Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Quái vật


"Mango, dạo này vẫn khoẻ chứ?"

Freen chào hỏi rồi theo thói quen mà lấy sổ tay, bút, máy ghi âm ra đặt ngay ngắn trên bàn.

Mango ngồi đối diện nở nụ hiền lành đáp lại "Tôi vẫn khoẻ. Hôm nay cô đến vì việc gì?"

"Cũng không có gì. Các bác sĩ đề nghị tôi đưa bản đánh giá về trường hợp của cô để họ làm cơ sở ra quyết định."

"Thật vậy ư?" Mango cố giữ vẻ bình thản nhưng cái miệng khẽ nhếch lên của cô vẫn không qua được đôi mắt của Freen.

"Đúng vậy. Tôi là người duy nhất có mặt ở đây khi nhân cách anh trai của cô xuất hiện nên bản đánh giá của tôi RẤT QUAN TRỌNG" Freen cố tình nhấn mạnh để thu hút sự chú ý của Mango.

Ánh mắt của Mango bắt đầu dao động. Nhịp thở cũng trở nên bất thường. Freen biết cô ấy đang cố để tỏ ra bình tĩnh nhưng chính điều đó càng khiến Freen chắc chắn về giả thuyết của mình.

"Nhưng tôi còn 1 vài vấn đề cần đến gặp cô để làm rõ. Vì TÍNH QUAN TRỌNG của nó nên mong cô Mango hợp tác với tôi." Freen 1 lần nữa nhấn mạnh.

"Được. Cô có thắc mắc gì cứ hỏi. Nếu là điều tôi biết, tôi sẽ nói tất cả với cô. Tuyệt không giấu giếm."

"Tôi xin cảm ơn trước." Freen mỉm cười rồi gật nhẹ đầu để thể hiện sự biết ơn.

Freen bắt đầu bằng việc đề nghị Mango kể lại những chuyện liên quan đến tuổi thơ.

"Tôi đã kể với cô rất nhiều lần rồi mà?" Mango thắc mắc.

"Vì bản thu âm này sẽ được gửi kèm bản đánh giá nên tôi phải làm 1 bản hoàn chỉnh nhất có thể. Cô cứ xem như tôi chưa biết gì mà kể lại mọi chuyện là được."

Mango gật đầu thể hiện đã hiểu rồi bắt đầu kể câu chuyện đời mình cho Freen nghe.

"Như cô nói thì sau khi ba mẹ cô li hôn, mẹ cô bắt đầu đổ lỗi cho cô vì cô là con gái và không ngoan, không giỏi bằng người anh đã mất của mình?"

"Đúng vậy. Lúc đầu thì tôi thấy việc đó cũng chả sao. Nhưng càng ngày mẹ tôi càng quá đáng hơn. Bất kể tôi làm gì cũng không vừa ý bà. Cứ mỗi lần như vậy, bà lại lôi anh tôi ra để nói. Bà ấy cứ lặp đi lặp lại câu "nếu mày giống anh mày thì tốt biết mấy." hay "tại sao người chết là anh mày chứ?" , "sao mày không chết đi cho rồi đi."... Cô biết đó, nghe hoài mấy câu như vậy khiến tôi cảm thấy chán ghét bản thân. Đôi khi tôi cũng muốn tìm đến cái chết để được giải thoát."

"Nghĩa là cô đã bị bạo hành tinh thần và có ý định tự hủy hoại bản thân từ thuở nhỏ?"

Mango gật đầu. Cô cúi gầm mặt. Nước mắt nhỏ xuống từng giọt.

Freen ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống viết gì đó vào quyển sổ tay.

"Rồi 1 ngày nọ, sau khi bị mẹ cho ăn đòn vì tội làm vỡ đĩa, tôi ôm gấu bông khóc đến khi kiệt sức rồi ngủ hồi nào cũng không hay. Trong mơ, anh tôi xuất hiện và an ủi tôi rất nhiều."

"Đó là lần đầu tiên cô gặp anh mình?"

Mango gật đầu. Mắt cô trở nên long lanh khi nhớ đến 1 kỉ niệm đẹp.

"Anh trai rất thương tôi. Chỉ cần tôi buồn là anh ấy lại xuất hiện để ôm lấy tôi, an ủi tôi, kể chuyện để ru tôi vào giấc ngủ. Anh ấy còn giúp tôi làm những việc vặt nữa. Từ khi anh ấy xuất hiện, tôi được khen nhiều hơn và mẹ tôi cũng vui hơn rất nhiều. Cuối cùng thì tôi cũng biết cảm giác sống trong hạnh phúc là như thế nào."

