Lời Cầu Xin Khiến Tôi Mất Tất Cả
Có những vết thương chẳng cần dao kéo,
chỉ cần lòng tin bị bẻ gãy là đã đủ khiến người ta không còn đứng dậy được nữa.
Tôi không đến ngôi trường cũ ấy như bao học sinh khác.
Tôi đến với thân phận của một "học sinh tài trợ" – mà ai cũng hiểu là gì: gia đình tôi bỏ tiền, trường thì giữ tôi lại vì danh tiếng.
Lúc đó, tôi vẫn sống cùng ba mẹ — hoặc đúng hơn là sống trong một ngôi nhà cùng hai người từng gọi là gia đình.
Mỗi bữa cơm là một cuộc họp. Mỗi câu nói đều phải tính toán hình ảnh.
Tôi chẳng mong gì hơn ngoài một năm học yên ổn.
Cho đến khi Itrapped xuất hiện.
"Tôi thấy cậu lúc nào cũng ăn một mình. Cậu không cô đơn à?"
"Còn hơn là ngồi với người không thật lòng."
"Vậy thì... nếu tôi thật lòng thì sao?"
Itrapped luôn biết cách khiến người ta tin.
Tôi là một đứa đề phòng, nhưng trước ánh mắt trong veo ấy, tôi bắt đầu buông cảnh giác.
Cậu ấy kể mình nghèo. Mẹ bệnh. Đi làm thêm để có học phí. Có hôm tôi thấy cậu ấy ngồi một góc sân trường, ôm sách ngủ gục — tay vẫn đỏ vì lạnh. Tôi ngồi cạnh, đưa chiếc bánh mì của mình cho cậu.
Cậu ấy cười, nói nhỏ:
"Lâu rồi mới có ai tốt với tôi như vậy."
Tôi bắt đầu kể về mình.
Rằng tôi chẳng tự hào về nơi mình lớn lên. Rằng ba mẹ tôi không bao giờ hỏi tôi có vui không, mà chỉ hỏi điểm số có cao không, giáo viên có hài lòng không.
Itrapped nghe chăm chú. Cậu ấy không thương hại — mà chia sẻ.
Tôi không biết rằng Itrapped chẳng quan tâm gì cả, cậu ấy chỉ cho tôi là một chú chó nhỏ đáng thương bị bỏ rơi mà cậu ta có thể dễ dàng dắt đi .
Rồi cậu ấy đến nhà tôi chơi. Một lần. Rồi hai lần.
Lần thứ ba, tôi đã ngồi xuống xin ba mẹ:
"Ba mẹ à, Itrapped rất tốt và vâng lời. Mẹ cậu ấy bệnh, học phí cũng khó khăn... Hay là... ba mẹ bảo trợ cậu ấy đi. Dù sao cũng đâu phải gánh nặng với mình."
Ba tôi nhìn tôi như thể tôi là đứa xa lạ.
"Con nghĩ nhà này là từ thiện sao? Nó đâu có gì đặc biệt, chỉ là đáng thương."
"Nếu con còn dây dưa với loại người như vậy, đừng trách ba mẹ cắt hết mọi hỗ trợ."
Nhưng rồi... tôi vẫn lén để họ gặp cậu ấy lần nữa.
Và tôi không hiểu... vì sao từ đó, họ bắt đầu nói chuyện với Itrapped nhiều hơn với tôi.
Itrapped có giày mới. Đồng hồ mới.
Cậu ấy nói là mượn. Tôi đã rất vui cho cậu ấy. Nhưng tôi đã thấy hóa đơn đặt hàng qua thư gửi đến tận trường — từ ba tôi.
Tôi bắt đầu thấy những email khen Itrapped, những cuộc gọi từ mẹ tôi chỉ để hỏi cậu ấy hôm nay thế nào — trong khi tôi bị phớt lờ.
Cho đến ngày cậu ấy vu oan tôi gian lận.
"Em không muốn tố cáo đâu... nhưng em thấy Chance giấu giấy nháp có đáp án."
Mọi người im lặng.
Không ai hỏi tôi. Không ai tra lại.
Vì Itrapped là học sinh tiêu biểu, thân thiện, chưa từng có lỗi – còn tôi... là học sinh mới, từng giỏi, từng được chú ý... nên càng đáng ngờ.
Giáo viên, bạn bè, ban giám hiệu — không ai hỏi tôi.
Họ chỉ nhìn tôi như thể kẻ lừa đảo vừa bị lột mặt nạ.
Tôi gọi về nhà.
Ba tôi không nghe.
Mẹ tôi chỉ gửi một tin nhắn ngắn ngủi:
"Tự lo đi."
Tôi tìm đến Itrapped, hỏi thẳng:
"Tại sao?"
Cậu ta cười.
Không như mọi lần. Không còn ngây thơ, không còn dịu dàng.
Chỉ là nụ cười mỏng tanh như lưỡi dao lam:
"Cậu nghĩ ai cũng dễ thương hại như cậu sao? Chance à, cậu không thuộc về cái nơi này từ đầu rồi."
Vài ngày sau, tôi nhận tin Itrapped được ba mẹ tôi bảo trợ riêng, đang sống ở biệt thự cũ của gia đình.
Tôi... bị đuổi.
Tôi mất học bổng. Không còn trường, không còn tiền, không còn nơi gọi là nhà.
Tôi lang thang đến mái trường một đêm mưa phùn, trèo lên tầng thượng — nơi mọi thứ từng bắt đầu.
Tôi không định chết.
Tôi chỉ... không muốn tiếp tục.
Một bước nữa thôi là xong.
Gió thổi, tay tôi lạnh cóng khi đặt lên lan can. Tôi không sợ. Cảm xúc dường như đã rút hết khỏi lồng ngực.
Và rồi—
Một bàn tay mạnh mẽ kéo giật tôi lại.
Tôi loạng choạng ngã vào ai đó, tim đập mạnh không phải vì sợ chết — mà vì bất ngờ.
"Cậu điên rồi à?"
Giọng nam, thấp, trầm, nhưng ấm.
Người đó không để tôi nhìn thấy mặt. Chỉ nói thêm một câu trước khi quay đi:
"Những kẻ như chúng nó không đáng để cậu mất cả mạng sống."
Tôi đứng đó, dưới màn mưa đêm. Trái tim lạnh buốt, nhưng đôi tay vừa được giữ lại — vẫn còn cảm giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com