Chap 1: Không tuân thủ đạo đức con người
#Ngôi sao nổi tiếng bị nghi ngờ lộ chuyện tình cảm
#Bạn gái tin đồn của Freen Sarocha, Anna Senonap
#Freen và Anna nảy sinh tình cảm trong lúc quay phim, cư xử thân mật tại nơi công cộng
Ông lớn trong làng giải trí tung tin, tung video mờ ám về chuyện tình cảm của ngôi sao, từ vóc dáng đến trang phục, từ câu chữ đều được phân tích một cách hợp lý, bình luận của cư dân mạng nhanh chóng nghiêng về một phía.
Becky vừa xuống máy bay, ngồi trong khoang nghỉ ngơi lướt Twitter một vòng, một dòng chữ rườm rà đập vào mắt, đôi lông mày thanh tú trực tiếp nhăn thành ngọn đồi nhỏ.
Với tư cách là một cư dân thường xuyên lên Twitter giải trí, cô sẽ khoái chí ăn dưa khi biết một nam hay nữ diễn viên nổi tiếng nào đó trong làng giải trí bị lộ chuyện tình cảm, nếu... Đồ khốn tên Freen Sarocha kia không phải là vị hôn phu của cô.
***
Xe taxi đi ra từ đường sân bay, chú tài xế nhiệt tình bắt chuyện trên xe "Em gái không phải là người địa phương đúng không?"
"Không phải." Các chuyến bay nước ngoài không thể đến thẳng nơi cô muốn đến.
Ông chú nói chuyện rất thú vị, cách chỗ này một chút sẽ có các poster của người nổi tiếng, có thể tùy ý check-in ở đó, ông nhiệt tình "Gần đây có một 'Thành phố điện ảnh', mọi người từ những nơi khác đều thích đến góp vui, nghe nói gần đây có ngôi sao lớn đang quay phim ở đó."
Becky nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối hai bên đường lướt qua trong tầm mắt, thời gian ngắn ngủi không đủ để cô tìm kiếm dấu vết của 'Thành phố điện ảnh' trong lời người tài xế.
Cô chống tay lên má, khuỷu tay để trên cửa kính, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, lịch sự đáp lời "À vâng, tôi dành thời gian để đi shopping còn hơn."
Điểm đến của chuyến xe là khách sạn chỉ cách 'Thành phố điện ảnh' vài km, chú tài xế chu đáo lấy hành lý từ cốp xe giúp cho cô, Becky liếc nhìn máy tính tiền "Cảm ơn chú."
Đi vào khu vực khách sạn, nhân viên mặc đồng phục chủ động nhận hành lý, hỏi thông tin rồi đưa khách đến tận cửa phòng.
"Ting!"
LINE Chat nhảy ra tin nhắn mới từ bạn thân, Irin "Siêu gấp, SOS!!"
Tín hiệu cầu cứu bằng chữ in hoa cùng một đoạn tin nhắn thoại "BecBec, cậu xuống máy bay chưa? Đoàn phim bên này xảy ra một ít chuyện, nghệ sĩ dương cầm bị thương nên không thể chơi được, nhất thời không tìm được người thích hợp, mình nhớ lần trước cậu nói rằng hôm nay cậu về nước, có thể tới cứu giá không?"
Nghe giọng điệu của cô ấy thì thực sự rất gấp, Becky nhấn nút ghi âm trả lời lại "Mình vừa đến khách sạn."
Tin nhắn vừa được gửi đi, Irin lập tức gọi điện thoại qua, vui mừng nhảy nhót như chim sẻ "Nếu không phải hôm nay quá bận, mình đã ra sân bay đón cậu rồi."
Becky ngẩng đầu, tỏ vẻ sợ hãi "Đưa thêm hàng chục triệu fans của cậu đến sân bay à?"
"Ha ha ha." Irin không để ý hình tượng mà cười rộ lên.
Hai người đã chơi với nhau từ thuở bé tí, năm 18 tuổi, Becky được nhận vào Học viện Âm nhạc Curtis và theo học ở đó sáu năm. Irin tốt nghiệp Học viện Điện ảnh và Truyền hình, sự nghiệp trong giới giải trí phát triển không ngừng, hiện tại đã có cho mình hàng chục triệu người hâm mộ, nên Becky nào dám kêu cô ấy đến đón.
"Nghệ sĩ dương cầm mà cậu nhắc đến bị sao vậy?"
"Xui lắm cơ, vốn dĩ định quay khoảnh khắc nổi bật của nhân vật nữ chính, nhưng nghệ sĩ dương cầm lại bị thương đúng ngay hôm nay."
