Chương 67
Becky cầm lấy viên kẹo, khóe miệng không nhịn nổi cong lên, trái tim như có thứ gì đó lấp đầy, nhưng khi mở miệng ra lại nói: "Có mỗi một viên kẹo mà đã muốn đổi lấy một tấm thẻ ước nguyện của em rồi, P'Freen, chị định làm gian thương sao?"
Freen thấy xung quanh không có ai chú ý đến bọn họ, bèn cố ý nói: "Yêu cầu này không phải do chính em nói ra à?"
Becky chớp chớp mắt, không nói gì.
Freen: "Muốn gian lận sao?"
Becky gật đầu: "Ừm."
Thật ra cũng không phải là muốn gian lận, Freen từ xa đưa một viên kẹo đường đến đây, giá trị tương đương với một tấm thẻ rồi, nhưng Becky vẫn muốn làm quá lên một chút.
Freen: "..."
Ngay khi Becky cho rằng mình sẽ bị giáo huấn một trận thì Freen lại nói: "Có thể."
"Gì cơ?" Becky choáng váng.
Rốt cuộc Freen là người tuyệt vời cỡ nào vậy?
Tuy nói chỉ là một tấm thẻ tâm nguyện, nhưng không thể dùng từ "chỉ là" được, bởi nó là một món đồ quý giá... Bất kể nói như thế nào, cô thật sự cũng quá tốt, tốt đến mức không có giới hạn rồi.
"Không muốn sao? Vậy tôi thu lại lời nói ban nãy." Freen hơi nhướng mày.
"Đồng ý!" Becky siết chặt viên kẹo trong tay, lập tức nói: "Cảm ơn P'Freen ạ."
Freen hơi mỉm cười: "Sao em còn chưa ăn?"
Becky nhét viên kẹo vào miệng dưới cái nhìn chăm chú của cô, hương vị ngọt thanh tinh tế tràn ngập trong khoang miệng khiến trái tim nàng mềm nhũn: "Đây là kẹo gì mà ngọt vậy?"
Khóe miệng Freen cong lên: "Nó tên là mật đường."
Nói xong liền nhấc chân bước vào phòng học.
Mật đường?
Becky sửng sốt, cúi đầu nhìn bọc giấy trong tay, mặt trên của giấy không biết là chữ của nước nào mà nàng xem không hiểu. Nhưng không biết vì sao Becky có một loại trực giác, viên kẹo này không có tên là mật đường.
Freen đùa nàng sao?
Becky hung dữ nhét viên kẹo kia vào miệng, nhét vỏ kẹo vào trong túi rồi xoa xoa gương mặt, sau đó cũng đi vào phòng học.
Đại sư Jawk đã làm phép kiểm tra xong, hiện đang nói chuyện với nhóm người Korn: "...Đây là quỷ thần, nhưng chúng tôi còn chưa biết hình dáng của nó ra sao, mặc dù nó có thật nhưng không mạnh như chúng ta tưởng tượng, vì vậy không cần sợ. Không khí ở đây đúng là không ổn, tôi dùng bùa chú thanh lọc một chút là được rồi, mọi người không cần lo lắng."
Korn tin hắn nên đương nhiên sẽ không phản bác.
Đại sư Jawk làm phép trong toàn bộ trường học, những người khác hiểu hay không cũng không quan trọng, ít ra có đại sư ở đây thì mọi người đều an tâm hơn không ít.
Vừa mới xử lý chuyện bên trường học xong, bệnh viện bên kia lại truyền tin tới nói Nop đã tỉnh. May mắn là lần này cũng không có vấn đề gì, nằm viện quan sát hai ngày là có thể xuất viện.
Korn nhẹ nhàng thở ra, đem hết công lao đổ lên người đại sư Jawk, đối xử với hắn càng thêm kính cẩn.
Ông ta vốn định đi xem Nop thế nào, lúc này thương lượng với nhà sản xuất, quyết định để nhà sản xuất mang quà đến bệnh viện vấn an Nop; còn Korn ở lại để mời Freen cùng đại sư Jawk ăn cơm.
Xét thấy tình hình Freen lúc nào cũng dính đến Becky, ông ta thuận tiện kéo cả Becky đi luôn.
Nơi bọn họ tới chính là một quán ăn chay, tuy không uống rượu nhưng Korn lại vô cùng bực bội.
