Chương 19
X-X-2016
"P'Saint à, anh uống chút nước đi nha."
Freen cầm chai nước khoáng, kèm một gói kẹo sữa đưa cho Saint - người lúc này đang nhễ nhại mồ hôi sau giờ thể chất vừa xong. Trên tay cô còn cầm chiếc quạt nhỏ phe phẩy qua lại làm mát cho anh. Nở nụ cười vô cùng hạnh phúc khi được chăm sóc và gần gũi Saint, cô cảm thấy trái tim mình rộn ràng như muốn nhảy ra ngoài. Vô tình, toàn bộ hình ảnh đó đều đã lọt vào trong ánh mắt sắc lạnh của người kia.
Sau khi cả hai nói chuyện một lúc lâu, Freen đã đi về lớp trước vì Saint còn bận đi giải quyết một số chuyện trong hội học sinh.
Nụ cười tươi tắn trên khuôn miệng chợt tắt ngóm khi trông thấy gương mặt của một người mình không thể ưa. Freen hơi cúi mặt xuống, cố gắng đi lướt qua người đó thật nhanh mà không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng dường như đối phương cố ý không muốn đáp ứng yêu cầu của cô mà nhanh chóng chặn đường cô lại.
Nhíu mày trước kẻ phiền phức trước mặt, Freen toan quay lưng bước sang hướng khác thì người kia càng cố tình chặn cô lại. Cô bước sang trái, nàng chặn trái. Cô đi sang phải thì nàng cũng chặn phải. Becky nở một cụ cười nhạt, rõ ràng sự giận dữ và cáu kỉnh đã ngập tràn trong tâm trí chỉ vì sự hời hợt, vô tâm của người trước mặt.
"Chậc chậc..."
Becky cười mỉa, dùng ánh mắt soi mói lia một lượt từ đầu đến cuối chân Freen.
"Tôi còn tưởng đối tượng mới của cậu là người như thế nào cơ hóa ra là Saint Suppapong? Tiến triển có vẻ tốt quá nhỉ?"
Phớt lờ trước câu nói đầy mỉa mai của nàng, Freen quay người định bụng sẽ bỏ đi để không phải nhìn thấy mặt cô gái khó ưa này nữa. Nếu còn ở đây thêm một giây một phút nào chắc cô sẽ bùng cháy vì ức chế mất! Rõ ràng cả hai đã chẳng còn gì liên quan tới nhau nữa rồi kia mà.
"Nếu Saint biết cậu còn thích anh ta thì sao nhỉ? Một đứa đồng tính luyến ái vẫn còn có thể thích người khác giới nữa ư? Nực cười thật đấy!"
Tiếp tục nói dù cho Freen đã quay mặt đi, Becky kiên quyết không buông tha cho cô.
"Ngu ngốc! Anh ta sẽ không đời nào chấp nhận hẹn hò với đứa con gái như cậu, sau khi thấy được cảnh cậu ôm hôn một người con gái khác đâu nhỉ?"
Thỏa mãn khi thấy Freen lập tức quay lại với gương mặt đã biến sắc, Becky khoanh tay lại, nở nụ cười đắc thắng khi thành công khiến cô chú ý tới mình. Cho dù là với một cách thức vô cùng tiêu cực...
"Rốt cuộc cậu muốn cái gì mới buông tha cho tôi đây, hả?"
Có lẽ đã không kiềm nén được sự tức giận đến đỉnh điểm của mình, Freen đẩy mạnh đối phương vào góc tường rồi nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng. Chỉ dùng một lực nhất định nhưng cổ tay Becky đã cảm thấy đau nhói vô cùng. Khó chịu dứt tay ra khỏi tay người kia, nàng quát lên.
"Buông ra! Đừng chạm vào người tôi. Thật đáng ghê tởm. Cậu nghĩ cậu là ai mà dám chạm vào người tôi!"
Trong mắt Freen thoáng xuất hiện nét thất vọng nhưng rồi biến mất thật nhanh. Quả nhiên, việc quyết định cắt đứt hoàn toàn với người con gái ích kỷ và độc địa này quả không sai. Có lẽ đã quá quen với thái độ quá đáng này của Becky, cô chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi tiếp tục bỏ đi.
