CHƯƠNG 64 TẠM BIỆT BÀ
"Tôi không thể tin rằng chúng ta đang sống trong déjà vu như này." Yuki nói với cô bạn thân. Cô chưa nói ra nhưng cũng có cùng suy nghĩ với những người bên cạnh.
Sáu người phụ nữ đã ở bệnh viện vào thời điểm đó. Mon và Yuki đã quyết định đến căng tin để uống cà phê sau vài giờ chờ đợi bất kỳ tin tức nào về bà của Sam. Như chuyện đã xảy ra mười năm trước, bà đã ngất xỉu trước mặt cháu gái sau khi cháu kể cho cháu nghe về mối quan hệ của mình với một người phụ nữ. Tất cả họ đều biết bà ấy đã hành động như vậy vì bà ấy muốn giữ Sam cho riêng mình. Bởi vì bà muốn cháu gái của mình sẽ ở bên cạnh bà đến hết cuộc đời. Bằng cách không để cô ấy trở thành chính mình, mà là trỏ thành người phụ nữ mà bà ấy muốn cô ấy trở thành. Và bà đã thấy rằng, trong quá khứ, hành động như một bà già ốm yếu đã thành công. Vì vậy, bà ấy đã cố gắng với cùng một mánh khóe. Nhưng, lúc đó, ảo thuật gia đã chỉ ra sự thật đằng sau tấm rèm. Và Mon đã hy vọng bạn gái của cô ấy cũng nghĩ như vậy về bà ấy.
"Hey." Tiếng Yuki gọi khiến Mon trở về thực tại. "Cà phê của chúng ta đã sẵn sàng. Chúng ta có nên quay lại không?" Yuki hỏi khi đang cầm trên tay ba chiếc cốc. Mon gật đầu và lấy những chiếc cốc khác.
Đường về phòng chờ chìm trong im lặng. Yuki hiểu người bạn thân nhất của mình có thể đang nghĩ gì và quyết định không gây thêm áp lực cho cô ấy. Cô không biết mình sẽ hành động như thế nào nếu ở trong hoàn cảnh của cô. Và đặc biệt là có cảm giác rằng họ có thể ở trong hoàn cảnh giống như mười năm trước. Cô không muốn Mon lại tìm cách chạy trốn nếu mọi chuyện với Sam không suôn sẻ. Cô biết mình hơi ích kỷ khi nghĩ như vậy, nhưng cô không muốn lạc mất đi người bạn thân của mình thêm một lần nào nữa. Vì vậy, khi họ chuẩn bị tiếp cận những người bạn của mình, cô ấy đã ngăn Mon lại trước.
"Vậy..." cô bắt đầu nói khi đã tập trung hết sức. " Mình chỉ muốn nói với cậu rằng, hôm nay dù có chuyện gì xảy ra, mình vẫn luôn ở đây. Cậu sẽ luôn có mình bên cạnh. Hãy nhớ điều đó, được chứ?" Mon cười khi nhìn thấy đôi mắt cún con của Yuki. Cô hiểu tại sao cô ấy lại nói như vậy.
"Mình biết. Cảm ơn cậu, Yuki." cô ôm người bạn thân của mình trong vài giây để trấn an Yuki rằng cô sẽ không đi đâu cả.
Khi họ tách ra, Yuki bắt đầu đi về phía Jim để đưa cà phê cho cô ấy và sau đó, tiến về phía bạn gái để được cô ấy ôm. Mon đi thẳng đến Kate để làm điều tương tự. Sau đó, cô ấy nhìn chằm chằm vào Sam, người đã mỉm cười một chút khi họ nhìn thấy nhau. Mon đi về phía cô, đưa đồ uống cho cô và ngồi bên cạnh cô. Sam nhấp một ngụm cà phê và thở dài. Cô ghét tình huống mà cô đang ở vào lúc đó. Cô đã có khoảng thời gian tuyệt vời với bạn bè và bạn gái của mình, không phải lo lắng gì sau vài tháng hổn loạn sau khi Kirk qua đời. Và, sau đó, bà của cô đã phải phá hỏng mọi thứ. Cô chắc chắn rằng người phụ nữ đã sử dụng chiêu trò tương tự như mười năm trước và cô sẽ không dính bẫy một lần nữa. Cô đã học được một bài học khó khăn nhất cuộc đời này rằng cuộc sống của cô sẽ khủng khiếp như thế nào khi không có Mon và cô sẽ không bao giờ trở lại khoảng thời gian đó nữa. Nhưng, trước khi cho bà biết, cô cần nói chuyện với một người.
"Mon." cô ấy nói, hơi quay sang bên phải để nhìn bạn gái của mình. "Chị xin lỗi, Bây giờ chúng ta lại đang ở đây."
"Đừng thế. Đó hoàn toàn không phải lỗi của chị. Vì vậy, chị không cần phải xin lỗi vì những điều chị không thể kiểm soát." Mon nở một nụ cười ngọt ngào với cô, nhưng điều đó không đủ làm Sam yên tâm.
