Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87 : Nhân Quả

Trong bóng râm đằng kia, cách chừng hai mươi mấy mét có một cái đèn đường kiểu cổ đang chiếu sáng, người bên kia ồn ào to tiếng, hoàn toàn không phát hiện ra nàng đứng chỗ này. Theo bản năng, nàng xoay lại lập tức nhìn thấy hai người đứng dưới tàng cây.

Furina Schariac cùng Eula Lawrence

Furina yên lặng đứng đưa lưng về phía bên này, từ góc độ của Becky chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, nhưng Becky chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được đó là ai.

Eula Lawrence đang rất kích động nên nghiễm nhiên không chú ý hoàn cảnh xung quanh, giọng nói cô ta có chút bén nhọn, một dạng không chút quan tâm đang ở ngoài đường.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ta, Becky tương đối ngoài ý muốn, bởi vì trước đó Freen có nói qua Eula Lawrence bị đưa ra nước ngoài trị bệnh mà như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này đây?

Cho nên hai ngày nay không thấy bóng dáng Furina là cùng Eula Lawrence có quan hệ?

Becky không nghĩ xen vào việc của người khác, càng không muốn bị kéo đi vào, trong tiềm thức nàng muốn cách hai người kia càng xa càng tốt, nhưng nàng vẫn nhịn không được nhìn hai người đó.

Mà chính cái liếc mắt này nàng lại thấy Eula Lawrence bỗng dưng bắt lấy Furina, cả người thoạt nhìn phi thường không thích hợp.

"Chị có phải lại đi tìm cô ta hay không?!?"

Eula Lawrence khàn cả giọng chất vấn, cảm xúc cực kỳ không ổn định.

Furina hẳn là nói gì đó nhưng cách quá xa nàng ở đây không nghe được.

Cảm xúc của Eula Lawrence dao động rất lớn, mới vừa rồi còn vô cùng tức giận tới mức không thể ngăn được mà chỉ thoáng cái lại thay đổi, chẳng qua rõ ràng cô ta vẫn chưa ổn định được tinh thần, nghiễm nhiên không khắc chế được chính mình.

Becky không biết chứng rối loạn lưỡng cực khi phát bệnh sẽ là bộ dáng gì, nhưng nàng có thể cảm giác được Eula Lawrence đang phát bệnh. Furina tựa như đang muốn hòa thuận nói chuyện, cô ấy vẫn luôn giải thích, tính toán trước trấn an đưa Eula Lawrence đi, chỉ là Eula Lawrence đã nghe không vào lời cô ấy nói, biết Furina muốn đem chính mình đưa về nhà Lawrence nên cô ta càng thêm dùng sức mà kéo lấy quần áo Furina, miệng vẫn luôn nói gì đó, căn bản không cho Furina cơ hội giải thích.

"Chị có phải muốn lừa em đưa về đúng không?"

"Em không về, em không muốn trở về!!"

...

"Furina, chị giúp em được không?"

Càng nói Eula Lawrence càng không ổn.

Furina một mình không thể khống chế được cô ấy, sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó nên chỉ có thể cố hết sức giữ chặt.

Không nghĩ như vậy càng làm cho Eula Lawrence càng thêm kích động, hiểu lầm cô muốn cưỡng chế đem chính mình trở về.

"Chị còn nhớ thương cô ta đúng không?"

"Lại muốn đi tìm cô ta?"

"Furina, chị còn thích cô ta đúng không?"

...

"Chị đã nói chờ tôi trở lại, chị gạt tôi!".

"Đều bởi vì cô ta, đều là cô ta".

...

Furina muốn đem Eula Lawrence ôm lấy không cho cô ấy xằng bậy nhưng Eula Lawrence lại tránh thoát còn nâng lên cánh tay hung hăng tát cho Furina một cái.

