Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Tra nam gọi đến

Bác quay lại, ôn hòa đáp:

“Cô chủ cần gì nữa sao?”

“Bác có biết loại thuốc nào giúp dễ thụ thai không?”

Phụt—khụ khụ!

Ngụm trà trong miệng Lisa phun ra tung tóe. Lisa vội vã che miệng, ho sặc sụa, ánh mắt trừng to nhìn Freen như thể vừa nghe chuyện gì khó tin nhất quả đất.

Không chỉ Lisa, ngay cả bác Jin cũng ngơ ngác đứng hình, chưa kịp tiêu hóa hết câu hỏi.

Freen thì vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, giọng nói vô cùng bình tĩnh:

“Cháu vừa gieo mầm, giờ cần có biện pháp hỗ trợ để hạt giống mau nảy nở.”

Bác quản gia chớp mắt vài cái rồi gật gù ra vẻ đã hiểu:

“Tôi có biết một bài thuốc gia truyền, uống vào rất hiệu quả. Để tôi đi mua rồi sắc thuốc ngay, cô chủ chờ một chút.”

“Vâng, vậy bác chuẩn bị giúp cháu… hai ấm nhé.”

Bác Jin bật cười hiền lành:

“Uống thuốc cũng cần đúng liều lượng, quá nhiều sẽ phản tác dụng.”

Freen “…”

“Nhưng nếu giống tốt, môi trường thuận lợi, phỏng chừng sẽ sớm có tin vui thôi.”

Lisa khẽ nhếch môi, cố nhịn cười. Ai ngờ ngay cả quản gia trong nhà cũng có tài ăn nói “sắc bén” như vậy.

Freen khẽ ho vài tiếng, giơ tay xoa ngực như thể lấy lại phong độ, rồi không nói gì thêm.

Thấy không còn gì để nhận dặn dò, bác Jin rời khỏi phòng khách.

Chờ bác đi khuất, Lisa mới mở miệng châm chọc:

“Sarocha! Cậu không tự tin vào… năng lực bản thân à?”

“Nhiều năm chưa hoạt động, sợ bọn chúng đang ngủ đông thôi.”

Nói xong, Freen thản nhiên cầm túi quần áo đi lên tầng, mặc kệ Lisa đang cười không dứt.

[…]

Lên đến phòng, Freen không thấy Becky đâu. Nhìn vào phòng tắm thấy cửa đóng, cô đứng bên ngoài, dịu giọng:

“becbec, chị để quần áo sạch ở đây nhé.”

“Để ngoài đi, lát tôi lấy.”

Cô đặt túi đồ trước cửa, giọng nhẹ nhàng:

“Em làm gì trong đó vậy?”

“Freen ! Câu hỏi của chị thật nực cười. Trong nhà vệ sinh tôi còn có thể làm gì? Ngủ à?”

Becky gắt lên. Freen khẽ bật cười, rõ ràng rất khoái nghe nàng nổi giận, vẫn không chịu dừng:

“Em có cần chị vào giúp không?”

“Cút! Mau ra khỏi phòng tôi, đừng có mà vào đây!”

Thấy nàng đã bắt đầu bực thật sự, Freen không trêu thêm nữa. Vừa xoay người định rời đi thì nghe tiếng chuông điện thoại reo lên.

Là điện thoại của  Becky. Cô bước tới định mang vào cho nàng, nhưng khi thấy tên người gọi hiện lên màn hình, sắc mặt lập tức sầm lại.

Cô bắt máy. Còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc, ấm áp:

“Tiểu bec, sáng nay anh ghé qua nhà, nghe dì Han nói em cả đêm không về… Em đi đâu vậy? Anh có chuyện muốn—”

“Vợ tôi đang bận. Cậu muốn nói gì thì tôi sẽ chuyển lời.”

Freen cắt ngang, giọng lạnh như băng.

Bên kia điện thoại đột nhiên im bặt, một lúc sau mới có âm thanh trở lại:

“Sarocha… Sarocha tổng? Sao cô có thể tự ý nghe điện thoại của Tiểu bec?”

“Xì! Người còn chạm được, thì điện thoại là cái gì?”

“Cô—!”

