Chương 52: Có thể là hủy diệt
"Đây là cái giá mà cô phải trả." Freen tỉnh lại cùng với âm thanh khủng bố này, cả người cô rét run, mí mắt khẽ nhúc nhích, lọt vào tầm mắt là đồ vật trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển, đối diện tầm mắt cô là bức tranh sơn dầu cao hai mét mười tám mang phong cách thời đại được treo lên, nhưng thiết kế rực rỡ như vậy cũng không che lấp được mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Cảnh tượng sau vụ tai nạn hiện lên trong đầu cô, khiến cô ý thức được tình cảnh của mình, cô cười khổ, muốn cô trả giá đắt sao? Có lẽ không có được Becky đã là cái giá mà cô phải trả rồi, chẳng lẽ còn muốn cô dùng mạng để trả sao?
"Mau kiểm tra cho cô ấy." Phát hiện cô đã tỉnh lại, Kris lập tức hét lên giận dữ.
Ngay sau đó bên tai Freen lập tức truyền đến một tiếng chạy bộ, các bác sĩ đã đứng trước mặt cô, Freen há miệng thở dốc: "Không... đau."
Cô vừa tỉnh lại sau khi hôn mê nên vẫn phải cố hết sức để nói, mấy chữ ngắn ngủn đã tiêu hao rất nhiều sức, cô nằm trên giường, hơi thở suy yếu, Kris thấy vậy cũng lôi kéo đám bác sĩ đầu ngành: "Các người nhẹ nhàng chút, không thấy cô ấy khó chịu sao?"
Các bác sĩ đầu ngành bị ông ta quát như vậy không dám thở mạnh, giảm lực tay chân lại, trong đợt trị liệu tiếp theo vào cuối tuần sau, Freen đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi để miệng vết thương khép lại là được.
"Ông già, lâu vậy rồi không về nhà, vợ ông sẽ không nghi ngờ ông lừa gạt bà ấy sao?!" Freen ăn quýt Elly đút, chép miệng trêu chọc Kris, sau khi trải qua sinh tử lần này, chút sợ hãi còn sót lại của cô với Kris cũng hoàn toàn biến mất.
Kris nghe xong đã trừng lớn hai mắt: "Cô đã từng gặp ông già nào đẹp trai nhã nhặn, phong lưu phóng khoáng như tôi chưa? Sợ là cô không phải mù... Hơn nữa vợ tôi là người dịu dàng săn sóc, chu đáo đức hạnh, mới không nghi kỵ giống như đám vợ đố kị bên ngoài~ bà ấy rất tin tưởng tôi."
"..." Thấy mặt mày ông già đang hớn hở, Freen cạn lời, cái tên cuồng tự luyến! Cuồng khoe!!
Người đàn ông nhìn Freen ghét bỏ không hề che giấu, cười cười: "Thật ra bà ấy cũng rất thích cô, hơn nữa... Cũng rất muốn gặp cô đó."
"Không không không, gặp tôi làm gì? Đừng làm tiết mục gì chính thất đại chiến mấy trăm hiệp với tiểu tam giả dối để ông xem vui vẻ." Freen vẫy tay, cả mặt đều là từ chối.
Người đàn ông cười nhẹ: "Hửm~ nếu cô đã hy vọng như vậy, thật ra cũng không phải không được, nhưng vợ của tôi da trắng thịt mềm, bà ấy chỉ có thể ra lệnh cho người phía dưới đánh với cô."
"Ông già đáng chết, ý của ông chẳng lẽ là muốn tôi không có sức phản kháng?"
Kris cười cười, chỉ là qua một lát lại nghiêm túc nhìn Freen nói: "Cô biết con trai tôi không? Tuy rằng... Hai năm trước nó đã qua đời ngoài ý muốn."
Freen lần đầu tiên nhìn thấy dây thanh của người đàn ông khát máu này nghẹn ngào, nhưng vẫn nghi hoặc nói: "Tôi... nên quen biết sao?"
Kris lộ ra dáng vẻ quả nhiên là thế, cong khóe môi: "Nó tên là Santi, rất ưu tú... Vì sao cô từ chối nó?"
"Tại sao nghe vào lại giống như đã đổi kịch bản, trở thành cha cuồng báo thù vì con trai yêu mà không được... Ông già, tuy rằng ông nói tên mà tôi vẫn không nhớ ra là ai, nhưng theo ý của ông tôi chỉ từ chối thôi, lại không yêu anh ta, ông không cần ôm lòng trả thù mạnh như vậy chứ?" Freen ôm chặt chăn lui về phía sau, sợ tiếp theo người đàn ông sẽ nói cái gì, bởi vì cô từ chối nó, nó đau lòng muốn chết... Đương nhiên là đi rồi.
