Chương 36 - Bóng đêm
Sau khi Tống Uyển Dịch và những người khác về đến nhà, nhìn thấy Freen đang bận rộn trong phòng bếp, Becky đứng bên cạnh hỗ trợ, thoạt trông như một đôi vợ chồng già, nhịn không được ghé vào cửa xem náo nhiệt, sau đó liền phát hiện sự thật không phải như họ tưởng tượng.
Freen nói: Tránh ra, đừng cản đường tôi lấy đồ.
Becky hỏi: Tôi lấy cho, chị muốn lấy gì?
Muối.
Nửa phút sau, Freen cất cao giọng: Đây là đường!
Qua nửa phút nữa, giọng nói đanh thép vang lên: Đây là bột ngọt! Tránh ra!
Becky gãi đầu: Tôi lại nhầm à, lần sau nhất định sẽ làm được! Chị còn muốn lấy gì không?
Freen không muốn trả lời.
Chị không nói thì tôi tắt bếp đấy. Becky giữ núm vặn bếp gas.
. . . Xì dầu!
Một lát sau, Freen không thể nhịn được nữa: Đây là nước tương!
Có gì khác nhau đâu, không phải nước tương càng đậm vị hơn sao? Becky mạnh miệng trả lời, còn không quên nịnh bợ nhằm lấp liếʍ lỗi lầm của mình, Giống như chị vậy, càng già càng đậm hương.
Biến!
Không biến đấy.
Freen đột nhiên cầm lấy dao phay trên thớt.
Có chuyện gì từ từ nói! Tôi ra xem ngoài trời có mưa không! Nói xong liền chạy ra ngoài, kết quả đυ.ng phải bốn cái đầu đang ghé sát vào cửa, như thể tìm được người tố khổ, mặt cô lập tức héo úa, P'Freen bắt nạt tôi!
Bốn người: . . .
P'Freen thật vĩ đại, thế mà không chém xuống một dao kia.
Khi bữa tối được dọn lên, mọi người đều chảy nước miếng vì một bàn mỹ thực.
Tránh ra tránh ra đừng làm loạn, để tôi đăng lên vòng bạn bè trước đã. Becky đẩy mọi người ra, chụp tấm ảnh, chọn lựa filter mất cả buổi, sau khi đăng lên vòng bạn bè lại đăng tiếp lên Twitter, nội dung đều giống nhau.
Becky: Tôi làm cùng P'Freen đây, ngon chưa ngon chưa【 Hình ảnh 】
Mẹ Armstrong trả lời trong vòng bạn bè: Con còn có mặt mũi sao? Đường muối còn không phân biệt được.
Richie trả lời trong vòng bạn bè: Em để mặt mũi ở đâu vậy?
Bình luận đầu tiên trên Twitter: Đừng tưởng rằng bọn tôi không xem livestream nha! Rõ ràng là P'Freen dùng dao bảo vệ giang sơn!
Bình luận thứ hai trên Twitter: Ha ha ha ha ha Hạ Hạ cậu muốn chọc bọn tôi cười chết để thừa kế hàm răng giả của bọn tôi sao?
Bình luận thứ ba trên Twitter: Tay nghề của Freen không tồi nha, kỹ thuật dùng dao trông còn tốt hơn【Cười nháy mắt】
Mấy người này bị gì vậy, chẳng đáng yêu chút nào. Becky tức giận buông di động, vừa ngẩng đầu liền nhận ra mọi người đều đã động đũa.
Phương Thu Song nếm thử, khen ngợi: Freen giỏi thật đấy, đến nấu ăn cũng ngon như vậy.
Tống Uyển Dịch chưa ăn hết thức ăn trong miệng, chỉ gật đầu liên tục, đưa ngón tay cái lên hết lần này đến lần khác. Tiết Huy và Thang Nguyên Đức cũng khen không dứt miệng.
Becky không tin chuyện ma quỷ, không phải chỉ là vài món ăn thôi sao, có cần tung hô đến thế không.
Cô gắp lên một miếng thịt bò chiên khoai tây trước mặt, một lát sau: Moẹ kiếp, thơm quá! Sao có thể ngon như vậy! P'Freen quá tuyệt vời!
Miệng em ngày nào cũng nổ đôm đốp, không biết có phải cái loa thành tinh không nữa. Freen vui vẻ ăn cơm dưới những lời ngợi khen, tâm tình vui vẻ đến mức có thể bỏ qua vết thương nhỏ gặp phải buổi chiều.