Giọng nói nghẹn lại trong sự ngạc nhiên và giận dữ, nhưng Freen thì chẳng hề lay chuyển, sắc mặt thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Seo Jun cứng họng, nghe rõ ràng là đang tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Freen vẫn bình thản ngồi xuống ghế, chân trái vắt lên chân phải, thong dong, nét mặt thản nhiên như đang nói chuyện phiếm. Cô cười khẽ, giọng mang theo chút châm chọc:

“Lee thiếu gia, cậu nghĩ mình hiểu tôi đến thế sao? Hay là đang thấy… khó chịu trong lòng?”

“Tôi có gì mà phải khó chịu?”

“Oh! Nhiều năm nay cậu nỗ lực đấu đá thương trường, mục tiêu chỉ là muốn thắng được tôi. Thật sự rất có chí tiến thủ. Giờ thì hay rồi, chúng ta còn có duyên sắp trở thành… người một nhà.”

“Xét về vai vế, rõ ràng Sarocha tôi vẫn ở trên cậu nhỉ? Cậu bỏ viên kim cương để chọn lấy viên đá thường, giờ thấy tiếc rồi à?”

“Freen Sarocha! Cô đừng vênh váo tự đắc, sẽ đến lúc tôi đánh bại cô!”

Seo Jun gằn giọng hét lên, giọng lạc đi vì tức giận. Rõ ràng bị chạm vào chuyện cũ, anh ta không còn giữ được bình tĩnh.

Freen nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh. Đúng là thằng nhóc không biết lượng sức mình.

Mấy năm trước, khi Seo Jun còn mới bắt đầu học cách điều hành công ty, từng cạnh tranh với Chankimha Thị một dự án lớn. Để chứng minh năng lực với cha và hội đồng quản trị, anh ta ra tay khá mạnh, thậm chí chi tiền để mua chuộc người.

Kết quả, Seo Jun giành phần thắng, khiến Chankimha Thị bị chao đảo một thời gian. Nhưng Freen cho điều tra lại, phát hiện có chiêu trò mờ ám nên lập tức phản đòn, khiến cổ phiếu công ty nhà họ Lee rớt giá liên tục. Ba của Seo Jun còn phải đích thân đến gặp mặt cầu xin cô nương tay.

Vì nể tình, Freen mới buông tha.

Giờ hắn nhướng mày, nhàn nhạt nhắc lại:

“Tôi luôn chào đón mọi cuộc chơi. Nhưng cậu nên nhớ, làm gì cũng phải nghĩ đến người cha tuổi cao của mình, tránh để ông ấy lại phải đứng ra dọn đống hỗn độn do con trai gây ra.”

“Cô…”

“Nếu tôi nhớ không lầm, ngày kia cậu cưới vợ? Đã là người có hôn thê rồi, mà vẫn còn dư hơi quan tâm đến Becky của tôi à?”

Freen cười nhạt, giọng sắc như dao cắt ngang mọi lời lẽ của Seo Jun.

“Vợ tôi đến phiên cậu lo chắc?”

Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy, rồi đưa số Seo Jun vào danh sách chặn, lúc này mới hài lòng rời khỏi phòng.

Lúc Becky bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm trắng, mái tóc còn ướt, rõ ràng vừa tắm xong. Nàng khẽ nheo mắt.

Lạ thật, hình như vừa nãy có nghe thấy tiếng nói chuyện… Sao giờ không thấy ai?

Chắc là ảo giác.

Nàng phồng má, xách túi quần áo Freen chuẩn bị sẵn rồi quay lại vào phòng tắm thay đồ.

Cùng lúc đó, Freen đã xuống lầu, vào bếp rót một ly nước đá để hạ hỏa. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lisa không khỏi hiểu lầm: chỉ đưa quần áo thôi mà quay xuống uống liền hai ly nước lạnh?

Mẹ nó, đúng là thể lực phi thường. Đúng chất… sức trâu!

Lisa trầm ngâm nhìn Freen một hồi, rồi cười cười mở miệng trêu:

“Này, nhìn cậu thế này tôi cũng muốn phá kỷ lục cá nhân rồi đấy.”

Freen đặt ly nước xuống, tựa đầu vào cửa tủ lạnh, nhướng mày hỏi lại:

“La thiếu, cậu còn giữ được cái gọi là lần đầu để mà phá à?”

“Ờ ha… cũng mất đâu tầm mười tám người trước rồi. Xin lỗi nhé, lâu quá nên quên.”

Lisa bật cười gãi đầu.

Vừa dứt lời, cửa biệt thự mở ra, bóng dáng một người phụ nữ bước vào, khí chất sang trọng, gương mặt phúc hậu.

“Freen… Freen!”

“Mẹ?”

“Dì!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #freenbeck