Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4.2 : Can I?


Ngay khi Jeongguk bỏ đi, lần đầu tiên Jimin thấy bị phản bội đến thế. Thân nhiệt của cậu. Nó... nó, thật khác thường rằng, nó khiến anh thấy thật tuyệt. Ngoài việc Minseok bế anh ngồi lên xe lăn, hay bế anh lên cặp nạng, anh chẳng còn tiếp túc với bất kì ai khác. Dường như hơi ấm đã trở nên xa lạ quá đỗi với anh, như người ngoài hành tinh vậy, chàng trai trẻ nhận ra, đã quá lâu rồi anh không gặp lại những cái chạm mà không liên quan đến chữa trị cho anh. Và mặc dù Jeongguk chỉ giúp anh lên nạng, anh nhận ra anh nhớ cảm giác ấy biết bao. Ôm ấp. Nắm tay. Hay bất cứ hành động thân mật nào khác.

Trước khi để Jeongguk nhận ra anh vẫn đứng yên nơi đó, và rằng gương mặt anh bỗng chốc đỏ bừng, Jimin lê đôi nạng trên sàn, sử dụng hết sức lực của mình để lết lên trên con dốc nhỏ. Để rồi khi đã vào bên trong căn phòng của mình, anh thả cho bản thân rơi xuống mặt đệm, đôi mắt hẹp nhắm nghiền.

Tất thảy cảm xúc ùa vào đầy tự do một khi anh nằm trên giường, cả thế giới trống không chỉ còn mình anh. Anh biết, rất rõ, thứ mà chính anh đang cảm thấy là gì, từ giây phút chiếc tạ đỏ nhỏ bé lăn xuống từ bàn chân anh. Anh thấy rõ hy vọng. Dù anh có thấy nó thật ghê gớm, dù anh không muốn phải thừa nhận, Jimin biết rõ rằng anh vẫn còn đang kiếm tìm niềm tin. Dù mọi hành động của anh thật cay nghiệt, dù anh thích phơi bày cho người khác thấy những tối tăm của bản thân, dù anh luôn ngắt lời mỗi khi Minseok cổ vũ anh, sau cùng, anh vẫn là Jimin. Jimin thấy được hy vọng cho chính mình.

Cả thảy những điều vừa xảy ra. Với Jeongguk. Jimin không thể tin vào dòng cảm xúc tuôn trào trong mình. Anh thấy bản thân như một đứa trẻ cấp hai, choáng váng trước Jeon Jeongguk. Tâm trí anh trắng y hệt tờ giấy khi Jeongguk ôm vòng qua eo anh. Trái tim nơi lồng ngực đập tựa tiếng mưa rơi, khi Jeongguk nở nụ cười rạng rỡ. Bình tĩnh lại đi, đồ ngốc. Jimin tự mắng mỏ chính mình, nhắm mắt lại chặt hơn, muốn đẩy tất cả những nghĩ suy ra khỏi đầu. Nhưng chúng vẫn ở đó. Hơi ấm ấy. Hy vọng ấy. Tiếng thình thịch trong lồng ngực cứ gõ dồn dập hơn. Có một chút quá choáng ngợp đối với anh, và sau cố gắng đẩy từng dòng lo âu ra sau đầu, Jimin ngất.

Ba tiếng sau, anh lờ mờ tỉnh dậy, với một Minseok đang lay lay bờ vai của anh. Jimin nhìn vào mắt y. Trước mắt anh như thể có một làn sương mỏng vây quanh, ngược lại, tâm trí anh có lẽ vẫn rõ ràng. Nhăn nhó, anh hỏi, "Mấy giờ rồi thế?"

Minseok đưa mắt tới chiếc đồng hồ nhỏ bên giường của anh. "Mười hai giờ trưa," y đáp lại, dành tặng anh nụ cười đầy thân ái.

"Bữa trưa à?" Jimin mệt mỏi dụi dụi mắt, dường như muốn đánh tan những điều khiến anh kiệt quệ biến đi mất.

