Chương 36
Nơi Freen cho Becky ở nhờ là một khu chung cư độc lập, có vị trí địa lý cực kì tốt, cách trường học và nội thành không xa.
Hơn nữa phía sau toà nhà là một công viên nước, phong cảnh cũng rất đẹp.
Màu sắc chủ đạo trong căn hộ là đen trắng, phong cách rất giống với căn biệt thự kia của Freen. Nhưng mà chỗ này có thêm rất nhiều đồ vật dễ thương như: đồ chơi làm bằng bông, gối ôm, các vật trang trí, còn có mấy bồn hoa tươi khô ráo... Có thể thấy được những thứ không ăn nhập với nhau này mới được đưa vào cách đây không lâu.
Becky không cần hỏi cũng biết, chắc chắn ngày đó Freen đã hấp tấp sai người đi sửa lại.
Sau này cô lại cho rằng bọn họ đã giảng hoà thì nàng sẽ không dọn tới đây nên cũng không cho người tiếp tục sửa sang nữa.
Nếu không, nói không chừng cô sẽ sửa hết cả căn hộ này luôn.
Becky buông hành lý, đi lấy bình tới nước tới rót cho mấy bông hoa, đơn giản dọn dẹp lại một chút sau đó nhắn Line cho Nam, hỏi cô ấy về vết thương của Freen.
Nam nói không sao cả, Becky vẫn không yên tâm khiến cô ấy phải chụp hai bức ảnh gửi qua.
Freen rất cẩn thận, đồ dùng hằng ngày cơ bản đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng vì thời gian gấp rút nên khó tránh khỏi sai sót.
Becky viết ra một danh sách chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng, tiện thể làm quen với cảnh vật xung quanh.
Tiểu khu bên cạnh có siêu thị, Becky vừa đi vừa tham quan, đến khu sữa tắm, nàng dừng lại một lát. Ở giá hàng tầng dưới cùng có một chai sữa tắm 2.008kg nhìn rất quen mắt.
Khoé miệng Becky cong lên, duỗi tay ra lấy nhưng đồng thời, có một bàn tay từ phía khác cũng vươn ra, thiếu chút nữa nắm phải tay Becky.
Cũng may đối phương phản ứng nhanh, một giây cuối cùng lại rút về.
Becky ngẩng đầu, trông thấy đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt nhưng cũng nhìn ra được là soái ca.
Hơn nữa chắc có lẽ là một người có tiếng tăm, nếu không thì đi dạo siêu thị cũng không cần phải trang bị đầy đủ như vậy.
Becky nhìn một lát rồi mới lấy bình sữa tắm kia bỏ vào trong xe đẩy, sau đó mở miệng nói với người đàn ông: "Vẫn còn."
"Ừ, tôi thấy rồi." Người đàn ông đeo khẩu trang gật đầu, đôi mắt cong cong: "Chỉ loại sữa tắm thương hiệu này mới có mùi thơm như vậy. Bọn họ nói tôi có mùi hương độc nhất, không ngờ tới còn có thể gặp được người cùng sở thích với mình."
Becky dừng một chút, nói: "Không phải, tôi không quan tâm đến mùi hương, chủ yếu là thấy cái bình này lớn, tiện hơn thôi."
Người đàn ông đeo khẩu trang: "..."
Becky lễ phép gật đầu, đẩy xe rời đi.
Mua xong những thứ trong danh sách, Becky đi tới quầy thu ngân tính tiền.
Nàng tự mình lấy lại tiền thừa, xong xuôi thì xách túi, lúc này mới phát hiện cái túi so với tưởng tượng của nàng thì nặng hơn nhiều, thiếu chút nữa là không xách lên nổi.
"Cần tôi giúp không?" Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên sau lưng.
Becky quay đầu lại, đúng là người đàn ông đeo khẩu trang vừa rồi nhìn trúng chai sữa tắm của nàng.