Mango mỉm cười nhìn Freen. Freen cười lại để thể hiện sự đồng cảm.

"À, về vấn đề này, tôi muốn hỏi..."

Mango hơi rướn về phía Freen như để nghe rõ hơn câu hỏi.

"Xin lỗi, có chút việc gấp cần bàn." Becky theo như lời dặn dò của Freen mà chen ngang vào buổi nói chuyện.

Becky tiến đến thì thầm gì đó vào tai Freen. Freen gật gật đầu rồi cả hai cùng nhìn Mango trước khi quyết định đứng lên ra khỏi phòng.

"Cô Mango ngồi chờ tôi chút nhé. Tôi sẽ quay lại ngay."

Cánh cửa vừa đóng lại, Freen liền đón lấy ly trà mà Becky đã yêu cầu cấp dưới chuẩn bị sẵn.

Giờ đây cả hai vừa nhâm nhi thức uống yêu thích của bản thân vừa theo dõi tình hình của Mango qua màn hình TV.

"Cô đang đợi cái gì vậy Freen?" Becky quay sang hỏi người vẫn luôn giữ thái độ im lặng mà quan sát nhất cử nhất động của Mango.

"Tôi chờ sự bất an." Freen đáp ngắn gọn. Hình như cô cũng không có ý định sẽ giải thích thêm.

Becky khẽ gật đầu. Kinh nghiệm làm việc cho cô biết sự bất an của đối tượng rất có lợi trong thẩm vấn.

"Đã đến lúc rồi. Tôi vào làm việc tiếp đây." Freen vừa nói vừa đưa lại ly nước cho Becky.

"Tôi chờ tin tốt từ cô." Becky cười nói. Cô vô thức đưa ly trà của Freen lên miệng uống. "Thì ra cái này cũng không khó uống lắm." Becky mỉm cười rồi uống thêm 1 lần nữa trước khi dồn mọi sự chú ý vào màn hình trước mặt.

Freen tiến vào trong phòng. Cô dùng ánh mắt sắc lạnh để nhìn Mango rồi kéo ghế ngồi xuống.

"Xin lỗi vì để cô đợi lâu. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?" Freen mở quyển sổ tay rồi cầm cây bút gõ gõ nhẹ lên bàn như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng.

"Cái đó...tôi vừa kể lại lần đầu...gặp anh trai tôi..." Mango ngập ngừng trả lời.

"Vậy sau lần đó, anh trai cô có đến gặp cô thường không?"

Freen dường như thấy được cái thở phào của Mango.

"Cũng không thường xuyên lắm. Chỉ khi tôi bị mắng, bị phạt đến khóc thì anh ấy mới xuất hiện để an ủi tôi."

"Không đúng!"

Câu nói của Freen khiến Mango giật bắn cả người.

"Có...Có gì không đúng ạ?"

Freen vờ nhìn vào quyển sổ tay. Cô còn lấy bút gạch gạch khoanh khoanh gì trong đó nữa.

Điều này khiến Mango thêm phần bất an. Cô tự hỏi mình đã nói gì sai mà Freen lại phản ứng như vậy.

"Lúc nãy cô nói anh cô giúp cô làm việc vặt và nhờ đó mà mẹ cô vui vẻ không mắng cô nữa."

"Cái đó...Cái đó là sau này...À không phải. Là lúc đầu anh ấy chỉ đến an ủi tôi. Rất lâu sau đó mới bắt đầu giúp tôi làm các việc vặt để làm vui lòng mẹ. Tại...Tại tôi nói không hết ý chứ tôi không muốn giấu gì cô."

Freen chau mày nhìn Mango.

Mango dùng ánh mắt chân thành nhìn Freen.

"Thì ra là vậy. Xin lỗi vì đã hiểu lầm. Có lẽ cái thông tin tôi vừa nhận được đã ảnh hưởng đến phán đoán của tôi."

"Thông tin gì vậy ạ?" Mango không giấu được sự tò mò mà hỏi lại ngay lập tức.

"Cũng không có gì đâu. Đừng quan tâm đến nó. Chúng ta tiếp tục thôi."

Freen tuy nói vậy nhưng cô lại cúi xuống viết gì đó vào sổ tay. Giữa chừng cô còn cố ý để Mango phát hiện cô lén nhìn cô ấy.

