Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 138

Linda nhìn Freen trong bộ quần áo của bệnh viện, thật chẳng hợp với cô chút nào. Hai lần phẫu thuật chị không đến vì sợ cô lo lắng sợ mình sẽ tiết lộ với ông Sanun hay những người khác. Tuy nhiên lần này, Linda nhất định phải đi, vì cuộc phẫu thuật lần này, không còn đơn giản nữa, đúng hơn là rất nguy hiểm, Freen cần có người bên cạnh.

Linda: "Cuộc phẫu thuật kéo dài trong bao lâu?"

Freen: "Theo kế hoạch, sẽ khoảng 16 tiếng."

Linda: "Rất lâu."

Freen: "Ừm, cũng rất khó khăn."

Cô nhìn chiếc hộp Linda cầm theo mà bật cười: "Trước phẫu thuật em không ăn gì được."

Linda: "Chị biết."

Freen: "Vậy sao chị lại mua bánh papparoti đến?"

Linda: "Chị mua cho chị."

Freen: "Ờm." - "Nhưng mà chắc không ngon đâu."

Linda lấy một miếng bánh được cắt sẵn lên ăn thử một miếng - "Ngon mà"

Freen: "Không ngon bằng em làm."

Linda: "Đâu có."

Freen vờ nổi cáu: "Này"

Linda bật cười hả hê: "Được rồi, không ngon bằng."

Freen: "Chị cười lên trông rất đẹp, em không hiểu vì sao chị lại chẳng mấy khi cười, cứ giữ một khuôn mặt lãnh đạm."

Linda: "Đẹp thật sao?"

Freen: "Ừm." - "Sao, không ai khen chị như thế bao giờ hở?"

Linda: "Có rồi, vừa mới đây."

Cô nhìn chị chẳng nói lời nào rồi mỉm cười quay đi, chuyện của họ đã giải quyết từ rất lâu rồi, cô không muốn dây dưa kéo dài. Quá khứ, hiện tại hay tương lai, chỉ cần mỗi Becky là đủ rồi.

Linda đặt tay lên vai Freen: "Em sẽ vượt qua được thôi."

Freen: "Cảm ơn chị, Linda. Em đã nghĩ mình sẽ phải đối diện với nỗi sợ hãi này một mình, dù gì đó cũng là điều em lựa chọn, nhưng em thấy vui vì chị đã đến đây. Em không thật sự tin vào thần linh nhưng em đã cầu nguyện, hi vọng họ sẽ lắng nghe lời thỉnh cầu này."

_____

3h sáng Bangkok, dự báo thời tiết nói có thể sẽ có tuyết rơi trong vài ngày sắp tới, nhiệt độ thành phố đang dần xuống thấp. Nằm trên chiếc giường trắng thoang thoảng mùi gỗ đàn hương thường sử dụng trong khách sạn, Becky mơ màng tỉnh giấc nhìn xung quanh. Nơi này không phải là nhà của nàng, gió lạnh lùa vào cửa sổ chưa đóng làm cả người run lên vội vàng kéo chăn lên đắp.

Nhưng sức nặng của tấm chăn đã chạm lên da thịt, Becky chợt phát hiện, bản thân không một mảnh vải, quần áo nàng văng tứ tung trên sàn nhà. Nàng hoảng loạn thu mình vào sát đầu giường nhìn xung quanh, ở đây không có ai cả. Cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ nhưng nàng vẫn cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra và tại sao mình lại ở đây. Những ký ức dần ùa về, bắt đầu từ cuộc hẹn buổi chiều với Irin.

Flashback

Chiều đó Becky có hẹn với Irin nhưng sau đó Noey đến đón nên nàng ở lại một mình. Định gọi cho Freen trò chuyện nhưng cô không bắt máy, đọc lại tin nhắn mới biết cô có bận việc khi nào hoàn thành sẽ gọi lại ngay. Dạo này Freen có vẻ xa cách với nàng hơn, thỉnh thoảng sẽ không nghe điện thoại, có hôm nói gọi lại nhưng rồi cũng quên, nói chuyện vài câu thì liền cúp máy. Becky không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hỏi đến thì cô chỉ lấy lý do làm việc để né tránh, vài ngày gần đây cũng vậy, chỉ gửi một vài video đang ở nhà cho nàng còn tuyệt nhiên không liên lạc trực tiếp được.

Vốn định tâm sự cùng Irin nhưng chỉ nói được mấy câu thì đã bị người yêu mang đi mất, đã buồn lại còn buồn hơn. P'Nam và P'Heng đang đi công tác không có ở trong thành phố, Nop thì lại về quê từ tuần trước vẫn chưa lên, nàng bây giờ chẳng còn biết tìm ai để chia sẻ. Becky nhắn vào group đồng nghiệp của mình xem có ai rảnh không, đi chơi một chút cho khuây khỏa đầu óc. Quả nhiên là có, Chin và Nita chưa lập gia đình nên có thời gian rảnh vào buổi tối thế này. Bọn họ hẹn nhau ở một quán bar gần công ty - 9club bar.

Vừa bước vào đã nghe tiếng nhạc xập xình dội khắp phòng, Nita nhà gần hơn nên đến trước, ngồi ở ngay góc trong nhìn ra là thấy cửa ra vào. Cô vẫy tay gọi Becky lại, trên bàn đã có sẵn chai rượu ngoại quốc đã vơi đi một chút.

Nita: "Becky, ngồi xuống đây, khoảng 5 phút nữa Chin sẽ tới thôi."

Becky: "Chị gọi rượu ra sao?"

Nita: "Ờm, em không uống được à?"