"Không cần." Becky tự mình xách túi mua hàng của mình lên, xoay người rời đi.
Kết quả mới đi được hai bước đã thấy không đúng, quay đầu lại nhìn thì thấy người kia vẫn còn đi theo nàng.
Becky nhíu mày.
Người đàn ông đeo khẩu trang vội vàng giơ tay ra thề, trông cực kì vô tội: "Đường tôi về nhà vừa hay cũng là con đường này."
Hoá ra bọn họ ở trong cùng một tiểu khu.
"Hay là để tôi giúp cô?" Người đàn ông đeo khẩu trang nhìn nàng đang tốn sức cầm một cái túi lớn: "Cô yên tâm, tôi chắc chắn tôi không phải là người xấu, không cướp đồ của cô đâu."
"Không cần thật mà." Không phải Becky không tin hắn: "Tôi muốn tự mình cố gắng tự lập. Nếu như ngay cả cầm một ít đồ như vậy cũng không làm được được thì còn gọi gì là tự lập tự mình cố gắng nữa?"
Người đàn ông đeo khẩu trang: "..."
Nhất thời hai người không nói chuyện, cứ thế trầm mặc đi về phía trước.
Becky tới toà nhà F, người đàn ông đeo khẩu trang cũng đi vào.
Dường như người đàn ông cũng cảm thấy quá là trùng hợp, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Becky liền đi tới thang máy, không chào hỏi nàng.
Becky đợi đợt thang máy tiếp theo, sau đó bấm số tầng.
Tới tầng 21, cửa thang máy mở ra, nàng nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang đang đứng ở lối đi nhỏ.
Trong nháy mắt Becky thật sự cho rằng người này là tên biến thái, ngón tay đã ấn nút báo nguy ở trên điện thoại.
"Tôi sống ở phòng 2102." May mắn là người đàn ông đeo khẩu trang đã chủ động giải thích, hơn nữa lập tức dùng dấu vân tay để mở cửa phòng 2102.
Becky biết mình một lần nữa đã hiểu lầm hắn nên ngượng ngùng, mặt đỏ ửng.
"Không sao, nếu tôi là con gái mà cũng gặp phải tình huống như vậy thì tôi cũng sợ." Người đàn ông đeo khẩu trang kia cười, không hề có ý muốn lôi kéo làm quen: "Tạm biệt."
Becky đứng vài giây sau mới mở khoá cửa, sau đó gấp đến độ không chờ nổi mà ném túi hàng vừa mua được ở trên tủ giày, mạnh mẽ cử động cánh tay.
Quá nặng!
Muốn sống tự lập không chỉ nói bằng một câu đơn giản như vậy.
Nhưng Becky cũng chỉ mất vài giây để đổi giày, sau đó ý chí chiến đấu lại tràn đầy, đem đồ đạc mua về cất đi xong mới lấy máy tính xách tay mới mua ra, ngồi trên thảm trước bàn trà. Vừa mở tivi vừa bắt đầu viết một danh sách khác, trước khi nhập học, những chuyện nàng cần làm.
Kênh truyền hình đang phát tin tức giải trí, Becky muốn xem chương trình tiết lộ các sự kiện siêu nhiên, đang chuẩn bị đổi kênh thì thấy trong tivi xuất hiện người đàn ông trông khá quen mắt.
"Buổi diễn cá nhân đầu tiên của Gemini đã được tổ chức hôm qua tại Sân vận động Quốc gia Rajamangala...." MC dùng chất giọng cường điệu đọc tin tức, trên tivi phát ra hình ảnh người đàn ông ăn mặc thời thượng đang làm nóng không khí trên sân khấu. Dưới khán đài khán giả liên tục hét chói tai, buổi hòa nhạc trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Cái tên Gemini này cũng đã từng xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ, là một ca sĩ rất có tài năng, nhưng nguyên chưa từng gặp Gemini bao giờ.