Mango bắt đầu có dấu hiệu của sự lo lắng. Cô nàng liên tục cầm ly nước lên uống.

"À đúng rồi!" Freen reo lên như thể nhớ ra điều gì đó quan trọng.

Mango nuốt nước bọt, hồi hộp chờ đợi.

"Trước khi ra ngoài tôi định hỏi cô là..." Freen ngừng lại 1 chút để nhìn quyển sổ.

"Cô...cứ hỏi...Tôi nhất định sẽ trả lời thành thật..."

"Được. Vậy cô có bao giờ thấy hận mẹ mình không?"

Mango thoáng giật mình trước câu hỏi bất ngờ của Freen nhưng cũng rất nhanh, cô đã lấy lại bình tĩnh để trả lời.

"Không. Tôi chưa bao giờ thấy hận bà. Bà hay la mắng và so sánh tôi với anh trai nhưng ngoài chuyện đó ra thì bà vẫn chăm sóc tôi rất tốt, cho tôi ăn học đàng hoàng, quần áo cặp sách đều không thua kém bạn bè. Với lại cũng nhờ bà mà tôi gặp được anh trai. Tôi biết ơn vì điều đó."

"Vậy cô có nói việc gặp anh trai cho mẹ mình biết không?"

Mango lắc đầu.

Freen chau mày nhìn thẳng về phía Mango "Còn những người khác thì sao? Cô có từng nói với Bạn thân hay người yêu của cô?"

"Anh trai nói đó là bí mật giữa chúng tôi. Anh ấy không muốn người khác biết sự tồn tại của mình."

Freen thở dài. "Vậy thì khó rồi. Tính ra thì ngoại trừ cô, chỉ mỗi mình tôi biết được sự tồn tại của anh ấy. Rất khó để các bác sĩ tin tưởng."

"Không phải là có máy ghi âm và camera sao? Những cái đó không làm bằng chứng được à?"

"Nếu chỉ cần mấy thứ đó thì đâu cần bản đánh giá của người có chuyên môn làm gì. Cô biết đó. Cảm nhận thực tế của con người đáng giá gấp vạn lần những hình ảnh, âm thanh từ các thiết bị vô tri."

"Vậy thì cô phải giúp tôi. Chỉ mình cô có thể giúp tôi thôi. Cô đã thấy và nghe rõ lời thú tội của anh tôi rồi mà. Cô phải giúp tôi..." Mango dường như đã mất bình tĩnh.

Đây cũng là điều mà Freen và Becky mong chờ.

"Tôi tất nhiên là sẽ làm hết khả năng của mình. Giờ thì cô hãy bình tĩnh kể lại mọi việc vào hôm xảy ra án mạng. Phải thật chi tiết thì tôi mới có thể giúp cô được."

Mango ôm mặt khóc. "Tôi có biết gì đâu mà kể. Anh trai tôi đã kêu tôi đi ngủ sớm. Đến khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình ngồi cạnh cái xác đầy máu của Henry..."

"Cô thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra?"

Mango gật đầu xác nhận.

"Vậy sao cô lại khẳng định là do anh trai mình làm?"

"Là anh ấy nói cho tôi biết."

"Anh ấy nói khi nào? Khi đó có ai ở cạnh cô không?"

"Tôi chỉ biết mình đã khóc đến nỗi ngất đi. Thế là anh ấy xuất hiện rồi nói rằng anh ấy giết Henry là để bảo vệ cho tôi."

"Cô có hỏi rõ lý do không?"

Mango lắc đầu. "Tôi tin anh trai luôn muốn tốt cho tôi. Những việc anh ấy làm đều là để bảo vệ tôi..."

"Nghĩa là cô chỉ nghe anh trai nói giết Henry vì để bảo vệ cô là cô đã không hỏi gì thêm?"

"Đúng vậy. Tôi hoàn toàn tin tưởng anh trai mình."

"Vậy cô có biết anh mình đã ra tay tàn nhẫn đến mức nào không?"

"Tôi không biết và cũng không muốn biết. Tôi yêu Henry. Biết anh ấy chết dưới tay anh mình đã đủ khiến tôi đau lòng đến chết đi sống lại rồi. Tôi làm sao mà còn tâm trí để hỏi xem anh ấy chết thế nào?"

"Đến tận bây giờ cô cũng không biết Henry đã chết thế nào?"

Mango cúi đầu không trả lời.

"Mango...Cô có muốn tôi nói cho cô biết không? Anh trai cô đã..."

