CHƯƠNG 32 LO LẮNG
"Được rồi, trước khi tất cả vào trong, tôi phải nhắc nhở các cậu một vài điều." Sam vừa nói vừa nắm lấy tay nắm cửa. "Bà tôi đi ra ngoài rồi, nhưng không có nghĩa là trong nhà tôi các cậu muốn đi đâu cũng được. Chúng ta sẽ chỉ quay phim ở cầu thang và sảnh, vì vậy không cần phải đi lên tầng một và xa hơn nữa. Các cậu có thể vào phòng khách và nhà bếp nếu muốn, ngoài ra không được đi đâu khác. Và, làm ơn, đừng chạm vào bất cứ thứ gì không cần thiết cho việc quay phim quảng cáo. Bà tôi chú ý đến những chi tiết nhỏ nhất. Nếu các cậu muốn chạm hoặc lấy thứ gì đó, hãy hỏi trước và sau đó, các cậu để nó lại giống như cũ. Mọi người đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Tee mệt mỏi trả lời. "Nhưng giờ cậu mở cửa được chưa? Cậu không ôm cái túi khổng lồ này, vì vậy hãy để tôi để nó xuống ở đâu đó đã." Sam chú ý và mở cửa ra.
"Được rồi. Tôi xin lỗi. Vào nhà thôi." cô gái tóc nâu mở cửa và sáu cô gái bước vào nhà.
Mon là người đi cuối cùng, khi cô ấy để chiếc túi đang mang trên sàn, cô ấy nhìn quanh. Choáng ngộp là một từ chính xác để mô tả ngôi nhà của Sam. Nó thậm chí còn lớn hơn chỗ của Jim. Cô sẽ mô tả nó là thanh lịch và hoa lệ. Cô ấy bị sốc vì cảm thấy không giống Sam chút nào. Sam không phô trương sự giàu có của mình như thế. Điều cốt yếu là nó làm cho người vừa bước vào nhận ra ngay rằng họ đang ở trong một gia đình hoàng gia. Một ngôi nhà thuộc về một gia đình đứng trên tất cả những người khác. Nhưng Sam chưa bao giờ như vậy. Mon chắc chắn rằng cô ấy không như vậy.
"Sam, chỗ này lớn quá." Yuki nhận xét, trong khi nhìn xung quanh. "Ngôi nhà của cậu không chỉ là một biệt thự. Nó là một cung điện."
"Đôi khi tôi có thể nói đây là nhà của tôi, nhưng thực sự không phải vậy." Sam thanh minh. "Đây là nhà của bà tôi. Chị gái tôi và tôi chuyển đến đây khi cha mẹ tôi qua đời. Nó có thể xem là nhà của tôi, nhưng tôi không cảm thấy nó giống như một ngôi nhà. Tôi muốn tự kiếm tiền để có được ngôi nhà của riêng mình. Tôi quyết định rằng tôi sẽ đầu tư vào đó trước khi mua ô tô. Chị gái tôi cũng định chuyển ra ở riêng nhưng chị ấy lại không muốn để tôi ở một mình với bà ngoại."
"Cô ấy là nhất. Cô ấy luôn rất tốt với tất cả chúng tôi." Kate thêm vào cuộc trò chuyện. "Mà này, cậu phải cảm ơn chị ấy đã mượn nhà cho chúng ta. Làm thế nào cô ấy thuyết phục bà của cậu rời đi?"
"Nueng đề nghị bà nên đến chỗ của Kirk với người hầu." Sam trả lời câu hỏi của cô. "Bố anh ấy luôn đến đây nhưng bà chưa bao giờ đến đó. Đó là một ý tưởng thực sự tốt. Và có Nueng ở đó thì càng tốt, vì chị ấy có thể cảnh báo chúng ta khi bà quay lại. Tôi sẽ cảm ơn chị ấy tối nay vì sự hy sinh của chị ấy. Nhưng tôi còn phải rửa xe cho chị ấy trong phần còn lại của tháng."