Người đàn ông nhìn thoáng qua thỏ con Freen kinh hãi, nhướng mày: "Con trai Kris tôi, là người cô có thể từ chối sao?"
Freen vừa nghe đã nuốt một tiếng, hoảng loạn nói: "Ông chủ Kris... Kris tổng, tôi cảm thấy... Việc này có thể có hiểu lầm..."
Elly bên cạnh cũng chảy mồ hôi, cô ấy nhớ người đàn ông kia, đúng thật cũng đủ ưu tú, anh ta vừa lịch thiệp lại lễ phép theo đuổi Freen, không hề khiến người khác có khó chịu nào.
Dựa vào thân phận của anh ta, chẳng sợ cường thế một chút, chỉ cần đưa ra lời mời, Freen đều không thể từ chối.
Phụt, lần đầu tiên người đàn ông không màng hình tượng bật cười: "Những diễn viên kia đều có sức tưởng tượng phong phú giống như cô sao?"
"Hả?"
"Nghĩ kỹ lại, người quyền cao chức trọng biến thái yêu thương con trai, tôi sẽ làm thế nào để đối phó với cô đây?"
Freen chớp mắt, chu miệng: "Ông già, ông làm tôi sợ, người ta hơi sợ~"
Người đàn ông xử lý tài liệu trong tay, click gửi đi: "Tôi tin tưởng ánh mắt của nó, lại cũng tò mò ánh mắt của nó, hôm nay..."
Nói xong ông ấy liếc nhìn Freen đầy sâu xa: "Có lẽ người ta đều thích đối tượng bổ sung cho nhau, cho nên.... Việc nó thích cô... Chỉ số thông minh có khuyết tật~~"
"Ông già kia!!!"
Trong phòng bệnh cao cấp xảy ra một trận bạo loạn, người đàn ông cười nhìn Freen mặc đồ bệnh nhân nổi giận đùng đùng, không khỏi nghĩ tới một phút cuối cùng con trai nằm trên giường bệnh...
"Santi, nói cho cha biết, cha còn có thể làm gì cho con?" Người đàn ông khôn khéo giỏi giang trên thương trường, người gặp người sợ lại khóc đến tả tơi.
Gương mặt tái nhợt mất máu cũng không thể che khuất dung nhan điển trai của người con trai trên giường bệnh, trước khi sinh mệnh kết thúc, hai chữ cuối cùng anh ta nói là: "Freen..."
Một lần khi anh ta uống rượu nôn ở ven đường, cô gái đã cho anh ta một viên thuốc giải rượu, nở nụ cười như hoa, dường như không nhận ra anh ta là ai mà trêu chọc: "Thiên sứ ban kẹo, chúc phúc anh độ kiếp~"
Sau đó, thì ra không phải cô không nhận ra anh ta là ai, mà là vốn dĩ cô không biết anh ta là ai.
Mỗi người khi nhìn thấy Santi đều phải cung kính gọi một tiếng: "Tiểu San tổng", nhưng anh ta biết, những người đó khi xoay người sẽ nói, còn không phải là do đầu thai vào nhà người cha thế mạnh sao.
Cuộc sống của anh ta thật sự giống như độ kiếp, anh ta phải nỗ lực nhiều hơn người thường mười phần, lại vẫn không thể thoát khỏi thành kiến kia. Cha mẹ chưa bao giờ có yêu cầu quá cao với anh ta, nhưng anh ta vẫn muốn trở thành niềm tự hào của bọn họ, nói cho mọi người, người gia đình bọn họ không dựa vào bất kỳ kẻ nào, mỗi người đều là rồng phụng trong biển người.
Ngoại trừ cha mẹ thì không có ai tin tưởng anh ta, chỉ có cô gái kia, từng dùng con ngươi sạch sẽ nói với anh ta: "Chúc phúc anh độ kiếp", giống như là nói bên tai anh ta: Chúc anh thành công.
Sau khi chơi đùa xong, Freen lướt điện thoại giết thời gian, chỉ là càng lướt càng nhíu chặt mày hơn: "Tôi muốn xuất viện."
"Cô đừng náo loạn, cô bị thương cần nghỉ ngơi." Elly vội lên tiếng ngăn cản cô.
"Còn nghỉ ngơi gì nữa, bởi vì tôi mà Becky bị mắng thành cái gì rồi." Freen oán trách trừng mắt nhìn Elly.
Elly oán ức sờ mũi: "Từng ngày đều đang lo lắng cho cô, ai còn tâm tình để ý hóng chuyện chứ."
"Mặc kệ thế nào cũng phải về nước trước, để bộ phận PR làm rõ một chút, sau đó mời một nhà báo thu thập thông tin." Freen nhíu mày.
