C25: Chị có thích Becky không.
Nhóm của Freen sau khi phát cơm xong thì cũng đi dùng bữa của họ, bốn người ngồi ở chiếc bàn ngoài cùng, không gần, cũng không quá xa, đủ để Freen thu mọi biểu cảm trên gương mặt Becky vào mắt.
Cô nhìn nàng ăn cơm, cười cười nói nói cùng đám bạn, lâu lâu sẽ động tay động chân vài cái, rồi lại cùng nhau bật cười.
Freen kéo nhẹ khóe môi, cúi đầu. Cuối cùng cũng nhìn thấy được sự vui vẻ của cô gái nhỏ.
Nhưng trong một khoảnh khắc khi Freen cúi đầu, mi tâm liền nhíu lại. Cô xoay người hỏi nhỏ vào tai Looknam:
"Cậu có mang miếng dán hay dầu không?"
"Hả??" Looknam nhìn qua Freen, thấy mặt cô nhăn lại: "Có. Tớ để trên xe, để tớ đi lấy cho cậu."
"Không cần đâu." Looknam vừa đứng dậy, Freen liền cản lại: "Tớ ăn xong rồi, để tớ tự đi. Cậu cứ ăn tiếp đi."
Nói xong, cô rời khỏi chỗ ngồi và đi về hướng xe của trường.
Trong khi đó, hình ảnh của Freen cũng rất nhanh chóng thu vào mắt Becky.
.
.
.
Freen bước lên xe, đến chỗ ngồi của cô và Looknam, lục lọi trong túi xách của cô bạn, lấy ra được miếng dán. Cô đưa tay ra phía sau lưng, xoa xoa nơi thắt lưng tìm vị trí bị đau, dán miếng dán.
Chỉ là có một chút khó khăn khi với ra sau như thế này.
"Để em giúp chị."
Freen hơi giật mình xoay người lại, trước mặt là Namo đang cầm chai nước suối đi tới.
"Cái này, Becky nhờ em đưa cho chị."
Namo đặt chai nước suối vào tay Freen, rất tự nhiên giựt lấy miếng dán trên tay cô, vòng qua phía sau, dùng tay ấn ấn vài cái trên thắt lưng của cô: "Chỗ này đúng không?"
Đến khi nhận được cái gật đầu của Freen mới cẩn thận dán lên.
Miếng dán ngay lập tức tỏa ra cảm giác ấm nóng, Freen cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Cảm ơn em."
Freen xoay người lại, nhẹ nhàng cảm ơn Namo.
"Là cảm ơn em đã giúp chị dán giảm đau hay là đã đưa nước cho chị?"
Cô tròn mắt, khó hiểu vì sao Namo lại hỏi mình như thế. Nhìn gương mặt ít biểu lộ cảm xúc của Namo, Freen niềm nở mỉm cười: "Cả hai."
Cô cầm chai nước khui uống, giải tỏa được cơn nóng, đặc biệt hơn hết biết được đây là sự quan tâm của Becky dành cho cô, lại càng thấy thoải mái hơn, ánh mắt liếc xuống cánh tay bị thương lúc nãy của Namo.
"Tay em còn đau nhiều không?"
Namo liếc xuống tay mình, lắc đầu. Cô nhóc im lặng một lúc, không khí cũng bị kéo xuống ngột ngạt. Đột nhiên cô bé ngước mắt lên nhìn Freen, ánh nhìn giống như xuyên thẳng người cô.
Freen lại càng thấy kì lạ, hơn hết là có chút lúng túng.
"Sao vậy? Mặt chị dính gì hả??"
Cô đưa tay sờ lên mặt mình kiểm tra.
"Không có." Namo lắc đầu, lại tiếp tục nhìn Freen.
Cô chịu không nổi ánh mắt xuyên thấu của Namo. Cô bé này thoạt nhìn giống Becky, về tính cách, sở thích, gương mặt hao hao con lai nhưng không phải. Tuy nhiên về độ trầm tính, ít nói thì cô bé vượt xa Becky. Ít nhất thì khi cô và Becky chưa chiến tranh lạnh thì mỗi lần nàng gặp cô thì nói rất nhiều, và còn rất tăng động nữa.
Bởi vì Namo như phiên bản khác của Becky, nên khi cô bé nhìn chằm chằm cô, Freen có cảm giác Becky đang nhìn cô bằng ánh mắt phán xét và chuẩn bị xử tội cô vậy. Freen liền thấy chột dạ, mặc dù bản thân không làm chuyện xấu gì.
"P'Freen." Qua một lúc lâu, Namo mới chịu cất lời.
"Hả?"
"Chị có thích Becky không?"
"Hả??"
Ngôn ngữ trong đầu Freen đột ngột mất kết nối, cô vẫn chưa kịp hiểu ý tứ trong câu nói của Namo. Cô tạm thời không trả lời câu hỏi của cô bé mà im lặng phân tích một chút.
Cô bé hỏi cô thích Becky không? Vì sao đột nhiên lại hỏi cô câu hỏi này? Là vì những vi phạm gần đây của Becky, nên Namo nghĩ rằng cô ghét nàng, nên mới luôn bắt phạt nàng đúng không?
"Chị không quản việc mình bị đau lưng mà cõng cậu ấy cả một đoạn đường. Vậy có phải chị thích cậu ấy không?"
