CHƯƠNG 56 SET KÈO
"Điều này không thể xảy ra."
Mon ném điện thoại lên giường và thở dài một lần nữa. Cô ấy đã cố gắng liên lạc với ai đó trong vài ngày rồi và có vẻ như cô ấy đã bị ma ám. Mon đang trở nên lo lắng về tình hình. Cô không muốn lùi một bước sau tất cả những cảm giác tốt đẹp mà cô có được trong vài tuần qua. Cô ấy cần phải làm gì đó.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô ấy bắt đầu đổ chuông và Mon đã nhảy lên giường để lấy nó. Cô không nhìn màn hình mà chỉ nhấn nút nhận cuộc gọi đến.
"Sam?" cô hỏi, trong giọng nói có chút hy vọng.
"Cậu hy vọng đây là Sam à." cô nhận ra ngay giọng Yuki. Điều đó làm cô hơi buồn. "Mình đẹp và nóng bỏng hơn Sam nhiều. Vì vậy, mình có nên tức giận vì cậu đã không gọi tên của mình." giọng nói Yuki true đùa nhưng không làm Mon cười được.
"Mình xin lỗi. Mình chỉ..." cô không biết phải nói gì với cô ấy. Rằng cô ấy đã chờ đợi cuộc gọi của Sam đến nỗi cô ấy đã không nhìn xem ai đang gọi mình. Điều đó nghe có vẻ quá tuyệt vọng.
Sau vài giây im lặng, Yuki quyết định phá vỡ nó.
"Cậu đang đợi Sam gọi cho cậu. Điều đó khá rõ ràng, Mon." Cô ấy thở dài. Yuki quá thông minh để không thể không phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra. "Nhưng câu hỏi của mình là, tại sao? Mình nghĩ hai người vẫn ổn. Hơn cả tốt, thực sự. Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
"Cậu có muốn câu trả lời chính xác hoặc giả định của mình?"
"Mình nghĩ cả hai đều giống nhau. Vì vậy, mình thích sự thật hơn."
"Chà, mình thực sự không biết về cô ấy vì cô ấy không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của mình kể từ lần cuối cùng chúng mình ăn trưa cùng nhau. Tuy nhiên, mình có thể tưởng tượng, bởi vì đó là lời giải thích hợp lý duy nhất cho việc cô ấy né tránh mình. Và mình thực sự nghĩ rằng chúng mình ổn, và cô ấy biến mất và..."
"Mon thôi đi." Yuki cắt ngang lời nói. "Giải thích cho mình chuyện gì đã xảy ra, để cả hai chúng ta có thể hình dung ra tình hình. Bởi vì, những gì cậu đang làm lúc này là vòng vo."
"Xin lỗi, cậu nói đúng." cô thở dài một lần nữa và bắt đầu nói. "Chuyện là, khi chúng mình đang ăn trưa. Nó đã diễn ra tuyệt vời. Chúng mình đã nói về Nueng, về bà của cô ấy và mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp. Tuy nhiên, khi chúng mình đang thanh toán hóa đơn thì có người gọi cho mình. Mình nghĩ rằng cô ấy đã nhìn thấy cái tên mà mình đặt cho người đó, cô ấy đã hoảng sợ và bỏ chạy với một cái cớ khập khiễng. Mình thậm chí không nhớ những gì cô ấy nói bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Ai đã gọi và cậu đã lưu người đó như thế nào?" Yuki nghiêm túc hỏi lại vì không hiểu thêm một lần nào nữa.
"Pie, thư ký của mình gọi. Cô ấy cũng là bạn cùng phòng của mình ở London và mình đã lưu cô ấy là 'Honey'."
"'Honey'?" Mon không nhìn thấy Yuki, nhưng khá chắc chắn rằng cô ấy đã đặt tay lên mặt mình.
