Chương 3: Những giao thoa bất ngờ
---
Chương 3: Những Giao Thoa Bất Ngờ
Sau phiên tòa căng thẳng, Lí Ân dành cả buổi sáng tiếp tục nghiên cứu kỹ lưỡng hồ sơ vụ kiện. Cô biết rằng vụ này không hề dễ dàng như nhiều vụ khác mà cô từng tham gia. Bích Chi không chỉ là một nghệ sĩ bình thường – cô ấy có lập trường vững vàng và quyết tâm bảo vệ tác phẩm của mình đến cùng. Điều này làm cho Lí Ân cảm thấy khó chịu, vì sự tự tin thường thấy của cô đang bị lung lay.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Lí Ân nhìn đồng hồ, nhận ra rằng cô đã làm việc liên tục mà không dừng lại nghỉ ngơi. Cô thở dài, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự nghiêm túc, rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng để đi ăn trưa. Thường ngày, cô sẽ ăn một mình ở nhà hàng quen thuộc gần tòa nhà công ty, nhưng hôm nay, cô cảm thấy cần một chút không gian khác để suy nghĩ.
Cô lái xe đến một quán cà phê nhỏ nằm trong khu phố yên tĩnh, nơi cô hiếm khi ghé qua. Bước vào quán, Lí Ân cảm nhận được bầu không khí ấm áp, dễ chịu. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa nhỏ ở góc phòng, hòa cùng hương thơm dịu dàng của cà phê rang mới. Đây là loại không gian mà cô ít khi cho phép mình thư giãn.
Lí Ân ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, gọi một ly cà phê đen như thường lệ và lặng lẽ nhìn ra ngoài phố. Trong khi chờ cà phê, cô mở laptop để tiếp tục đọc các tài liệu của vụ kiện. Nhưng khi vừa tập trung vào màn hình, tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng khiến cô phải ngẩng đầu lên.
"Luật sư Phất Lí Ân ?"
Lí Ân giật mình quay lại và bắt gặp ánh mắt của Bích Chi. Cô ấy đang đứng trước mặt cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều điều khó nói. Bích Chi trông rất khác so với hình ảnh cứng rắn trong phòng xử án – cô đang mặc một chiếc váy giản dị màu xanh nhạt, mái tóc buông xõa tự nhiên, và đôi mắt ánh lên một tia dịu dàng khiến Lí Ân bất giác cảm thấy lúng túng.
"Bích Chi ," Lí Ân đáp lại, giữ giọng điềm tĩnh như mọi khi, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó không bình thường.
"Thật không ngờ lại gặp cô ở đây," Bích Chi nói với giọng thân thiện, rồi nhanh chóng liếc nhìn laptop của Lí Ân . "Cô lúc nào cũng làm việc sao?"
Lí Ân khẽ nhếch môi cười, như một cách phản ứng tự nhiên trước câu hỏi của Bích Chi. "Tôi nghĩ công việc cần phải được ưu tiên."
Bích Chi ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ đối diện với Lí Ân mà không cần mời. Cô đưa mắt nhìn xung quanh quán cà phê một cách nhẹ nhàng. "Tôi thường đến đây để tìm cảm hứng cho các bức ảnh của mình," cô nói, đôi mắt sáng lên khi nói về nghệ thuật.
Lí Ân giữ im lặng một lúc, không biết phải phản ứng thế nào trước sự xuất hiện đột ngột của Bích Chi . Cô cảm thấy mình nên tỏ ra xa cách, không nên quá thân mật với người phụ nữ này. Nhưng đồng thời, cô không thể phủ nhận rằng có điều gì đó ở Bích Chi khiến cô thấy thoải mái hơn.
"Vụ kiện vẫn tiếp tục," Lí Ân nhắc nhở, cố gắng kéo lại khoảng cách giữa hai người. "Cô không sợ tôi sẽ dùng mọi cách để giành chiến thắng sao?"
Bích Chi không tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi trước lời nói của Lí Ân . Thay vào đó, cô mỉm cười dịu dàng. "Tôi biết cô rất giỏi. Nhưng tôi cũng tin vào sự thật và vào tác phẩm của mình. Dù sao đi nữa, kết quả ra sao cũng không quan trọng bằng việc tôi đã bảo vệ điều mình yêu thương."
Những lời nói của Bích Chi khiến Lí Ân có chút bối rối. Từ trước đến nay, cô luôn tin rằng mục tiêu cuối cùng của bất kỳ cuộc chiến nào là chiến thắng. Nhưng Bích Chi lại có một quan điểm khác biệt hoàn toàn. Điều đó làm Lí Ân cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng khiến cô thấy hấp dẫn.
Cuộc trò chuyện giữa họ tiếp tục trôi đi, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Lí Ân cảm thấy mình bị cuốn vào thế giới của Bích Chi– một thế giới nơi nghệ thuật và tình yêu có thể vượt qua mọi rào cản, kể cả những cuộc chiến pháp lý khốc liệt. Dù cố gắng giữ khoảng cách, Lí Ân không thể phủ nhận rằng cuộc trò chuyện này khiến cô cảm thấy một chút bình yên mà lâu nay cô đã quên mất.
Cuối cùng, khi Bích Chi đứng dậy ra về, cô nhìn Lí Ân một cách thâm trầm. "Tôi rất mong chờ phiên tòa tiếp theo. Không phải chỉ để thắng thua, mà là để hiểu rõ hơn về chính mình... và có lẽ là cả về cô nữa."
Lí Ân im lặng, nhìn theo bóng dáng của Bích Chi dần biến mất khỏi quán cà phê. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh hơn bình thường. Có điều gì đó không thể giải thích đang diễn ra, một sự chuyển biến mà cô không thể kiểm soát.
Khi cô ngồi lại một mình, ly cà phê trước mặt đã nguội lạnh từ lúc nào. Nhưng Lí Ân không quan tâm. Cô chỉ lặng lẽ suy nghĩ về những lời của Bích Chi , và về cảm giác khó hiểu mà người phụ nữ này đã gieo vào lòng cô. Cô tự nhủ rằng mình không được để cảm xúc làm ảnh hưởng đến công việc, nhưng phần nào đó trong sâu thẳm, cô biết rằng cuộc sống của mình đã bắt đầu thay đổi từ khoảnh khắc Bích Chi bước vào phòng xử án.
_End chương 3_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com