Freen vẫn còn chưa nghĩ xong vấn đề, Namo lại tiếp tục hỏi. Nhưng câu hỏi lần này lại rõ ràng hơn một chút.
Cô mỉm cười, siết nhẹ chai nước trong chai.
"Dĩ nhiên là chị thích Becky mới làm những chuyện như thế. Em ấy là đứa em thân cận của chị, hơn nữa còn là hàng xóm của chị. Chị chỉ là con một trong nhà, nên Becky cũng giống như em gái của chị. Giúp em ấy là những chuyện nên làm mà."
Namo mím môi sau khi nhận được câu trả lời, Freen đã hiểu sai ý của cô. Nhưng khi cô hé môi định nói rõ hơn, mọi người đã kéo nhau lên xe chuẩn bị trở về. Namo cũng không hỏi nữa, xoay người ngồi vào chỗ của mình.
Namo không có biểu cảm trên gương mặt, Freen cũng chẳng đoán ra cô bé đã hài lòng với câu trả lời của mình hay chưa. Nhưng để chắc ăn hơn, trước khi rời đi để phân phó mọi người lên xe, Freen thì thầm với Namo:
"Em yên tâm, chị không có ý xấu gì với Becky cả."
Namo nhìn theo hướng của Freen, trầm lắng không nói, đôi mắt trong như nước, tĩnh lặng không gợn sóng. Cô nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ hình thành trong đầu không một ai biết.
Em... yên tâm rồi.
.
.
.
"Mọi người trước khi lên xe kiểm tra lại sỉ số lớp mình có đầy đủ không nhé!!"
Freen quay lại đám học sinh tụ hợp đông đúc, một số ít đã lên xe tránh nóng trước. Cô nhìn qua một lượt, cẩn thận thông báo. Sau đó vẫn là đứng gần xe chờ mọi người lên xe.
Khi ánh mắt chạm đến chỗ Becky đang được Irin và Non dìu đi, cô muốn xông lại giúp đỡ, nhưng nghĩ qua bản thân cũng không có lành lặn, đi qua chỉ sợ thêm vướng tay, hơn nữa trên người mùi thuốc dán nồng nặc, để Becky ngửi thấy cũng không tốt. Vì vậy chọn cách im lặng đứng chờ.
Và khi Becky đi đến gần xe, nàng ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt chần chừ của Freen. Cô thấy nàng nhìn mình, liền cong khóe môi cười nhẹ. Becky lập tức cụp mắt, nàng vui vẻ, nhưng không dễ dàng để Freen nhìn thấy được, cùng lúc đó ánh mắt chạm phải chai nước đã vơi đi một nửa trên tay cô. Khóe môi bí mật nâng lên.
Đến khi được Non và Irin đỡ lên xe, Becky bất giác nhíu mày.
.
.
.
Đoàn xe đến buổi chiều tà an toàn về đến cổng trường, Freen một lần nữa thực hiện công tác điểm danh lại các thành viên đã tham gia. Sau khi tổng kết sỉ số đủ, cảm ơn tất cả mọi người, liền cho mọi người giải tán trở về nghỉ ngơi.
Đoàn học sinh ngay lập tức ùa như vỡ tổ.
Freen cũng đã xong công việc, bây giờ có thể trở về viết báo cáo nộp lên cho thầy cô trong đoàn là hoàn thành.
Hôm nay thời gian gấp gáp, phải chuẩn bị nhiều thứ, nên cô không đạp xe đến trường. Đúng lúc ra cổng trường định bắt xe lại đụng phải nhóm bốn người của Becky.
Đôi mắt đầu tiên chú ý đến chân đang băng bó của Becky, cô không suy nghĩ lập tức đi tới.
"Mấy đứa chưa về sao?"
Cả bốn người đồng loạt quay lại nhìn cô. Nhưng khác với ánh mắt đầy thất vọng của vài ngày trước, hiện tại bọn họ lại nhìn cô như vị cứu tinh.
"P'Freen! Tay của Namo bị thương, em định đưa cậu ấy về, Irin sẽ chạy xe Namo, nhưng còn Becky. Bọn em đang chờ mẹ cậu ấy đến đón."
Non xông xáo lập tức thông báo tình hình giữa bọn họ.
Freen gật gù đã hiểu, cô nhìn đồng hồ đeo tay.
"Ngày mai mấy đứa còn đi học nữa, trở về nghỉ ngơi sớm đi. Becky để chị được rồi, chị đợi với em ấy."
Đôi mắt Irin thắp sáng, dáng vẻ như ba năm trước khi còn hay ra vẻ nịnh bợ cô.
"P'Freen, chị đúng là người tốt. Vậy Becky em giao lại cho chị, tụi em về trước."
Irin không chút niệm tình nào trực tiếp đẩy Becky qua cho Freen khi nàng ngồi trên xe của Namo vì đi đứng bất tiện. Khi rơi vào trong lòng Freen, ngoài cảm giác ấm áp chính là cảm giác hận người.
Muốn giết Irin.
Nàng trợn mắt, phóng ánh mắt giết người cho Irin.
Irin nháy mắt, làm động tác cáo lỗi với nàng, sau đó phóng lên xe vọt đi trước.
Non và Namo chào tạm biệt hai người, chậm chạp đuổi theo sau.
Becky ầm thầm liếc mắt nhìn lên góc cạnh trên gương mặt của Freen. Dưới ánh chiều tà ở trước cổng trường ngày cuối tuần, chỉ còn lại nàng và cô.
Hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com