Dưới chân Becky dường như bị chôn chặt, mặc nhiên không lên tiếng mà nhìn trò khôi hài trước mắt, hai người kia giống như là kẻ điên vậy, vừa bi thảm vừa buồn cười.

Kỳ thật khi mới phát hiện Furina ngoại tình, Becky vô cùng tức giận, giận tới cả đêm không ngủ được, cũng làm ảnh hưởng đến trạng thái làm việc. Bên ngoài nhìn như không có việc gì nhưng trên thực tế trạng thái nàng lại xuống dốc không phanh, cứ như sắp hỏng mất. Nàng từng nghĩ tới Furina cùng Eula Lawrence sẽ gặp báo ứng, lại không dự đoán được báo ứng sẽ tới nhanh như vậy.

Furina người này thật đúng là mâu thuẫn, thời điểm cùng nàng ở bên nhau thì ngoại tình với Eula Lawrence, sau khi chia tay lại muốn quay về với nàng, đem Eula Lawrence bỏ đi như bỏ đôi giày cũ.

Eula Lawrence không phải tốt lành gì nhưng cũng đáng thương, trăm phương nghìn kế muốn tóm lấy Furina, cam nguyện chen vào tình cảm người khác, làm kẻ thứ ba cũng nhất định muốn ở cạnh Furina, mà giờ quậy đến không thể cứu vãn được lại không còn hy vọng gì, rốt cuộc cô ta có được gì?

Becky sẽ không đồng tình với cô ta, nửa điểm thương hại cũng sẽ không bố thí cho loại người này, chỉ là nàng sẽ không bởi vì vậy mà cảm thấy thỏa mãn như đã trả được thù.

Nàng đã buông tay, Furina cùng Eula Lawrence tốt hay không đều không liên quan đến nàng, hiện tại nàng là người ngoài cuộc, có thể thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn.

Eula Lawrence lưu lạc đến bước này là tự cô ta tìm, mà Furina lại là người khởi xướng, không thoát được có liên quan. Hai người đó lén lút ở bên nhau, hiện giờ lại tra tấn lẫn nhau đều là tự họ lựa chọn.

Becky không tiếp tục xem, chần chờ một lúc lâu vẫn tiếp tục bước đi về phía trước. Freen ở ngồi ghế sau chờ, sớm đã nhìn thấy nàng đi tới chỉ là không đi qua mà thôi.

Người này cũng biết cách đó không xa có người, rõ ràng nhìn thấy hai người kia nhưng luôn ngồi trong xe chờ, chính là không muốn đụng phải bọn họ. Đối thoại của hai người kia Freen đều nghe thấy được, khi Becky muốn bước tiếp thì cô hướng bên kia nhìn nhìn.

Furina cùng Eula Lawrence vẫn đang tranh chấp thì có người tiến tới, nhìn dáng vẻ là tới tìm Eula Lawrence.

Eula Lawrence phát hiện những người đó lập tức dùng sức chụp đánh Furina, muốn từ trong tay Furina tránh thoát, hành động vô cùng cực đoan. Becky cũng không quay đầu lại nhìn mà tiến vào trong xe, không muốn bị bên kia phát hiện, càng không nghĩ muốn chú ý chuyện bên đó.

Biết nàng đứng bên ngoài lâu như vậy là đang nhìn cái gì, Freen một câu cũng không hỏi, còn nghiêng người qua giúp nàng đóng cửa xe sẵn ôm nàng một chút.

Becky cũng ôm lại Freen, đem đầu kề lên vai người này.

Hai người ôm nhau trong chốc lát ai cũng không mở miệng nói chuyện. Freen nhẹ nhàng vỗ về Becky, dịu dàng nghiêng đầu hôn hôn tai nàng, nhỏ giọng nói:

"Hôm nay công tác có mệt không?"

Tự nhiên sẽ không đề cập tới chuyện không thoải mái, coi như không có chuyện gì phát sinh.

Becky cũng không nghĩ đề cập tới những chuyện không thú vị đó, cọ cọ bên cổ Freen.