Ông ta làm đạo diễn nhiều năm như vậy, thật ra những chuyện kỳ lạ đã nhìn thấy không ít, lần này cũng không phải là nghiêm trọng nhất, nhưng không biết tại sao lại khiến cho ông ta phiền lòng.
Ăn cơm được một nửa, điện thoại của Korn đột nhiên vang lên, ông ta nói chuyện được hai câu thì đổi sắc mặt, làm dáng vẻ xin lỗi với mọi người rồi đi sang phòng khác.
"Sư tỷ." Jawk đợi Korn rời đi, ngay lập tức biến đổi hình tượng cao tăng xa lạ mà tiến sát đến gần người Freen: "Đây là vợ của tỷ à?"
Becky đang uống nước, miễn cưỡng không muốn phun ra nhưng lại bị sặc rất thảm, đỡ lấy cái bàn ho khù khụ một hồi.
Freen một bên duỗi tay ra nhẹ nhàng vỗ cho nàng, một bên không nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Jawk một cái.
Jawk không hiểu vì sao Becky lại phản ứng lớn như vậy, vô cùng tủi thân nói: "Chẳng lẽ đệ nhận sai người sao?"
Freen: "..."
Không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Becky sau một hồi ho khù khụ thì lúc này đã đỡ hơn, lúc ngẩng đầu lên gương mặt còn đỏ bừng, đôi mắt sáng rưng rưng, cực kì thê thảm nhìn Freen: "Quan hệ của hai người là như thế nào vậy?"
Freen né tránh tầm mắt sang chỗ khác, nói: "Cậu ta là hòa thượng ở chùa Mahathat, chúng tôi quen biết từ trước rồi."
"Vậy tại sao anh ấy lại anh gọi là sư tỷ?" Trong lòng Becky nổi lên một suy đoán không tốt lắm, cũng không rảnh để phân biệt xem nó đúng hay sai: "P'Freen, chị... Chị cũng tu sao?"
Freen: "..."
"Nếu tỷ ấy tu như tôi thì làm sao cưới cô được?" Jawk không nhịn được nói, cảm giác vợ của Freen không thông minh lắm.
Becky bỗng rối rắm: "Anh là một đại sư, nói năng kiểu gì đó..."
"Thật xin lỗi, tôi phát sóng trực tiếp nhiều quá nên cách nói chuyện bị nhiễm của fans." Jawk ho nhẹ một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh lại rồi mới nói: "Thí chủ không cần lo lắng, tiểu tăng tuyệt đối là một hòa thượng đứng đắn mà."
Becky: "...Tôi lại càng thấy anh không đứng đắn. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là tại sao anh lại gọi P'Freen là sư tỷ?"
"Đấy là chuyện từ năm ngoái rồi." Jawk thấy Freen không có ý muốn nói nên đành phải tự mình giải thích: "Khi đó chùa Mahathat rất nghèo, nghèo đến mức nghe được tiếng chuông chùa rỗng tuếch, sắp phải đóng cửa đến nơi. Có một ngày, chúng tôi ăn phải rau dại rồi bị trúng độc tập thể. Sư tỷ trùng hợp đến dâng hương, cứu tính mạng của toàn bộ cao tăng trong chùa, sau đó còn dạy cho chúng tôi biết thế nào là kinh doanh, là ân nhân của chùa Mahathat chúng tôi. Tỷ ấy nói chúng tôi phải giữ ngôi chùa này thay cho sư phụ, vậy nên chúng tôi đều gọi tỷ ấy là sư tỷ."
Becky không ngờ sự việc sẽ như vậy, đúng là Freen đã từng nói cô có một người sư phụ là hòa thượng.
"Vậy thì đúng là quá nguy hiểm rồi." Becky nghĩ đến tính mạng của nhóm cao tăng trong chùa, bây giờ nghĩ lại mà vẫn còn cảm thấy sợ: "P'Freen, tại sao chị lại lên chùa dâng hương?"
Freen: "Là sư phụ bảo tôi đi."
Becky: "...Tại sao ông ấy không đi?"
"Chắc là do ông ấy không có tiền." Jawk cướp lời nói.
Becky: "...Vậy ông ấy không thể cảnh báo mấy người đừng ăn rau dại trước sao?"
Jawk: "Nếu như vậy thì sẽ không quen được sư tỷ đâu."
Becky không muốn nói chuyện nữa.