Becky không hiểu vì sao mình lại thấy gương mặt này quen thuộc, đang muốn đổi kênh thì hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, Gemini giơ tay hình chữ V trước màn ảnh, nhiếp ảnh gia đã kịp thời chụp lại cảnh đặc tả đôi mắt của hắn.
Đôi mắt này... Đó không phải là của người đàn ông đeo khẩu trang nàng gặp trong siêu thị, ở cách vách với nàng sao?
Khó trách lại cảm thấy quen thuộc.
Becky nhìn đám người hâm mộ cuồng nhiệt ở hiện trường buổi hòa nhạc, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Danh tiếng của Gemini lớn như vậy, nàng đã không biết hắn thì thôi đi, đây còn coi hắn thành tên biến thái, nhất định trong lòng hắn rất sẽ tan nát mất thôi.
May mắn hắn dẫu sao cũng là đại minh tinh, vì mặt mũi nên sẽ không tính toán với nàng, bằng không… Nàng sẽ rất xấu hổ.
Chờ đến khi Becky hồi thần lại mới phát hiện tin tức về Gemini đã kết thúc, không may tin tiếp theo là về một người mà nàng cũng biết… Nop Ratchanon.
Nàng không nhìn thấy nội dung tin tức, trực tiếp chuyển sang kênh mình muốn xem.
Tuy rằng nàng đã đồng ý với Freen không xen vào chuyện của Calla, nhưng mấy ngày nay nàng đã tìm tòi ở trên mạng một hồi.
Đối với Becky mà nói, bí mật xuyên qua này cũng quan trọng đối với nàng.
Trước kia là bởi vì không có manh mối nên nàng không nghĩ nhiều, muốn xuyên thì xuyên thôi. Mà mấy ngày nay Becky cẩn thận nghĩ lại, bất kể chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân và kết quả của nó, nếu nàng muốn giải pháp thì phải hiểu được bí mật này.
Mặc dù Freen đã tìm kiếm mười mấy năm, hi vọng dẫu xa vời nhưng nàng vốn dĩ là "Con của trời", sao có thể chưa cố gắng mà đã nhận thua được? Nếu thật sự có thể phá giải bí mật này, không những có thể giúp cho Freen mà nàng cũng có thể quay trở về thế giới cũ, đoàn tụ với ba mẹ. Nếu chỉ có một phần một tỉ hi vọng thì nàng cũng phải thử một lần.
Đáng tiếc chương trình này làm Becky hoàn toàn thất vọng, cái gì mà gọi là hiện tượng siêu nhiên kia chứ, đều là mấy thứ hiểu lầm tạo thành.
Bất quá Becky đã làm tốt công tác tư tưởng, nàng cũng không dám mơ tưởng mình sẽ thuận lợi cho nên thất vọng thì thất vọng, nàng cũng không chịu quá nhiều đả kích.
Nàng bắt đầu sắp xếp chỉnh sửa danh sách, đó là tên của những cuốn sách nàng thu thập được từ nhiều diễn đàn trực tuyến, tin tức, tài khoản công cộng và những nơi khác. Nàng chuẩn bị ngày mai tới nhà sách và thư viện tìm đọc.
Làm xong tất cả thì đã đến mười giờ tối, Becky vội vã đi rửa mặt, nằm trên giường gọi video cho Freen.
Freen cũng nằm trên giường, lúc nhận được cuộc gọi video của Becky có hơi ngoài ý muốn, sửa sang lại quần áo một chút rồi mới nhận video.
"P'Freen, em tới kiểm tra đây." Becky cười hì hì nói.
Freen không nhịn được cũng cười: "Tra cái gì? Chân tôi bị thương, còn có thể làm chuyện xấu gì được chứ?"
