Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Chết tiệt! Freen lại giở trò gì đây?

Cô không đợi Becky nói hết câu đã cắt ngang, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười nhàn nhạt đầy khó đoán.

Becky sững người. Gì vậy trời? Bắt nàng ngồi đây 30 phút rồi giờ tự dưng tốt bụng cho nàng về?

“Bec bec, tôi muốn em suy nghĩ kỹ. Xem thử, liệu bản thân có cần tôi hay không?”

“Không! Tôi không cần.”

“Chắc chứ?”

Becky cau mày khó chịu, đứng bật dậy, túm lấy túi xách, tuyên bố rõ ràng:

“Becky tôi không cần chị, cũng sẽ không nói hai lời! Nếu đã không cần, vậy tôi đi đây. Tạm biệt!”

Dứt lời, nàng xoay người lạnh lùng bước ra khỏi phòng. Freen không ngăn lại, chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt đến ly rượu nàng vừa uống cạn.

Becky vừa rời khỏi được vài bước thì bỗng cảm thấy choáng váng, tay chân bủn rủn, trong người như có ngọn lửa âm ỉ lan rộng, thiêu đốt từng tế bào. Nàng nghiến răng, cảm giác bất thường ập đến.

Chết tiệt! Freen lại giở trò gì đây?

Nàng loạng choạng quay lại phòng, định hỏi rõ ràng thì vừa đẩy cửa đã thấy Freen từ nhà tắm bước ra, người chỉ khoác hờ áo tắm, ngực trần lộ rõ múi bụng săn chắc.

Đáng ghét! Đúng là tên mặt dày không biết ngượng.

Thấy nàng quay lại, Freen gật đầu tỏ vẻ hài lòng, thong dong nói:

“Hiệu quả thật, chưa đầy năm phút đã có tác dụng.”

“Freen Sarocha! Chị bỏ cái gì vào ly rượu của tôi hả? Chị đúng là… không biết xấu hổ!”

“Sớm muộn gì em cũng ‘xử lý’ tôi thôi. Tôi chỉ chủ động chuẩn bị trước để khỏi mất thời gian.”

Nghe cô nói mà nàng giận đến run người, cố kìm nén cảm giác nóng bừng đang lan khắp người. Becky quay mặt đi không dám nhìn cô.

Freen nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, hơi thở gấp gáp, từng chuyển động của nàng đều cho thấy tác dụng của loại thuốc kia đã bắt đầu. Cô bước chậm về phía nàng, không có chút ngại ngùng nào. Trái lại, vẻ mặt còn tự tin đến đáng sợ.

Vì thấy nàng đang lảng tránh, Freen mới lười biếng khoác hờ chiếc áo choàng rồi nở nụ cười nham hiểm:

“Chỉ là một chút chất dẫn dắt cảm xúc. Giúp hai ta dễ gần nhau hơn.”

“Gần cái gì? Tôi chỉ muốn ‘tiễn’ Chị đi thật xa!”. Becky nghiến răng, giọng đầy phẫn nộ.

“Nếu được tiễn trong vòng tay em, tôi cũng cam lòng.”

Freen thản nhiên ngồi xuống ghế, ánh mắt chăm chú quan sát nàng đang chật vật với cảm giác hỗn loạn trong người. Rõ ràng, thuốc khiến nàng không còn tỉnh táo như trước.

Nàng nuốt nước bọt, bức bối đến khó chịu. Trong lúc mơ hồ, Becky đưa tay kéo dây khóa váy, xoay người định rời đi nhưng bước chân lại chẳng còn sức.

Đúng lúc ấy, giọng cô vang lên, chậm rãi:

“Em định rời đi trong bộ dạng này sao?”

“Freen Sarocha, chị…”

Nàng quay đầu, ánh mắt lạc thần, hơi thở run rẩy. Gương mặt  Freen hiện rõ trong mắt nàng gương mặt khiến người ta dễ lạc lối.

“Bec, lại đây.”

Freen đưa tay ngoắc nhẹ như ra lệnh. Becky như bị mê hoặc, chậm rãi bước tới. Nàng muốn dựa vào Freen, muốn chạm vào hơi ấm kia.

Vì hiện tại, Freen thực sự rất… hấp dẫn.

Dưới tác dụng của thuốc, nàng không kiểm soát được bản thân, chủ động ngồi lên đùi Freen, vòng tay ôm cổ cô, hơi thở dồn dập. Freen khẽ siết lấy eo nàng, kéo sát vào người, cảm nhận sự tiếp xúc nóng rực.

“Muốn tôi không?”

Becky gật đầu, đã chẳng còn tỉnh táo để tranh luận hay phản đối.

Becky cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai cô. Freen siết nhẹ tay, hô hấp gấp gáp, giọng trầm khàn vang lên bên tai nàng:

“Bec bec, chúng ta làm một giao kèo nhé. Tôi khiến em vui vẻ… đổi lại, em phải chịu trách nhiệm với tôi.”

