CHAP 131
Một kết thúc viên mãn cho Noah và Allie, nàng cũng muốn mình được như vậy, sống một cuộc đời về già với Freen, có thể đãng trí quên mất một số chuyện nhưng chẳng bao giờ quên người mình dành cả đời yêu thương.
Freen: "Bec muốn nghe nhạc không?"
Becky: "Bài gì?"
Freen: "Nothing."
Bộ phim này làm cô nhớ đến một bản nhạc nhẹ nhàng mà lúc dạo phố ở Mỹ vô tình nghe được và trót yêu ngay từ lần đầu tiên, danh sách nhạc trên xe cũng được thêm vào ngay.
"But there's nothing like doing nothing with you"
(Tạm dịch: Chẳng có gì sánh bằng việc bên cạnh em)
(*bài này tình lắm, dễ thương, nghe thử 1 lần ha)
Rồi điều gì đến cũng đến, bắt đầu là một nụ hôn sâu và kết thúc bằng cơn cực đỉnh khoái lạc. Chiếc giường trở nên nhắn nhúm bởi hai cơ thể cứ cuốn vào nhau theo lực hấp dẫn, trên động dưới động, tuy hai mà một. Sức người trẻ khỏe, lần nào cũng dăm ba lần thác đổ thành dòng, mồ hôi ra như tắm mới chịu ngừng tay.
Lau người sạch sẽ rồi trở lại giường với một chiếc drap mới, Freen tự nhủ mình phải thủ sẵn ở nhà nhiều drap hơn thay vì sáng nào cũng phải mang đi giặt. Đi qua bộ phim hành động kịch liệt mà Becky yêu thích, nàng nằm gọn trong lòng cô chìm vào giấc ngủ. Có một khoảng thời gian nàng phải lấy áo của cô đặt lên giường mới không bị mất ngủ, giờ hàng thật nằm ngay cạnh thì nhắm mắt một cái liền ngủ được ngay.
_____
5h sáng, tiếng chuông báo thức của Freen đã rung lên, cô đặt nó cạnh giường cùng với âm lượng khá nhỏ để tránh đánh thức Becky. Nằm ráng thêm một chút rồi cũng phải đứng dậy, trước khi đi phải hôn lên tay, lên má con mèo say giấc này nó mới chịu thả người. Cô tắm một chút rồi thay đồ, lúc về không mang gì nhiều nên cũng không tốn thời gian để thu dọn. Nhìn lại đồng hồ chỉ mới 5h20, còn sớm để đến sân bay lúc này, vả lại cô bạn gái nhỏ vẫn đang ngủ ngon lắm. Freen đã hứa sẽ không rời đi lúc nàng đang ngủ say nên đành đợi nàng vì không tìm thấy mình mà tỉnh dậy. Cô ra bếp hâm nóng hai ly sữa, một cho cô, một cho con mèo đang trở mình kia.
Freen: "Bec dậy rồi sao?"
Becky vẫn còn mơ màng mắt chưa mở lên hết: "Mấy giờ rồi, khi nào chị đi?"
Freen: "Hơn 5h30 thôi, 6h chị sẽ đi."
Becky nhăn mặt khó chịu như người bị phá giấc ngủ: "Còn có 30 phút nữa thôi sao, không chịu, không cho đi."
Nàng kéo tay cô ngồi xuống giường cho bằng được rồi siết chặt ôm vào lòng, miệng cứ lẩm bẩm không cho cô đi đâu cả, nếu đi nàng sẽ khóc đến mất giọng luôn. Freen cầm ly sữa định dỗ ngọt nhưng không có tác dụng gì, Becky uống xong vẫn bám dính lấy cô như cũ. Mới sớm tinh mơ thức dậy còn chưa tỉnh hẳn, không biết sức lực đâu ra mà nàng ôm khư khư tay cô, ôm vai bá cổ, mếu máo năn nỉ. Chẳng hiểu nghĩ gì lại chạy đến đóng cửa phòng ngủ lại, nàng khóa chốt rồi kéo cô nằm xuồng giường nỉ non.
Becky: "Không muốn, chị ở lại đi, em không muốn chị đi."
Freen cũng không còn cách nào để dỗ nàng được nữa, Becky thật sự không cho cô đi dù chỉ là nửa bước chân chứ nói gì là nửa vòng Trái Đất. Có thể bộ dạng của nàng bây giờ thật ngang ngược và không hiểu chuyện gì cả, nhưng người yêu nàng là Freen, người luôn luôn dịu dàng.
Freen: "Được rồi, Bec ngoan, chị thương, không đi nữa."
Tất nhiên đó là lời dỗ dành cuối cùng rồi, cô sẽ dời chuyến bay sang buổi tối vậy, dành thêm một ngày cho nàng. Becky nằm trong lòng không còn mè nheo nữa, rất nhanh ngủ trở lại với cái bụng no, trên miệng còn dính ít sữa được Freen dùng miệng lau giúp. Cưng chiều bạn gái hết phần thiên hạ là có thật.
_____
Becky bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, giờ đã hơn 8h. Nàng thoáng giật mình vì nhớ ra Freen có chuyến bay sáng nhưng nhìn người bên cạnh đang ngủ say thì lại ấm áp trong lòng. Nghĩ lại những trò trẻ con của mình lúc còn đang mơ ngủ nhất quyết đòi cô ở lại, nàng thấy biết ơn vì Thượng đế đã mang Freen đến bên nàng lần nữa, ôn nhu nuông chiều.
