C51: Ra mắt nhà vợ.
Bảng danh sách đã có, theo sắp xếp của thành phố thì cuộc thi học sinh giỏi sẽ diễn ra vào hai tuần sau đó. Thời gian gấp rút, sau khi đi học về Becky và Freen cũng ít dành thời gian đi dạo với Bonbon, chỉ ở nhà chăm chỉ ôn thi, lâu lâu nghỉ giữa giờ tranh thủ chơi đùa với chú chó một chút.
"Bonbon, đến đây ăn nào!"
Freen ngồi bệt bên khay đồ ăn của Bonbon, vẫy tay gọi chú chó màu đen đang ngoe nguẩy đuôi đi tới chỗ của cô. Bonbon nhìn thấy khay đồ ăn được lấp đầy, liền cặm cụi ăn không ngừng nghỉ. Freen nhìn chú chó háu ăn, mỉm cười vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.
"Bonbon ăn ngoan, Mami đã đi đón ông ngoại và cậu rồi."
Freen ngẩng đầu ra phía cửa lớn. Hôm nay cô vẫn qua nhà Becky để cả hai ôn bài như mọi ngày. Nhưng sáng nay cô vừa xuất hiện đã thấy Becky và bà Armstrong đang sửa soạn đứng ở phòng khách. Bộ dạng đang rất hào hứng, nàng nói với cô.
"P'Freen, em quên nói với chị hôm nay em và mẹ ra sân bay đón Daddy và anh trai em. Xin lỗi chị nhé."
Nhìn sự phấn khích trên mặt Becky, cô biết mình tất nhiên không thể nổi giận với nàng. Dù sao gia đình họ đã lâu lắm rồi mới đoàn tụ.
"Không cần xin lỗi chị. Nếu vậy em cứ đi cùng mẹ. Chị sẽ ở nhà chơi với Bonbon chờ mọi người về."
"Được." Becky thở phào cười, chạy đến chỗ Bonbon đang chơi đùa với quả bóng trong miệng, vuốt ve đầu nó căn dặn: "Bon ở nhà với Daday thật ngoan nghe chưa? Mami đi sẽ trở về ngay."
Nhìn nàng giống như một người mẹ thật thụ căn dặn đứa con nhỏ của mình, Freen không giấu được nụ cười thỏa mãn của mình. Giống như bọn họ thật sự là một gia đình với nhau.
"Em đi nhé, chờ em về."
"Đi đường cẩn thận."
Freen đi ra đến cổng tiễn Becky và mẹ nàng. Nhìn lại càng giống như người vợ hiền như cô tiễn chồng mình đi làm. Nhưng sau đó cô lại bị chính suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, cúi đầu cười cười mà đi vào nhà.
Nhớ lại chuyện lúc sáng, hiện tại Freen chẳng thể khép lại khuôn miệng của mình. Cô nhìn đồng hồ treo trên tường. Tính đến thời điểm hiện tại Becky đã đi được hơn một tiếng, có lẽ đã đón được người rồi.
.
.
.
Cùng thời gian đó ở sân bay, Becky và bà Armstrong đứng ở khu vực chờ ở cổng ra chờ ông Armstrong và Richie. Bọn họ chờ hơn nửa tiếng, người bên trong cũng đã xuất hiện.
Becky nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc quần tây màu kem, áo sơ mi xanh nhạt, nàng lập tức chạy tới ôm lấy ông.
"Daddy!!!"
Ông Armstrong ngay lập tức đón lấy con gái. Lần chia tay của bọn họ là khi Becky chỉ đứng đến chân của ông, ông còn phải ngồi xuống mới có thể xoa đầu con bé. Vậy mà bây giờ con gái đã cao lớn, đưa tay ra đã có thể ôm lấy.
"Becky, con cao lớn quá rồi."
Ông Armstrong cưng chiều vuốt tóc nàng, nhìn đôi mắt long lanh của nàng khi nhìn ông, ông liền bổ sung thêm:
"Nhưng như thế nào vẫn là công chúa nhỏ của daddy."
Becky cười hì hì, rời vòng tay của ông Armstrong. Ngay sau đó nàng lại nhận ra sự thiếu vắng nào đó. Bình thường nếu Richie nhìn thấy nàng sẽ lập tức nói vài lời khích nàng.
Becky đảo mắt nhìn bên cạnh ông Armstrong, rồi lại nhìn ra phía sau, rồi nhìn thấy cổng ra vào, người người vẫn nối đuôi nhau tiến ra ngoài, nhưng lại không thấy người nàng muốn tìm.
Hiểu được thắc mắc trong lòng Becky, ông Armstrong cười xòa nói:
"Richie vẫn còn chuyên đề ở trường đại học chưa hoàn thành nên chưa thể trở về. Con đừng tìm nữa."
"Ồ..." Becky gật đầu bĩu môi. Hai anh em họ gặp nhau như chó với mèo, nhưng nàng vẫn không tránh được thất vọng xụ mặt.
"Được rồi, có gì thì trở về nhà rồi nói tiếp. Còn nhiều thời gian cho hai cha con tha hồ tâm sự."
Người ta nói con gái như tình địch của mẹ, ông Armstrong từ lúc gặp Becky cũng chưa nói tiếng nào với vợ mình. Bà Armstrong cảm giác như hai người họ thật sự bỏ quên bà, lập tức lên tiếng để họ biết sự tồn tại của mình.