Thần sắc Kris không rõ: "Đừng lấy thân thể của mình ra đùa giỡn."
"Ông còn không biết xấu hổ nói tôi! Ông xem mấy chuyện tào lao giữa chúng ta, sao không dùng số tiền ít ỏi kia của ông? Áp xuống đi!! Tôi thật sự điên rồi, hiện tại trên mạng tôi là một tiểu tam được bao nuôi!! Thanh danh một đời của tôi!!!"
"Để ý mấy lời đàm tiếu đó làm gì, tôi là người có gia đình còn chưa nói gì mà~" Kris bất mãn.
"Tôi phải về nước!!"
Không biết khi Becky thấy mấy lời đàm tiếu đó sẽ nghĩ gì, nhưng... Có thể là không thèm để ý, cô vẫn ở bên người đàn ông đó, giống như kiếp trước sao?
Cô che lại nỗi đau ở trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, Becky... Cảm giác trơ mắt nhìn chị trong vòng tay kẻ khác, thật sự còn khó chịu hơn là giết em, em rất sợ sẽ không nhịn được đi giành lại chị, sau đó huỷ hoại cả đời chị.
Nghĩ vậy, cô ngừng hô hấp, muốn trả giá đắt, có lẽ không phải là mất đi, mà là hủy diệt.
Không, cô không thể!
Freen về nước vô cùng phong độ ở trong bệnh viện tư, phóng viên biết được tin lập tức tụ tập đến, đều chờ đợi tin tức, đợi hơn nửa ngày dưới sự dẫn đường của Elly, các phóng viên đã chen chúc vào phòng bệnh của Freen, nếu không phải có Kris đã để lại vệ sĩ trước đó, có lẽ bọn họ sẽ điên cuồng đưa microphone vào mặt cô.
"Freen, cô thật sự là tình nhân Kris bao nuôi sao?" Một âm thanh đột ngột hô lên đầu tiên.
Freen nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Xin vị này ôn trọng tôi và vợ của Kris tổng, ngài ấy chỉ là bạn hợp tác, tôi thực sự cảm ơn sự trợ giúp nghĩa khí lần này của ngài ấy."
"Nếu không phải tình nhân, vì sao Kris lại gọi chuyển cơ chở cô đến Mỹ ngay lập tức! Trong cơn giận dữ Kris không muốn thừa nhận cô trở thành vợ lẽ, cho nên đã bảo cô nói dối sao?" Dường như phóng viên kia không cam lòng, hỏi tiếp.
Bộ phận PR thấy vậy lập tức ra cản phóng viên: "Xin vị phóng viên này chú ý lời ăn tiếng nói, Mộc tổng đã trả lời vấn đề của ngài, cô ấy và Kris chỉ là bạn hợp tác, nhưng anh vẫn lấy đề tài không có thật để đào sâu, sau khi phỏng vấn kết thúc OnB có quyền gửi thư phỉ báng đến luật sư."
Vừa thấy thái độ mạnh mẽ từ bộ phận P của OnB, các phóng viên cũng không dám lấy cứng đối cứng, dù sao một đối tượng tai tiếng khác chính là Kris, chỉ cần không cẩn thận thì văn phòng báo lá cải coi như xong, vì thế bọn họ nói sang chuyện khác, đưa chủ đề nóng lên người Becky.
"Cô cảm thấy thế nào khi Becky không đến bệnh viện thăm cô? Nghe nói Becky không hề bị tai nạn của cô làm ảnh hưởng, lập tức về nước hẹn hò ngọt ngào với bạn trai...
Có người tung video Becky tát cô một cái, có phải trước đó hai người đã ồn ào đến không thể cứu vãn không?
Trước đó nam chính trong sự việc Freen đánh người chính là bạn trai của Becky, chuyện này có liên quan gì đến việc Becky đánh người không?
Gần đây cô và Becky còn liên lạc chứ?"
Một đám phóng viên giống như sợ bản thân bị tụt lại phía sau, tranh nhau hỏi ra một đống vấn đề.
Video Becky đánh cô? Tin tức mấy ngày hôm trước cô nhìn đến vô cùng tức giận đã biến mất, xem ra còn có kế...
Nhưng ba chữ bạn trai giống như đâm vào tim cô một nhát, cô tùy ý để máu tươi chảy ròng, cười nói: "Bạn trai? Cô ấy thừa nhận sao?"
Một đám người đột nhiên an tĩnh giơ microphone chờ tin tức quan trọng, Freen cũng tự giác nói lỡ: "Các người hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng không biết trả lời cái nào trước, đầu tiên, tôi xin mượn máy ảnh của mọi người bày tỏ sự cảm ơn đối với bạn bè nghệ sĩ.