Cơm nước xong, Becky chạy đi cho Bonbon ăn, thoáng nhìn thấy hoa hồng bên cạnh chiếc lồng, liền hái xuống, nói đùa: Bonbon à, hoàng tử bé họ Armstrong, đây có phải là hoa hồng của mi không? Nàng ở trên tinh cầu của mi lâu lắm rồi, mi cũng không cẩn thận tưới nước cho nàng, coi chừng mất đi bông hoa của mình đấy.*
(*Dựa theo chi tiết bông hoa hồng trên tinh cầu của hoàng tử bé, trong tác phẩm Hoàng tử bé của nhà văn người Pháp Antoine de Saint-Exupéry. Một tác phẩm hay và rất đáng đọc về chàng hoàng tử bé chung thuỷ với một đoá hoa, về những người lớn đánh mất ước mơ giữa vòng quay cuộc sống, về những bước đi xa là để trở về nhà)
Cô đứng dậy cầm lấy đoá hoa, quay người lại liền nhìn thấy Freen đứng phía sau, giật mình: Sao chị không phát ra tiếng nào vậy?
Là do em quá tập trung. Freen mỉm cười, tầm mắt dừng trên tay cô, Định vứt à?
Becky mở lòng bàn tay ra, ngẩng đầu cười nói: Không, làm thành hoa khô, dùng pha lê che chở cho nàng, nhất định Bonbon sẽ không còn buồn chán nữa.
Trong mắt Freen dập dờn ý cười, chị ngửa đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, ánh trăng như tưới tắm khiến lòng người tĩnh lặng hơn không ít, bình thản nói: Em đoán xem, hoàng tử bé ở trên tinh cầu nào?
B-612.
Không phải. Freen xoay đầu, đuôi mắt cong cong, nhìn vào đôi mắt trong vắt như ánh trăng kia, cười nói: Ở trong đôi mắt của Becky.
[Đây chính là tình thoại mang cấp độ sử thi!!!]
[A a a a a a tôi xong rồi!]
[Quá xuất sắc, xuất sắc quá đi mất, cầu xin ông trời ban cho tôi một P'Freen! Tôi có thể lập tức biến cong, vì tình yêu chấp nhận hi sinh]
[Hức hức rơi lệ vì tình yêu tuyệt đẹp]
[Vừa khóc sướt mướt vừa mở sổ ghi chép, ghi chú lại kiến thức quan trọng, những tình thoại phải có khi tán gái √]
[Hôn thôi! Becky, nhanh lên! Cô không làm tôi làm đấy!!!]
Becky ngẩn ra vài giây, chớp chớp mắt, khó tin nói: Úi trời ơi, chị cũng ghê gớm thật! Chị đang nói tôi sao? Sao tôi chẳng tin chút nào vậy nè?
Sinh nhật mà, dù sao cũng phải nói vài câu khiến em vui vẻ chứ. Freen trêu chọc.
Cắt, suýt chút nữa tôi còn nhào tới hôn hít, ôm chị bay cao. Tuy rằng Becky cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng bất luận kẻ nào nghe thấy những lời này của Ảnh hậu xa không với tới mà có thể nhịn không nhếch khoé miệng lên tới trời, kề vai với trăng sáng kia chứ.
Tâm trạng tốt đẹp kéo dài đến trước khi đi ngủ, cô cảm thấy biểu hiện của Freen hôm nay không tồi, sợ tư thế ngủ của mình không tốt, ban đêm sẽ động đến vết thương của chị nên chủ động ngủ dưới đất.
Ai ngờ Freen lại hết lần này đến lần khác nhặt lên chăn gối cô vừa ném xuống đất: Dưới đất lạnh, ngủ trên giường đi.
Nhưng nếu đến đêm tôi lại lộn xộn thì làm sao đây?
Vậy tìm cái còng tay còng lại.
Chân cũng lộn xộn thì sao?
Còng luôn.
Becky ngẩn ra: Dường như hình ảnh trở nên có chút 18+.
Freen sửng sốt vài giây, những hình ảnh kia bắt đầu hiện ra trong đầu chị.
Không được nghĩ! Becky như nhìn thấu hết thảy, ngượng ngập bò lên giường, lăn lộn khắp giường, Đây là do chính chị phê duyệt đấy nhá, lần sau ai nói tư thế ngủ của tôi xấu, người đó là con heo!