"Có một chút, buổi chiều bận quá".

Hai người vẫn cứ ôm chặt nhau thẳng đến tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa.

Eula Lawrence bị mang đi rồi. Furina cũng rời đi cùng những người đó.

Chỗ này dần dần an tĩnh lại, chỉ còn hai người cái nàng cùng một chiếc xe.

Becky động eo, có điều muốn nói nhưng chỉ nói:

"Không có gì đâu".

Freen vẫn ôm nàng:

"Chị biết".

"Cũng không quan hệ"

Becky nói.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy".

Freen hôn hôn tóc nàng, lại tiến đến bên môi nàng hôn.

"Chị cái gì cũng không có nghĩ nha..."

Hơi thở ấm áp rơi xuống bên môi như lông vũ phất nhẹ trên mặt, Becky cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được mím môi.

Khoảng cách giữa hai nàng quá gần, gần đến tùy tiện động một cái đều có thể chạm vào đối phương, Freen đúng lúc này tiến đến gần hơn, bịt kín miệng nàng, không cho nàng nói thêm gì mà trước tiên hấp thụ hô hấp của nàng.

Becky dừng một chút còn chưa kịp phản ứng, chờ cảm giác được cái lưỡi linh hoạt ấm áp đã tiến đến, nàng mở miệng hứng lấy, khẽ mở hàm răng, tùy ý đối phương hôn.

Một bàn tay Freen hướng lên trên sờ, vỗ về cổ Becky, mười phần nhẫn nại. Becky không tự chủ được khẽ nâng cằm, hướng gần vào trong lồng ngực người kia thêm chút.

Tư thế hai người ngày càng khăng khít, một nụ hôn giằng co thật lâu, thẳng đến có chút hô hấp không ổn mới tách ra.

Becky bắt được cái tay kia của Freen, đem mặt áp vào lòng bàn tay đó, cuối cùng chủ động đến gần hôn cô. Lần này là nàng chủ động trái lại dẫn dắt cảm xúc Freen, hai người rúc vào nhau đem những chuyện râu ria vừa nãy xem như đoạn nhạc đệm trôi qua.

Trong xe không bật đèn, chung quanh ánh sáng thâm trầm, các nàng ở trong xe sờ soạng nhau nhưng cũng không có làm gì, chính là mấy ngày nay đều chịu đựng nhẫn nhịn, hiếm khi có dịp thân mật như vậy nên hiện tại muốn cảm nhận độ ấm thân thể của nhau một chút. Becky động động người, lúc sau dứt khoát ngồi lên đùi Freen.

Không gian băng ghế sau xe không lớn, có chút chật hẹp, thẳng tay thẳng chân một chút cũng không tiện. Các nàng lại cứ như vậy một trên một dưới mà ôm lẫn nhau. Không bao lâu, Becky dùng hai tay nâng mặt Freen, một bên rơi xuống những nụ hôn dịu dàng một bên nhỏ giọng hỏi:

"Chị đợi bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm..."

Freen nói, ngửa về sau một chút, toàn bộ lưng đều dựa vào ghế ngồi.

"Tầm khoảng nửa tiếng".

Nàng ở khách sạn không kiên nhẫn đợi được nữa nên tính thời gian tới đây.

Becky dùng lòng bàn tay vuốt vuốt sườn mặt người này hai cái lại cúi đầu hôn rồi nói:

"Em xin Tổng Giám đốc Javel nghỉ nửa ngày, chiều ngày mai mới trở lại".

Vốn dĩ tối hôm nay Javel Minci còn cố ý kêu nàng tới, muốn an bài công việc cho nàng để sáng sớm đi chi nhánh công ty ở thành phố S. Việc này đại biểu cho đêm nay nàng không thể đi ra ngoài, Becky luôn mãi do dự, vẫn là nói với Jax Hallo giúp nàng. Jax Hallo cũng không phải là dạng khó mà mở lời, vừa nghe nàng có việc riêng nên đồng ý mà Javel Minci cũng không ý kiến gì, chỉ là dặn dò buổi chiều nàng nhất định phải tới để nhận việc.

