Chương 3
"chiếc xe tao trầy một mảng lớn nếu đền tao nghĩ mày đền không nổi tao cũng còn tính người nên tao sẽ cho mày tiền nếu mày đi theo phục vụ cho tao bất cứ việc gì và trả nợ tao dần" - chủ xe.
"đừng có mà mơ thằng khốn nạn"
"haiz nếu m cứ rống mỏ lên sủa thì tao phải báo giá cho mày thôi đưa 15,000 bath ra đây" chủ xe bĩu môi chìa tay ra.
"thằng chó mày biết tao nghèo nên mày tăng giá lên đấy à"
"thằng khốn nạn như mày giàu thì muốn làm gì thì làm sao mày lái xe sai cũng thành đúng à thằng khốn mày có ba mẹ giáo dục không đấy, giàu là nhất chắc?" First liếc gã.
"mày mới là thứ không có giáo dục đấy ba mẹ mày chết rồi nhìn thấy con mình hỗn láo như vậy chắc vui lắm nhỉ thằng chó"
"thằng khốn nạn nãy giờ tao nhịn mày đủ rồi đấy!!"
First lao vào đấm thẳng vào miệng KhaoTung. Cậu cũng không nhịn mà đánh trả lại. Hai bên cứ đánh qua đánh lại cho đến khi cả hai đều kiệt sức nằm vật ra nền đất, áo của cả hai đều thấm đỏ màu cháo lòng.
"thằng chó mày thấy vui chưa" First thở hổn hển nói với đối phương
"mày đụng ba mẹ tao"
"mày xúc phạm ba mẹ tao" First gằn giọng
"mày ngưng sủa được rồi đấy tao lớn hơn mày đấy"
"kệ con mẹ mày mày đéo quyền đụng ba mẹ tao"
"thằng..." cậu định nói tiếp nhưng rồi đổi ý.
"ờ tao xin lỗi"
"ờ tao cũng xin lỗi"
"nhưng mày phải đền xe cho tao"
"được nếu tao làm cho mày thì bao nhiêu" First nghiêng đầu qua nhìn chủ xe
"3,000 bath"
"quá ít"
"còn chê à 5,000 bath chốt"
"ok tôi tên First học năm cuối trường này"
"tên KhaoTung học đại học năm đầu"
"đưa điện thoại anh tôi mượn chút" First chưa ngồi dậy mà đưa tay qua lấy điện thoại của cậu
"điện thoại chứa nhiều ảnh sex lắm đấy đừng nhấn linh tinh" cậu nói nhưng vẫn đưa điện thoại
"xàm, đây là line của tôi tôi cũng đã gửi địa chỉ nhà cho anh có gì qua gọi tôi" First trả điện thoại lại
"tôi có thể biết được nhà cậu không phải quá lo"
"tôi không lo cho anh tôi sợ sẽ muộn giờ làm vì tôi không có nhiều thời gian như anh"
"vậy á hả" KhaoTung cười không tin.
First chỉ liếc cậu một cái, không nói gì mà đứng dậy phủi quần áo. Cậu cũng nhanh chóng đứng dậy phủi sơ quần áo của mình.
Thấy áo mình ngả màu, KhaoTung cau mày bực mình. Cậu nhìn thấy biểu cảm đó của anh.
"mai tao mua đồng phục mới đền cho mày"
"không cần, tự lo cho anh đi"
Tiếng chuông vào học vang lên trước đó nên First nhanh chóng vào lớp. Cậu đi ra về ngay sau đó.
(...)
'First ơi là First nợ chồng nợ mày ngu thật chứ tại sao lại chấp nhận đền chứ' anh tự trách mình.
'khoản nợ xã hội đen kia anh không trả đủ thì tụi nó lấy anh hầm canh cho cá xấu ăn luôn ấy chứ tụi đó chả sợ gì đâu'
First ngồi vào lớp và gạt những chuyện vừa rồi ra khỏi đầu để tập trung học. Cậu vào lớp, cả lớp chào rồi tiết học bắt đầu.
Anh trở lại là học sinh chăm chỉ ngoan ngoãn, thông minh đều đặn giơ tay phát biểu, làm học trò cưng của thầy cô.
(...)
Kết thúc 5 tiết học dài uể oải của các học sinh trong lớp. Cậu cất sách vở rồi chạy nhanh về nhà chuẩn bị đi làm quán cà phê. Anh tắm rửa, giặt giũ, pha gói mì ăn tạm qua bữa.
Xong mọi chuyện anh mệt nằm phịch xuống giường nghỉ ngơi, mắt đã muốn nhắm nhưng não lại bắt anh tìm thêm job làm thêm nên anh cứ nằm lướt điện thoại mãi, tìm ca từ 12h đến 2h sáng. Giờ đó chỉ có club, hộp đêm hoặc bar thôi.
Anh lướt mãi chả thấy job nào tuyển, nản quá anh định nhắm mắt tí thì nhìn đồng hồ đã đến giờ làm.
'mẹ buồn ngủ vãi' miệng nói nhưng chân anh đã leo lên con chiến mã của mình. Đó cũng là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho anh. Bọn đòi tiền đã suýt cấn nợ.
Thời gian còn dư sau giờ học anh đều đi làm nhưng tiền không đủ cho sinh hoạt, để đóng cho bọn đòi nợ. Ngày 3 bữa thì anh ăn mì gói tạm qua 2 bữa, còn bữa sáng thì nhịn luôn. Cơ thể anh chắc đang ra tín hiệu cầu cứu.
Đã thế ông trời cho anh dính khoản nợ không ra sao cả. Anh là người đúng lại hóa người sai, làm anh phải hủy job làm thêm ở bar từ 7h đến 12h tối để đi với tên nghiệp chướng kia.
'mẹ cái số chó má thật'
Mấy chuyện này khiến đầu óc First muốn bung ra rồi. Tiền nhà thuê gần đến, hạn trả nợ cũng đang đến gần. Nếu anh không trả đủ, chắc anh thành thức ăn cho cá xấu thật mất.
Anh đến quán cà phê thay ca cho nhân viên, bắt tay vào giờ làm.
Đang yên ổn thì một tiếng sau anh nhìn ra phía không xa mấy thấy khuôn mặt quen thuộc đang ngồi ở bàn số 9.
'mẹ sao bám dai như đĩa đói vậy?'
Anh lẩm bẩm trong miệng, thấy Khao nhìn sang quầy, anh liền né tránh quay lưng giả vờ lấy đồ trên kệ tủ.
'mẹ ơi cứu con thoát khỏi cái thằng này đi'
'chết mẹ nói lộn' First lấy tay vã miệng mình. Do nhìn đối phương trẻ quá mà anh quên người ta lớn hơn anh.
"P'First một ly capuchino nóng nha" đó là cậu nhóc tên Fourth làm cùng ca với anh, chỉ khác nhóc ấy làm phục vụ còn anh đứng quầy pha chế.
Anh giật mình quay lại, đụng mắt với KhaoTung.
"mẹ chó má" anh lẩm bẩm
"anh sao đấy" - Fourth.
"chó táp thôi không có gì đâu" - First.
"ò dị kệ anh anh lát bưng ra đi nha bàn số 9 á em đi đây" Fourth có chút khó hiểu nhưng cũng mặc kệ phóng thẳng vào nhà vệ sinh
—————
Anh tui khổ quá mà (๑•̀ㅂ•́)و✧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com