Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Khi những bước chân gần nhau

                                                 ---
       Chương 8: Khi Những Bước Chân Gần Nhau
Sau buổi tối đầy kỷ niệm đó, mối quan hệ giữa Phất Lí Ân và Bích Chi có sự thay đổi. Dù cả hai vẫn duy trì khoảng cách lịch sự, nhưng những tương tác giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn, gần gũi hơn, như thể mỗi người đều âm thầm hiểu rằng, một điều gì đó đặc biệt đang dần nảy nở.
Ngày hôm sau, Lí Ân trở lại công ty với một tinh thần thoải mái hơn. Những căng thẳng công việc và áp lực từ cuộc sống cá nhân dường như không còn đè nặng lên cô như trước. Thế nhưng, khi bước vào phòng làm việc, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy một món quà nhỏ đặt trên bàn.
Lí Ân nhíu mày, tiến lại gần và cầm lên. Đó là một bó hoa oải hương nhỏ, được buộc gọn gàng bằng một dải ruy băng màu xanh nhạt. Bên cạnh đó là một tấm thiệp nhỏ, chỉ vỏn vẹn hai từ: "Chúc một ngày tốt lành."
Không có tên người gửi, nhưng Lí Ân biết ngay ai đã đặt bó hoa này ở đây. Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cô khi cô hít hà mùi thơm dễ chịu của hoa oải hương. Trong khoảnh khắc đó, Lí Ân cảm nhận được một sự ấm áp len lỏi trong lòng, như thể mọi mệt mỏi đều tan biến đi.

Bên phía Bích Chi, cô cũng bắt đầu ngày mới với nhiều suy nghĩ. Sau buổi tối hôm trước, Bích Chi đã nhận ra rằng mình không thể tiếp tục chối bỏ cảm xúc dành cho Lí Ân nữa. Những rung động trong lòng cô quá rõ ràng, đến mức dù có muốn phủ nhận, Bích Chi cũng không thể làm được.
Nhưng cô cũng không vội vã, không muốn đẩy Lí Ân vào một tình huống khó xử. Dù tình cảm của cô đã rõ ràng, Bích Chi biết rằng giữa họ còn nhiều điều phải đối diện, phải vượt qua trước khi có thể tiến xa hơn. Vì vậy, thay vì tỏ tình ngay lập tức, Bích Chi chọn cách quan tâm đến Lí Ân bằng những hành động nhỏ nhặt và thầm lặng.
Sau khi để lại bó hoa oải hương trên bàn làm việc của Lí Ân vào sáng sớm, Bích Chi quay lại công việc của mình, cố gắng tập trung vào những dự án dang dở. Nhưng trong lòng cô, cảm giác hồi hộp vẫn âm ỉ, như thể đang chờ đợi phản hồi từ Lí Ân.

Buổi trưa, Lí Ân quyết định gọi điện cho Bích Chi. Cô không muốn câu chuyện giữa họ chỉ dừng lại ở những hành động thầm lặng. Cô muốn rõ ràng, muốn biết rằng những cảm xúc mà cô đang trải qua không phải là đơn phương. Bấm số của Bích Chi, cô chờ đợi với một chút lo lắng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hào hứng.
Bên kia đầu dây, Bích Chi bắt máy với giọng nói nhẹ nhàng như thường lệ: "Alo, chị Lí Ân?"
"Chào cô," Lí Ân đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. "Tôi nhận được bó hoa sáng nay. Cảm ơn cô."
Bích Chi mỉm cười dù biết rằng Lí Ân không thể nhìn thấy. "Không có gì. Em chỉ muốn chúc chị một ngày vui vẻ thôi."
"Cô đã thành công rồi," Lí Ân nói, và cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn khi nghe tiếng cười khẽ của Bích Chi. "Tôi tự hỏi liệu tối nay cô có rảnh không? Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau đi ăn tối, như hai người bạn."
Bích Chi hơi bất ngờ trước lời mời bất ngờ này, nhưng cô cũng không ngần ngại chấp nhận. "Em nghĩ mình có thể sắp xếp được. Em sẽ đợi chị sau giờ làm việc nhé?"
Lí Ân mỉm cười, lần này là một nụ cười thật lòng và ấm áp. "Được rồi. Gặp cô sau nhé."