Freen bất đắc dĩ nói: "Sư phụ cũng không ngờ bọn họ sẽ trúng độc nên không thể dự báo trước được. Ông ấy chỉ biết chùa Mahathat sẽ gặp nạn nên mới dặn tôi đi tới đó nhiều hơn thôi."
Becky cảm thấy vị đại sư tên Jawk này không đáng tin cậy.
Nàng còn đang muốn nói gì đó nhưng cửa phòng bị đẩy ra, Korn đã quay trở lại.
Jawk trong một giây quay trở lại dáng vẻ đứng đắn, không phục tư thái của một bậc cao tăng.
"Xin lỗi nhé, có một chút chuyện rắc rối nên không thể không xử lý." Rõ ràng trước đó Korn bực bội xong đã trở lại dáng vẻ hiền hòa thường ngày, lúc này lại nhíu mày, thoạt nhìn trông còn sầu khổ hơn: "Làm phiền đại sư rồi."
Jawk lắc đầu: "Không sao. Thật ra thí chủ không cần buồn rầu, mọi việc trên thế gian này đều có duyên phận của nó cả. Có duyên sẽ có thiện quả, vô duyên nếu như cưỡng ép, cuối cùng sẽ gây nên một kết quả khác."
Lời này nói ra nghe thì huyền diệu thâm sâu, thật ra cũng chẳng khác gì chưa nói.
Nhưng Korn vừa nghe thấy, thần sắc lập tức biến đổi, ngay lập tức cúi người về phía Jawk nói: "Đại sư quả nhiên là cao minh, chắc ngài đã nhìn ra nỗi lo trong lòng tôi rồi chăng? Không biết đại sư có thể chỉ điểm một chút không?"
Jawk khoái thác nói: "Thật ra trong lòng thí chủ đã minh bạch rồi, không cần đi hỏi người khác nữa."
"Không, không, tôi muốn hỏi." Korn lắc đầu, lại nhìn Freen và Becky, sau đó dứt khoát nói thẳng: "Ở đây không có người ngoài, tôi cứ nói thẳng ra vậy. Vừa rồi nhà sản xuất đến bệnh viện thăm Nop đã bị ngăn cản, không vào thăm được."
Becky và Freen đồng thời liếc nhau một cái, lên tiếng: "Tại sao?"
"Họ nói là Nop muốn nghỉ ngơi, không được quấy rầy." Korn buồn bực xoa đầu: "Nhưng chúng ta có phải đồ ngu đâu chứ, bọn họ chắc là có ý kiến với đoàn phim rồi."
Ông ta nói với Freen: "Có lẽ bên của Saint tổng đang bị lệch múi giờ nên không thể liên lạc được. K'Freen, nếu cô là người đại diện cho ngài ấy thì việc này tôi cũng nên nói với cô một tiếng, cô xem nên làm thế nào bây giờ."
"Hừm..." Freen không hề từ chối: "Tôi muốn nghe suy nghĩ của đạo diễn trước đã."
Korn nói: "Nói thật, ngay từ đầu, để Nop tới đóng cho bộ phim này tôi đã tốn không ít công sức, cậu ta rất thích hợp với nhân vật Atiruj kia."
"Tôi biết." Freen gật đầu, "Lúc ấy cậu ta cũng đang để ý tới bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường khác, cậu ta cũng tốn khá nhiều công sức vì nó."
"Đúng vậy." Korn thở dài: "Vậy nên, ngay từ đầu tôi đã rất hài lòng với Nop, không muốn hủy hợp đồng với cậu ta chút nào. Nhưng gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu ta bị thương ở đoàn phim hai lần, tôi cũng lo lắm... Đại sư, ngài nói là thật sự tương khắc sao?"
Jawk nói: "Đúng là có khí bất hòa."
Korn lại thở dài.
Freen nhắc nhở Korn: "Vấn đề quan trọng bây giờ không nằm ở đoàn phim mà là ở Nop. Lúc trước các ông thỏa thuận như thế nào? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ai là người chịu trách nhiệm? Nếu cậu ta muốn hủy hợp đồng thì ai sẽ gánh trách nhiệm lớn hơn?"