"Nhưng không phải là như vậy!" Mon cố giải thích cho mình. "Cô ấy đã thay đổi nó một thời gian trước, vì vậy chúng mình có thể giúp nhau chạy trốn khỏi những người mà chúng mình không muốn ở gần, chẳng hạn như trong một câu lạc bộ hoặc một cái gì đó tương tự. Mình nghĩ đó cũng có thể là con dao hai lưỡi, vì nó cũng có thể khiến mọi người nhầm lẫn về mối quan hệ của chúng mình. Đặc biệt là vì thực tế là chúng mình làm việc và sống cùng nhau. Nhưng cô ấy không cho mình đổi lại, đề phòng có chuyện không hay xảy ra. Và giờ mình phải giải quyết hậu quả của việc nghe lời Pie."
"Chà, nó không tệ như mình nghĩ đâu." Mon trố mắt.
"Phải không?" cô bối rối hỏi. "Yuki, Sam đã không trả lời mình gần một tuần rồi. Nếu mình không thể nói chuyện với cô ấy, mình không thể giải thích những gì cô ấy đã thấy và mình bị mắc kẹt ở đây mà không biết phải làm gì."
"Mình đang nói rằng nó không tệ như mình nghĩ bởi vì suy nghĩ đầu tiên của mình là hai người đã có một cuộc chiến liên quan đến việc trở lại London." Mon nuốt. Cô đã để vấn đề đó sang một bên trong vài ngày, bởi vì cô tập trung vào Sam và không muốn nghĩ về nó.
"Mình biết là có. Mình vẫn chưa quên."
"Và cậu sẽ làm gì? Bởi vì cậu muốn có một mối quan hệ thân thiết nào đó với Sam. Nhưng, nếu cậu quay trở lại London, những nỗ lực cậu đang làm bây giờ sẽ chẳng có ý nghĩa gì và sẽ chẳng là gì cả. Và nó sẽ làm tan nát cả trái tim của cậu và của Sam lần nữa."
"Cách đây vài ngày, bà chủ của mình đã gọi lại cho mình. Cô ấy hỏi mình câu hỏi tương tự. Và mình thực sự không biết phải trả lời gì với bất kỳ ai trong số các cậu. Nhưng mình muốn có thể giải thích bản thân với Sam trước. Và mình thực sự muốn biết liệu có cơ hội nào cho mình và Sam không. Bởi vì, nếu không, lý do để mình ở lại đây không đủ lớn."
"Tôi sẽ quên đi sự thật rằng tôi, bạn thân của cậu, là một trong những lý do để cậu ở lại, bởi vì mình hiểu điều đó, vì vậy đừng cầu xin sự tha thứ của mình vì mình không giận."
"Dù sao mình cũng xin lỗi."
"Điều mình muốn nói với cậu là mình sẽ giúp cậu với Sam, vì mình thấy rằng cậu đang thực sự cố gắng với cô ấy. Cậu yêu cô ấy và cậu muốn giành lại Sam."
"Mình chưa nói yêu cô ấy." Mon đỏ mặt. Cô đã không nói những từ đó một thời gian và nghe chúng thực sự kỳ lạ, nhưng đồng thời, khiến tim cô đập rất nhanh.
"Cậu yêu cô ấy và mình sẽ giúp cậu một lần nữa với Sam. Cậu sẽ làm gì nếu không có tôi?" cô hỏi khiến Mon mỉm cười.
"Cậu là nhất. Đó là những gì cậu muốn nghe đúng chứ?"
"Ừ, mình thích thế lắm. Vì vậy, mình sẽ lên kế hoạch ăn tối với tất cả các cô gái. Điều đó sẽ cho cậu cơ hội gặp và nói chuyện với Sam. Cậu nghĩ sao?"
"Mình thích điều đó. Cảm ơn cậu rất nhiều, Yêu cậu quá Yuki."
"Cảm ơn, mình có Tee rồi!" Họ đùa với nhau một chút
Mon nghĩ đó là ý kiến hay nhất. Sam sẽ không có cơ hội để chạy trốn. Nhưng cô có một nghi ngờ. "Nhưng, liệu Sam có nhận lời đến bữa tối khi biết rằng mình sẽ ở đó không?"