"Yeah, đi nào." Viên điều dưỡng nhẹ nhàng bảo, kéo xe lăn của anh lại gần, để Jimin có thể tự nhấc mình lên, với một chút giúp đỡ của Minseok, đưa anh ngồi lên chiếc ghế bọc da của anh. Xong xuôi, Minseok đẩy anh qua cánh cửa kính của căn phòng, đưa anh ra phòng khác. Jimin chỉ đơn giản đưa mắt nhìn, đuôi mắt nheo lại khi cả hai băng qua phòng ăn, dẫn đến phần sau của căn nhà, nơi có một phần hiên nhỏ mở ra khu vườn của anh. Và, sự bất lực nhói lên trong anh khi Jeongguk ngồi kia, tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở bàn ăn hai người trên tiền sảnh bằng gỗ. Cậu đang lật qua lật lại một cuốn tiểu thuyết.

Jimin liếc đến Minseok. "Em muốn ăn trưa. Một mình." Lời phàn nàn được anh gửi trong một tiếng thầm thì. Bước chân người kia chẳng dừng lại, y vẫn cứ tiếp tục đẩy, thế nên Jimin nắm chặt bánh xe, ép cho cả hai cùng dừng lại. "Sáng nay em tập mà. Mùi em kinh khủng vãi," anh tiếp tục, quay sang nhìn Minseok.

"Jeongguk đang nhìn em rồi," Người lớn tuổi hơn đáp lại, chạm vào bàn tay đang nắm chặt phần bánh xe kia, rồi lại đẩy anh về phía trước. Jimin nhìn về phía người kia đang ngồi. Vị vận động viên nhướn mày, thấy Jimin khẽ ngửa ra sau, và đống cảm xúc cay cú này ôm chặt lấy anh. Jeongguk ngu ngốc. Minseok ngu ngốc. Mọi thứ đều ngu ngốc.

Đằng nào cũng vậy, anh ngồi đối diện với Jeongguk, Jimin liếc mắt qua thứ sách trong tay người kia. Rồi anh lại nhìn lên cậu, biểu cảm đầy chán chường. "The Notebook hả? Mẹ nó, nghiêm túc à?" Người lớn tuổi hơn khịt mũi, với tay kéo đĩa steak nằm gọn ghẽ trên bàn về phía mình. "Chưa bao giờ nghĩ em là kiểu người như thế."

Ngắm ngía bìa sách, Jeongguk trầm ngâm. "Em biết, nó hơi lỗi thời hay gì đấy. Rõ ràng, nó quá lỗi thời, nhìn cái bìa sách thôi cũng biết, nhưng nó cũng rất hay mà. Thật tiếc rằng anh không thưởng thức được tinh tuý văn học thế này." Cậu nhăn mày, đáp lại, ngắt quãng để căn thêm một miếng bít tết được cắt thành từng miếng vuông vức nữa từ đĩa của mình.

Chàng vũ công gắp một miếng lớn vào đĩa riêng, rồi đặt lại đĩa steak về chỗ cũ. "Oh, xa hoa quá nhỉ. Anh đây liệt nửa người. Đương nhiên anh có thể yêu thích văn học và sách báo, vì chẳng có gì khác để làm vào một ngày mưa cả." Anh đá xoáy ngược lại, cầm con dao nhỏ ở bên cạnh để cắt thịt. "Nhưng Nicholas Sparks* thì không phải văn học."

"Chắc chắn rồi." Jeongguk nhấp môi thật lâu trên cốc nước, đang cố gắng để kìm nén những cái nhăn mặt tự phụ. Một hàng lông mày cậu nhướn lên đầy thách thức.

Jimin luôn thích những thử thách. "Được thôi. Vậy thì em thích cuốn sách nào nhất? Và thế với Chúa, em mà nói là The Noteboo-"

"Cuốn sách yêu thích của em," Jeongguk thình lình xen vào, nhẹ nhàng kẹp tờ giấy ăn vào giữa những trang sách đang đọc. "Underworld. Của Don DeLillo. Và trước khi anh nhận xét về nó, hay là nói rằng anh chẳng biết đến nó, thì nó là cuốn tiểu thuyết tuyệt vời nhất. DeLillo là một nhà văn tuyệt vời. Tất cả tiểu thuyết của ông đều..."

