Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 143

Sau 1 ngày trở về phòng bệnh thì Freen đã lờ mờ tỉnh lại, vừa lấy lại ý thức cô đã hỏi Linda xem Becky có phản hồi gì không, không thể để nàng suy nghĩ lung tung được. Nhưng mấy ngày nay nàng không nhắn gì cả, cũng không lấy một cuộc gọi, điều đó làm cô càng lo lắng hơn. Hiện tại Freen không thể tiếp xúc trực tiếp với điện thoại nhiều nên cô nhờ Linda gọi giúp mình, Becky không bắt máy.

Freen linh cảm không hề tốt, nàng dù có giận dỗi thế nào cũng không im lặng lâu như vậy được, chắc chắn là có chuyện gì đã xảy ra rồi. Cô nhất quyết đòi về nhưng hiện tại để cô đi chẳng khác nào giết người, Freen không đủ thể trạng để bay 12 tiếng đồng hồ được.

Freen: "Vậy đưa em về nhà đi, có thể Becky sẽ bay sang đây tìm em nên em phải về nhà ngay."

Linda: "Về nhà rất nguy hiểm, nhỡ có chuyển biến xấu thì thế nào?"

Freen: "Sẽ không sao đâu, em bảo đảm nên chị làm thủ tục xuất viện cho em đi."

Linda: "Freen, em không thể về nhà được."

Cô rút kim tiêm ra khỏi tay rồi vật vã bước xuống giường, ánh mắt đầy sự quyết đoán: "Em phải về, em không thể ở đây."

Linda hết sức cản nhưng ý Freen đã quyết thì có đánh gãy chân cô cũng phải về nhà, chị đành phải xuôi theo mà làm thủ tục xuất viện cho cô. Linda liên hệ với đội cấp cứu khẩn cấp để nhỡ phát sinh chuyện không may tại nhà còn có thể phòng bị trước.

3 tiếng sau Freen được đưa về nhà, cô hầu như không đủ tỉnh táo như bình thường, đi đứng cũng cần Linda đỡ mới có thể vào nhà được. Với tình trạng này Linda không thể để cô ở nhà một mình, chị còn thuê thêm một cô y tá từ ZSGF để chăm sóc cho Freen tại nhà.

Mấy ngày sau Freen đều nằm trong mơ màng, cô không ngủ cũng không thức, cô sợ nếu Becky đến mà cô ngủ quên thì nàng sẽ giận nhưng cũng chẳng đủ sức lực để tỉnh táo để chờ nàng. Điều đó càng khiến quá trình hồi phục của cô càng khó khăn hơn, y tá hầu như phải túc trực cả ngày ở đây, cứ 3 tiếng lại phải thay kim.

Santo nghe tin từ Linda liền vội vã chạy đến nhà Freen: "Sao rồi, cậu ấy thế nào rồi?"

Linda: "Em khoan vào phòng, y tá đang thay thuốc."

Santo: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Sao chẳng ai nói gì cho em biết thế?"

Linda: "Em nhớ buổi trưa em đến nhà chị sau đó nhận được tin Freen nhập viện không? Hôm ấy Freen đã nói dối, bác sĩ nói rằng trong màng não Freen có khối u nên em ấy mới có triệu chứng ngất xỉu như vậy."

Santo ngỡ ngàng, cậu đã không hề nhận ra mà cứ nghĩ rằng cô tiếc việc nên chỉ bị đau đầu chóng mặt bình thường thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại được. Tính đến nay đã hơn 2 năm rồi, bí mật đó đã được che giấu lâu như vậy.

Santo: "Vậy cậu ấy hiện giờ sao rồi?"

Linda: "Chỉ mới phẫu thuật cách đây vài ngày thôi, em ấy nhất quyết không ở lại bệnh viện nên đành phải đưa về nhà."

Santo: "Tại sao?"

Linda: "Không thể liên lạc được với Becky, Freen sợ Becky đến nhà tìm nên mới vội vàng về nhà như vậy."

Santo: "Còn cuộc phẫu thuật, thành công chứ?"

Linda thở dài: "Không thể gọi là thành công được."

Chị cũng không hiểu hết những gì bác sĩ nói, chỉ biết được rằng tình trạng của cô đang rất phức tạp và phải làm phẫu thuật lần nữa.

Santo: "Sao thế? Không ổn sao?"

Linda: "Sẽ có một cuộc phẫu thuật nữa, nhưng chị không biết khi nào, còn tùy vào tình hình của Freen."

