Chap 60: Bí mật từ sáu năm trước
Là một Viện điều dưỡng tư nhân nằm ở trên núi, nơi đây có diện tích hoạt động rộng rãi và cơ sở vật chất tiên tiến, bệnh viện có sự quản lý chặt chẽ của nhân viên y tế chuyên nghiệp, bởi vì bệnh nhân cần điều trị ở đây không phải ở thể xác, mà là về tâm trí.
Những bệnh nhân ở đây suy nghĩ khác với người bình thường, khi thì tỉnh táo, khi thì điên loạn.
Viện điều dưỡng tư nhân này khác với các bệnh viện tâm thần thông thường, họ xây dựng rất nhiều phòng theo nhiều phong cách khác nhau nhằm mang đến cho bệnh nhân một môi trường lý tưởng thoải mái nhất có thể.
Chẳng hạn như, bà Nun Chankimha thích dương cầm.
"Bà ấy đã ngồi chơi đàn ở đây từ sáng sớm, bất kể là nói cái gì cũng không chịu rời đi." Y tá chuyên chăm sóc mẹ Nun truyền đạt tình hình của bà ấy cho người phụ nữ bên cạnh.
Người này đúng là Freen.
Nàng đứng bên cửa sổ, không có tùy tiện xen vào, nhưng khi nghe thấy tiếng đàn đứt quãng bên trong thì nhíu mày thật sâu.
"Saro!" Mẹ Nun đột nhiên quay lại, thoát khỏi thế giới của chính mình, cũng phát hiện sự tồn tại của Freen.
Bà ấy vội vàng đi đến bên cửa sổ, vẫy tay chào con gái "Đứa nhỏ này, sao con không nói tiếng nào, mau vào đi."
Freen vòng đến phía trước, mẹ Nun đã gấp đến độ không đợi nổi, đi tới cửa đón con gái "Đã lâu rồi mẹ không gặp được con, có phải gần đây rất bận không?"
Freen nhẹ giọng nói "Ừ."
Mẹ Nun đứa tay sờ cánh tay con gái, như để cảm nhận cơ thể nàng có gầy hay không, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng "Cả ngày đừng chỉ biết lo công việc, nhà chúng ta không thiếu tiền đâu, đến lúc đó sức khỏe yếu đi thì hối hận cũng không kịp."
Freen nâng mí mắt.
Hôm nay lại nhớ rõ nàng đã đi làm, xem ra là đang tỉnh táo.
Mẹ Nun nhìn con gái, thử nói "Saro, mẹ hỏi con một chuyện."
"Chuyện gì?"
Mẹ Nun nở một nụ cười đầy ẩn ý "Nói cho mẹ biết, có phải gần đây thích người nào rồi không?"
Đây dường như là mối quan tâm của mọi phụ huynh, nàng cũng thản nhiên thừa nhận "Phải."
Đối phương nghe được vừa kinh ngạc vừa vui mừng "Là ai vậy?"
Freen trả lời một cách dứt khoát "Rebecca."
Vừa nghe tên, mẹ Nun thu hồi ánh mắt, suy tư một lúc, không chắc lắm "Là con bé Becca của nhà họ Armstrong sao?"
Freen gật đầu xác nhận "Đúng vậy."
"Đó là đứa trẻ tốt, vừa xinh xắn lại thông minh, hơn nữa còn học âm nhạc, sẽ có chủ đề chung với con." Nhắc đến Becky, mẹ Nun rõ ràng rất hài lòng "Không phải con nói rằng đã hủy bỏ hôn ước với con bé nhà họ Armstrong rồi sao? Vậy nếu con thích con bé, con có nói cho người nhà nó chưa?"
Freen chậm rãi trả lời "Đã nói rồi."
Mẹ Nun hỏi tới "Vậy con bé có thích con không?"
Freen khép hai bàn tay lại, mười ngón tay đan vào nhau "Thích, chúng tôi đã ở bên nhau."