Tiếp theo, khi tin tức tôi xảy ra chuyện được tuôn ra, chị Becky đã lên máy bay, sau khi biết tin chị ấy lấp tức gọi cho tôi, nói muốn đến nước Mỹ với tôi, nhưng lúc đó tình trạng của tôi tương đối nguy cấp, bác sĩ cũng không kiến nghị quá nhiều người vào phòng bệnh, cho nên chị Becky mới không đi được.
Cuối cùng là các vị phóng viên và các bạn quan tâm video kia, xin lỗi vì tôi bệnh nặng mới khỏi, trợ lý hoàn toàn không cho tôi cầm điện thoại, cho nên tôi cũng không biết các vị nói cái gì, cũng không thể trả lời.
Không biết hướng gió internet như thế nào, nhưng chúng tôi rất tốt, xin đừng vì vậy mà quấy rầy chị ấy, cảm ơn."
Trong bối cảnh quay chụp ồn ào, mỗi người đều đang bận rộn, chỉ có Becky yên tĩnh ngồi một góc trong nhà nhìn Freen trả lời phỏng vấn, hốc mắt cô hồng hồng, cơ thể phát run, em ấy đã về nước, không có việc gì.
Nhưng cũng gầy, hơn nữa, khi nhắc tới cô trước màn ảnh, trong mắt cũng không có sao trời như ngày xưa.
Cuối cùng em ấy cũng không yêu mình, lại vẫn làm sáng tỏ cho cô, không để cô chịu tổn thương vì mình.
Người dịu dàng như thế...
Bị mình đánh mất trong một câu thử chia tay, cùng với đẩy ra ngày ấy.
Nếu khi đó trong lòng cô không có uẩn khúc với Freen, vậy người ta có thể vì quyến luyến thân thể mà giữ cô lại không?
"Becky." Nam PD đi qua, đưa một ly cà phê vào trong tay cô.
Becky nhận lấy theo bản năng, cúi đầu, cô không muốn bất cứ ai nhìn thấy khoảnh khắc yếu ớt này của mình: "Cảm ơn."
"Đang xem tin tức có liên quan đến Freen sao?" Người đàn ông ngồi vào một bên hỏi, biết rõ còn cố hỏi, vô cùng đáng khinh tham lam ngửi mùi hương tản ra từ người Becky, anh ta cứng lại.
Anh ta nhìn đám người bận rộn chung quanh, dường như không có ai chú ý tới bên này, anh ta lấy danh nghĩa an ủi đặt tay trên lưng Becky vỗ nhẹ: "Quên đi, là duyên phận ngắn hạn thôi."
Ngón tay anh ta có thể cảm giác rõ ràng số cúc áo trong lớp áo lót của Becky – bốn cúc, không biết dưới bốn cúc này che chở bộ ngực kinh người thế nào, đành phải dùng sức ấn vào.
Dù Becky có đắm chìm trong đau xót với Freen cũng nhận ra không thoải mái, cô đột nhiên đứng dậy, nhưng khi đối mặt với con ngươi trong sáng của anh ta, cô lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, bản thân cô không quen làm cử chỉ thân mật với người khác.
"Xin lỗi PD, có lẽ tôi không thích người khác đánh giá chuyện giữa tôi và Freen. Và tôi cũng xin lỗi vì những rắc rối mà báo chí đã gây ra cho anh, lúc trước không đáp trả vì tôi không tiện xuất hiện trước công chúng, các phóng viên sẽ hỏi chuyện tôi và Freen, chút nữa tôi sẽ tuyên bố làm sáng tỏ." Nhìn thấy tin tức của Freen, cô đột nhiên nghĩ đến lúc trước mình không để ý tai tiếng giữa mình và nam PD.
Trong mắt anh ta hiện lên một tia âm ngoan, sau khi Freen đáp trả, đồ đê tiện này đã muốn lập tức muốn phủi sạch quan hệ với mình? Người phụ nữ kia cho cô ăn canh mê hồn gì, mà khiến cô thần hồn điên đảo.
"Trước không nên đi giải thích, thời gian lâu rồi mọi người cũng sẽ từ từ phai nhạt, chuyện qua lâu như vậy, nếu đột nhiên cố tình giải thích, ngược lại sẽ khiến mọi người hiểu lầm, hơn nữa, Freen vừa mới đưa tin, cô cũng tức khắc tuyên bố, khó tránh khỏi việc bị người ta kiếm nhiệt độ, lăng xê."
Becky im lặng, hình như lời anh ta nói rất có lý.
Hơn nữa, chắc Freen không hy vọng vướng tên chung với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com