"Thôi, dừng ở đây thôi." Jim nói, cắt ngang cuộc nói chuyện. "Tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó, vì vậy tốt nhất là chúng ta nên bắt đầu ngay bây giờ. Bằng cách đó, chúng ta có thể rời đi sớm hơn và kiếm gì đó để ăn ở nhà Kate. Cô đạo diễn Yuki, chúng tôi phải làm gì đây?" cô nhìn Yuki hỏi?
"Được, chúng ta bắt đầu nào." cô dừng quan sát khắp nơi và bắt đầu hướng dẫn.
Là nữ diễn viên duy nhất trong nhóm, Kate sẽ trở thành nhân vật chính của quảng cáo. Họ đã tận dụng một trong những ngày nghỉ của cô ấy trong bộ phim mà cô ấy đang quay vào thời điểm đó, bởi vì Yuki chỉ muốn cô ấy đóng vai chính. Sam và Mon đang đảm bảo đèn hoạt động bình thường. Tee là người phụ trách quay phim còn Jim trang điểm cho Kate, cũng như cầm các đạo cụ mà cô ấy phải sử dụng.
Mặc dù quảng cáo rất đơn giản. Kate phải đi xuống cầu thang trông thật lộng lẫy trong chiếc váy vàng tuyệt đẹp mà cô sở hữu. Sau đó, cô ấy phải nhìn mình trong gương, xem nước hoa, xức một ít và rời khỏi nhà với cảm giác như một diva. Nó không cần nhiều như vậy, nhưng Yuki muốn nó thật hoàn hảo.
Trong khi chờ đợi, Mon dành thời gian để nhìn quanh nhà. Cô cảm thấy mình như một cô bé đang lạc ở trong những bức tường lớn. Cô cảm thấy như một thế giới hoàn toàn mới đối với cô. Theo một cách nào đó, Sam là một phần của thế giới này. Họ đã ở bên nhau gần hai tháng, và không có nhiều thời gian để nghĩ về tương lai của họ. Tuy nhiên, không thể không nghĩ liệu cô có thể phù hợp với nó hay không. Cô biết rằng bà của Sam là một người thực sự quan trọng trong cuộc đời của bạn gái cô và người phụ nữ đó có nghĩa là tất cả sự giàu có và hào nhoáng đó. Mon sẽ không xen vào giữa họ. Những lo lắng của cô ấy xoay quanh việc làm thế nào cô có thể là một phần của nơi này nếu cô sẽ trở thành bạn gái của Sam. Bởi vì cô thực sự thích Sam và mối quan hệ đó rất quan trọng với cô. Cô nên tập trung vào việc tận hưởng hiện tại, nhưng đầu cô đang quay nhanh hơn cô muốn.
"Chỗ này đẹp không?." Sam ôm eo cô từ phía sau và hôn lên má cô. Cô để ý thấy ánh mắt của bạn gái mình đang nhìn xung quanh. "Em đang chiêm ngưỡng ngôi nhà à? Chị thấy nó là quá nhiều rồi. Có nên sơn lại tường không? Hay làm thêm đồ trang trí? Có lẽ nó đã quá già so với thế kỷ này." Mon cố cười bên cạnh Sam nhưng suy nghĩ vẫn cứ xâm chiếm lấy cô. Cô gái tóc nâu ngay lập tức nhận thấy bạn gái mình không tham gia vào cuộc trò chuyện nhiều như cô nghĩ. "Em có sao không?" cô vừa nói vừa di chuyển mình và cô gái kia nhìn vào mắt nhau.
"Em chỉ đang nghĩ về một điều mà em không nên." Sam nhíu mày. Mon cũng không biết mình đang nói về cái gì.
"Có điều gì làm em lo lắng à?" câu trả lời duy nhất cô nhận được là tiếng thở dài của Mon. Sau đó, cô ấy nhún vai.
"Em không nghĩ vậy. Còn quá sớm để nghĩ về tương lai, phải không?" Sự lo lắng của Sam tăng lên.
