Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27-1: Sẽ không để ai tổn thương em nữa

Becky đã nhờ Somi đi mua thuốc tiêu sưng. Khi hai người về lại khách sạn, việc đầu tiên làm chính là lau sạch những lớp xanh đỏ tím vàng cố ý bôi lên ở má phải.

"Lực như vậy được chưa chị? Chị có đau không?" Somi dùng bông tẩy trang xoa nhẹ trên mặt cô.

Đau thì vẫn đau, nhưng so với hôm qua thì đã hơn rất nhiều lần.

Đêm qua Becky cố ý không chịu xử lý, không nghĩ hôm nay lại nó lại bớt sưng hơn rất nhiều, cô lại không có khả năng nhẫn tâm tự đánh bản thân, đành phải nhờ Somi hóa trang một chút trên mặt.

Nhìn thấy Somi "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa", Becky buồn cười nói: "Không cần cẩn thận như vậy đâu, em cứ tẩy trang bình thường đi."

Somi lúc này mới thả lỏng ra, vừa giúp cô tẩy trang vừa tự hào mà nói: "May là lúc trước em có học qua trang điểm, cuối cùng cũng có thể giúp chị rồi."

Hôm qua cô bé này còn vì không thể giúp cô mà canh cánh trong lòng, thật đúng là một người thiện lương đang yêu mà.

"Em trang điểm tốt không? Không hề bị lộ tẩy"

"Xuất sắc quá em ơi." Becky không tiếc lời mà tán dương cô nàng: "Về sau em cứ phụ trách việc trang điểm của chị, chị sẽ thêm tiền thưởng cho em."

"Yeee --"

"Ding dong ding dong --"

Somi còn đang gào thét vui mừng thì lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang, bèn bỏ bông tẩy trang xuống, nói: "Để em đi xem."

"Ừ."

Tầng này đều là người của đoàn phim, giờ này mà gõ cửa, một là diễn viên khác, hai là nhân viên khách sạn. Nên Somi cũng không nhìn mắt mèo, trực tiếp ra mở cửa.

Người tới mang kính râm cùng khẩu trang, không nhìn rõ mặt, từ vóc dáng chỉ có thể đoán được là phụ nữ. Somi hồ nghi: "Xin hỏi cô là ....."

Người phụ nữ cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt, nhìn cô nàng hơi hơi mỉm cười: "Xin chào, tôi là Freen Sarocha."

Hồi tháng 8 Somi còn cùng bạn bè ra rạp chiếu phim xem <<Sát thủ>>, Freen Sarocha còn là nữ chính trong phim nên đương nhiên là cô nàng nhận ra gương mặt này rồi, chỉ là không thể tin nói: "Fre... Free... Freen.... Sarocha!"

Hình như Freen đâu có vai trong << Đình viện thâm sâu >> đâu, sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa vì sao lại gõ cửa phòng các cô?

Somi có quá nhiều nghi vấn, nhất thời không thể lý giải nổi, vừa kích động vừa khẩn trương: "Chị... chị... chị... chị......"

"Em là Somi đúng không?" Freen thấy cô nàng nói lắp đến lợi hại, liền cướp lời, trực tiếp nói: "Tôi tìm Becky."

"À dạ, chị tìm Becky... Chị tìm tìm chị Becky!" Đây là lần đầu tiên Somi thấy đại minh tinh lớn nên có chút không kiềm chế được bản thân, cô nàng quên luôn việc phải thông báo cho Becky một tiếng, nghiêng người để Freen vào: "Mời vào, mời vào."

Lúc Becky nghe thấy Somi gào thét tên Freen thì đã đứng ngồi không yên rồi, cô muốn ngăn lại đã muộn màng, đành trơ mắt nhìn Somi mang Freen vào phòng.

Somi còn đang đắm chìm trong việc "Trời ơi ảnh hậu TAs lại quen biết nghệ sĩ nhà mình nè trời" vô cùng chấn động, vẫn chưa ý thức được mình đã làm sai điều gì, hào hứng mà nói: "Becky, chị xem ai tới nè?"

Ở giữa vẫn còn cách nhau một người, nhưng ánh mắt Becky và Freen đã va chạm vào nhau.

Hóa rồi vừa nãy không phải là hoa mắt.

Becky không thèm nghĩ vì sao Freen lại đến phim trường, vì sao lại đến tìm cô, hay vì sao chị lại biết số phòng cô...... Giờ này khắc này, nội tâm cô bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh đến mức như là không phát giác được sự tồn tại của người kia, cô xoay người ngồi lại vào bàn trang điểm, nói với Somi: "Còn chưa làm xong, em tiếp tục đi."