"Vậy thì tốt quá!" Mẹ Nun vui vẻ vỗ tay, tâm trạng dường như rất tốt "Đã lâu rồi mẹ không gặp con bé, khi nào con rảnh thì đưa Becca đến đây, mẹ muốn nói chuyện với nó."
Sau một lúc do dự, cuối cùng nàng nói "Được."
Hôm nay là sinh nhật của nàng và cũng là ngày chịu khổ của mẹ nàng, chỉ cần bà ấy không yêu cầu quá đáng, nàng sẽ cố gắng hết sức để trả lời.
Hai mẹ con đang ngồi trong căn phòng sáng sủa nói về cùng một cô gái, thực sự có một bầu không khí "mẹ hiền con hiếu", một khoảng thời gian yên tĩnh.
Một lúc sau đó, rốt cuộc mẹ Nun cũng nhớ ra ngày đặc biệt hôm nay, bà ấy xoay người cầm lấy túi giấy đặt trên ghế dài cho con gái như dâng món đồ quý "Hôm nay là sinh nhật của con, mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con một món quà, con nhìn xem có thích không?"
Trong túi là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rượu, mẹ Nun lập tức lấy ra rồi quàng vào cổ con gái mình "Mùa đông sắp đến rồi, thời tiết chuyển lạnh, con lại hay đi ra nước ngoài làm việc, nên chú ý giữ ấm."
Bà ấy giống như một người mẹ hiền từ, cẩn thận dặn dò đứa con bận rộn bên ngoài phải chăm sóc sức khỏe bản thân thật tốt.
Freen không từ chối, nàng phối hợp khom lưng để bà ấy quàng khăn lên.
Mẹ Nun chỉnh lại đường viền khăn cho nàng một chút, sau đó vỗ vai nàng rồi khen "Con của mẹ xinh đẹp quá."
Freen ngẩng đầu lên, cảm nhận được sự ấm áp đã mất từ lâu.
"Cảm ơn..."
Xưng hô kia quanh quẩn ở bên miệng nàng rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Mẹ Nun hài lòng nhìn chằm chằm vào chiếc khăn quàng cổ, vừa rồi vẫn còn đang tán thưởng, nhưng trong chốc lát lại bắt đầu đờ đẫn. Bà bắt đầu trở về thế giới hồi ức của riêng mình "Trước đây anh ấy cũng như vậy, cũng rất thích đeo khăn quàng cổ mà mẹ tặng, còn sẽ đàn dương cầm cho mẹ nghe."
Giọng nói rơi vào tai nàng, biểu cảm trên mặt của Freen nhanh chóng lạnh đi.
Mẹ Nun đã không còn nhìn nàng nữa, tự mình bước đến bên cạnh đàn dương cầm, chơi đùa với những phím đàn đen trắng.
Nhưng liên tục đứt quãng, trước sau không liền mạch.
Các ngón tay của mẹ Nun bắt đầu run lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía con gái mình "Saro, con biết bản nhạc này đúng không?"
Freen cúi đầu, cuộn tròn những ngón tay buông thõng ở bên người, nắm chặt thành nắm đấm.
"Sao mãi mà mẹ vẫn không thể chơi tốt bản nhạc này, mẹ nhớ rõ con có thể, còn giành được giải nhất." Mẹ Nun đột nhiên nắm tay con gái mình, kéo nó đến trước cây đàn dương cầm, trên mặt vẫn nở nụ cười "Con đàn cho mẹ nghe đi."
Mẹ Nun kéo ngón tay nàng chạm lên phía đàn, cuối cùng Freen cũng không chịu được nữa, đột nhiên rút tay ra "Đủ rồi."
"Tôi đã không còn học dương cầm từ lâu rồi." Nàng nhìn về phía mẹ mình, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo vô hạn.
"Bà cũng nên tỉnh lại đi."
*
Cùng lúc đó, Becky ở nhà đang quấn lấy ông nội của mình để hỏi về chuyện năm đó.