Becky: "À, không, em chỉ hỏi thôi."

Nita: "Sao thế, có chuyện gì buồn sao, hay là cãi nhau với người yêu?"

Becky: "Dạ không."

Nàng nói không có nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt là biết ngay, nghi vấn Nita đặt ra đã đúng rồi. - "Nói ra sẽ dễ chịu hơn mà, yêu đương thì có lúc này lúc kia, có gì bất đồng cứ thành thật bày tỏ rồi tìm cách giải quyết, không nên nói những lời tổn thương nhau sau này có hối hận cũng không rút lại được."

Becky: "Chúng em ... không cãi nhau."

Nita: "Vậy thì vì sao?"

Becky: "Chị ấy ... có lẽ bận quá nên ... hơi xa cách."

Nita thở dài, vừa hay Chin bước vào - "Sao thế? Có chuyện gì mà hai chị em trông chán thế?"

Nita: "Chán thì mới đi chơi."

Chin: "Thì đã đến đây rồi, quên mất chuyện phiền não đi, một đêm vui vẻ nào."

Anh đưa tay rót ly rượu ra uống liền bị Nita đánh một phát thật mạnh: "Ra đây để giải khuây cho con bé chứ không phải đi nhậu, cậu tập trung chút đi."

Chin chạy sang chỗ Becky ngồi bên cạnh: "Nào nào, Bec có chuyện gì khó khăn nào, nói đi anh xem có giúp được gì không?"

Nita nháy mắt với anh: "Bị người yêu ngó lơ."

Chin: "Hã? Ai dám ngó lơ em? Coi bộ cũng biết làm giá quá nhỉ?"

Nita: "Cậu không biết người yêu em ấy là ai hay sao mà nói nhăn nói cuội gì vậy?"

Giờ thì Chin mới nhớ lại, đúng là người đó thì có chút ... - "À à, anh quên." - "Nhưng mà Becky của chúng ta có làm gì nên tội đâu mà bị ngó lơ chứ, cãi nhau không nói chuyện sao?"

Nita: "Bận quá, yêu xa nữa mà, cũng khó tránh khỏi."

Chin: "À, ra là vậy. Ai cũng phải bận em à, anh nè, anh cũng bận."

Nita: "Bận sao ra đây?"

Chin: "Bận đồ."

Becky bị chọc cho cười còn Nita chỉ lắc đầu ngán ngẩm, cái tên dở hơi này lúc nào cũng ăn nói linh ta linh tinh.

Chin: "Anh đùa thế thôi, hai đứa không phải đã yêu xa gần 3 năm rồi sao, có thể là quãng thời gian này em ấy có nhiều việc nên không thể quan tâm em thường xuyên như trước, nhưng rồi sẽ qua thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa nhé!"

Becky: "Dạ, cảm ơn anh."

Nita: "Cậu ấy nói đúng đó, chắc chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi." - "Nào, bây giờ ở Mỹ là hơn 7h sáng đúng không? Em gọi xem thế nào, chắc giờ này chưa đến nỗi đã đi làm đâu nhỉ?"

Chin: "Ừm, gọi thử xem."

Nàng không biết Freen đã dậy hay chưa nhưng vẫn nhấn gọi với hy vọng những lo lắng của mình chỉ là suy nghĩ nhiều mà thôi. Đầu dây bên kia đổ chuông nhưng mãi chẳng thấy người bắt máy, khi nàng định tắt thì giọng Freen vọng ra.

Freen: "Ừ chị nghe đây!"

Becky: "Freen, chị đang làm dở tay gì đó sao?"

Freen: "Ờm ... chị đang ... chuẩn bị đến phòng lab, hôm nay có chút việc phải đến sớm. Có gì không Bec, nếu không gấp chị sẽ gọi lại cho em sau."

Một tiếng nói phụ nữ bên trong điện thoại, khá nhỏ nên không nghe hết câu: "... thay quần áo ..."

Becky: "Vậy chị đi đi, đi đường cẩn thận."

Freen: "Ừm, tạm biệt em."

Tút ... tút ... tút

Gần đây cô thường xuyên là người tắt máy trước, theo một cách rất vội vã như chẳng muốn nghe thêm lời nào từ nàng nữa. Mới lúc nãy còn tràn đầy hy vọng mà giờ đây gương mặt Becky chỉ toàn là nỗi buồn và tủi thân. Nghĩ đến những gì mình phải trải qua, 5 năm chờ đợi trong vô vọng, những tưởng cô trở về nhưng rồi lại phải yêu xa thêm gần 3 năm nữa, nàng đã thông cảm cho sự nghiệp của người yêu mình để rồi ngồi một mình trong góc nhà buồn tủi khi nhìn ra ngoài ai cũng có đôi có cặp, những ngày nghỉ cũng chẳng biết đi đâu mà loanh quanh trong nhà. Rõ ràng nàng đã cố gắng rất nhiều nhưng sao mọi chuyện lại trở nên tệ hơn thế này.

Nita và Chin ngồi bên cạnh chẳng biết an ủi thế nào, hai người cũng cảm nhận được vì sao Becky lại buồn đến vậy, cuộc nói chuyện chóng vánh và hời hợt. Đừng nói là yêu xa, ngay cả khi ở cùng một thành phố thì cũng gây tổn thương không ít cho người nghe. Họ không có quyền can thiệp vào chuyện giữa Becky và Freen nên chỉ biết vỗ vai an ủi nàng đang đỏ hoe khóe mắt, sống mũi cay cay như sắp khóc.

Chin: "Nào, uống một ly lấy lại tâm trạng nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com