" Chị không biết chính xác điều gì đang diễn ra trong tâm trí em, nhưng chị muốn làm rõ một vài điều." cô nuốt nước bọt nắm lấy tay Mon trước khi nói tiếp. "Chuyện xảy ra ngày hôm naysẽ không làm thay đổi bất cứ điều gì trong cuộc sống của chị. Và không có gì liên quan đến em và chị. Bà chị là một người ích kỷ, luôn muốn kiểm soát mọi thứ và khi bà không thích những gì đã xảy ra ngày hôm nay, bà sẽ cố gắng tìm cách kiểm soát lại nó. Trong trường hợp này, bằng cách tấn công tình cảm của chị dành cho bà ấy. Nhưng chị đã thấy đủ rồi." Cô có đầy quyết tâm và sức mạnh trong giọng nói của mình, nhưng không thể ngăn được một giọt nước mắt. "Chị đã sống khổ sở suốt mấy năm qua khi không được ở bên em. Chị có người bạn thân nhất là chồng và một cô con gái xinh đẹp, nhưng cuộc sống của chị chưa bao giờ trọn vẹn. Và bây giờ em đã trở lại, chị không muốn bất cứ điều gì thay đổi nữa. Và không gì có thể ngăn cản chị..."
"Khun Sam."
Một giọng nói phát ra từ sau lưng Sam khiến lời nói của cô ấy dừng lại. Cô nhận ra giọng nói của bác sĩ đã nói chuyện với cô khi họ đến bệnh viện. Sam biết cô ấy từ vòng kết nối của bà cô, mặc dù cô ấy trẻ hơn cô gái tóc nâu rất nhiều. Sam không vui vì cô đã bị ngắt lời, bởi vì cô muốn nói điều gì đó thực sự quan trọng với Mon, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại và nói chuyện với cô ấy.
"Tôi đoán là có chuyện gì mới liên quan đến bà tôi." cô nói, giọng không chút lo lắng.
"Đúng." bác sĩ lên tiếng. "Bà ấy đã tỉnh và không sao cả. Chúng tôi đã thực hiện tất cả các xét nghiệm nào có thể và chúng tôi không thấy gì ngoài những gì mà một bà già 90 tuổi có thể có. Vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng không có gì phải lo lắng về sức khỏe của bà ấy. Bà ấy sẽ ở lại trong bệnh viện một đêm, đề phòng có phát sinh khác, nhưng có thể về nhà vào sáng mai. Bà ấy thực sự may mắn khi bà ấy có được sức khỏe thế này ở tuổi của mình." Sam đang nghĩ về một tính từ khác để mô tả bà của cô, nhưng cô giữ nó cho riêng mình. "Cô có thể vào gặp bà ấy nếu muốn."
Sam thở dài. Cô không muốn gặp người phụ nữ đó chút nào, nhưng cô phải làm thế. Đó là vấn đề thời gian. Có lẽ đây không phải là lúc thích hợp để né tránh, cô phải đối mặt với nó dù cô không muốn một chút nào. Nhưng, trong vài giờ qua cô đã suy nghĩ rất nhiều kể từ khi họ đến bệnh viện, cô đã đi đến kết luận rằng sẽ không bao giờ là thời điểm thích hợp. Vì vậy, cô phải làm điều đó ngay bây giờ.
Sam gật đầu với bác sĩ và quay sang nhìn Mon, người ở ngay bên cạnh cô suốt thời gian cô nói chuyện với bác sĩ.
"Chị sẽ đi gặp bà. Em có thể đợi chị ở đây không? Đừng đi đâu cả." Sam với vẻ mặt bối rối hỏi.
"Cái gì? Chị định..."
Cô không thể kết thúc câu hỏi khi đôi môi của Sam ngăn cô nói.
"Chị sẽ trở lại sớm. Chờ chị."
Mon không thể làm gì khác ngoài gật đầu. Sam mỉm cười và vuốt má nàng trước khi đi cùng bác sĩ đến phòng bà cô. Không mất nhiều thời gian để họ đến đó và thấy bà lão đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
" Hai bà cháu cứ nói chuyện, tôi có việc phải đi trước. Hãy gọi cho tôi khi cần." bác sĩ nói khi Sam đã ở trong phòng.
"Cảm ơn Bác sĩ." bác sĩ cúi đầu chào họ rồi ra khỏi phòng.
Sam bước về phía bà ngoại. Khi cánh cửa đóng lại, bà lão quay lại nhìn cô. Cô cố nở một nụ cười ngọt ngào nhưng thất bại thảm hại. Sam cảm thấy như bà lại muốn mọi thứ quay lại nhưng sẽ không bao giờ thay đổi. Và cô ấy lùi lại một bước, khi người phụ nữ nói chuyện.
"Ta rất vui khi có con bên cạnh, Sam. Ta rất hạnh phúc khi có một đứa cháu gái xinh đẹp và đáng yêu như con ..."