Korn liếc mắt nhìn Becky một cái, trả lời đúng sự thật: "Tuy rằng chuyện này không phải do con người làm, nhưng cơ bản vẫn xuất phát từ bên phía đoàn phim, vậy nên dựa theo thỏa thuận, Nop không những có thể hủy hợp đồng mà đoàn phim còn phải đi bồi thường nữa. Nhưng mà hợp đồng của Nop có chút đặc thù... nếu lúc này cậu ta hủy bỏ, đoàn phim chúng ta không cần bồi thường, mà chúng ta cũng không thể ngăn cản được."
Freen và Becky đồng thời liếc nhau một cái, xem ra Nop thật sự rất coi trọng Linzi.
Freen nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cứ chờ tin từ phía bên Nop trước đi. Cậu ta bị thương hai lần, hủy hợp đồng cũng là điều hợp lý, đây cũng là ý của Saint tổng."
"Đúng vậy, nếu cậu ta muốn hủy hợp đồng thì cũng không cản được." Korn thở dài: "Nhưng nếu cậu ta bỏ đi thì chúng ta phải tuyển người lại một lần nữa, những cảnh quay lúc trước cũng không dùng được, tiến độ của đoàn phim cũng chịu ảnh hưởng lớn. Hơn nữa, muốn tìm một người thích hợp làm nam chính cũng không dễ dàng."
Một bộ phim liên quan đến rất nhiều vấn đề, từ nơi quay phim đến vấn đề quảng bá ra bên ngoài... Nói chung là rất lắm chuyện.
"Tôi có một đề xuất, chúng ta có thể tìm nam chính ngay trong đoàn phim, bởi vì họ là những người đã quá quen thuộc với kịch bản, giảm bớt thời gian hòa nhập. Nếu thích hợp thì nam phụ, nam thứ, thậm chí ngay cả một vai phụ nhỏ cũng có thể dùng được." Hiển nhiên Freen đã suy xét đến vấn đề này: "Đạo diễn ngài vốn dĩ đã rất am hiểu vấn đề khai quật người mới này rồi, tôi tin đây không phải là vấn đề lớn. Phim thanh xuân vườn trường, đóng ngây thơ thế nào cũng được, chỉ sợ là không đủ ngây thơ thôi."
Đúng là Korn rất biết cách sử dụng người mới, nhưng vì ông ta muốn bảo đảm rating nên thường sẽ chen vào một người có lưu lượng. Chẳng hạn như lần này, bởi vì Saint đã xác định Becky đóng nữ chính từ trước nên ông ta chỉ có thể làm mọi cách để Nop đóng nam chính.
Nếu như Nop bỏ đi, đoàn phim gần như tất cả đều là người mới, ông ta không dám tin tưởng vào quyết định của bản thân mình. Nhưng nếu bộ phim này sử dụng toàn người mới mà lại hot, thì đó chính là một sự khẳng định chắc chắn cho thực lực của ông ta.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Korn cứ chao đảo hết bên này đến bên nọ, không biết lựa chọn như thế nào mới tốt.
"Ngài nên nhớ lại dự định lúc ban đầu của mình là gì." Freen liếc mắt một cái đã nhìn thấu khúc mắc trong lòng ông ta.
Korn hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trước khi khai máy, ông ta chưa hề kỳ vọng gì ở Becky lẫn Linzi, nhất là Becky, ông ta chỉ mong khi nàng lên hình đừng xấu quá là được. Mà bây giờ cả Becky lẫn Linzi đều khiến ông ta thấy rất bất ngờ, thế nên bộ phim này đã vượt quá sự mong đợi của ông ta.
Vậy bỏ đi một Nop thì có là gì?
Trên phương diện diễn xuất đã có Becky và Linzi, Charles cũng không kém, căn bản vẫn bảo đảm được diễn xuất tốt. Về phương diện nổi tiếng, Freen coi trọng Becky như vậy, chắc hẳn cô sẽ tự ra tay, ông ta không cần sầu não.
"K'Freen chỉ cần một câu đã đánh thức được tôi rồi." Rốt cuộc Korn cũng tươi cười trở lại: "Charles cũng không tệ, nếu cậu ta diễn Atiruj thì người đóng nam phụ tìm cũng dễ dàng hơn nhiều."
Quan trọng chính là có thể chiếm tiện nghi của Charles nhiều hơn Nop. Nếu đổi như vậy thì có thể tiết kiệm được số tiền lớn, dùng nó vào việc tuyên truyền hay hậu kỳ thì sẽ tốt hơn.
