Chương 14: Học sinh giỏi toán
"Phù!... Phù!... Phù!..."
"..."
Khoé môi của Quý giật lên run rẩy, cố gắng để nghiêng người, né xa con Lê hết mức có thể.
Thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm rồi chuẩn bị dựng hai chân trước lên, cậu đã xanh mặt vội vã chỉ vào mặt của nó.
"Cấm mày nhảy lên người tao. Ai cho mày nhảy lên người tao? Ối! Con chó này! Xuống mau! Xuống mau! Áaaaaaaa! Tránh xa tao ra!"
Quý hét lên thất thanh, cả người rụt hết lại, nhảy phắt lên yên xe, đã thế con Lê còn chẳng buông tha cho cậu, thân người của nó rất dài, lại to nữa nên một lần nó đứng lên bằng hai chi sau là một lần mõm nó với được đến cả gấu quần của cậu làm cho Quý kinh hồn bạt vía. Cậu khóc không thành tiếng, chỉ có thể cố gắng giằng mảnh quần tội nghiệp của mình ra khỏi hai chiếc răng nanh sắc nhọn của con Lê.
"Xin mày đấy chị chó xinh gái ơi... Chị tha cho em... Đây là cái quần mà em thích nhất đấy..."
"Đứa nào ồn ào ở ngoài đấy hả?!"
Từ trong cổng nhà được trang trí bởi hai chiếc đèn lồng bảy màu sặc sỡ, ông Lập cáu kỉnh thò đầu nhìn ra bên ngoài, thấy một người thanh niên trẻ tuổi lạ lẫm đang vung vẩy chân tay, hét toáng lên với một con chó thì không khỏi gân cổ lên chửi.
"Mày là thằng nào?! Sáng sớm đứng trước cổng nhà người ta mà hét như đàn bà thế hả?!"
Quý giật thót cả tim, vội vã xua con Lê ra rồi đứng xuống dưới xe.
"Cháu, cháu xin lỗi ạ. À mà... Bác có phải là bố của bạn Nam không ạ?"
"Đúng rồi? Nhưng mày là ai? Bạn của nó à?"
Ông Lập trông có vẻ khá ngạc nhiên khi biết Nam cũng có bạn bè. Nhìn Quý từ đầu xuống chân, lại từ chân nhìn ngược lại lên đầu, như chợt hiểu ra điều gì đó mà một bên mép miệng của ông ta nhếch lên một cái, hai tay khoanh vào với nhau, cái cằm mập mạp hếch lên song song với trời.
"À... Tao hiểu rồi... Bạn cùng lớp đúng không? Học ăn học nói học gói học mở. Chưa gì đã hỏi thẳng người lớn như thế rồi, trước khi hỏi về ai thì phải chào người lớn trước chứ. Nhanh lên, chào lại tao một cách tử tế đi."
Hai mắt của Quý trợn to nhìn ông Lập.
Chào lại á? Đúng là cậu có hơi chút thất lễ rồi. Với cả ông ấy là phụ huynh của Nam. Phải tạo ấn tượng tốt!
Quý cúi đầu thấp xuống một chút, giọng rành rọt:
"Cháu chào bác. Bác ăn cơm chưa ạ?"
Ông Lập há muốn rớt cả hàm: "Cái thằng...!"
"Này!"
Nam đeo quai cặp sách từ trong nhà bước ra, chứng kiến cảnh ông Lập muốn gây khó dễ với Quý như vậy, vầng trán rộng của cô nhăn nhó vào với nhau, biểu cảm rất đáng sợ.
"Bố đang làm cái gì vậy?"
Ngay khi Nam xuất hiện, ông Lập cũng thôi không nói gì nữa mà chỉ hừ lên một tiếng, đưa tay luồn xuống dưới áo gãi gãi bụng rồi lèm bèm.
"Mày cứ cẩn thận vào, có hậu quả gì mà xảy ra thì tao cũng không cứu nổi mày đâu con."
Nam đã chau mày chặt đến mức khoảng cách giữa hai đầu lông mày của cô đủ để kẹp chết cả một con ruồi. Câu nói chứa đầy ẩn ý ấy của ông ta, cô đương nhiên hiểu.
"Bố đừng có suy đoán lung tung về bọn con. Chúng con chỉ là bạn thôi."
Ông Lập rõ ràng chẳng để tâm, chỉ ngáp một tiếng rồi quay lại vào trong nhà, Nam cũng không muốn mới sáng sớm đã phải rước thêm khó chịu vào người nên cũng thôi không để ý đến ông ta nữa, đeo giày vào chân rồi bước ra bên ngoài cổng.
"Hửm?"
Nam bất ngờ, nhìn Quý hôm nay lại đi xe đạp.
"Ơ? Xe máy của cậu đâu rồi? Bình thường toàn thấy đi xe máy cơ mà?"
Quý như bị nhắc lại một nỗi đau xé lòng, miệng cậu trề hẳn xuống, khuôn mặt buồn thiu: "Mẹ chửi tao chỉ biết phá xe thôi nên không cho tao đi xe máy nữa..."
Nam à lên một tiếng, tiến đến chỗ Quý rồi ngồi lên yên xe của cậu. Thấy Quý mãi vẫn chưa đạp xe đi mà cứ nhìn mình chăm chú, hết há miệng rồi lại đỏ mặt ngoảnh đầu đi chỗ khác, cô khó hiểu hỏi.