".....A?" Somi bị phản ứng của cô làm cho ngơ ngác, tầm mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, vẻ mặt vô cùng khó xử.

"Em ấy kêu em kìa." Cuối cùng vẫn là Freen đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Somi nghĩ không thông, không phải trước đó các cô còn quay chung một bộ điện ảnh với nhau sao? Vì sao thái độ nghệ sĩ nhà mình lại lãnh đạm như vậy?

Rốt cuộc là Becky và Freen có quan hệ gì?!

Nghĩ tới khả năng đó, tâm tình Somi thấp thỏm hẳn lên, cũng kệ việc phải mời Freen ngồi, lập tức tới bên người Becky tiếp tục tẩy trang cho cô.

Becky nhắm hai mắt tùy ý để cô tẩy trang, không nói lời nào.

Freen đứng thẳng tắp trong phòng, chuyên chú nhìn cô, cũng không có lời nào.

Rõ ràng là chuyện của hai người kia, tuy rằng cô nàng không biết là có chuyện gì xảy ra......Nhưng Somi lại cảm giác như chính mình mới người bị tra tấn nhất.

Cô nàng dùng tốc độ nhanh nhất giúp Becky tẩy trang xong, vò vò miếng bông tẩy trang, sau đó giống như học sinh mẫu giáo làm sai đợi cô phê bình, cúi đầu yên lặng đứng ở một bên.

Becky bình thản ung dung vào toilet rửa mặt.

Somi: "....." Sống sao giờ?

Cô nàng vò miếng bông tẩy trang tới rối hết cả lên, lấy hết can đảm nhìn về phía Freen: "Chị Free......Freen, chị tìm chị Becky có chuyện gì không ạ?"

Freen nhìn cửa toilet mở rộng, không tập trung mà nói: "Chuyện rất quan trọng."

Somi: "....." Rốt cuộc chuyện đó là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?

Nghĩ đến ngày hôm qua Yuna tát Becky một tát, Somi cảnh giác hẳn lên, nhanh chân chen giữa Freen vào toilet.

Freen đột nhiên bước về phía trước một bước.

Trong lòng Somi vang lên tiếng chuông cảnh báo, ưỡn ngực chuẩn bị chặn chị lại nhưng lại bị chị bắt lấy bả vai. Cô nàng quay đầu lại, nhìn thấy Becky đã rửa mặt xong, muốn nói lại thôi.

Becky giành trước một bước, nói: "Em cứ đi ra ngoài trước đã."

"Em sao?" Somi không chắc chắn mà chỉ chính mình.

"Ừ."

"Dạ......" Somi mang theo một đầu dấu chấm hỏi lớn đi ra ngoài, cũng giúp hai người đóng cửa thật kỹ lại.

Becky đi thẳng tới bàn trang điểm, dùng khăn giấy sạch nước trên mặt, lúc này mới nhìn về phía Freen vẫn luôn bị ngó lơ, thái độ vô cùng bình tĩnh: "Tìm tôi làm gì?"

Freen muốn bước đến gần cô.

"Đừng nhúc nhích." Becky ngăn chị lại: "Chị cứ đứng đó đi. Nói đi"

Khoảng cách giữa hai người xấp xỉ 3 mét, khoảng cách này cũng đủ để Freen thấy rõ vết sưng trên mặt cô, trầm giọng: "Chị biết hết rồi"

Becky dựa lưng vào bàn trang điểm, ôm tay nhìn chị như nhìn người xa lạ, không nhanh không chậm hỏi lại: "Biết cái gì?"

"Chuyện Yuna đánh em" Freen gằn từng chữ một.

Becky cũng không quan tâm vì sao chị biết được: "Cho nên?"

"Vì sao?"

"Là cô ta động tay động chân, chị lại hỏi tôi vì sao ư?" Becky cười thành tiếng, chỉ là trong đôi mắt kia không hề có ý cười mà giống như đang trào phúng hơn: "Sao nào, chẳng lẽ chị nghĩ là tôi bị coi thường, bị trêu chọc, tôi bị đánh là xứng đáng sao?"

Freen vội nói: "Sao chị lại nghĩ em như vậy được."

"Vậy chị có ý gì, muốn xem thử tôi bị đánh thảm cỡ nào, xem tôi bị chê cười sao?" Becky như là đụng trúng phải mìn, nháy mắt liền nổ tung: "Hiện tại chị thấy rồi đó, có thể lăn được rồi."