"Trong đầu chị toàn nghĩ cái gì vậy chứ?" Vẻ mặt Becky ghét bỏ nói: "Em kiểm tra xem chị có tuân thủ lời dặn của bác sĩ không thôi, liệu có làm thêm giờ hay không, có chăm sóc cái chân của mình tốt không."
Freen: "..."
Nhìn vẻ mặt không có từ nào để hình dung của cô, Becky không nhịn được cười: "Chân chị có bị sưng không? Miệng vết thương thế nào rồi? Hôm nay có làm mấy động tác mạnh không?"
"Không phải em đã nhờ Nam chụp ảnh rồi sao." Freen vẫn rất hưởng thụ sự quan tâm của Becky, ngoài miệng thì lại tỏ vẻ không để ý: "Yên tâm đi, không có việc gì."
"Đó là buổi chiều rồi." Becky hết sức cố chấp: "Bây giờ chị phải cho em xem."
Freen cố ý nói: "Không sao thật, không cần nhìn nữa được không?"
Thật ra lúc đầu Becky cũng không lo lắng lắm, địa vị của Freen rốt cuộc cũng như thế, Ikapper cũng không phải kẻ ngu. có nhiều vai diễn nhẹ nhàng như vậy, ông ấy sẽ không mạo hiểm đưa vai diễn nguy hiểm cho Freen, nhưng nếu là Freen khinh suất thì nàng lại không dám chắc được.
Hiện tại nàng đã ở xa Freen, lại không có khả năng nhảy ra khỏi điện thoại kiểm tra nên đành phải dùng chiến thuật đánh trống lảng: "P'Freen, hôm nay em đã gặp một người."
Quả nhiên Freen lại hỏi: "Gặp ai?"
"Cho chị một trăm cơ hội chị cũng chẳng đoán được." Becky đắc ý chớp chớp mắt.
Freen: "Tôi không đoán."
Becky: "...Vậy được, chị cho em nhìn chân của chị đi, em sẽ nói cho chị biết đáp án."
Freen còn do dự một lúc rồi mới đưa camera đến quay chân mình: "Thấy chưa? Không có vấn đề gì cả."
Tuy không thấy miệng vết thương nhưng thoạt nhìn có vẻ đúng là không có vấn đề gì thật. Becky yên lòng, ánh mắt không tự chủ được nhìn ra xa chút.
Không biết có phải là do góc quay có vấn đề hay không mà hình ảnh cẳng chân của Freen thon dài, đường cong thẳng tắp, đẹp cực kì.
(Tau mê cặp chưn của Pí thiệc bay ơi, ước được kẹp cổ quài =]]] )
Không hiểu sao trong nháy mắt Becky cảm thấy cổ họng khô rát, theo bản năng muốn nuốt nước bọt xuống, may mắn vì ý thức được Freen có thể trông thấy vẻ mặt của nàng nên mới miễn cưỡng thu lại.
"Sao lại không nói gì?" Freen một lần nữa lại để camera quay đúng mặt mình, trong chốc lát không điều chỉnh được khoảng cách nên đôi môi hồng gần như dán thẳng vào màn hình.
Becky đột nhiên nhìn thấy đôi môi phóng đại, trong nháy mắt có ảo giác Freen sẽ chui ra từ màn hình mà hôn nàng.
Becky kinh sợ, quên mất là bản thân đang kìm nén lại, sau đó bị nước miếng của mình làm cho sặc: "Khụ khụ khụ..."
"Sao thế?" Freen vô thức hỏi một câu, lại lập tức nói: "Em đừng nói chuyện."
Chờ Becky khụ khụ một phen kinh thiên động địa xong, gương mặt đỏ bừng xuất hiện trong màn hình thì Freen mới hỏi lại: "Không sao chứ?"
"Không sao, không sao." Becky xấu hổ lắc đầu, rốt cuộc đã cảm nhận được cái gì gọi là sắc đẹp hại người, vội vàng chuyển sang đề tài khác: "Được rồi, chị cho em nhìn chân..."