“Đồng ý không?”

Becky tiếp tục gật đầu, bàn tay lần mò sờ lên cơ thể rắn rỏi, nóng bỏng của Freen. Freen cười đắc ý, khẽ buông một tay ra, kéo lấy tờ giấy từ chồng văn kiện đặt trên bàn.

“Ngoan lắm! Lăn dấu tay vào đây nào.”

Freen nhẹ nhàng bế Becky đang trong trạng thái mơ màng ngồi xuống ghế, thành thạo giúp nàng hoàn tất thao tác. Tờ giấy đó, cô cần giữ lại như bằng chứng. kẻo nàng “ăn xong lại phủi tay”.

Xong xuôi, Freen vô cùng hài lòng, cẩn thận cất tờ giấy đi, rồi cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng.

Freen nhếch môi, đưa tay cởi áo, dáng vẻ đầy khiêu khích:

“Becbec, mau đến ‘trừng phạt’ tôi đi.”

Becky không do dự, lập tức ôm lấy Freen. Cô ngoan ngoãn nằm im, để nàng hoàn toàn chủ động.

“becbec! Tôi đâu có sữa đâu, ngoan… đừng cắn.”

Becky “…”

“Đúng là mèo nhỏ ham chơi.”

Tối đó, không ai rõ rốt cuộc Becky đã “trả thù” bao nhiêu lần. Chỉ biết, từng cơn cuồng nhiệt nối tiếp nhau, hết lần này đến lần khác.

Phải đến bốn giờ chiều hôm sau, Becky mới choàng tỉnh, đầu óc quay cuồng, toàn thân đau nhức không thể tả.

Nàng không thể cử động vừa vì đau, vừa vì phía sau là Freen vẫn đang ôm chặt.

Becky nhăn mặt, giọng khàn đặc vì mệt:

“Buông ra! Đồ khốn.”

“Em tỉnh rồi à? Còn đau không, còn khó chịu không?”

Cô hỏi, nhưng cánh tay lại càng siết chặt lấy nàng hơn. Becky không buồn trả lời. Nàng mệt đến mức chẳng còn sức mở miệng. Đau không? Mẹ nó, còn phải hỏi!

Freen hôn nhẹ lên cổ nàng, giọng trầm thấp lười biếng:

“bec, chị cảm thấy chưa thật sự thỏa mãn… hay là thử lại lần nữa?”

“Freen Sarocha! Chị ăn gì mà khỏe thế hả? Muốn vắt kiệt tôi luôn à? Cút! Mau cút khỏi người tôi!”

“Em mắng đúng rồi. Chị đúng là… loại tham lam.”

Becky gào lên, vùng vẫy loạn xạ. Freen vẫn điềm nhiên, nhấn nhẹ vai nàng xuống, ánh mắt ánh lên tia vui sướng đầy ẩn ý.

“becbec, ánh mắt em thật sắc sảo. Chị đúng là ‘cầm thú’…”

Freen cười cợt, bàn tay không an phận trượt nhẹ qua thân thể nàng, giọng khàn khàn thì thầm bên tai:

“Ba mươi năm giữ mình, chỉ để hôm nay trao hết cho em.”

“Chị làm cái gì vậy hả? Buông… buông ra! Đau!”

“Đau chỗ nào? Để tôi kiểm tra cho kỹ hơn.”

Becky khẽ lắc đầu, không còn sức phản kháng, chỉ muốn tìm nơi chôn chị ta xuống đất. May thay, Freen còn chút lương tâm. sau khi kiểm tra tình trạng của nàng, Cô rốt cuộc cũng chịu rời khỏi giường để nàng nghỉ ngơi.

Dưới lầu, người hầu từ sáng đến chiều vẫn không ai dám lên lầu, vì chưa có chỉ thị từ cô chủ. Tuy vậy, họ cũng chẳng được rảnh tay. theo chỉ đạo của quản gia, tất cả ra khuôn viên chăm sóc cây cảnh.

Lúc đang cắt tỉa, bác quản gia bỗng thấy xe của Lisa chạy vào. Ông vội vàng dừng tay, bước nhanh ra cổng đón.

Lisa từ trên xe bước xuống, tay cầm mấy hộp đồ ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Lisa nhìn vào biệt thự, hỏi khẽ:

“Sarocha cậu ấy còn ở nhà không?”

“Dạ có, cô chủ vẫn ở trên phòng từ tối qua tới giờ chưa xuống.”

Bác quản gia trả lời, ánh mắt lo lắng nhìn vào trong biệt thự. Lisa liếc đồng hồ. đã gần năm giờ chiều. Cô lắc đầu chép miệng:

“Bác gọi sẵn xe cấp cứu đi là vừa. Không chừng cậu ta… mệt lả thật rồi.”

Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #freenbeck