Freen chẳng những không lăn, mà còn bước tới vài bước ôm chặt lấy cô.

Becky quát lên: "Buông ra! Tôi bảo chị lăn đi chị có nghe hay không!"

Freen ngược lại càng ôm cô chặt hơn.

Becky giãy giụa vài cái vẫn không làm gì được chị, khí huyết dâng trào, đầu óc nóng lên liền giơ lên tay hung hăng tát chị một cái.

"Chát" một tiếng, không khí phảng phất như bị đọng lại.

Hai người đồng thời sững sờ.

Becky phản ứng lại đầu tiên, nhân lúc Freen nới lỏng tay liền đẩy chị ra, liên tục lui về sau tới khi đụng phải bàn trang điểm, chai nước tẩy trang bị rung lắc liền rời xuống.

Nước tẩy trang rơi xuống sàn nhà gỗ vang một tiếng "Cạch", đánh vỡ sự yên lặng này.

Freen bị đánh nên có chút choáng váng rồi mới chậm rãi nghiêng đầu thẳng lại, dùng một loại ánh mắt phức tạp mà đầy khó hiểu nhìn cô, môi khẽ nhúc nhích, khàn giọng hỏi: "Đau không?"

Becky: "......"

Ánh mắt Freen có chút nặng nề, hỏi lại một lần nữa: "Lúc cô ấy đánh em, em đau lắm đúng không?"

"....." Becky quay đầu đi không nhìn chị: "Chị đi đi."

"Em còn chưa nói cho chị biết vì sao cô ấy lại đánh em?" Freen nhìn sườn mặt lạnh lùng của cô: "Lần trước bị Sohyun đánh em cũng không nói, lần này cũng không nói, sao em có thể nhẫn nhịn đến vậy?"

"Nhịn?" Becky giống như nghe được chuyện cười nào đó, xoay người đối mặt với chị, không chút nào che giấu sự chán ghét của bản thân, chanh chua mà nói: "Tôi hận không thể xé rách khuôn mặt của cô ta, khiến cô ta phải quỳ dưới chân tôi kêu cha kêu mẹ xin tha mạng!"

"Nhưng tôi làm được sao? Tôi chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt không có bối cảnh, nếu như công khai đối nghịch với cô ta, cô ta nói đạo diễn cắt vai diễn của tôi thì phải làm sao đây? Chị căn bản không biết, có thể được đóng một vai nào đó với tôi mà nói nó quan trọng đến chừng
nào! À, đương nhiên chị sẽ không biết được rồi, ảnh hậu TAs, tuổi trẻ đã thuộc phái thực lực, kịch bản đều là chủ động tìm tới cửa. Thật là đứng nói chuyện eo không đau, không phải khom lưng cúi đầu mà."

Eo không đau nhưng thì mặt rất đau, Freen nói: "Em còn có chị mà. Chị có thể trở thành chỗ dựa của em, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt em nữa."

Trăm triệu lần Becky cũng không nghĩ tới chị sẽ nói ra những lời này, vô cùng khiếp sợ, trong cơn giận dữ liền nói: "Chị đang thương hại tôi?"

"Không, chị chỉ là....."

"Được." Becky cũng không muốn nghe chị giải thích nữa, không mang theo một tia cảm tình nào mà nói: "Freen Sarocha, chúng ta không phải người cùng một đường, cho nên chúng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng. Chị nếu còn không hiểu nữa thì trở về dứt khoát cắt lỗ tai luôn đi."

"Cắt rồi thì chúng ta sẽ có khả năng sao?"

"... Chị không hiểu tiếng người đúng không!" Becky giận vô cùng, muốn đá chị lại cảm thấy như vậy quá thất lễ, đành đẩy chị ra phía cửa phòng.

Freen thuận thế bắt lấy tay cô, nhíu mày nói: "Em vẫn chưa nói lý do cho chị mà."

Đm, đúng là chấp cmn nhất mà.........

Becky phục chị sát đất, hít sâu điều chỉnh cảm xúc, nói: "Vậy tôi nói rõ cho chị hiểu, cô ta đánh tôi là vì chị đó."

"...... Vì chị?" Freen ngơ ngác.

Trong đầu đột nhiên có thứ gì đó chợt lóe mà qua, trong lòng Becky chợt lóe sáng, cười lạnh, nói: "Yuna thích chị"

"...... Em nói cái gì?"

_____________________

nhớ ấn bình chọn nha, chổ nào chưa sửa thì cmt nhắc tui

hãy đọc fic với tâm thế vui vẻ, không toxic giúp t

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com