Hành động này của Freen hiển nhiên đã khiến Becky nổi giận đùng đùng như muốn điên lên. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ kích động tới nổi làm đau nàng như thế, vậy mà giờ đây chỉ vì người con trai đó mà lại ra tay không chút nương từ.
Freen đã thể hiện sự chán chường và dường như không ngó ngàng gì tới nàng nữa. Quả thật, Becky không bao giờ nghĩ cô lại có cảm tình gì với một người khác, đặc biệt đó lại là một người con trai...
"Freen Sarocha! Đừng bao giờ nghĩ tôi sẽ để yên cho cậu và anh ta! Cứ chờ đi!"
Becky cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp tản mạn những tia nguy hiểm đáng phải dè chừng. Nhưng trong nhãn cầu vốn không bao giờ để lộ những cảm xúc nay lại âm ỉ những đau thương như bị ai đó mạnh mẽ xiên vào. Nàng vốn rất ghét Freen, ghét cái cách cô tiếp cận, bao bọc và chiều chuộng nàng như một đứa trẻ. Nàng ghét tất cả những gì thuộc về đứa con gái tồi tệ đó! Nhưng khi cô dần lạnh nhạt và không còn để tâm tới nàng, Becky lại càng khó chịu gấp bội lần.
Cách cậu nở nụ cười trìu mến và ngọt ngào với Saint.
Cách cậu ân cần quan tâm anh ta.
Hay cái cách cậu nhìn ngắm người con trai đó hàng giờ cùng đôi mắt si tình và tha thiết ấy.
Nhớ đến những chi tiết đó, trong lòng nàng như có hàng ngàn con kiến lửa bu vào, nóng và đau tới mức không có gì có thể dập tắt.
Tại sao bản thân lại đau đớn và bỏng rát đến như thế?
Becky à, chẳng phải mày ghét đứa con gái đó lắm sao?
Cậu ta không thích mày nữa, mày đáng lẽ ra phải mừng chứ!
Trước đây mày vô cùng ghê tởm Freen, mày muốn cậu ta cút khỏi mày thật xa và đừng bao giờ làm bất kì cái gì ngu ngốc để gây sự chú ý của mày.
Nhưng Becky à, có lẽ mày đã quên rằng mày đang ngày càng để tâm và nhìn về phía Freen Sarocha nhiều hơn rồi đó!
---
Mỗi một ngày mới thức dậy, chúng ta không thể ngờ sẽ có những điều bất chợt xảy ra. Cũng như Freen, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Becky sẽ làm chuyện tồi tệ đó đến mức đẩy cô vào đường cùng của sự tuyệt vọng và đau khổ.
Đó là một ngày đầu tháng hai của năm lớp mười một...
"Ê mấy bồ! Có cái gì này?"
Tò mò khi thấy cả đám học sinh đứng vây quanh chăm chú xem những bức hình được dán đầy khắp bảng thông báo của trường, Noey và Freen cũng dừng lại một lúc. Giật lấy từ trên tường một bức ảnh được in màu, rõ nét mà sắc mặt cả hai lại bắt đầu biến sắc.
Nhân vật chính trong bức hình không ai khác ngoài Freen Sarocha và... Becky Armstrong. Một ảnh là cô ôm lấy nàng từ phía sau và nắm tay rất chặt, ánh mắt trìu mến và say đắm không muốn dứt ra. Tấm còn lại là chụp cảnh Freen đang hôn trộm Becky lúc nàng đang ngủ.
Những học sinh gần đó đã phát hiện ra sự hiện diện của Freen, những ánh nhìn xét nét, dè bỉu cùng lời xì xào không hay càng lúc một nhiều. Tái mặt khi nhìn thấy những hình ảnh tưởng như đã rơi vào quên lãng đó, chân tay run lẩy bẩy gần như không thể đứng vững, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi. Đau đớn hơn cả, cô còn nhận ra được ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ việc tồi tệ này...
"Nhỏ đó bị bê đê đó mày! Tránh xa nó ra..."
"Eo ơi đồ ô môi!"
"Không ngờ con đó dám hôn cả Becky cơ á, cóc ghẻ mà đòi đeo chân hạc kìa tụi bây!"
"Khiếp! Đứng gần bê đê thế này không biết có lây không nhỉ?"