Ông Armstrong mỉm cười ôm lấy vợ mình, cùng hai người phụ nữ quan trọng trong đời đi đến xe đang chờ sẵn, cùng nhau trở về nhà.
.
.
.
Cửa chính vang lên âm thanh lách cách, Freen từ trong bếp bước ra, Bonbon đang ngủ ở trong chuồng nghe tiếng động cũng giật mình dậy bắt đầu quẫy đuôi, vừa hay cả nhà Armstrong liền nối gót nhau đi vào, cô liền vội vàng đi tới.
"Mọi người về rồi!"
"P'Freen!!" Becky nhìn thấy cô liền vui vẻ chạy đến khoát tay.
Bà Armstrong cười nhẹ gật đầu, giúp chồng mình đẩy hành lí.
Còn ông Armstrong nhìn thấy trong nhà xuất hiện thêm một người khác, ông đẩy nhẹ mắt kính trên mặt, việc đầu tiên chính là quan sát và đánh giá.
Một cô bé cao ráo xinh đẹp, nụ cười trên mặt rất đáng yêu, đôi mắt đặc biệt trong sáng và có hồn. Hơn nữa vừa rồi ông nghe thấy con gái mình gọi cô bé là "P'Freen" ông liền biết đây là cô bé hàng xóm thân cận với Becky từ nhỏ qua lời kể của nàng và vợ mình.
"Con là Freen Sarocha??"
Ông Armstrong là người Anh, không biết tiếng Thái như bà Armstrong hay được đi học ở đây như Becky, nên dùng hoàn toàn tiếng anh. Freen ban đầu hơi ngẩn ra, nhưng ngay lập tức lễ phép đáp lại:
"Tên đầy đủ của con là Sarocha Chankimha. Bác cứ gọi con là Freen như mẹ Rawee ạ!"
Trong khi ông Armstrong đang đánh giá Freen, thì cô cũng âm thầm quan sát cha của Becky.
Ông ấy không giống bà Armstrong là người châu Á, hay như Becky lai phương Tây. Gương mặt ông ấy rất đặc trưng của người châu Âu, làn da trắng có hơi đỏ, mái tóc cũng là màu trắng. Nhìn qua sống mũi của ông cũng biết Becky thừa hưởng gen từ ai.
Và ngay sau khi Freen lên tiếng, ông Armstrong cũng có đánh giá tiếp theo dành cho cô. Rất lễ phép, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng!
"Chị không thấy kì lạ hả??"
Lúc này Becky đột ngột đẩy nhẹ vai Freen.
"Kì lạ cái gì?" Freen quay sang nhìn nàng hỏi.
"Chị gọi mẹ em là mẹ, nhưng gọi ba em là bác." Becky khúc khích cười, sau đó không chờ cô đáp lại liền quay qua nói với ông Arsmtrong: "Chị ấy đã quen gọi Mommy là mẹ rồi. Hay là chị ấy cũng gọi Daddy là Daddy nhé?!"
Giống như một thói quen, ông Armstrong đẩy nhẹ gọng kính một lần nữa. Với con mắt của người kinh doanh lâu năm như ông, ông có thể nhìn ra một số thứ mà người khác có thể không nhìn thấy. Ông ậm ừ, khéo léo mỉm cười đầy ý vị mà không ai phát hiện, ôn tồn nói:
"Không thành vấn đề. Con bé rất thân với con từ lúc nhỏ, cũng coi như là một thành viên trong gia đình chúng ta."
"Hehe, đúng vậy!"
Becky che miệng cười, sau đó nói với Freen: "Vậy là từ bây giờ chị cứ gọi Daddy là Daddy giống em."
Freen ái ngại gật đầu. Cô tiếp xúc với bà Armstrong từ nhỏ nên gọi mẹ cũng quen miệng, chỉ là bây giờ lại gọi ông Armstrong là ba khi lần đầu gặp nhau. Freen không thể khống chế được suy nghĩ của mình bay xa. Giống như cô thật sự đang ra mắt gia đình vợ vậy.
"Gâu..."
Bonbon bị bỏ quên ở trong chuồng lúc này bất mãn sủa vài tiếng. Mấy người đưa mắt nhìn qua, Becky lập tức giới thiệu với ba mình.
"Đó là con của con và Freen!"
"Là chó của con và Becky nhận nuôi ạ!"
Như sợ ông Armstrong không hiểu lời nói của Becky, Freen vội bổ sung thêm. Sau đó chợt nhận ra dường như có sự thiếu vắng thành viên. Becky nói là đi đón ba và anh trai nàng.
"Anh trai em đâu?" Cô quay sang nàng hỏi nhỏ.
"Anh ấy còn bận việc học ở trường đại học, chưa thể về."
"À." Freen gật đầu, xem như đã hiểu. Cô nhìn lại ông Armstrong, nhớ ra việc mình đang làm dở trong bếp liền lên tiếng:
"Con có làm nước ép. Mọi người ở bên ngoài chắc cũng mệt, vào ngồi trước, con đem nước ép ra."
"Em phụ chị!"
Freen xoay người đi trước, Becky lập tức lon ton theo sau.
Ông Armstrong theo vợ mình vào phòng khách ngồi. Đôi mắt tường tận dõi theo bóng lưng của hai đứa nhỏ, ẩn ý nâng khóe môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com