Không hiểu tại sao, rõ ràng là một câu bình thường nhưng khi nói ra lại có cảm giác quái quái, Becky hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Nên em sẽ nói cho chị biết, hôm nay em đã gặp được ai. Chị muốn đoán thử không?"
Freen: "Ngay cả phạm vi xác định em cũng không nói cho tôi biết, tôi không đoán được, em nói thẳng đi."
"Được rồi." Becky bình tĩnh hỏi: "Chị biết Gemini không?"
"Gemini? Là ca sĩ thần tượng?" Freen cảm thấy hơi kì lạ: "Có biết sơ qua, sao vậy?"
"Anh ta cũng sống ở tiểu khu này, hơn nữa còn sống ngay bên cạnh, hôm nay em đã nhìn thấy." Becky nhớ tới chuyện này là lại cảm thấy buồn cười: "Chỉ tiếc là em chưa kịp nhận ra anh ta, còn suýt chút nữa nghĩ anh ta là tên biến thái nữa, nếu bị fans anh ta biết thì em có lẽ sẽ bị ám sát mất thôi."
"Ồ? Vậy sao hai người lại chạm mặt nhau?" Freen hỏi.
Becky từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đem chuyện mình gặp được Gemini sau đó nhìn thấy trên kênh tin tức kể ra hết. Trong quá trình tự thuật, Becky còn thay đổi tư thế từ nằm ngửa biến thành nằm bò, thoạt nhìn có vẻ như hơi mệt nhọc.
Freen nghe xong, sững sờ vài giây mới nói: "Gemini hát... tạm được."
Sau đó hai người ở hai đầu dây im lặng một lúc, Becky chớp mắt: "Không còn gì khác nữa sao?"
"Không còn." Freen cũng rất vô tội: "Tôi và cậu ta không quen biết nên không có gì để nói."
"Được rồi." Becky ngáp một cái: "Chị nói cho em xem hôm nay chị đã quay những gì đi!"
Freen quan tâm hỏi: "Em mệt à? Có muốn đi ngủ trước không?"
"Không mệt." Becky lắc đầu: "Em thấy hơi nhớ mấy người ở đoàn phim. Chị có thể nói cho em nghe xem ngày hôm nay ở đoàn phim có chuyện gì thú vị không?"
"Được." Freen cũng không từ chối: "Được rồi, hôm nay Davika có hỏi về em, nói là sau khi quay xong sẽ đến tìm em chơi. Còn có đạo diễn, ông ấy vốn muốn cho em một vai diễn khách mời nhưng không ngờ đã em đi rồi, ông ấy tiếc lắm..."
Giọng cô êm dịu từ tốn, Becky nghe đến ngáp vài cái, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại ngủ.
Freen nhìn nàng đã đắp chăn xong xuôi, chỉ là điện thoại để ở bên cạnh gối không tốt lắm, nhưng mà bây giờ cô cũng bất lực, liền muốn tắt máy.
"P'Freen..." Lúc này Becky bỗng nhỏ giọng gọi một tiếng.
Freen vô thức trả lời: "Tôi ở đây, sao vậy?"
Becky không trả lời, mắt cũng không mở lên.
Giờ Freen mới hiểu nàng là đang nói mơ.
Ngón tay lưỡng lự định nhấn nút tắt máy, rốt cuộc cũng rút về.
Freen đặt điện thoại ở bên cạnh, bản thân mình cũng nhắm mắt lại.
Đến khi hô hấp bên kia dần ổn định, Becky bấy giờ mới mở mắt ra, nhẹ nhàng gọi: "P'Freen?"
Freen không lên tiếng, thật sự là đã ngủ.
Becky thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rất lo lắng cho giấc ngủ của Freen, mấy ngày nay cũng tìm đọc rất nhiều tư liệu, ngoại trừ mấy thứ thuốc không đáng tin ra thì trong đó có một cách khiến Becky cảm thấy hứng thú. Người ta nói buồn ngủ và đói đều giống nhau, rất dễ lây nhiễm.