Freen thấy cô nằm yên mới đi rửa mặt. Thật ra, chị muốn ngủ với Becky không phải vì lý do nào khác, mà là vì có thể ngủ ngon hơn bình thường.
Thật kỳ lạ, rõ là người ngủ bên cạnh luôn giương nanh múa vuốt, thế nhưng chị lại cảm thấy vô cùng an tâm, chất lượng giấc ngủ cũng nhờ vậy mà tăng cao không ít.
Becky còn tưởng rằng đối phương nảy lòng từ bi đột xuất sợ cô cảm lạnh, nhưng đâu ngờ bản thân mình chỉ là một công cụ. Cô mở di động, tin nhắn Twitter gần như bùng nổ.
Những nghệ sĩ từng hợp tác hoặc chỉ có vài lần gặp gỡ trước kia đều long trọng chúc mừng sinh nhật cô, kể cả Jenny. Cũng may P'Beer đăng nhập tài khoản của cô, trả lời mọi người.
Cô tập trung kiểm tra tin nhắn của Richie, đối phương vô cùng đơn giản rõ ràng, một câu chúc mừng, ba câu dặn dò, năm câu cảnh cáo, cùng phương thức liên hệ với một công ty tổ chức hôn lễ của nước ngoài.
Becky: OVO???
Lúc này, Freen đi ra, thấy cô vò đầu bứt tai, hỏi: Đang xem gì vậy?
Công ty tổ chức hôn lễ. Becky buột miệng nói.
Freen: ?!
Á không phải! Becky gấp gáp giải thích: Là anh trai tôi đang xem! Không liên quan đến tôi!
Freen gật đầu thấu hiểu.
[Người trong nhà đã tính đến chuyện cưới xin sao?!]
[Hiệu suất cao dữ? Nhanh chóng kết hôn đi! Cầu xin hai người!]
[Tôi là Cục Dân Chính đây, tôi sẽ tự đến]
[Tôi là giấy hôn thú, tôi đã giúp hai người ký xong hết rồi]
Giữa trưa hôm sau, lúc chuẩn bị về nhà, Becky chạy đến vườn rau gần đó tìm người hàng xóm, mua một bao dưa chuột to.
Freen nhìn bao đồ to đùng này, dở khóc dở cười.
Sau khi trở lại nội thành, hai người chào tạm biệt nhau trên xe. Freen vừa về đến nhà, liền nhận được một cú điện thoại bất ngờ, chị nhìn tên người gọi, mỉm cười: A lô?
Mình vừa về nước nhân chuyến công tác, tối nay chúng ta tụ họp chút đi. Người nọ nói trong điện thoại.
Cũng được, mình đặt chỗ nhé?
Không, lần nào cậu cũng chọn chỗ chán chết được, lần này để mình đặt, mình vừa phát hiện một nơi hay lắm, nhất định phải đi nghe một chút live house*. Không được từ chối đấy, để mình gửi cậu địa chỉ.
Freen nhìn quán bar có tên Zero này, trong đầu đột nhiên xuất hiện đủ loại tiếng ồn, tối nay đã xác định sẽ là một đêm không ngủ.
Cùng lúc đó, Becky đưa theo P'Beer trở về Armstrong gia trước, sau khi dỡ xuống một bao tải dưa chuột, còn chưa kịp thở lấy hơi đã bị P'Beer kéo về nhà tắm rửa thay quần áo, buổi chiều còn phải đến trường quay của《Ca sĩ quốc dân》.
Chiều nay chúng ta đi làm quen với ban nhạc một chút, cảnh hậu trường được quay lại đấy, em nhớ chú ý một chút. P'Beer nói: Em không cần quá căng thẳng, thông qua chương trình này bọn họ cũng đã trở nên nổi tiếng hơn, màn trình diễn cuối cùng chỉ là chơi cho vui, chuyện thứ hạng không quan trọng.
Không quan trọng? Phóng khoáng vậy sao. Becky dừng một chút, tiếp tục chọn quần áo, Tính cách của bọn họ thế nào vậy? Cảm giác những người chơi nhạc rock đều hơi điên cuồng.
Em sợ gì chứ, không phải em còn điên hơn sao? P'Beer muốn hạn hán lời, Theo như ban tổ chức chương trình nói thì khá tốt.
Lừa chị thôi, ban tổ chức sẽ nói thật với chị chắc? Becky cười cười nhìn lịch bàn, Không phải chỉ còn mấy ngày nữa thôi sao?