Ông nội Armstrong bị cô làm cho mềm lòng, rốt cuộc cũng chậm rãi kể về quá khứ bị thời gian vùi lấp. Hơn ai hết, ông là người yêu thương Bekcy vô cùng, nên vì cô cháu gái ông đã giữ bí mật có thể khiến tổn thương cô suốt bao năm.
"Năm đó, ông nội Freen ốm nặng, trong khoảng thời gian đó ông cũng thường xuyên đến thăm ông bạn già của mình, nên nghe được một số bí mật."
"Nhiều năm qua, ba mẹ của Freen nhìn có vẻ tôn trọng nhau như khách, nhưng trên thực tế họ đã mâu thuẫn từ lâu."
"Nun Chankimha lúc trẻ đã thích một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi, khi ấy đã có chút tiếng tăm trong giới. Hai người vốn là trai tài gái sắc duyên trời tác hợp, nhưng tiếc rằng tạo hóa trêu ngươi..."
Nghệ sĩ dương cầm kia mang bệnh và mất khi còn trẻ.
Cái chết của người yêu đã đóng băng ký ức tình yêu đẹp nhất của mẹ Nun, thậm chí bà ấy còn định dành phần đời còn lại của mình để tưởng nhớ người bạn trai đã khuất.
Tuy nhiên, cuộc đời còn dài, cộng thêm sự thúc đẩy của ba mẹ mình, mẹ Nun đã kết hôn với ba của Freen.
Không ngờ tình cảm của đời trước lại trắc trở như vậy, Becky như đã ăn phải một quả dưa khổng lồ "Vậy bác gái và bác Chankimha bị ép ở bên nhau sao?"
"Cũng không hẳn."
Việc hai nhà đính hôn là có ngụ ý liên hôn, nhưng sau này mới biết, hóa ra chính ba Freen là người chủ động đề xuất với gia đình nhà gái.
Có nghĩa là, ngay khi cuộc hôn nhân này mới bắt đầu, ba Freen đã chân thành.
Sau hai năm chung sống, hai vợ chồng sinh được một cô con gái, kể từ đó về sau, mẹ Nun dường như thay đổi, không thân thiết với chồng nhưng lại rất tốt với con gái. Từ ăn, uống, ngủ, nghỉ, quần áo, cho đến phương tiện đi lại, mẹ Nun đều không bao giờ để đến tay người khác, chăm sóc cẩn thận từng li từng tí.
Bà ấy để con gái mình tiếp xúc với âm nhạc từ khi còn nhỏ, khai sáng âm nhạc từ năm ba tuổi và bắt đầu học dương cầm từ năm bốn tuổi. Thậm chí, khi còn nhỏ, mái tóc của Freen cũng được bà cắt ngắn gọn gàng như những cậu bé bằng tuổi nàng, bà đã dùng lí do thời tiết ở Thái Lan quá nóng để nàng có thể nuôi tóc dài.
Nhưng Freen từ nhỏ vốn có bản tính hiếu động, không thể ngồi yên, cả ngày chỉ muốn nô đùa, nhưng mẹ Nun vẫn quyết tâm huấn luyện con gái mình trong lĩnh vực này.
Trong những năm đó, mẹ Nun có dỗ dành, cũng có trừng phạt, đối với đứa con gái vừa đấm vừa xoa, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.
Những người khác chỉ coi đây là tình yêu và trách nhiệm sâu sắc nhất mà bà ấy dành cho con gái.
"Nhưng cháu nhớ rõ Freen đã rất siêng năng đến phòng nhạc khi còn nhỏ." Trong ký ức của Becky, Freen vẫn luôn nhiệt tình yêu âm nhạc giống như cô.
Ông nội Armstrong nhớ lại "Khi chúng ta chuyển đến Bangkok, cháu đã sáu tuổi, có lẽ việc dạy dỗ mấy năm trước của mẹ Nun đối với Freen đã có tác dụng, nên khi đó con bé mới chính thức học dương cầm."