Chẳng hạn như bạn vốn dĩ không cảm thấy đói, nhưng có người ở ngay trước mặt bạn ăn đến ngon miệng thì cơn thèm thuồng trong bụng bạn sẽ ngoi lên, sau đó muốn ăn cực nhiều. Ngủ cũng giống như vậy, có rất nhiều lúc bạn cảm thấy ngủ không ngon nhưng người bên cạnh bạn lại ngủ rất say, bạn nghe thấy người đó hít thở thì sau đó cũng sẽ lên cơn thèm ngủ.
Becky không xác định được cách nói này có đáng tin cậy hay không, dù sao thử thì cũng không ảnh hưởng gì nên cô thử một lần.
Không ngờ hiệu quả cũng được phết đó chứ.
Becky nhẹ nhàng nói với sườn mặt của Freen trong video: "Ngủ ngon nhé P'Freen."
Sau đó thật sự nằm xuống ngủ.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Becky tỉnh lại rất sớm, quơ tay ra đụng trúng điện thoại, lúc này nàng mới nhớ ra tối qua đã quên tắt video.
Nhưng mà lúc này điện thoại bởi vì hết pin nên đã tự động tắt máy.
Becky cười thầm vì ý tưởng lớn của mình, đem điện thoại đi sạc sau đó sảng khoái đi rửa mặt. Hôm nay nàng muốn tìm rất nhiều thứ nên phải xuất phát sớm.
Căn phòng 2102 cách nàng một bức tường, tình hình hoàn toàn không giống vậy.
Rèm cửa bị kéo đến kín mít, chăn trên giường phồng lên thành một cục, căn bản không nhìn thấy người đâu. Nhưng điện thoại trên tủ đầu giường vẫn reo lên không ngừng, người nằm trên giường rốt cuộc cũng không chịu nổi mà vươn một cánh tay ra, gian nan cầm lấy điện thoại, sau đó cũng không thèm nhìn tên mà uể oải nghe máy: "Sao sớm thế..."
"Cậu còn ngủ!" Giọng của đối phương nặng nề, nhưng giá trị tức giận lại tăng vọt: "Cậu còn ngủ được!"
"Tôi lại làm sao vậy?" Rốt cuộc Gemini cũng từ trong ổ chăn bò ra, ngáp một cái rồi ném điện thoại lên tủ đầu giường.
"Cậu! Ngay bây giờ! Lập tức! Mở cửa cho tôi!" Đối phương cả giận nói.
Gemini tức giận đến mức đá chăn trên giường, sau đó khoác một cái áo ngủ, chân trần đi ra mở cửa.
Một người phụ nữ với đôi môi đỏ rực như lửa dẫm lên đôi cao gót giận đùng đùng đi vào phòng, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ.
"Này này, cô làm cái gì đấy?" Gemini đi theo phía sau cô ta, bất mãn nói: "Tuy rằng cô là người đại diện của tôi nhưng không thể tự tiện đi vào phòng ngủ của tôi như vậy được! Đây là quyền riêng tư, cô hiểu không?"
Người đại diện căn bản không thèm để ý tới hắn, đằng trước đằng sau kiểm tra khắp phòng một lượt, không tìm thấy gì nên mới hỏi: "Người đâu?"
"Người không phải đang ở trước mặt cô đây à!" Gemini không thể hiểu nổi.
"Ai hỏi cậu? Tôi đang nói người phụ nữ tối hôm qua trở về cùng cậu kìa." Người đại diện hung hăng liếc hắn một cái.
Gemini ôm cánh tay nói: "Cô tưởng tôi là nam chính trong tiểu thuyết à? Cơ thể tốt lắm sao? Một buổi biểu diễn đã khiến tôi mệt chết rồi, còn tìm phụ nữ?! Tôi điên chắc? Tinh lực có đủ không?"