Lấy cớ trốn công tác, Becky trước giờ đều chưa từng làm loại chuyện này, lần này xem như phá lệ.

Nàng là người để ý nhiều đến sự nghiệp, hiện tại đi làm không giống như lúc đi học tìm lý do cúp tiết, xúc động đến không giống chính nàng.

Những lời này lực đánh vào quá lớn, Freen vừa nghe liền trở nên có chút kích động, bỗng nhiên giơ tay đè lại ót nàng, đem nàng áp xuống, trực tiếp ngậm lấy môi dưới nàng bắt đầu làm càn mà hôn.

Chiếc xe liền theo động tác hai người mà có chút lắc lư, tay Becky đều bị bắt lấy.

Nơi nơi yên tĩnh, chung quanh không có một ai, chỉ có bên sân vận động bên kia mới có người và xe ra vào, mà bên này lại hẻo lánh, buổi tối cũng không có ai tới.

Chẳng qua như vậy cũng không đại biểu cho việc nhất định không có ai tới chỗ này, Becky cùng Freen chỉ là ôm hôn nhau cả buổi không dứt.

"Cần phải đi rồi..."

Freen nói lại ở bên khóe môi Becky như có như không mà hôn.

Đêm nay hai người đặt phòng khách sạn cách chi nhánh công ty tương đối gần, như vậy thuận tiện cho ngày mai Becky đi làm. Freen đem tất cả mọi việc suy xét chu toàn, cũng chuẩn bị đầy đủ.

Becky ừ một tiếng, sờ sờ mặt cô.

Thời gian không còn sớm, hiện tại đi qua cũng thích hợp. Hai người nghỉ ngơi chốc lát lại đổi lên ngồi ghế đằng trước, lúc này mới lái xe rời đi.

"Đi đâu vậy?"

Becky hỏi, nhìn ra cửa sổ.

Xe tốc độ vững vàng, không nhanh không chậm, chỉ chốc lát sau đã lái ra bên ngoài, đi ngang qua cửa sân vận động. Ngoài cửa sân có không ít người đứng, xe đậu cũng tương đối nhiều, các công ty đều có người bận chỗ này.

"Phía Tây thành phố"

Freen trả lời, đánh nửa vòng tay lái.

"Đại khái khoảng ba mươi phút là tới".

Rời đi sân vận động bên này chính là đoạn đường tương đối trống trải. Xe tiếp tục đi về phía trước, lái khỏang nửa phút thì phía trước là một khúc quanh có độ dốc, Freen vẫn đều tay mà chạy.

Ban đêm tầm mắt không tốt, không dễ dàng phát hiện tình huống phía trước, thẳng tới gần đến khúc quanh bên kia, các nàng mới nhìn thấy phía trước đông nghịt. Từ đây có không ít xe. Mấy người trên xe đều bước xuống, còn đem đèn xe mở sáng, không biết là có chuyện gì.

Freen chậm rãi dừng xe bên đường, Becky cũng đem cửa sổ xe thả xuống, muốn nhìn một chút coi chuyện gì, có phải đã xảy ra chuyện cần hỗ trợ hay không.

Có người nhìn thấy hai nàng liền chạy nhanh tới kêu, hỏi các nàng có thể cấp cứu hay không.

Becky ngẩn ngơ, trong lòng có chút căng thẳng.

Người nọ lại cực kỳ sốt ruột mà lớn tiếng kêu:

"Có tai nạn ô tô, người bị thương thật nghiêm trọng, đã gọi xe cấp cứu nhưng họ còn chưa có tới. Hai người các cô có thể giúp cấp cứu hay không, nhanh tới hỗ trợ!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com