"TÔI KHÔNG MUỐN BIẾT. TÔI VĨNH VIỄN CŨNG KHÔNG MUỐN BIẾT. Henry chết rồi. Anh trai cũng chết rồi. Các người còn muốn tôi biết thêm cái gì nữa?" Mango hét lên đầy kích động khiến các nhân viên phụ trách phải chạy vào giúp khống chế cô ấy lại.

"Mango...Tôi xin lỗi nhưng có lẽ tôi không giúp được cô rồi. Những điều cô nói không đủ thuyết phục để tôi kết luận là cô mắc chứng tâm thần phân liệt đa nhân cách. Tôi sẽ gửi bản đánh giá này cho bác sĩ. Còn họ quyết định thế nào...tôi không can thiệp được."

"Không...Không...Cô biết rõ tôi bị bệnh mà. Cô đã thấy anh trai tôi rồi mà. Tôi và anh trai rất khác nhau. Cô đã thấy rồi mà."

"Tôi thấy nhưng không loại trừ việc cô cố tình diễn kịch. Tôi xin lỗi..."

"Nhưng rõ ràng tôi không thể gây án mà. Tôi thuận tay trái. Anh tôi thuận tay phải. Cô nhớ mà đúng không?"

"Đúng. Đoạn phim ngày hôm ấy quả thực xác nhận anh trai cô thuận tay phải. Nhưng như vậy thì sao?"

Ngay lúc này thì Becky xông vào phòng. "Cô không sao chứ? Để tôi đưa cô về."

"Cô cảnh sát...Cô biết rõ vụ án này mà. Cô hãy nói với chuyên gia đi"

"Nói gì? Tôi có biết gì chuyện gì đang xảy ra đâu mà kêu tôi nói?" Becky trưng bộ mặt chẳng biết mô tê của mình ra cho Mango xem nhưng tay cô thì kéo Freen sát lại gần mình. Becky muốn đảm bảo sự an toàn cho Freen.

"Vụ án giết Henry. Cô hãy nói với chuyên gia là Henry bị người thuận tay phải chém đứt phần vai đi. Tôi thuận tay trái nên không làm vậy được. Là do người anh thuận tay phải của tôi làm. Cô hãy nói đi...Hãy giúp tôi chứng minh tôi vô tội."

"Cô có tội hay không là do toà án phán quyết. Liên quan gì đến tôi?" Freen lên tiếng.

"Có mà. Chỉ cần cô xác nhận tôi bị tâm thần thì tôi sẽ không bị truy cứu."

"Có vẻ cô Mango nắm rất rõ luật và định dùng nó để thoát tội giết người." Becky nhìn thẳng vào mắt của Mango với thái độ nghiêm túc.

"Không có. Tôi không có giết người. Tôi không biết gì hết. Là anh tôi làm. Không phải tôi." Mango một mực đổ mọi tội lỗi lên người anh tưởng tượng của mình.

"Nếu không phải là cô ra tay sát hại Henry thì tại sao cô biết về vết chém bằng tay phải vào phần vai của nạn nhân?" Becky hùng hồn hỏi ngược Mango.

"Là...Là do anh tôi kể." Mango tìm cách lấp liếm.

"Nhưng cô vừa nói rằng cô hoàn toàn không biết gì về vụ án. Máy ghi âm và camera đã thu lại hết mọi lời nói của cô. Hay cô muốn nói tất cả chỉ là lời nói dối của cô?" Freen lên tiếng chất vấn.

"Tôi...Tôi..."

"Giờ đây dù cô có nói gì thì cũng không thay đổi được sự thật là cô cố tình dùng lý do bản thân bị đa nhân cách để thoát tội giết người. Mango, cô hoàn toàn tỉnh táo và đủ khả năng chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Đó chính là kết luận trong bản đánh giá của tôi."

Mango đuối lý, ngã quỵ xuống.

Becky ra hiệu cho cấp dưới tiến đến giải quyết phần còn lại.

"Cô Mango, cô đã bị bắt vì tội cố ý giết hại anh Henry. Cô có thể không nói nhưng những lời cô nói sẽ thành bằng chứng trước toà."

...

"Freen, thật ra thì tôi có nhiều điều không hiểu rõ."

Becky quay sang nói với người đang ngồi tựa đầu vào cửa xe để ngắm đường phố.

"Cô cứ hỏi."