Nhân vật nữ chính do Irin thủ vai sẽ thể hiện kỹ năng của mình trên sân khấu, và yêu cầu của ống kính rất khắt khe, người không chuyên sẽ rất khó để chơi trơn tru toàn bộ ca khúc, vậy nên cần người đóng thế. Nhưng chỉ chơi thôi thì chưa đủ, lúc quay sẽ có vài cảnh dính đến cơ thể, cho nên diện mạo cơ thể cần giống với Irin.
Không tìm được người thích hợp trong thời gian ngắn, Irin liền nghĩ đến người bạn thân hôm nay trở về nước. Là một nghệ sĩ violin, nhưng trình độ chơi dương cầm của Becky cũng không hề thấp, cô hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu.
Đối với Becky, nhiệm vụ nhỏ này không có gì đáng nói, vì vậy sau khi hiểu rõ tình hình, cô lập tức đáp ứng một cách sảng khoái "Chừng nào cậu quay?"
Irin cảm tạ trời đất "Ba, bốn giờ chiều được không? Buổi trưa để cậu nghỉ ngơi."
Becky liếc nhìn thời gian, trên máy bay cô ngủ nhiều rồi, nghỉ ngơi thêm hai ba tiếng cũng tốt "Có thể."
Trước khi trở về nước, cô đã hứa với Irin rằng sẽ đi thăm đoàn phim, đến đặt khách sạn cũng cố ý đặt gần 'Thành phố điện ảnh', nào ngờ vừa mới đến nơi đã nhận được cuộc gọi cầu cứu từ bạn thân. Becky lười sắp xếp hành lý, trước tiên vào khách sạn ngủ một giấc đã.
Ba giờ chiều, Irin sắp xếp trợ lý lái xe đến đón.
Becky dành trước một tiếng đồng hồ để trang điểm thật xinh đẹp, tô son màu đỏ cherry rồi gật đầu hài lòng trước gương.
"Chị Becky, em đang ở đại sảnh tầng một." Mon cầm điện thoại liên lạc với người bên kia điện thoại, trong đại sảnh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt, từ xa đến gần.
Đuôi tóc của người phụ nữ được buộc cao thành đuôi ngựa, cô mặc chiếc váy hoa nhí cổ V, phần eo thắt lại lộ ra dáng người thước tha, đôi chân dài nuột nà trắng nõn bắt mắt. Ánh nắng vàng xuyên qua ô cửa kính rơi lên người cô, cô đi thẳng một đường, gần như tắm trong ánh sáng đẹp đẽ.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời trước mặt, trợ lý Mon suýt chút nữa không dám nhận người quen.
Becky Armstrong (Rebecca), một nghệ sĩ violin tài năng 24 tuổi, đã giành được một số giải thưởng cuộc thi âm nhạc quốc tế và gặt hái được nhiều thành công trong giới âm nhạc từ khi còn trẻ.
Mon đi theo Irin nên may mắn gặp được vị violin này hai lần, ấn tượng nhiều nhất chính là hình ảnh Becky tao nhã đứng trên sân khấu trong bộ lễ phục kiêu sa, chỉ có thể nhìn từ xa, vì khi lại gần sẽ có cảm giác mạo phạm.
Becky cũng nhìn cô trợ lý nhỏ, hồi lâu không thấy động tĩnh của đối phương, cô huơ tay cười hỏi "Sao nhìn tôi chằm chằm thế?"
Mon giật mình hoàn hồn "Chị Becky, đã lâu không gặp."
Cô ta cũng không muốn ngẩn người như vậy đâu, ai bảo "chị gái" này xinh đẹp như thế.
Hai người cùng nhau trở lại xe, Mon lái xe, Becky ngồi ở ghế phụ, chậm rãi bắt chuyện với nhau.
"Gần đây mọi người đều rất bận sao?"
"Đoàn phim đang gấp rút đuổi kịp tiến độ, chị Irin đã quay phim từ sáng đến tối trong nhiều ngày liên tục."
Khách sạn cách Thành phố điện ảnh không xa, tán gẫu vài câu là đã tới nơi.
Mon xuất trình chứng minh thư, không cần vé vào cửa.
Thành phố điện ảnh mang đến cho người ta cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, rất nhiều cảnh trên màn hình đều bắt nguồn từ những cảnh trước mắt, tiến vào trong liền nhìn thấy không ít đoàn phim ở đây.
Mon ở bên cạnh vừa dẫn đường vừa giải thích "Thành phố điện ảnh bên này vẫn khá náo nhiệt, nhưng những lúc quay phim sẽ có nhân viên hiện trường túc trực, hoặc đoàn phim sẽ không mở cửa cho người lạ."