"Đạo diễn, tôi có một đề nghị này, không biết có thích hợp hay không?" Becky cũng thử thăm dò hỏi.
Korn cười nói: "Đương nhiên là thích hợp rồi, cô có ý tưởng thì cứ nói."
"Thật ra nam phụ cũng không cần đổi lại." Becky nói: "Nam chính với nam phụ gần như là hai người trái ngược nhau, người là học thần kẻ là học tra, người thì bình tĩnh người thì nông nổi... Nếu giả thiết hai người bọn họ là anh em sinh đôi thì liệu có tăng thêm kịch tích cho câu truyện hay không?"
"Ý của cô là... nam chính và nam phụ đều để cho Charles diễn?" Đôi mắt của Korn lập tức sáng lên.
Becky gật đầu.
Korn nhìn nàng một cái, sau đó lại nhìn Freen: "Nhưng mà làm vậy... cảnh diễn của cô sẽ bị giảm đi tương đối đó."
Cảnh diễn của Becky không phải là ít, nhưng nếu cảnh diễn của Charles tăng lên thì ấn tượng của người xem sẽ càng khắc sâu. Hơn nữa, một người diễn hai vai sẽ mất nhiều thời gian và sức lực, một bộ phim nếu nam chính quá nổi bật thì nữ chính sẽ không được nhiều người chú ý đến.
"Không sao cả, chỉ cần bộ phim thành công thì mọi người sẽ chú ý nhiều đến nam chính và nam phụ, khi ấy bọn họ cũng sẽ chú ý đến tôi thôi." Becky cười đáp: "Nếu tôi có nhiều cảnh quay mà bộ phim không nổi thì điều đó có ích gì? Một đoàn phim cần phải biết cho nhau cơ hội, đúng không?"
Đối với Becky, Korn càng ngày càng có cảm giác như nhặt được bảo vật, diễn xuất tốt mà lại không tranh đoạt vai chính, quả nhiên là hiếm có. Chỉ không biết là do nàng quá tốt bụng, hay là bởi vì tuổi trẻ chưa trải sự đời nên chưa hiểu cảnh diễn quan trọng như thế nào đối với diễn viên?! Vậy nên Korn cũng chưa vội đáp lại mà lại tiếp tục nhìn sang Freen: "K'Freen cảm thấy thế nào?"
Freen hơi mỉm cười: "Tôi cảm thấy ý kiến của Becky rất tốt."
Đây chính là ý không phản đối!
"Tôi cũng cảm thấy vậy!" Korn vô cùng vui vẻ, cười đến mức không khép miệng lại được: "Becky, cô chính là người có diễn xuất tốt nhất mà tôi từng thấy, cũng là người xinh đẹp nhất, đúng là một người mới hiểu chuyện mà."
Cứ như vậy, vai nam chính từ trên trời rơi xuống, chỉ sợ Charles không cần lấy tiền cũng đồng ý. Những cảnh diễn trước đó của hắn cũng không cần xóa đi, chỉ cần quay lại những cảnh diễn của Nop là được rồi. Lúc trước Nop bị thương nên nghỉ ngơi vài ngày, những cảnh đã quay cũng không có nhiều nên tiến độ quay không quá bị ảnh hưởng.
Bây giờ Korn không hề lo lắng chuyện Nop sẽ bỏ đi, thậm chí ông ta còn hận không thể chủ động đi hủy hợp đồng với Nop nữa là.
Becky: "...Đạo diễn, ông không cần tâng bốc tôi như vậy đâu, chỉ cần sau này ông đừng ép tôi uống canh gừng nữa là được rồi."
Korn cười ha hả: "Cô nói với tôi những thứ này không có tác dụng, nên nói với K'Freen mới đúng."
Ăn xong một bữa cơm, tâm trạng rối bời của Korn đã biến thành hư không, tâm tình rất tốt.
Khi ông ta đi tính tiền, Freen cũng đi theo.
Becky và Jawk ra khỏi quán cơm trước, hai người đứng ở bên ngoài chờ.
Sợ nhàm chán nên Becky chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Đại sư Jawk, ban nãy anh nói thích xem phát sóng trực tiếp? Không biết anh thích xem phát sóng trực tiếp kiểu gì?"
Jawk lắc đầu, sửa lại lời nàng nói: "Không phải tôi thích xem phát sóng trực tiếp, mà là tôi tự phát sóng trực tiếp cho người ta xem."