"Em muốn nói gì?" cô nắm tay bạn gái, cố gắng tạo cho cô ấy sự tự tin để tự do thể hiện bản thân. "Chị nghe không hiểu gì cả."
"Em đang suy nghĩ về ý nghĩa của ngôi nhà này và chúng ta. Em luôn biết rằng chị và em đến từ những thế giới khác nhau. Nhưng ở trường hay những nơi khác cùng nhau khiến em không nhận ra chị thực sự giàu có như thế nào cho đến khi em bước vào ngôi nhà này. Thật kỳ lạ khi chị đã lớn lên ở đây trong phần lớn của cuộc đời chị, nhưng chị lại không giống thuộc về nơi này chút nào. Chị nói rằng đây là nhà của bà ngoại chứ không phải của chị, và điều đó có thể đúng. Nhưng một phần của chị cũng đến từ đây. Em không nói rằng một ngôi nhà xác định nên ai đó, nhưng nó có thể cho chúng ta biết họ đến từ đâu. Và bây giờ em phải thấy những gì có trước mặt mà em chưa bao giờ chú ý đến trước đây. Tình trạng quyền lực gia đình chị nắm giữ là rất lớn. Và điều đó làm em sợ. Bởi vì em không xuất thân từ một gia đình giàu có."
"Điều đó không quan trọng với chị." Sam cố gắng làm dịu đi sự bất an của cả hai, nhưng Mon vẫn tiếp tục những gì cô ấy muốn nói.
"Em biết là không. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không khác biệt."
"Nhớ chuyện của bố mẹ chị không? Họ đến từ những hoàn cảnh khác nhau nhưng đã tìm thấy nhau và yêu nhau. Không quan trọng chúng ta đến từ đâu, mà quang trọng chúng ta là gì."
"Em biết chị nói đúng. Nhưng em vẫn cả thấy bất an. Vị trí của em trên thế giới này không xem là gì so với chị và nếu chúng ta ở bên nhau như một đôi...." Mon lắc đầu cố mỉm cười. "Không sao đâu. Có lẽ em đã phản ứng thái quá. Có lẽ đầu em đã nghĩ quá nhiều. Em xin lỗi vì đã quá căng thẳng." mặc dù cô ấy muốn họ tiếp tục, Sam vẫn quyết tâm làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn.
"Em có muốn xem chị đến từ đâu không?" Mon nhíu mày, chả hiểu cô gì cả.
"Chị là..."
Sam không để cô nói hết. Cô ấy nắm lấy một tay của Mon và, với những ngón tay của họ đan vào nhau, cô ấy bắt đầu đi về phía cầu thang.
"Yuki, vài phút nữa chúng tôi sẽ quay lại. Chúng tôi cần phải làm một vài thứ." Sam vừa nói vừa bước lên lầu với Mon vẫn còn đang bối rối.
"Đừng lâu quá! Chúng ta phải kết thúc cảnh quay!" Yuki hét lên.
"Đừng quan hệ khi chúng tôi ở tầng dưới." Tee nói đùa khiến Jim và Kate cười theo.
Sam hướng dẫn Mon lên tầng hai. Ở đó, một hành lang dài có vô số cánh cửa đóng kín. Cô gái tóc nâu đi về phía phòng thứ hai bên trái. Trước khi mở cửa ra, cô quay lại và nhìn vào mắt Mon.
"Chị sẽ chỉ cho em biết chị đến từ đâu." rồi, cô ra mở cửa.
Mon vào phòng trước. Cô ngạc nhiên vì nó quá đơn giản so với phần còn lại của ngôi nhà. Nó lớn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp. Những bức tường màu vàng nhạt nổi bật với đồ nội thất màu nâu quanh phòng là thứ đầu tiên cô nhìn thấy. Phòng ngủ ở trung tâm với cửa sổ, bàn làm việc bên trái và tủ quần áo bên phải. Cô cho rằng cánh cửa ở phía bên trái của căn phòng là phòng tắm. Trên tường, có thể nhìn thấy những đồ trang trí nhỏ và những bức ảnh.