Năm sáu tuổi, Freen dường như đột nhiên nghĩ thông suốt, không còn bài xích sự sắp đặt của mẹ, bắt đầu nghiêm túc học dương cầm.
"Đứa trẻ đó tư chất thông minh, học cái gì cũng nhanh..." Sau đó nữa, nàng và Becky cùng nhau tham gia các cuộc thi, cùng nhau biểu diễn trên sân khấu, thậm chí còn trở nên hot một thời nhờ màn hòa tấu của cả hai.
Nghe đến đây thì mọi việc đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, cho đến khi những mâu thuẫn được giấu giếm trong nhiều năm của mẹ Nun và chồng bị bại lộ.
Mấu chốt này ngay lập tức nắm lấy trái tim của Becky "Mâu thuẫn gì ạ?"
Ông nội Armstrong dừng lại vài giây rồi nói với cô một sự thật cay đắng "Mẹ Freen nuôi dạy con gái mình học dương cầm trong suốt những năm qua, thực ra là đang tưởng nhớ người yêu trong trong lòng của nó."
Cái gì?
Cưỡng ép Freen học dương cầm, là vì nghệ sĩ dương cầm đã qua đời kia?
Becky nhíu mày, càng muốn biết thêm nữa "Nhưng mà, chẳng phải trước khi kết hôn cả hai đều đã biết quá khứ của nhau rồi sao, tại sao đột nhiên lại bùng nổ?"
"Bởi vì con bé Saro đã hẹn sẽ thi vào cùng một trường với cháu, làm trái với kế hoạch của mẹ mình, vì nó hy vọng Saro sẽ đến nơi mà người đó đã từng học..."
Nói một cách đơn giản, mẹ Nun muốn con gái đến trường của người yêu đã khuất của mình.
Là một người chồng, biết trong lòng vợ mình có một người đàn ông không thể quên, như vậy cũng thôi đi, đằng này còn cố tình để con mình lặp lại kiếp sống của một người khác, ba Freen đương nhiên không đồng ý.
Nhắc đến ước hẹn lúc trước, Becky hoảng hốt trong lòng "Bọn họ đã kết hôn nhiều năm, chẳng lẽ hơn mười mấy năm qua bác trai cũng không nghĩ đến việc tại sao bác gái lại để Freen học dương cầm sao?"
"Haiz, sao có thể không nghĩ tới." Ông nội Armstrong thở dài "Thật ra thì chuyện đã qua lâu rồi, những người biết về quá khứ của mẹ Nun ít nhiều gì cũng đoán ra được".
Và người chồng của bà Nun, đương nhiên ông ấy cũng biết dụng ý của bà ấy, chỉ là bởi vì thích, nên mới ngầm thừa nhận hành vi của vợ mình.
Cũng chính vì điều này mà họ đã xem nhẹ một người rất quan trọng trong quá trình cãi vã – Freen Sarocha.
Freen ở nhờ nhà Becky đã trở về nhà họ Chankimha sau đó, ý định ban đầu của nàng là giải quyết mâu thuẫn với mẹ mình, nhưng lại biết được sự thật về chuyện mẹ đốc thúc nàng học dương cầm.
Người mẹ đối xử tốt với nàng, và cả sự kỳ vọng lớn lao mà bà đã dành cho nàng ngay lập tức biến thành một thứ vũ khí sắc bén, châm chọc đến cực điểm.
"Có thể cháu đã quên, thật ra giữa chừng Saro có mấy lần tỏ ra cảm thấy hứng thú với chuyện khác, nhưng đều bị mẹ mình thẳng thừng bác bỏ. Nếu chuyện quá nguy hiểm, nó sợ con bé làm tay bị thương, nếu không nguy hiểm thì sợ con bé chuyển sang con đường khác."
Freen rất thông minh, từ nhỏ đến lớn học cái gì cũng nhanh, tuy sau này không bài xích dương cầm nhưng cũng không đến mức cực kỳ yêu thích. Thời niên thiếu từng có rất nhiều ước mơ, nhưng lại bị mẹ lấy lý do chuyên tâm làm việc để khiến nàng tập trung vào âm nhạc, điều này thực sự đã bóp chết lựa chọn của nàng.