Người lớn tuổi hơn, đang cố cắt phần ăn của mình khi nghe Jeongguk nói, và nghe từng từ chảy ra khỏi khoé môi cậu khiến anh giật nảy mình đầy ngạc nhiên. Tiếng nói êm đềm của Jeongguk cũng trở nên lặng im. Cậu nói thêm vài điều nữa, nhưng Jimin không thể tiếp nhận chúng, bởi vì không. Không thể như thế được. Và chỉ sau một lần thình thịch của trái tim nữa, Jimin mới nhận ra anh đã chém quá tay, lưỡi dao sắc bén cứa vào ngón tay anh, máu đỏ đặc sệt chảy ra. Anh nhăn nhó, không phải vì vết thương, mà là vì những câu nói của Jeongguk. Vẫn rơi vào một khoảng không lạc lõng, Jimin nhìn chằm chằm vào đĩa ăn của mình, trống rỗng. Jeongguk không nói, mà nhìn chằm chằm vào anh. Không thể nào. Anh nghĩ thầm, không thể nào mà vũ trụ lại hiện hành như vậy, bởi vì vốn vũ trụ thật hỗn loạn biết bao.

Không thể nào, vì trong hàng triệu, hàng tỉ người ngoài kia, anh lại dừng chân bên cạnh Jeon Jeongguk.

Không thể nào, vì trong hàng triệu, hàng tỉ người ngoài kia, Jeon Jeongguk lại là người phá vỡ chút tỉnh táo còn sót lại trong cuộc đời của anh.

Anh nhìn xuống vết cắt, rồi thét lên, "Minseok!" Anh phải thoát ra khỏi cái không khí này. Anh không thể chịu đựng thêm nữa. Tất cả những gì anh muốn chỉ là ăn bữa trưa một mình thôi mà.

Bỗng chốc, Jeongguk lại cử động. Cậu đứng dậy bên cạnh anh, đã đưa tay ra nắm lấy Jimin. Anh kéo ngón tay đang ứa máu vào gần với cơ thể mình, rồi bảo, "Không." Thậm chí còn sắc bén hơn lưỡi dao khi trước. Cái hăm doạ trong giọng nói của anh, nó hơn hẳn cách anh đối xử với cậu từ trước đến giờ, khiến người nhỏ tuổi hơn dừng ngay lại, hoang mang và buồn bực trông thấy. "Không. Minseok!" Anh lặp lại. Lần này, Minseok cũng đã xuất hiện, như thể vội vã chạy tới.

"Chuyện gì vậy?" Y hỏi. Jimin giơ ra trước mặt y tá của mình vệt máu đỏ.

"Trong phòng em có băng gạc," Lạnh lùng, anh lại cất tiếng. Anh muốn rời khỏi đây. Ngay bây giờ. "Đi thôi."

"Jimin, chờ đã. Anh cũng thích Underworld, có phải không?" Chàng trai trẻ hỏi. Cậu hỏi, lấp đầy bởi bao nhiêu là ngây thơ, hoàn toàn, thật thà. Thật chán ghét làm sao, Jimin ghét việc anh phiền lòng về điều đó, bởi Jeongguk không hề sai. Jimin không trả lời, bởi vì tại sao phải phản bác lại trong khi Jeongguk đã đoán đúng.

Anh đọc Underworld hết lần này tới lần khác, rồi lại đọc thêm một lần nữa. Nó là quyển đầu tiên mà cha anh gửi tới, khi anh còn ở trong bệnh viện. Nó là điều duy nhất giữ anh tỉnh táo mỗi lần cơn ác mộng về. Sau mỗi cơn khủng hoảng lúc màn đêm buông xuống, khi mà nỗi sợ phải trải qua vụ tai nạn lại từ đầu, Jimin đối diện với chùng bằng cách quay trở lại bên cuốn sách và thức xuyên đêm để đọc và đọc. Anh đọc cho đến khi tâm hồn hoảng loạn trở về với cái yên bình, trở về với giấc ngủ lặng im.