"Một vài năm trước, chị đã trang trí lại phòng ngủ của mình. Bà chị muốn chị có một căn phòng sang trọng hơn, xứng tầm với ngôi nhà nhưng chị muốn nơi này có cảm giác của riêng mình. Và đây là chị. Nó thực sự đơn giản. Có thể chị xuất thân từ hoàng gia, nhưng chị là một người bình thường." cô lại nắm lấy tay Mon. Cô muốn thể hiện bản thân theo cách tốt nhất có thể. "Chị muốn em thấy chị là chị. Không phải vì chị đến từ đâu. Vì tiền có thể biến mất. Nhưng chị vẫn sẽ ở đây. Chị không muốn biết những gì tương lai sẽ có ngay bây giờ. Chị hiểu em có thể lo lắng, nhưng chị muốn em biết rằng thế giới của bà thể nào không quan trọng đối với chị. Điều quan trọng với chị là em bởi vì chị yêu em."
Sam dừng ngay tại đó. Cô để trái tim mình tự do lên tiếng và cảm giác mà cô đã cố gắng kiểm soát đã bộc lộ ra ngoài. Cô nghĩ rằng, nếu cô nói những lời đó, nó có thể khiến Mon sợ hãi. Nhưng phản ứng của cô là nụ cười hạnh phúc nhất có thể.
"Em cũng yêu chị, Sam." cô ấy tiến lên và hôn bạn gái của mình, với tình yêu và đam mê. "Em rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng nói ra điều này." Sam cười nhẹ.
"Chị cũng vậy. Nhân tiện, đừng che giấu những gì em cảm thấy. Nói chuyện với chị bất cứ khi nào em muốn. Được chứ?" Mon nhào vào ôm bạn gái, thật chặt. Trong khi họ đang như vậy, Mon tìm thấy một thứ gì đó trên bàn.
"Sam, đó là cái gì?" cô ấy lùi lại, với một nụ cười lớn. Sam cau mày.
"Cái gì..."
Câu hỏi của Sam bị cắt ngang khi cô nhìn theo ánh mắt của Mon đến bàn của mình. Khi cô nhìn thấy những gì cô đang đề cập đến, cô đỏ mặt.
"Chị luôn muốn có em bên cạnh. Chị đã in nó vào tuần trước." Sam nói.
Mon đã xem cuốn sổ của Sam. Nó có một bức ảnh mà cả hai đã chụp vào một trong những buổi hẹn hò của họ. Họ đang mỉm cười ôm nhau trước ống kính.
"Em thích nó. Em nên cho chị xem cái này."
Mon rút điện thoại ra và phía sau nó là một bức ảnh giống như vậy. Sam mỉm cười và hôn cô. Họ đắm chìm trong nụ hôn, cảm thấy hạnh phúc khi ở bên nhau. Hai tay Sam nắm lấy eo Mon và kéo cô lại gần. Mon tựa đầu của cô ấy với đầu của Sam, không muốn cô ấy rời xa. Những gì đã bắt đầu như một cử chỉ tình yêu, nụ hôn trở nên say đắm và khao khát hơn. Họ không biết làm thế nào mà Mon lại dựa lưng vào tường, nhưng họ không thể ngừng hôn nhau. Cho đến khi một giọng nói ngăn họ lại.
"Làm tình sau đi. Chúng ta thực sự cần phải hoàn thành việc này." Yuki hét lên từ trên cầu thang.
Mon và Sam xa nhau. Họ cố gắng lấy lại hơi thở trong khi nhìn vào mắt nhau.
"Được rồi. Em cũng muốn chúng ta tiếp tục, nhưng có lẽ vào lúc khác?" Mon hỏi. Sam gật đầu và trấn tĩnh lại.
"Nhưng, lần sau, em sẽ không được đi đâu cả." Mon cười hôn cô lần cuối.
"Đồng ý." Và Sam nắm lấy tay bạn gái của mình, họ quay lại với bạn bè.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com