Nàng càng ngày càng đi xa hơn trên con đường âm nhạc, mọi thứ cứ thế trở thành lẽ tự nhiên.
Kiên trì học tập, tham gia thi đấu và giành lấy vị trí cao, đăng ký vào Nhạc viện, và trở thành nghệ sĩ dương cầm.
Sự ra đi của người ông thân thiết nhất, cùng với việc bùng phát mâu thuẫn gia đình đã khiến tâm lý của Freen thay đổi rất nhiều.
Làm thế nào để đối mặt với việc một người mẹ yêu thương nàng từ nhỏ đã sử dụng nàng như một công cụ để tưởng nhớ một người khác? Ngay cả ba nàng, người biết hết thảy mọi chuyện nhưng cũng chưa từng ngăn cản.
Nội tâm Freen gần như sụp đổ.
Tình cảm tôn trọng nhau như khách của ba mẹ là giả, nàng học nhạc bao nhiêu năm chỉ để làm lại cuộc đời của một người khác, nàng đột nhiên cảm thấy mọi thứ mà mình kiên trì đều là vô nghĩa.
"Khi đó, con bé Saro đến tìm ông, nói rằng muốn hủy bỏ hôn ước với cháu. Ông biết, là vì nó nhìn thấy cuộc hôn nhân bất hạnh của ba mẹ mình, vì vậy muốn cắt đứt đoạn quan hệ ràng buộc này." Ông nội Armstrong là người đứng xem, mắt minh tâm lượng*, cho nên đã từ chối khéo yêu cầu của đứa nhỏ ấy.
*Mắt minh tâm lượng: nhìn nhận vấn đề một cách rõ ràng, sắc bén, có khả năng phân biệt đúng sai.
"Nếu lúc đó ông đồng ý, vậy thì con bé Saro thật sự... Cái gì cũng không còn."
Mất đi ông nội, mất đi tình yêu thương của ba mẹ, và mất đi Becky của mình.
Becky cứng họng, cô muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại không phát ra âm thanh gì.
Nhiều năm trôi qua, cô khó có thể tưởng tượng được trước khi gặp lại nhau Freen đã phải chịu nhiều tổn thương như thế nào.
Cô cầm điện thoại, cắn chặt môi "Chuyện lớn như vậy, tại sao trước giờ không có ai nói cho cháu biết?"
Nếu biết, cô nhất định sẽ không trách Freen vi phạm ước hẹn, cũng sẽ không chiến tranh lạnh với nàng suốt sáu năm.
"Là yêu cầu của con bé Saro."
"Lúc đó ông không trực tiếp đồng ý, chỉ để nó suy nghĩ thêm rồi quay lại nói với ông, con bé Saro giống như biết tính toán của ông, chủ động nhờ ông giấu kín chuyện này với cháu."
Mà mục đích của Freen rất đơn giản, "Con bé... Hy vọng cháu hạnh phúc."
Nhắc lại chuyện cũ, ông nội Armstrong vẫn còn nhớ rõ nàng thiếu nữ gồng mình đứng trước mặt ông ấy, giọng khàn đặc, khó khăn nói "Becky, chỉ cần nhớ những điều vui vẻ là được."
Rõ ràng đáy lòng đã vỡ vụn, nhưng vẫn nghĩ đến việc duy trì sự ngây ngô của một người.
Becky là người yêu âm nhạc chân chính, cô không nên biết những chuyện lộn xộn vô nghĩa này.
Kể từ lúc đó, ông nội Armstrong mới biết được tấm lòng của đứa nhỏ này đối với cháu gái quý giá nhà mình, bất luận là xuất phát từ loại tình cảm nào, nhưng có thể chắc chắn rằng Freen sẽ không bao giờ lựa chọn làm tổn thương cô.