Santo: "Để cậu ấy ở nhà như vậy liệu có ổn không?"

Linda: "Không nên nhưng em ấy cứ nằng nặc đòi về, chị đã hỏi bác sĩ rồi, họ sẽ túc trực 24/7 đề phòng sự cố bất ngờ."

Linda trầm ngâm một lúc rồi đưa điện thoại Freen cho Santo: "Em tìm hiểu thử xem vì sao Becky mấy ngày rồi không liên lạc được, Freen sẽ không yên tâm nổi khi chưa biết tin em ấy đâu, em giúp một tay đi."

Cậu cầm lấy chiếc điện thoại trên tay, suốt một tháng nay sang Ý công tác nên không hề biết chuyện gì đã xảy ra cả. - "Em biết rồi, em vào thăm cậu ấy một chút."

Santo vào phòng của Freen, trong đây nồng mùi hương giống như mùi ở bệnh viện, cô không thích cái mùi này nhưng giờ phải chịu cảnh ngôi nhà mình giống như một phòng bệnh. Trông cô tiều tụy đi rất nhiều, trên đầu là một lớp băng dày còn tay thì rõ vết kim tiêm, bàn tay cô yêu quý và gìn giữ nhất.

Santo: "Freen à, cậu nghe tớ nói không?"

Freen vốn không ngủ nên nghe loáng thoáng giọng nói quen quen, đến khi Santo lặp lại lần nữa mới nhận ra - "Santo"

Santo: "Ừ, tớ đây, cậu thấy thế nào rồi?"

Freen thều thào không rõ tiếng, cậu phải cúi sát người mới nghe được: "Bec ... Becky."

Santo: "Tớ biết rồi, tớ ..."

Tiếng tin nhắn điện thoại Freen vang lên trong tay cậu, nhìn thấy dòng tin nhắn khiến Santo sững người, điều này không thể để cô biết được. Nhưng Freen đã cố hết sức khều tay cậu, cô tin chắc chắn nàng sẽ trả lời những dòng tin nhắn của cô mà.

Freen: "Bec... Bec phải không?"

Santo: "Không, không phải."

Freen: "Nói dối ... nói dối nên mũi bị đỏ."

Mỗi lần cậu nói dối thì mũi sẽ hơi đỏ lên, không thể giấu được. - "À ... em ấy hỏi cậu làm gì thôi."

Freen: "Đưa cho tớ ... tớ sẽ tự trả lời."

Santo: "Cậu phải hạn chế dùng thiết bị điện tử, cậu không nhớ sao?"

Freen: "Chỉ một lát thôi ... nhanh thôi mà ... Santo."

Santo: "Không được đâu Freen." - "Hay là cậu đọc đi, tớ nhắn thay cho cậu."

Freen: "Em ấy ... nhắn gì?"

Cậu nhìn vào dòng tin nhắn của Becky mà lặng người, cậu không thể nói cho Freen biết được, nó là một cú sốc rất lớn mà cô chắc chắn không trụ nổi. "Chúng ta chia tay đi, Freen."

Santo quay mặt đi để cô không thấy cái mũi đỏ của mình: "Ờm ... em ấy ..."

Linda: "Hỏi em đã xong việc chưa?"

Freen: "Giận ... giận rồi..."

Cô đưa tay lên tát mạnh vào mặt mình để cố tỉnh táo trở lại, mỗi lần Becky giận không thể dùng vài dòng tin nhắn để dỗ dành được, phải gọi trực tiếp nói chuyện. Bây giờ Freen phải tỉnh táo trở lại, hoặc giống như người vừa mới ngủ dậy, không được để nàng biết cô đang không khỏe.

Santo lao đến giữ lấy tay Freen: "Này, này cậu làm gì vậy, dừng tay lại."

Freen: "Phải gọi cho em ấy."

Santo: "Cậu như thế này mà gọi cho em ấy khác nói thừa nhận đang không khỏe hả Freen, không được."

Freen: "Tớ sẽ cố, cậu đưa điện thoại tớ đây."

Santo nhanh tay giấu cái điện thoại sau lưng - "Không được, cậu chưa được dùng điện thoại lúc này."

Freen: "Chỉ một lát thôi, 5 phút."

Santo: "Không được."

Freen im lặng không nói gì, cô đang cố gắng để điều chỉnh hơi thở của mình giống người bình thường.

Santo: "Freen à, không được đâu."

Freen: "Rốt cuộc là em ấy đã nhắn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com