Ừm, cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian, dù người ta không coi trọng thứ hạng thì em cũng không thể mất mặt được. P'Beer nói xong, không biết nghĩ tới chuyện gì mà nhíu mày, lo lắng nói: Em sẽ không có vấn đề gì chứ? Lần trước ngã bị thương chắc không để lại ám ảnh tâm lý trong lòng em đấy chứ?
Có đấy. Becky dùng ngón trỏ gõ nhịp, Nhưng cũng chỉ có một chút thôi, trong khi lòng em rộng như sân bóng ấy.
P'Beer vui vẻ, xem như có thể nhẹ nhõm.
Ban nhạc tên là《Quật cường trầm lặng》, tuổi trung bình là 33, là một đám. . . người hành xử khác người.
Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Becky khi chạm mặt bọn họ. Ca sĩ chính có mái tóc dài ngang vai, rất bồng bềnh, những đường nét trên khuôn mặt anh ta trông như một tay anh chị. Tay chơi keyboard là một anh chàng đầu trọc, đội mũ rơm và đeo kính râm. Tay trống là người trẻ tuổi nhất, lớn hơn cô hai tuổi, tóc tai dựng ngược, đeo kính đen, áo sơ mi kẻ sọc nhăn nhúm, nghe nói công việc chính thức là lập trình viên, vừa mới từ công ty chạy đến tham gia diễn tập.
Cô quay lại nhìn camera trong phòng tập, lại nhìn cách bọn họ ăn mặc, quả nhiên là một phong cách có một không hai.
Chào các anh, tôi là Becky.
Bốn thành viên của ban nhạc lần lượt gật đầu, không ngừng quan sát cô.
. . .
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu tại sao ban nhạc lại gọi là 《Quật cường trầm lặng》!
Tôi cần phải làm gì đây?
Ca sĩ chính chỉ vào cây đàn ghi-ta bên cạnh: Cô thử nó đi.
Được thôi. Becky cầm lấy đàn ghi-ta, nhìn bản nhạc rồi bắt đầu bước vào buổi diễn tập đầu tiên.
Mới vừa đàn một nốt, ca sĩ chính liền kêu dừng: Nhanh chút nữa.
Không phải. Dầu gì Becky cũng tốt nghiệp học viện âm nhạc, kiến thức cơ bản cô vẫn am hiểu, vừa định cãi lại đôi câu, chợt nghe tay trống nhỏ giọng giải thích: Xin lỗi, anh ấy bảo tôi.
. . .
Sau vài lần, Becky phát hiện bốn người bọn họ đều rất ăn ý, ca sĩ chính chỉ tuỳ tiện nói một chút, những người khác lập tức biết anh ấy muốn gì, chỉ có cô là giống như chìm trong hỗn loạn, cái hiểu cái không.
Mất hết tinh thần.
Trong lúc giải lao, khi bọn họ thảo luận với nhau, cô nhận ra mỗi người đều có ý tưởng, thậm chí còn tranh luận trước ống kính.
Cô đi tới một bên uống nước, không nhịn được thì thầm vài câu với P'Beer, vừa quay đầu thì phát hiện cả bốn người đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, cô vội vàng giải thích: Tôi chỉ nhờ người đại diện đi mua ít trà thanh nhiệt, các anh đều bận rộn không có cả thời gian uống nước.
Bốn người liếc nhìn nhau, tay trống cười ngờ nghệch: Cảm ơn.
Becky như trút được gánh nặng, cũng cười nói: Đừng khách sáo.
Tay trống đi lên vài bước, chủ động giới thiệu tình hình: Cô đừng để ý, bình thường bọn họ không thích tiếp xúc với người lạ, đặc biệt lại còn là cô gái xinh đẹp như cô, khó tránh khỏi có chút gượng gạo.
Anh còn rất biết cách nói chuyện. Becky cười cười.
Tình hình diễn tập sau đó được cải thiện đôi chút, nhưng vẫn không quá khả quan, ngay cả Becky cũng cảm thấy thiêu thiếu gì đó. Cô bước sang một bên, cầm di động mở ra video buổi trình diễn đầu tiên của bài hát này, mọi người chen chúc trong quán bar nhiệt tình hò hét.
Sao cô lại nghĩ đến cái này, cũng đã bao nhiêu năm rồi. Tay trống nghe tiếng chạy đến.
Becky nảy ra ý tưởng, chỉ vào video nói: Tối nay chúng ta đến đây biểu diễn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com