"Biến thái và bệnh hoạn! Tránh xa ra đi tụi bây ơi không cô ta sàm sỡ bây giờ hahaha"
....
Đám học sinh vây quanh hai người ngày một đông hiện, miệng lưỡi chua ngoa vẫn không ngừng buông ra những lời lẽ cay nghiệt và độc địa đến đau lòng. Hết chỉ trỏ, cười cợt rồi nhục mạ Freen không thương tiếc.
Tai cô ù đi như người điếc, cả người rét lạnh và lảo đảo như sắp ngã đến nơi. Những lời nói đó quá đỗi tàn nhẫn và độc ác đó, Freen thật sự không muốn nghe, không muốn để vào tai một chút nào. Cô rất muốn quỳ xuống van xin họ đừng nói nữa nhưng ngay cả mở miệng cũng không thể. Cảm giác như đám đông ấy như một cơn sóng lớn có thể đánh quật và nhấn chìm cô tới độ muốn chết cũng không được mà muốn sống cũng không xong.
"Im hết cho tôi!"
Noey không thể chịu đựng thêm nữa khi đám đông cứ ra sức sỉ vả bạn của mình. Giật lấy những tấm ảnh trên tường và vò nát một cách thô bạo, cô quát lên thật to về phía đám học sinh không biết trời đất là gì kia.
"Cẩn thận với lời ăn tiếng nói của mấy người, đừng để tôi phải hỏi thăm từng đứa một, muốn yên ổn thì giữ mồm giữ miệng vào, liệu hồn đấy tôi nói là làm. Nhìn cái gì nữa, còn không mau cút?"
Đám học sinh liền im bặt và dần dần tản ra sau tiếng quát của Noey.
"Này này, Freen cậu đi đâu vậy?"
Cất tiếng hỏi khi thấy Freen chạy đi nhưng có vẻ bây giờ đầu óc cô chẳng thể tiếp nhận thêm gì ngoài chuyện kinh khủng vừa xảy ra.
---
"Là cậu làm đúng không?"
Chạy một mạch lên tầng thượng, Freen mở tung cánh cửa rồi nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang đứng dựa vào lan can. Là Becky đang ngắm nhìn xung cảnh bên dưới sân trường, vẻ mặt thờ ơ như thể mọi thứ không liên quan tới mình. Nghe thấy tiếng người, nàng vừa vặn quay ra đồng thời nở nụ cười nhạt trên môi. Nụ cười nhàn nhạt mang trong đó chút khinh thường, ẩn chứa sự thâm sâu hiểm độc khó có thể nhìn ra.
"Chuyện cậu nói là gì vậy? Tôi nghe không hiểu lắm!"
Nhếch mép một cách đầy tự mãn, Becky vẫn đối diện với Freen một cách không thể nào bình thản hơn.
"Đừng có mà giả ngu! Hôm đấy chúng ta đang ở nhà của cậu, chỉ có cậu mới có thể chụp được tấm ảnh đó, là cậu đã bẫy tôi!"
Hai mắt Freen ươn ướt và đỏ lên vì tức giận, còn đục ngầu như màu của một cơn giông sắp kéo tới. Rõ ràng cô đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh vốn có từ khi phát giác ra việc người mình từng dành trọn tình cảm lại có dã tâm hại mình.
Vẻ mặt của Becky lúc này rất khốn nạn, trông nó giả tạo và xấu xa một cách đáng sợ. Dường như nàng không thấy có một chút ăn năn hay hối hận gì trước những việc mình đã gây ra.
Đây cũng là lần đầu tiên thấy được sự tức giận đến mức này của Freen, thấy có chút thú vị nhưng trong đầu Becky giờ đây chỉ có thể nghĩ tới việc cô muốn phủ nhận mối quan hệ với mình, không muốn đứa con trai đó biết việc này nên mới phản ứng gắt gao như vậy.
Chỉ khi việc này lộ ra, Saint sẽ không ngó ngàng gì tới Freen nữa. Và thế là cậu ta sẽ chẳng thể có đủ can đảm để ngày ngày ở bên cạnh anh ta nữa hahaha...
"Phải! Chính tôi là người tung những bức ảnh đó đấy, thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com