"Đủ rồi." cô không thể chịu đựng được nữa, đành phải cắt ngang lời bà cô. "Con sẽ không để bị lừa bởi bà một lần nữa. Đã đến lúc chúng ta cần nói chuyện." bà lão tròn mắt ngạc nhiên. "Con xin lỗi bà, nhưng con chịu đủ rồi. Con thực sự quan tâm đến bà. Con biết ơn bà đã chăm sóc con và chị gái con khi cha mẹ chúng con qua đời, nhưng con không thể tiếp tục làm điều này. Con người con là của chính con. Con có những suy nghĩ và mong muốn của riêng mình và chúng không giống với những suy nghĩ và mong muốn mà bà muốn dành cho con. Con đã đi theo sự dẫn dắt của bà quá lâu, nhưng bây giờ đã đến lúc chúng ta đi theo con đường của riêng mình. Con hơi xin lỗi vì con không thích việc chúng ta đã đến bước đường như bây giờ, nhưng đó là điều tốt nhất cho tất cả mọi người." Sam mỉm cười và nghĩ về Mon, tự động viên mình tiếp tục. "Con yêu Mon. Con yêu cô ấy hơn 12 năm rồi. Và cảm xúc của con sẽ không bao giờ thay đổi. Mặc dù chúng con đã xa nhau quá lâu, nhưng chúng con chưa bao giờ từ bỏ nhau, và điều đó có ý nghĩa gì đó. Nó có nghĩa là cô ấy là tình yêu của đời con. Rằng con muốn dành mỗi ngày còn lại để ở bên cô ấy. Con biết rằng con sẽ không bao giờ chính thức kết hôn với cô ấy, ít nhất là vào lúc này, nhưng cô ấy là người dành cho con. Bạn đồng hành của con là cuộc sống của con. Và, với Song, họ là những người mà con muốn ở bên cùng với bạn bè của mình. Con biết bà không tán thành, bà sẽ không bao giờ đồng ý và con cũng không hy vọng bà chấp thuận. Vì vậy, để sống cuộc sống của con như con muốn, con đành phải để bà rời đi. Con không tự hào khi làm điều này, nhưng nó tốt nhất cho tất cả mọi người. Con biết bà sẽ không bao giờ tha thứ cho con vì điều này, nhưng con hy vọng rằng, một ngày nào đó, bà hiểu tại sao con lại làm điều này và bà có thể tự hào về tôi." Sam nói tất cả những gì cô ấy đã giữ trong lòng, nhưng bà của cô không nói. Bởi vì bà ấy không có gì khác muốn nói, tốt nhất là nên nói lời tạm biệt. "Con sẽ gọi nhân viên của bà để họ đến chăm sóc cho bà." Sam quay người bước về phía cửa.
"Con sẽ không bao giờ được hạnh phúc." đòn cuối cùng đó làm Sam cười thầm trong lòng. Cô quay lại thấy người phụ nữ đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Bà cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Sam chắc chắn rằng cô đang nhìn thấy một giọt nước mắt đang rơi trên mắt bà mình.
"Tạm biệt bà."
Đó là những lời cuối cùng cô ấy nói với bà trước khi rời khỏi phòng và không bao giờ nhìn lại. Trên đường đến phòng chờ, cô gọi điện cho quản gia của bà ngoại và nhờ bà ấy chăm sóc cho bà và nói lời tạm biệt với bà. Nói xong cô nhìn ra trước mặt chỉ thấy Mon đang ngồi trên ghế với ly cà phê trên tay. Sam mỉm cười và nghĩ rằng cô đã đưa ra quyết định tốt nhất trên thế giới. Cô đến gần người phụ nữ tóc nâu và Mon đứng dậy khi nhìn thấy cô.
"Nhanh thế. Tại sao..."
"Dọn về sống với chị đi." cô ngắt lời khiến Mon trố mắt.
"Chị đang nói về cái gì vậy?" cô bối rối hỏi.
"Lúc nãy chị muốn nói với em, nhưng bác sĩ đến nên chị không nói được. Chị đã muốn hỏi em kể từ khi chúng ta quay lại với nhau." cô nắm lấy tay Mon và mỉm cười. "Chị muốn cùng em đi hết cuộc đời này. Và, để được ở bên nhau mỗi ngày, chúng ta nên sống chung dưới một mái nhà. Em không nghĩ thế sao?"
"Nhưng, chúng ta chỉ vừa quay lại với nhau cách đây không lâu. Không phải là hơi sớm sao?" Mon nín bặt, không tin những gì cô gái tóc nâu nói.
"Chị không quan tâm. Chị đã đợi mười năm và chị không muốn đợi thêm ngày nào nữa. Nếu em muốn như vậy, tất nhiên. Chị sẽ không bắt cóc em nhốt vào nhà nhưng..."
Lần này, chính Mon đã ngăn cô ấy lại bằng cách hôn cô ấy.
"Em cũng muốn sống cùng chị. Em muốn chuyển đến sống với chị và... Song."
Sam cười thật tươi và ôm Mon chặt nhất có thể. Cuối cùng, họ đã bắt đầu một cuộc sống cùng nhau. Loại bỏ mọi thứ có thể làm tổn thương họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com