”

“Thằng chó này, sơ trung năm nhất, đã nhớ ra chưa?”

Lúc này anh đã ngờ ngợ ra bọn họ là ai, sơ trung năm nhất chính là những người năm đó đã bạo lực đánh cậu, nhốt cậu vào trong nhà kho làm cho cậu xuất hiện nỗi ám ảnh đó. Vậy mà giờ đây khi mọi thứ đã được yên bình, họ quay lại quấy nhiễu cuộc sống của anh một lần nữa.

“Mày tưởng chuyển trường là bọn tao không tin được mày sao?”

“Một thằng yếu đuối như mày mà cũng dám làm như vậy à?”

“Này, các người là ai vậy?” - Tử Lâm lên tiếng, nhìn thấy bọn họ nói chuyện như thế với người yêu của mình, làm sao mà cậu có thể chịu nổi cho được chứ. Cậu thậm chí còn không biết họ là ai, vậy mà lại ở đây nói những lời đó với anh, người yêu của cậu sao?

“Haa” tên cầm đầu trong nhóm đó lên tiếng “bọn tao là bạn của nó, có vấn đề gì sao? Phải không hiểu trạch?”

Cậu quay ra nhìn anh thì thấy anh mặt mài tối sầm lại, cậu để ý đến ánh mắt của anh đang chạy loạn hết cả lên thế kia thì làm cái quái nào là bạn bình thường được kia chứ. Bực bội nên cậu đã quát lên với đám đó rồi kéo anh đi.

“Biến mẹ chúng mày đi, bạn đéo gì mà nói chuyện hay cư xử như vậy, nhìn bọn mày tao đã cảm thấy ghê tởm rồi” - cậu trừng mắt nhìn đám người đó rồi quay đi.

Anh lúc này vẫn chưa hoàn hồn lại mà bị cậu kéo đi trong vô thức, biết anh vẫn còn lo lắng chuyện lúc nãy nên cậu đã dừng lại chỗ có ghế ngồi rồi để anh ngồi xuống đó hỏi chuyện, để giúp anh bớt căng thẳng hơn.
............................................................................
Phần thoại của Nghệ và Hằng Nga là mình lấy trên gg, mọi người có thể tự tìm hiểu riêng nha.

Link: https://dich-truyen-trung-hoa.fandom.com/vi/wiki/H%E1%BA%ADu_Ngh%E1%BB%87_x%E1%BA%A1_nh%E1%BA%ADt

Mọi người chuẩn bị cho chương sau nhá, vì chương sau quá khứ của Hiểu Trạch sẽ được lộ diện lại một lần nữa, cùng những người đã gây ra sự việc đó.

Sẽ có buồn, có cả máu me và những lời lẻ thô tục nhe, bạn nào không đọc được cảnh máu me thì có thể bỏ qua nha.

Nhớ để lại bình luận cho mình biết nhá!

Mỗi chương sẽ được mình viết và đăng lên hằng ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com