"Thì vụ tay thuận. Lẽ nào cô ấy biết trước mình sẽ giết người nên từ nhỏ đã che giấu việc thuận cả hai tay? Còn vụ 3 chú heo con nữa. Nếu chỉ giả vờ bị đa nhân cách thì tại sao lại phải nghĩ ra câu chuyện phức tạp đó. Chỉ đơn giản nói có anh trai không phải đủ rồi sao?"

"Becky nè, cô có nghĩ câu chuyện 3 chú heo con là có thật không?"

"Nếu là thật thì Mango thật sự bị đa nhân cách? Sao lại rối tung nữa rồi?"

"Chẳng có gì rối rắm cả. Cô biết làm sao để lời nói dối trở nên chân thật không?"

Becky lắc đầu.

"Đó là hãy để vào đó ít nhất là 50% sự thật. Tôi nghĩ câu chuyện 3 chú heo con là thật nhưng đã bị thay đổi kết cuộc."

"Vậy câu chuyện thật sự là thế nào?"

"Kết thúc không có hậu. Quái vật đã chiến thắng và cả 3 chú heo con đều đã chết trước khi vụ án con cáo già xảy ra."

Becky ngẫm nghĩ 1 lúc rồi nói "Nếu là vậy thì câu hỏi tay trái phải của tôi đã có đáp án."

"Uhm...Đúng là 1 con quái vật gian manh và độc ác."

"Mà Freen nhận ra từ khi nào? Tôi vẫn tưởng cô tin vào câu chuyện của Mango."

"Ừ thì cũng suýt bị lừa. Nhưng câu chuyện của Mango càng hoàn hảo thì lại càng khiến tôi nghi ngờ cô ấy."

"Ghê vậy. Cô có thể chỉ bí quyết cho tôi không?"

"Không có gì ghê gớm cả. Chỉ cần chú ý quan sát là sẽ thấy thôi."

"Cô đã thấy gì?"

"Nhiều lắm. Ví dụ như sự thái quá."

"Hả?"

"Mango luôn muốn nhấn mạnh về tay trái tay phải nên đã hành động có chút thái quá. Chẳng hạn như người thuận tay trái vẫn có thể cầm ly nước bằng tay phải nếu thuận tiện nhưng Mango thì sẽ cố dùng tay trái để cầm."

"Chỉ nhỏ nhặt như vậy?"

"Những điểm tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng khi kết nối lại sẽ thành bức tranh lớn."

"Tôi phải gặp cô nhiều hơn để học nghề mới được."

"Tôi tính phí đó."

"Cảnh sát nghèo lắm. Hay tôi lấy thân ra trả nhé?"

"Lại nói nhảm rồi. Đi ăn đi. Mừng cho vấn đề của tôi được giải quyết. Lần này tôi mời."

"Đâu có được. Là tôi mời mới phải."

"Tôi muốn mời. Cô đừng tranh với tôi."

"Được thôi. Được thôi. Hôm nay cô mời. Ngày mai đến lượt tôi nhé."

"Sao nghe có chút kì quái nhỉ? Cô có âm mưu. Đúng không?"

"Freen đừng nghĩ tôi xấu ca như vậy chứ. Mà Freen muốn ăn gì?"

"Tôi muốn ăn..."

...

"Freen ơi..." Becky vẫn theo thói quen mà thò đầu vào chào hỏi ngay khi nhận được lời "mời vào" của Freen.

"Trán cô bị gì vậy?" Freen hỏi khi thấy vùng trán gần mắt trái của Becky có miếng băng dán.

"Vô ý đụng trúng nên chảy máu. Freen yên tâm. Tôi xử lý nó rồi." Becky nhe răng cười hề hề rồi kéo ghế ngồi xuống."

Freen đưa tay vịn vào cằm rồi nâng nhẹ đầu Becky lên để tiện quan sát. "Ý cô là cái cục bông gòn xù xì và miếng băng dán này?"

"Ừ thì không chảy máu nữa là được rồi."

Freen thở dài rồi bỏ đi đâu mất dạng.

Một lúc sau, Freen quay về với hộp sơ cấp cứu trên tay.

Freen 1 lần nữa nâng cằm Becky lên để nhìn rõ vết thương hơn.

"Nhìn ngứa mắt thật đó." Freen càm ràm rồi nhẹ nhàng gỡ miếng băng dán ra.

"Ráng chịu đau xíu" Cô thì thầm rồi chu miệng thổi nhẹ cho phần thuốc sát trùng vừa được bôi vào khô nhanh hơn.