Và phải nghe lời bật ra từ cánh môi Jeongguk, phải nghe rằng cuốn tiểu thuyết ưa thích lại chính là người bạn đồng hành của Jimin bấy lâu nay... Thật là, không thể nào. DeLillo đúng là một tay viết đỉnh cao, chắc chắn, ông đứng giữa hàng ngũ những nhà văn được ưa chuộng... Và cả Underworld, nó cũng được người ta hoan nghênh đón nhận, nhưng... Thật là, không thể nào.

Cuối cùng thì, không phải vì cuốn sách mà khiến Jimin trăn trở. Là vì cái sự thật rằng anh và Jeongguk cũng chẳng khác xa, một trời một vực như anh từng tin. Cả hai, đều là những chiến binh, theo những cách khác nhau. Cả hai, đều rơi vào một tình cảnh chết tiệt, theo những cách khác nhau. Và dù Jimin có muốn phủ nhận nó đi chăng nữa, anh vẫn luôn giữ cho mình một tia hy vọng nhỏ nhoi. Cả ở Jeongguk nữa, anh thấy hy vọng trong cậu. Anh thấy trong những đêm dài cậu dành hàng giờ đấm thật mạnh lên túi tập. Anh thấy trong sự tận tâm của cậu. Jeongguk cũng luôn giữ hy vọng của cậu bên mình : hy vọng trở về cuộc sống trước đây, hy vọng lấy lại danh tiếng của mình. Chẳng khác Jimin là bao.

Tất cả như thật nhiều mảnh ghét, trùng khít với nhau. Sự chán ghét của anh đối với mọi sự giúp đỡ, đối với mọi nhà trị liệu, đối với cố gắng của cha anh. Bởi mọi đường dây đều bắt chéo với nhau. Mà, Jimin lại chẳng muốn chúng dính dáng vào nhau, vì anh sợ đến một ngày, anh sẽ phải một tay cắt đứt tất cả bọn chúng. Anh sợ hãi những điều họ sẽ nghĩ về anh, nên từ đầu, anh ngăn chặn tất cả.

Kể từ cái lần đầu tiên anh mở lòng với Jeongguk, sáng sớm hôm ấy, trong phòng anh. Chàng vũ công chẳng bao giờ để ai lọt vào thế giới của anh, khi trời mới bình mình. Bình minh là lúc để anh chiêm nghiệm, mình anh thôi. Bình minh là mấu nối giữa đêm với ngày. Bình minh là lúc anh sống chìm trong thời gian, chìm trong suy nghĩ, là lúc anh có thể kéo dài mãi mãi. Thế nên, có một Jeongguk ngồi bên cạnh, trong ba ngày qua, tất cả đều là một ý tưởng tồi. Và nó tiếp tục là một ý tưởng tồi, mở lòng với cậu.

Nó khiến quyết định của Jimin trở nên khó khăn gấp vạn lần.

Minseok nhìn qua lại giữa hai người, chắc hẳn y đang đấu tranh lắm, giữa việc đẩy Jimin đi, hay để Jeongguk nói. Muộn quá rồi. Jeongguk lặp lại. "Underworld. Don DeLillo. Là yêu thích của anh, đúng không?"

"Chỉ là một quyết sách thôi, chết tiệt, Jeongguk. Quên nó đi." Jimin trở nên tức giận, đáp lại ngay lập tức. Biểu cảm của Jeongguk trượt dài y tựa tàu lượn siêu tốc, cái bình tĩnh và thường thường chuyển sang vẻ gì đó như bị đánh bại.

Minseok lấy đó làm một dấu hiệu, y nắm lấy tay cầm của xe lăn. Y đẩy Jimin trở lại vào trong nhà, vào trong phòng của anh. Người ngồi trên ghế kia bị nhấn chìm trong lặng im, nên Minseok cứ để mặc anh như vậy.

Anh vịn vào thành tủ, đẩy bản thân ngồi lên giường. Rút ra một tấm card trong ngăn tủ, và anh gọi vào dòng số đó trên điện thoại của mình.

"Cậu đã đưa ra quyết định của mình chưa?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia hỏi, đầy trông đợi.

Jimin nuốt khan. "Chưa."

"Cậu còn một tháng nữa để cân nhắc, cậu Park. Nếu không, cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành vào ngày 9."

Jimin cúp máy.


_ _ _

*Nicholas Sparks : tác giả The Notebook

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com