Người gọi đến là Irin, từ hôm Freen bay về đến giờ hai người không có liên lạc gì với nhau, mọi thời gian nàng đều giành cho người yêu nên bạn bè bị gác qua một bên không thương tiếc. Tiếng động xuống giường làm cô tỉnh giấc, Freen nheo mắt nhìn theo bóng lưng Becky.
Freen: "Bec đi đâu thế?"
Becky: "Irin gọi, em ra ngoài nghe máy một chút, Freen ngủ thêm đi."
Freen: "Nằm lại đây đi, không phiền đâu nên em đừng ra ngoài."
Quả thật cô sẽ không ngủ lại nữa vì giờ cũng đã trễ nhưng nằm lì trên giường ôm bạn gái thì vẫn là một lựa chọn tuyệt vời. Cô ôm lấy Becky, để nàng vừa xoa đầu buổi sáng vừa nghe điện thoại.
Irin: "Mấy ngày nay cậu mất tích ở đâu vậy? P'Santo nói P'Freen ở Mỹ đang không khỏe đó, cậu có biết tin chưa?"
Nàng nhìn xuống con người đang ngứa tay trêu ghẹo đỉnh ngực của mình: "Ò, tớ biết rồi."
Irin: "Sao rồi, chị ấy khỏe chưa? Tớ có gọi hỏi thăm nhưng Freen tắt máy."
Becky che điện thoại hỏi nhỏ cô: "Chị tắt máy điện thoại hở?"
Freen cũng thì thầm theo: "Ừm, không muốn bị làm phiền."
Becky: "Ừm, chị ấy đỡ hơn rồi."
Irin: "Đang bận gì à?"
Becky: "Ờm... thì đang ở công ty mà."
Irin: "Này này, đừng có xạo, tớ là em họ của anh Henry sếp cậu đó."
Chết cha, quên mất tiêu vụ này, chắc Irin đã gọi hỏi và biết nàng đang xin nghỉ phép mấy ngày qua. Nhưng thật ra Irin chỉ đoán thôi, bình thường Becky làm việc sẽ không nghe điện thoại.
Becky: "Hmmm, đang ở nhà."
Irin: "Sao thế, cậu cũng đổ bệnh theo à?"
Becky: "Không có, tớ bình thường."
Irin: "Vậy để tớ chạy sang chơi, hôm nay rảnh nhưng Noey lại về quê mất, ở nhà chán ngắt."
Nàng vội vàng ngăn lại: "Không không, đừng qua."
Irin: "Sao thế? Có chuyện gì giấu tớ, nói ra mau."
Becky thở dài: "Cũng là ở nhà ... nhưng mà nhà của ... Freen."
Irin: "Hả? Sao tự dưng qua đó, bố chị ấy gọi qua à?"
Becky: "Không ... nhà riêng."
Irin: "Nè, đừng nói là cậu ở đó mấy ngày qua nha"
Becky: "Ừ, Freen về rồi, cậu giữ bí mật giúp chị ấy nha"
Irin: "Ôi trời, ôi trời ôi, có khác nào cặp đôi mới cưới không trời, còn có hẳn nhà riêng để hú hí nữa chứ. Cậu chưa gả cho người ta mà định dọn vào sống chung rồi à, mấy hôm còn đi chợ mua đồ nấu ăn các thứ là tớ nghi rồi."
Freen ngoi đầu lên: "Thật á? Bec sống ở đây á?"
Becky bịt miệng không kịp, giờ thì phải xem trí tưởng tượng Irin bay xa đến cỡ nào rồi. - "Chỉ thỉnh thoảng thôi."
Irin: "P'Freen chị không cần lo, Becky rất ra dáng người vợ hiền đảm đang, lấy về không sợ thiệt đâu ạ."
Freen: "Vậy sao? Khổ nổi vợ hiền chưa đồng ý." - "Vợ ơi! Khi nào em mới đồng ý?"
Becky ngại đến đỏ mặt tía tai: "Đừng gọi em như vậy, cũng đừng hỏi. Cậu nữa đó Irin, đừng có nói bậy bạ. Tớ chỉ ở đây chăm sóc Freen vài hôm thôi."
Irin: "P'Freen ăn đồ ăn cho cá hả?"
Nàng tuần nào cũng đi mua đồ ăn cho cá, còn cẩn thận hỏi xem chăm sóc như thế nào, bởi vậy nên bầy cá thấy nàng còn vui hơn thấy Freen nữa. Hôm có hẹn với Irin nàng cầm theo bọc túi đồ ăn cho cá nhanh tay giấu đi nhưng rốt cuộc Irin vẫn nhìn thấy, chỉ là không hỏi gì.
Freen: "Ồ, thì ra vợ lo cho mấy con cá."
Becky đánh vào người cô: "Đã gọi đừng có gọi em là vợ rồi mà, em chưa muốn lấy chị bây giờ đâu."
Freen mếu máo dụi đầu vào người nàng làm chiếc áo ngủ rơi ra không ít: "Vợ đánh người, vợ đánh Freen đau rồi, vợ dỗ người ta đi."
Một tay giữ yên cái đầu cô áp vào ngực mình, như vậy mới chịu yên thân không quấy phá nữa. - "Yên nào, đừng có mà lộn xộn." - "Irin cậu gọi chỉ để hỏi thế thôi đúng không, cậu nghe rồi đó, chị ấy không sao cả ... ưm ... thôi tớ cúp máy đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com