Becky vừa đi vừa đánh giá.
Mon lén ngắm cô vài lần, giống như lơ đãng nhắc tới "Chị Freen cũng đóng phim ở đây á chị."
Becky dừng chân lại, nhìn về phía cô ta "Em là fan của cậu ta?"
Đây là một cái tên nổi tiếng trong giới, một ngôi sao được nhắc đến ở các địa điểm quay phim cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhắc đến Freen trước mặt Becky lại mang một ý nghĩa rất khác.
"Hi hi." Nhắc đến thần tượng, Mon lại thao thao bất tuyệt những câu tâng bốc, nắm bàn tay vào nhau rồi nói "Một trong những nữ diễn viên được yêu thích nhất trong làng giải trí, ngoài đời thì siêu cấp đẹp gái..."
Nhận được ánh mắt như nghe chuyện cười của Becky, Mon vội vàng im miệng. Cô ta không chỉ là fan của Freen, mà còn là fan Couple kỳ cựu của FreenBecky thời thanh mai trúc mã, người phía trước thì cô ta dám thừa nhận, còn người phía sau thì không dám nhận trước mặt Becky.
Năm mười tuổi, Freen và Becky cùng được chọn vào cuộc thi âm nhạc thiếu nhi quốc tế, dương cầm và violin hợp tấu gây chấn động toàn hội trường, một người diện vest, một người mặc đầm công chúa, cả hai giống như hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Hai người trở nên nổi tiếng sau cuộc thi và được tuyển thẳng vào Học viện Âm nhạc Trung ương, kiểu tổ hợp Tiên Đồng - Ngọc Nữ này quả thực là điển hình của Couple thanh mai trúc mã.
Luận về gia thế, tuổi tác, ngoại hình hay sở thích, cả hai đều rất hợp nhau. Đôi khi vô tình lộ ảnh cả hai học chung một trường cũng có thể lên hot search. Đáng tiếc, sau khi lớn lên hai người không xuất hiện cùng nhau nữa, sau 18 tuổi, Becky gần như biến mất khỏi công chúng, đã từng là Couple quốc dân nổi tiếng bây giờ chỉ còn lại ký ức.
Ban đầu, Mon gần như quên mất Couple này, cho đến khi cô ta trở thành trợ lý của Irin, phát hiện ra người bạn thân nhất của nghệ sĩ mình lại chính là Becky!
Một người đang từng bước thăng hoa trong giới giải trí, còn người kia không ngừng tỏa sáng trong làng âm nhạc, đây hoàn toàn tương ứng với hai câu mà người hâm mộ đã gửi cho họ khi đó.
Riêng biệt sẽ là vua, nhưng cùng nhau là bất khả chiến bại.
Becky thấy rõ sự thay đổi biểu cảm của cô trợ lý nhỏ, thấy trong mắt cô ta lấp lánh ánh sao, xem ra là rất u mê Freen.
Nếu để "Tiểu u mê" biết cô và Freen đã có hôn ước từ khi còn nhỏ, không biết sẽ có biểu cảm bùng nổ gì đây.
Mon nhanh chóng dẹp đi trí tưởng tượng của mình, làm tròn bổn phận đưa Becky đến đoàn phim, nhân viên đến tiếp đón "Ngại quá, hiện tại đang quay phim nên chúng ta phải đợi một chút."
Becky tỏ vẻ thấu hiểu, đi theo Mon đến khu nghỉ ngơi.
Mon sát lại gần cô rồi nói "Chị Becky, em đi vệ sinh, chị ngồi đây trước nha."
Becky gật đầu "Được."
Đây không phải là phòng nghỉ chuyên biệt, các cửa sổ có thể mở ra để nhìn thấy tòa nhà phong cách Châu Âu đối diện. Cô ghé vào cửa sổ thăm thú, một bóng người dựa vào tường hút mắt cô như nam châm.
Diễn viên nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí đang đứng ở đó, nàng dựa vào tòa nhà phong cách Châu Âu màu đỏ cam, đôi chân dài trước sau lần lượt đổi chỗ, lộ ra vẻ lười biếng, giống như tùy ý, lại giống như ngang tàng...
Trêu hoa ghẹo nguyệt.
Còn có, một nữ diễn viên đang đứng dưới tán cây.
Nhìn trang phục trên người, có vẻ là nữ chính số 2 trong tấm poster chính thức. Nữ diễn viên đứng dưới tán cây, hai tay cầm chai nước, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ cách đó không xa.
Một người phụ nữ vai rộng eo hẹp, gương mặt thanh tú hết sức mê người, nàng khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu trắng và quần tây đen được ưa chuộng nhất trong mắt đại chúng, cả người toát ra vài phần phóng túng.