Một miếng băng dán hoạ tiết hoạt hình được cẩn thận dán lên phần trán của Becky.

Becky cảm thấy cả người căng cứng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Freen chớp mắt nhìn cái người ngồi đơ như rô bốt trước mặt mình.

"Xong rồi đó. Nhìn đẹp hẳn ra."

"Tôi thấy Freen đẹp hơn nhiều." Becky trả lời trong vô thức. Hình như hồn của cô bị ai đó cướp mất rồi.

"Cảm ơn. Nhưng tôi không muốn bị so sánh với băng dán cá nhân đâu." Freen nói xong thì đứng thẳng dậy, đem hộp sơ cứu trả về chỗ cũ.

Becky lại ngồi 1 mình trong phòng. Tay cô không ngừng mân mê cái miếng băng dán trên trán. Miệng tủm tỉm cười.

"Hôm nay cô đến đây có việc gì?" Freen vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế của mình.

"Tại nhớ Freen..." Becky nói nửa thật nửa đùa.

"Bớt nói nhảm lại. Tôi đang bù đầu vì công việc nè." Freen chỉ vào quyển sách dày mà mình đang đọc.

"Ừ thì muốn đến báo cho Freen biết tiến triển vụ án."

Freen nghe đến đó liền đưa tay ngăn lại.

"Khỏi. Công việc của tôi kết thúc từ lúc nộp bản đánh giá chính thức rồi. Tôi không có nhu cầu đi sâu vào nghiệp vụ của cảnh sát."

"Freen lạnh lùng thật đó. Mà Freen đang xem cái gì vậy?" Becky tò mò chồm lên.

Freen đưa tay kéo cái cổ áo đang trễ xuống trước mặt mình lên.

"Đã nói mặc áo kiểu này thì phải ý tứ 1 chút." Freen càm ràm. Becky cười hề hề rồi ngồi lại xuống ghế.

"Sách về không gian 4 chiều." Freen chống cằm trả lời với giọng chán chường. Cô cũng không hiểu sao dạo này cứ dính vào mấy vụ liên quan đến mấy cái khái niệm khó hiểu này nữa.

"Nghe cũng hấp dẫn mà."

"Cho đến khi cô đọc và cố hiểu về nó." Freen đưa tay lật trang sách rồi khẽ thở dài.

Lại có tiếng gõ cửa xin được gặp Freen.

Freen ra hiệu cho Becky ra ghế sofa ngồi rồi mời vị khách đó vào.

"Chào Freen, tôi có việc ở gần đây nên tiện thể ghé qua đưa mấy quyển sách. Tôi cũng mua bánh để chúng ta có thể vừa ăn vừa thảo luận."

"Chào tiến sĩ Kent." Becky lên tiếng nhắc nhở về sự hiện diện của mình.

"Ồ, thanh tra Armstrong cũng ở đây sao? Ngại quá. Tôi chỉ mua 2 phần bánh."

"Không sao. Tôi ăn chung với Freen là được. Chúng tôi cũng thường ăn uống chung như vậy lắm."

Freen trợn mắt nhìn Becky rồi lại cười ngại với Kent.

"Tôi chỉ sợ thanh tra đây sẽ chán khi nghe tôi và Freen nói về những khái niệm vật lý khô khan thôi."

"Không sao. Tôi cũng khá tò mò về khái niệm Không gian 4 chiều. Hôm nay được tiến sĩ Kent đích thân giải thích thì còn gì bằng."

"Thật không ngờ cảnh sát như cô cũng thích tìm hiểu vấn đề này."

"Có cơ hội thì học hỏi thêm thôi. Biết đâu sau này lại có dịp dùng đến."

Freen chống cằm nhìn Kent và Becky trò chuyện thân tình nhưng đầy mùi thuốc súng mà không khỏi cảm thấy đau đầu.

"Hai người có vẻ rất hào hứng với việc vừa ăn bánh vừa đàm đạo nhỉ. Tôi cũng không ngại cho mượn văn phòng của mình đâu. Chỉ cần khoá cửa giúp tôi khi ra về là được."

Freen nói xong liền đeo túi xách lên vai rồi tiến ra cửa.

"Freen đi đâu vậy? Để tôi chở Freen đi." Becky và Kent nói cùng 1 lúc.

"Tôi tự đi xe. Cảm ơn vì lòng tốt. Hai người cứ tự nhiên. Tôi xin phép."

"Freen! Chờ tôi!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #freenbecky