"Để đó cho mình. Mình sẽ tìm ra cách."
"Được rồi. Nhắn tin cho mình chi tiết."
"Được. Tạm biệt Mon."
-------------------------------------------------"-------------------------------------------------"---------------------------
Khi cúp máy, Yuki nhìn ngay đối tác của mình, người đang làm gì đó với điện thoại của cô.
"Em cần chị gọi cho Sam ngay." Tee ngước lên, bối rối.
"Cái gì? Chị? Tại sao?" cô hỏi, vẫn ngồi trên ghế sofa. Yuki lại gần và ngồi xuống cạnh cô.
"Chúng ta cần giúp Sam và Mon một lần nữa. Có vẻ như họ đã không học được gì trong hơn mười năm qua."
"Nhưng tại sao chị phải gọi cho cô ấy? Và để làm gì?" Tee cứ hỏi.
"Em sẽ giúp chị, chị đừng lo. Nhưng chị phải nói với cô ấy rằng cả nhóm sẽ ăn tối vào thứ Bảy để tân gia cho nhà mới của chúng ta. Phần còn lại, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến khi Sam nói chuyện, được chứ?" Tee gật đầu, thực sự không biết cô ấy đang muốn làm gì, nhưng tin chắc rằng cô ấy đã có một kế hoạch. Tuy nhiên, cô ấy đã cố gắng đòi hỏi một cái gì đó khác.
"Nếu chị gọi, chị sẽ được gì sau đó?" Yuki nhướng một bên mày, chất vấn cộng sự. Tuy nhiên, cô hiểu cô ấy quá rõ và không phải suy nghĩ quá nhiều về những gì cô ấy muốn.
"Chuyện liên quan đến tình dục thì khỏi phải hỏi." cô tiến lại gần hôn lên môi cô nàng tóc ngắn đẹp trai. "Nhưng chuyện đó để sau. Bây giờ gọi đi."
"Được rồi." Tee bị thuyết phục với câu trả lời của người yêu, cô lấy điện thoại gọi cho Sam và mở loa ngoài để Yuki cũng có thể nghe được.
Tee nghĩ rằng Sam sẽ không nhấc máy sau vài giây im lặng, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn trả lời điện thoại.
"Tee, tôi sẽ rời khỏi văn phòng ngay bây giờ. Tôi đang trên đường về nhà. Tôi không nghe máy. Xin lỗi đã để cậu chờ đợi."
"Không sao đâu Sam. Đừng lo lắng. Tôi chỉ gọi để nói với cậu rằng chúng tôi đang lên kế hoạch ăn tối vào thứ Bảy để mừng nhà mới của chúng tôi. Cậu rõ ràng là sẽ bị mời và cậu phải đến. Yuki đã nói với tôi rằng cậu không thể nói không." Yuki giơ hai ngón tay cái lên.
"Chà, chắc thế thì không đời nào tôi có thể nói không..." cô chợt dừng lại, chợt nhận ra điều gì đó. "Nhưng Mon có ở đó không?"
Tee nhìn Yuki. Cô ấy viết nhanh nhất có thể ra giấy câu hỏi mà cô ấy đã hỏi Sam.
"Tại sao cậu lại hỏi? Có chuyện gì không hay đang xảy ra giữa hai người sao?"
Sam không nói gì trong vài giây. Cô không biết mình có thể trả lời được gì.
"Đúng. Giả sử tôi đã phát hiện ra điều gì đó về cô ấy và tôi sẽ không thoải mái khi gặp cô ấy ngay bây giờ."
Tee nhìn đối tác của mình một lần nữa. Cô thì thầm một câu 'tại sao' với cô ấy.
"Tại sao? Kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra." Yuki cười với cô và đợi câu trả lời của Sam.