Cả buổi chiều, Lí Ân không thể tập trung hoàn toàn vào công việc. Cô liên tục nhìn đồng hồ, đếm ngược thời gian đến buổi hẹn với Bích Chi. Dù là người thường xuyên tự tin và quyết đoán, nhưng trong trường hợp này, Lí Ân lại cảm thấy mình như một cô gái nhỏ lần đầu hẹn hò – trái tim đập nhanh, lo lắng và tràn đầy mong chờ.
Khi giờ làm việc kết thúc, Lí Ân vội vàng thu dọn đồ đạc và rời khỏi công ty. Cô lái xe đến địa điểm đã hẹn với Bích Chi – một nhà hàng nhỏ nằm trong khu phố cổ yên tĩnh. Khi đến nơi, Lí Ân thấy Bích Chi đã ngồi chờ sẵn bên ngoài, tay cầm một quyển sách nhỏ, vẻ mặt thanh thản và dịu dàng.
Lí Ân bước tới gần, cảm giác lo lắng trong lòng tan biến khi cô thấy nụ cười của Bích Chi. "Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu," Lí Ân nói khi ngồi xuống.
"Không sao đâu," Bích Chi nhẹ nhàng đáp. "Em cũng vừa mới đến thôi."

Buổi tối trôi qua trong không khí thoải mái và dễ chịu. Họ nói chuyện với nhau về nhiều điều, từ những ký ức thời thơ ấu đến công việc hiện tại. Cả hai đều cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện không quá căng thẳng hay nặng nề, và thật ngạc nhiên là họ có thể cười đùa với nhau một cách tự nhiên.
Nhưng rồi, khi ánh đèn trong nhà hàng bắt đầu mờ dần để tạo ra không khí ấm áp hơn cho những vị khách, cuộc trò chuyện giữa họ cũng dần trở nên sâu sắc hơn. Lí Ân nhìn thẳng vào mắt Bích Chi, và đây lần đầu tiên cô cảm thấy mình muốn mở lòng, muốn nói về những điều mà cô đã luôn giấu kín.
"Tôi... tôi không phải lúc nào cũng như thế này," Lí Ân bắt đầu, giọng cô chậm rãi và cẩn thận. "Trước đây, tôi đã từng khác rất nhiều. Tôi đã từng cho phép mình yêu thương và tin tưởng người khác. Nhưng rồi có một biến cố xảy ra, khiến tôi không còn dám mở lòng nữa."
Bích Chi im lặng lắng nghe, ánh mắt cô chứa đầy sự cảm thông. "Em hiểu. Mỗi người đều có những vết thương trong lòng, và không dễ để mở lòng lại sau khi đã bị tổn thương."
"Đúng vậy," Lí Ân tiếp tục, giọng cô trầm hơn. "Nhưng gần đây, tôi nhận ra rằng có lẽ, tôi đã sai khi giữ mình quá xa cách. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tôi không muốn sống mãi trong sự cô độc nữa."
Cảm xúc của Lí Ân dâng trào, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng Bích Chi chính là người khiến cô muốn thay đổi. "Tôi không biết tương lai sẽ ra sao," Lí Ân nói, "nhưng tôi nghĩ rằng, nếu có ai đó ở bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy yên bình hơn."
Bích Chi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lí Ân dưới bàn. "Cảm ơn vì đã tin tưởng em, chị Lí Ân. Dù chúng ta chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau, em cũng muốn chị biết rằng em sẵn lòng ở đây, đồng hành cùng chị trong mọi chuyện."
Lí Ân cảm thấy một dòng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng mình. Sự chân thành và dịu dàng của Bích Chi khiến cô cảm thấy an lòng, như thể mọi gánh nặng trong cuộc sống đều trở nên nhẹ nhàng hơn khi có Bích Chi bên cạnh.

Khi buổi tối kết thúc, Lí Ân đưa Bích Chi về nhà. Đứng trước cửa căn hộ của Bích Chi, cả hai không nói gì thêm. Lí Ân chỉ khẽ cúi đầu, rồi nói nhỏ: "Cảm ơn cô vì buổi tối hôm nay. Tôi rất vui."
Bích Chi nhìn Lí Ân, đôi mắt cô lấp lánh trong ánh đèn. "Em cũng rất vui. Hy vọng chúng ta sẽ còn nhiều dịp như thế này."
Lí Ân gật đầu, một nụ cười ấm áp xuất hiện trên môi cô. "Tôi cũng hy vọng vậy."
Khi Lí Ân quay người bước đi, Bích Chi nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết. Cô biết rằng mối quan hệ giữa họ vẫn còn rất mới mẻ và nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng Bích Chi tin rằng, nếu cả hai cùng cố gắng, họ sẽ tìm thấy con đường dẫn đến hạnh phúc.

_End chương 8_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #freenbecky