Freen mở nắp chai, hơi ngửa đầu lên, nơi cổ gợi cảm nhô ra trượt xuống theo từng động tác uống nước của nàng, quyến rũ không thể tả.
Sau ngụm cuối cùng, nắp chai nhanh chóng đóng lại.
Nàng lơ đãng nâng tay lên, đầu ngón tay tuỳ ý lướt qua khóe miệng, tiến lên phía trước vài bước, nhắm ngay thùng rác, chai nước vẽ một vòng cung parabol tuyệt đẹp trong không khí rồi đáp xuống một cách chuẩn xác.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đang bắn về phía mình, nàng đột nhiên xoay người nhìn về phía tán cây, khóe môi hơi cong lên, gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Nữ diễn viên liền đỏ mặt.
Đáng tiếc, ánh mắt của nàng vẫn không dừng lại chút nào, chỉ nhìn thoáng một cái liền rời đi.
Nữ diễn viên cụp mắt xuống, có chút mất mát, giây tiếp theo lại không nhịn được, chỉ có thể chụp trộm bóng lưng tiêu sái rời đi của người phụ nữ ấy.
Nàng cho một tay vào túi quần, vừa thong dong lại thoải mái.
Ánh nắng vàng ruộm nối gót bóng lưng nàng, gương mặt được mệnh danh là "Gương mặt thần thánh" trong giới diễn viên, ngay cả mặt trời cũng phải thiên vị vài phần.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Becky cầm điện thoại lên.
Sau sáu năm trôi qua, cô nhấn xuống dãy số với tâm lý thử nghiệm.
"Reng —"
Freen không chút để ý cầm điện thoại lên, đôi mắt nâu hơi nheo lại, những thay đổi tinh tế lướt qua đáy mắt.
Nhạc chuông vang lên không ngừng, cuối cùng nàng cũng đưa điện thoại lên tai, giọng nói lười biếng mang theo chút gió "Alo?"
"Tôi là Becky." Becky thẳng thắn thành thật về danh tính của mình.
Hai đoàn đang quay phim ở đây, không ngờ lại ở ngay bên cạnh.
Hai tiếng cười trầm thấp phát ra từ điện thoại, giống như dây đàn gảy vào tai, khiến màng nhĩ người nghe tê dại.
Được nửa đà, cô cố ý lên giọng chống đỡ "Có gì buồn cười đâu?"
Giọng điệu quen thuộc lọt vào tai, Freen hơi nhướng mày "Bất ngờ thôi."
Becky tự phụ họa theo "À, cũng phải~"
Dãy số đã im hơi lặng tiếng suốt sáu năm lúc này bỗng hiện lên, đổi lại là ai cũng sẽ không ngờ tới.
Người phụ nữ đã khuất dạng, Becky cũng ra khỏi phòng, điện thoại trong tay càng ngày càng siết chặt, nhưng những lời thốt ra lại vô cùng thoải mái "Muốn thương lượng với cậu chuyện này."
"Ồ?" Bước chân của Freen dần dần chậm lại, đôi mắt nâu hơi nhìn xuống, lộ ra vẻ uể oải thờ ơ.
Becky dừng lại vài giây, đôi môi anh đào xinh đẹp đóng mở "Chúng ta bớt chút thời gian bàn chuyện hôn nhân đi."
Giọng điệu thản nhiên như đang tán gẫu với người thân.
Thanh âm bay bổng nhảy vào tai người còn lại.
Freen dừng lại, xoay người sang bức tường ngoài, tùy ý chống tay lên lan can. Đôi mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên thành hình vòng cung rất nông "Lý do?"
"Hả?" Cô không có nghe lầm đúng chứ?
Sáu năm trôi qua vẫn không thấy vị hôn phu của mình từ hôn thì còn lý do gì nữa?
Becky muốn trao tặng giải thảo mai cho nàng.
Chợt giọng nói của một người phụ nữ lọt vào điện thoại, dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước "P'Freen, đạo diễn yêu cầu chúng ta tập thêm kịch bản, tối nay chị có rảnh không?"
Becky: "..."
Khá lắm, cái cuốc này không tồi, đến tận cửa nhà đào chân tường luôn à?
Mà khoan, đây chẳng phải là dâng chứng cứ phạm tội đến tận cửa sao?
Becky cười khẩy, lên án vào chiếc điện thoại "Đồ khốn, không-tuân-thủ-đạo-đức-con-người!"
Tiếng ồn xung quanh xen lẫn lời buộc tội của Becky lọt vào điện thoại, kích thích sự quan sát nhạy bén, Freen lập tức quay đầu, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com