Đây là cái nhìn của ông nội Armstrong về Freen.
Một đứa trẻ mà bên ngoài tưởng chừng là phong cảnh trời ban, nhưng thực ra nội tâm chịu đủ mọi dày vò, một mình trải qua đau khổ.
"Không phải ông nhất quyết gán ghép hai đứa với nhau, ông vốn nghĩ rằng đợi thêm một thời gian nữa, nếu hai đứa vẫn không có ý định ở bên nhau, hôn ước cũng sẽ được hủy bỏ."
Nhưng sau khi Becky ra nước ngoài, Freen đã nhờ ông ấy đừng nói cho Becky biết về chuyện nhà họ Chankimha, về việc từ hôn.
"Saro nói, nếu cháu có người mình thích thì nó sẽ đồng ý từ hôn. Còn nếu lúc trở về mà cháu vẫn chưa có, thì nó sẽ nỗ lực theo đuổi cháu." Cuối cùng ông nội Armstrong cũng giải thích rõ ràng cho cháu gái của mình, cũng buông xuống tính tình ngoan cố khi cãi nhau với cháu gái ngày xưa.
"Becca, ông nội xin lỗi cháu, vẫn luôn giấu cháu chuyện này."
"Không, cám ơn ông đã nói cho cháu biết." Làm sao cô có thể trách những người muốn bảo vệ cô, cô chỉ hận chính mình đã đi xa xứ, bỏ lỡ sự thật nhiều năm như vậy.
Ngay lúc này, cô rất muốn gặp Freen, lập tức nói vào điện thoại "Bây giờ cháu sẽ lập tức đi tìm chị ấy."
"Đợi đã..." Ông nội Armstrong ngăn lại sự xúc động của cháu gái "Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chắc hẳn lúc này nó đang thăm mẹ."
Đến thăm mẹ Nun?
Lúc này Becky mới nhớ đến, về nước lâu như vậy nhưng cũng chưa nghe Freen nhắc đến gia đình nàng, cô hỏi "Chị ấy đã làm hòa với bác gái rồi sao?"
Mấy năm nay ở nước ngoài, cô chỉ nghe nói mẹ Nun bị thương nặng sau vụ tai nạn ô tô năm đó, nên phải sống trong Viện điều dưỡng tư nhân nhiều năm để phục hồi sức khỏe. Sau khi về nước, cô có hỏi qua một lần, nhưng Freen chỉ nói mẹ Nun vẫn đang sống trong bệnh viện, không thích bị người khác quấy rầy.
"Mọi chuyện không đơn giản như cháu nghĩ, phần còn lại, hãy để con bé Saro tự nói với cháu." Hôm nay tiết lộ nhiều như vậy, coi như ông ấy đã vi phạm lời hứa.
Đứa trẻ này đã quen với việc làm mọi thứ một mình, thật sự là chưa nói bất cứ điều gì cho Becky.
*
Biết được bí mật từ sáu năm trước, Becky đứng ngồi không yên, vẫn luôn đợi tin tức của Freen.
Vào buổi trưa, cô nhận được tin nhắn của Freen, nói là có việc đột xuất, tạm thời sẽ không về nhà.
Becky không thể không gọi điện thoại dò hỏi, người nọ ở trong điện thoại muốn nói rồi lại thôi, mơ mơ hồ hồ không tiết lộ chi tiết cụ thể.
Thời gian kéo dài đến chập tối.
Freen đi ra ngoài cả ngày, khi màn đêm buông xuống mới trở về.
Becky vẫn đang đợi, khi động tĩnh ở cửa vang lên, cô lập tức đứng dậy và chạy đến.
Người phụ nữ cả người mệt mỏi vừa đẩy cửa vào, hai người nhìn nhau ở khoảng cách một mét.
"Freen."
Vừa mở miệng, cô đã bị một vòng tay ấm áp và nặng nề bao bọc.
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói tràn ngập hoang mang "Tiểu Khổng Tước, tại sao em... Thích chị?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com