"Anh... phát sóng trực tiếp á?" Becky mở to hai mắt nhìn: "Anh ở trong chùa mà vẫn có thể phát sóng trực tiếp sao? Không phải sinh hoạt của các hòa thượng đều...."
"Không phải một ngày 24 giờ tôi đều làm streamer, vậy nên cần làm một thời khóa biểu sắp xếp thời gian." Jawk nói: "Không phát sóng trực tiếp thì lấy đâu ra tiền xây dựng chùa."
Becky: "...Tiền đi thắp hương bái phật ở chùa Mahathat cũng không ít mà?!"
"Tiền đi thắp hương mấy năm gần đây mới có, trước kia thì không. Trước kia chùa Mahathat rất nghèo, cơ sở vật chất đều do tôi phát sóng trực tiếp lấy tiền để sửa chữa." Jawk nói rồi ngập ngừng: "Cách này là do vợ của cô dạy tôi đấy."
Becky: "Khụ khụ... Không biết đại sư phát sóng trực tiếp về cái gì vậy?"
Nàng không thể tưởng tượng nổi, một vị hòa thượng đi livestream sẽ không bị mắng sao? Chẳng lẽ đi livestream tụng kinh Phật ư?
"Livestream chơi trò chơi." Jawk đã hiểu ý nàng nói: "Làm streamer, không cần lộ mặt."
Sau khi nghe thấy đáp án này, Becky vô cùng bất ngờ: "Đại sư livestream ở đâu vậy? Tên là gì? Có nổi tiếng không? Có thời gian thì tôi đến xem, tôi cũng có thể tìm người quản lý cho anh nữa."
"Quản lý thì không cần đâu." Jawk lắc đầu: "Tôi có fans là đủ rồi."
Becky cười thầm: "Phòng livestream của đại sư tên là gì vậy?"
"Quả bưởi phát sóng trực tiếp, gọi tên là 11." Jawk nói.
"Anh chính là Nhất Thần sao?!" Becky suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Tôi đã xem anh phát sóng trực tiếp rồi đó! Còn tặng quà cho anh nữa! Nam thần à..."
Vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp của Freen từ phía sau vang lên: "Em gọi cậu ta là gì?"
Nhất thời, Becky nhớ tới lần trước khi nàng gọi Poon là thần tượng, nàng đã nói với Freen câu "Anh ta là thần tượng, còn chị là nữ thần."; bây giờ nàng lại gọi Jawk là "nam thần"... như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Thật ra, nàng gọi tiếng "nam thần" này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Con người ai cũng có niềm vui, sự yêu thích riêng, Becky không có hứng thú với việc đi dạo phố hay theo đuổi thần tượng, chơi game cũng không chơi mà chỉ thích xem người ta thi đấu.
Thật ra nàng cũng rất ít khi xem người ta livestream, biết đến 11 là vì "Nhất Thần" rất nổi tiếng: kỹ thuật tốt, không nói nhiều, ôn nhu lễ phép lại không bao giờ nói năng hoa mỹ để câu fans, khi phát sóng trực tiếp chỉ quan tâm đến tiền chứ không quan tâm đến vấn đề khác.
Becky chỉ đơn thuần cảm thấy nhân phẩm của hắn rất tốt, xứng với danh hiệu "nam thần" này. Ngoại trừ lần đó ra, nàng chưa từng tưởng tượng xem 11 trông như thế nào, bởi vì nàng không hề mong chờ sẽ gặp được hắn.
Nhưng mà Becky nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, 11 trong đời sống hiện thực lại là một vị hòa thượng!
Nàng càng không ngờ được, nàng vừa mới gọi một tiếng "nam thần" mà đã bị Freen nghe thấy.
Làm sao bây giờ ta?
Còn có cách gọi nào tốt hơn "nữ thần" không nhỉ?
Freen không nghe thấy Becky đáp lại nên bước gần về phía nàng thêm hai bước: "Hửm?"
Jawk rất không trượng nghĩa mà ở bên cạnh xem kịch vui.
Becky khẽ cắn răng, cười nói: "Đừng ăn giấm của hòa thượng mà, anh ấy là nam thần, còn chị là hôn thê của em."
°°°
Em iu chồng 😳
Ăn xong sáng trưa chiều tối ghen tị với Becky 😌 chúc mừng em vì có P'Freen nha Rebecca 😾
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com