"Tôi nghĩ cô ấy đã có ai đó trong đời. Một đối tác."
"Cô ấy đã nói với cậu điều đó chưa?" Yuki giơ ngón tay cái một lần nữa
"Cô ấy không có. Nhưng tôi đã thấy một người mà cô ấy đã lưu là 'Honey' gọi cô ấy vào ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau."
"Nhưng bây giờ hai người là bạn phải không?" cô đọc những gì Yuki đã viết. "Như vậy, cô ấy có thể có bạn tình. Hay cậu muốn cô ấy trở thành đối tác của cậu?"
"Chúng ta là bạn bè. Cậu đúng về điều đó."
"Đến đó, cậu sẽ có thể hỏi cô ấy nếu cô ấy có một đối tác hay không. Sau đó, cậu có thể đưa ra các giả định. Bởi vì tôi khá chắc chắn rằng cậu đang hành động kỳ lạ với cô ấy ngay bây giờ. Phải không bạn tôi?" Yuki giơ ngón tay cái lên lần nữa. Họ nghe thấy Sam im lặng .
"Cậu hiểu tôi hơn ai hết phải không?"
"Chà, chúng ta là bạn lâu rồi, có thể nói là tôi nuôi cậu." Sam cười qua loa.
"Thôi được rồi, mình sẽ đến ăn tối, mình sẽ hỏi Mon xem cô ấy có bồ không."
"Và, nếu cô ấy đã có, cậu sẽ cố gắng giành lại cô ấy chứ? Cậu đã giành được trái tim của cô ấy một thời gian rồi. Cậu có thể làm điều đó một lần nữa."
"Tôi không yêu Mon." Trái tim đập trong lồng ngực của Sam sẽ không đồng ý với lời nói đó, nhưng cô quyết định nói thế.
"Tôi không nói điều đó. Nhưng toàn bộ tình huống này có vẻ như cậu đang ghen tị với việc cô ấy có thể có bạn đời. Vì vậy, tốt hơn hết cậu nên nhận ra tình cảm của mình dành cho cô ấy là gì trước khi thực hiện cảnh đánh ghen với cô ấy.
"Được rồi. Tôi sẽ suy nghĩ."
"Làm trước thứ bảy. Cậu sẽ có một cơ hội khá quan trọng để nói với cô ấy rằng cậu vẫn còn yêu cô ấy."
"Tôi không yêu cô ấy. Tôi đã từng yêu nhưng hiện tại tôi không yêu cô ấy." Sam khăng khăng, nhưng Tee nhất quyết không tin cô.
"Thôi, suy nghĩ đi rồi chúng ta nói chuyện sau."
"Được, tôi sẽ."
"Tuyệt vời. Khi chúng tôi nói chuyện với những người còn lại, chúng tôi sẽ nhắn tin chi tiết cho cậu."
"Được rồi. Nói với Jim khi cậu nói chuyện với cô ấy, hỏi xem cô ấy có thể nhờ chồng chăm sóc Song đêm đó luôn không. Tôi chắc rằng con bé sẽ thích dành thời gian với những người anh em họ của mình."
"Tôi sẽ. Tôi không nghĩ anh ấy sẽ phiền đâu."
"Tuyệt vời. Nói chuyện với cậu sau. Tạm biệt Tee. Và cảm ơn cậu đã nói chuyện với tôi."
"Luôn hân hạnh phục vụ quý khách."
Cả hai đều cúp máy và Tee nhìn đối tác của mình.
"Chị làm tốt chứ?" -Yuki mỉm cười.
"Chị làm trên cả tuyệt vời." cô thèm khát hôn cô ấy vài giây khiến cả hai không còn không khí trong phổi. "Và nó kích thích em. Vì vậy, chúng ta hãy đi về phòng ngủ ngay bây giờ."
"Được rồi." Tee gật đầu đứng dậy theo Yuki về phòng ngủ. Cuộc chiến của họ diễn ra suốt cả đêm
----------------------còn tiếp-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com