"Vậy tối qua ai về nhà với cậu?" Người đại diện thấy hắn còn nói dối thì tức đến không chịu được.
Gemini không hiểu: "Tôi không về nhà với ai cả, tôi một mình về nhà mà."
"Cái rắm!" Người đại diện thật muốn đánh người: "Có người chụp được cậu cùng một cô gái lần lượt đi vào trong thang máy, nhưng dừng lại cùng tầng."
"Cùng tầng?" Gemini nghĩ tới gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Đó là hàng xóm ở cách vách." Gemini mở miệng giải thích: "Ngày hôm qua tình cờ gặp trong siêu thị nên cùng nhau đi về."
"Như vậy thôi ư?" Người đại diện hiển nhiên không tin: "Chẳng phải cậu nói nhà bên cạnh không có người ở, rất yên tĩnh sao? Nếu không thì tại sao tôi lại cho phép cậu tới đây sống được chứ!"
Gemini cũng thật vô tội: "Làm sao tôi biết được? Trước kia đúng là không ai ở thật. Con mẹ nó là ai chụp? Lên top trend nữa sao? Nhanh chóng xoá đi, đừng làm liên luỵ cô gái nhà người ta."
"Cậu còn không biết xấu hổ mà còn hỏi, không phải cậu rất mẫn cảm với máy ảnh sao? Tại sao bị chụp mà cũng không biết?" Người đại diện tức giận thật sự: "Bảo cậu mang theo vài người thì không nghe, bây giờ thì tốt rồi nhỉ?!"
"Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng này nữa." Gemini có hơi gấp: "Con gái nhà người ta thật vô tội, nếu bị người chụp lén đòi tiền thì để tôi trả cho, phải mua ảnh chụp được đem về."
"Mua về?" Người đại diện cười lạnh một tiếng: "Cậu có biết người chụp hình lần này là ai không?"
Trong lòng Gemini có dự cảm xấu: "Chắc không phải là Leo chứ?"
Leo là paparazi nổi tiếng trong giới giải trí, mềm không được cứng cũng không xong. Anh ta tự xưng là nhân vật chính nghĩa, tận sức vạch trần giới giải trí thật giả lẫn lộn này. Chỉ cần anh ta chụp được, mặc kệ đối phương có nổi tiếng bao nhiêu, ra giá bao nhiêu tiền cũng không mua lại được, ngay cả giới kinh doanh cũng rất sợ anh ta.
Người đại diện gật đầu.
Chân mày Gemini nhíu chặt.
"Để tôi đi tìm anh ta nói chuyện." Gemini đi về phía phòng ngủ.
Người đại diện phát hỏa xong nên bây giờ cũng tỉnh táo lại, kéo hắn nói: "Không sao đâu, đã có người xử lý trước rồi."
"Là sao?" Gemini bối rối.
"Có người tìm được Leo trước chúng ta, hơn nữa người đó còn làm cho Leo xóa hết toàn bộ ảnh chụp, không chừa lại thứ gì." Người đại diện mỗi câu mỗi chữ đều chậm rãi nói: "Trên mạng bây giờ cũng không có tin tức gì. Cậu không cần lo lắng."
Gemini không dám tin: "Ai mà có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Ảnh chụp hôm qua chỉ có hai nhân vật." Người đại diện nhìn hắn: "Không phải chúng ta, cậu cảm thấy còn có thể là ai nữa?"
Gemini: "Cô gái... ở cách vách?"
Người đại diện gõ vào trán hắn: "Cậu đi ăn sáng đi!"
Gemini: "...Rõ ràng tôi chẳng làm gì hết mà."
Người đại diện: "Bây giờ! Ngay lập tức! Dọn đi khỏi chỗ này cho tôi!"
°°°
Say quá chời lên truyện trễ, mọi người thông cảm hehe 👀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com