"Cậu muốn nói gì?"
"A, à không!" Quý ha ha cười rồi vội vã quay đầu đi. "Tao chỉ muốn nói là mày bám cho chắc vào, tao phóng đi hơi bị nhanh đấy."
Quý bắt đầu đạp chân lên bàn đạp, cả chiếc xe đều di chuyển tiến lên phía trước, ra khỏi con ngõ nhỏ để tiến ra ngoài đường lớn.
Mọi thứ đều đang rất bình thường, Nam ngồi ở yên xe sau giữ vững một khoảng cách với Quý còn cậu thì chuyên chú để đạp xe. Bất chợt, khi đi đến một ngã tư đường hẹp, một chiếc xe máy đèo ba tên thanh niên đầu xanh đầu đỏ từ trong góc khuất phóng ra ngoài, tạt ngay trước đầu xe Quý.
"Á!"
"Mẹ mày! Ranh con đi cẩn thận vào!"
Quý bóp phanh xe gấp đến mức chiếc xe đạp như muốn bốc cả đít lên, Nam cũng không kịp phản ứng mà nhào cả người vào lưng cậu. Một cảm giác ấm áp phủ trọn lên người Quý khiến cho cậu rùng hết cả mình, cơn tê dại chạy từ sống lưng dồn lên cả não.
"Xin lỗi." Nam vội lùi người ra ngay. "Cậu có sao không, chiếc xe kia lao ra đột ngột quá, họ có tông trúng cậu không?"
Quý được Nam hỏi han thì sướng hết cả người, nhưng vì để giữ thể diện cho bản thân, đương nhiên cậu sẽ không để cảm xúc ấy lộ ra ngoài mặt.
Cậu không thích Nam! Cậu không thích Nam! Cậu không thích Nam!!!
"E hèm! Khụ khụ!... Không. Tao chả bị sao cả. Nếu cả hai tông nhau thật thì người bị ngã là bọn chúng chứ không phải là tao."
Cả hai sau khi ổn định lại được vị trí thì tiếp tục đạp xe đến trường. Đi được khoảng vài mét nữa, Nam và Quý cùng nhau nhìn thấy một nhóm ba thanh niên đầu rêu cùng với một chiếc xe máy bị đâm vào cột điện, hiện đang nằm xoè ra ở giữa đường, chờ công an đến hốt.
Quý: "..."
Nam: "..." Quả báo đến quá sớm?
Quý: "... Thôi, đi tiếp nào."
Mọi người trong lớp đều đang nháo nhào lên như ong vỡ tổ thì ở ngoài cửa, Quý và Nam đều đồng thời bước vào trong lớp học, ngay sau đó thì tiếng trống vào tiết vang lên.
"Phù! May còn kịp!" Quý ngồi phịch xuống dưới ghế rồi ngửa cổ thở ra một hơi.
Nhà của Nam cách trường hơi xa, đi trên đường Hà Nội còn bị kẹt mấy chỗ đèn đỏ nên cả hai gần như đã tuyệt vọng nghĩ rằng kèo này nằm ở trong sổ đầu bài là cái chắc. Nhưng thật nhẹ nhõm khi chiếc xe đạp đạp được qua cổng trường rồi mà Quý và Nam vẫn thấy rất nhiều học sinh còn đang đi lại, nhảy nhót ở ngoài sân, chứng tỏ bọn họ vẫn thừa ra được một chút thời gian.
"Quý, thầy Tiến có gửi cho mày mấy đề toán này."
"A, xin."
Quý nhận lấy tập đề từ tay Khuê. Nam vừa tháo chiếc cặp đeo trên vai xuống, vô tình đôi mắt cô liếc qua tiêu đề của những bài toán trắc nghiệm trên tay Quý.
Cái gì thế? Đề toán... của những kì thi toán học quốc tế những năm trước đó?
"Quý, cậu thuộc đội tuyển toán quốc gia à?"
Nam kinh ngạc hết nhìn lên Quý rồi lại liếc mắt những những tờ đề, mỗi tờ có 6 câu toán và đều là những câu toán được chọn lọc, không quá khó cũng không quá dễ, nhưng để làm được những bài toán này thì người giải bắt buộc phải vận dụng được hết tất cả những tư duy và kiến thức mà mình có được. Nam cũng đã thử một lần tự lên mạng tra mà giải thử mấy câu, và mỗi lần đấy cô đều phải tự cảm thán về những bài toán này.
Quý có vẻ rất thích giải bộ đề này nên cứ cười tủm tỉm rồi cất nó vào một ngăn riêng trong cặp sách.
"Ừ!"
Câu trả lời dĩ nhiên ấy của cậu như một tràng pháo nổ ở trong đầu của Nam khiến cho cô kinh ngạc thực sự. Mà thực ra cũng chẳng phải bất ngờ như thế. Cô vẫn biết là Quý rất giỏi. Nhưng có một câu hỏi mà cô luôn phải đau đầu nhức óc bấy lâu nay đó là tại sao, Quý suốt ngày lông bông, cà nhắc cà chớn như thế mà vẫn giỏi được như vậy?
Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Nam suốt mấy ngày lận. Đến tận giờ ra chơi vào vài ngày sau đó, lúc đứng ở ngoài hành lang tầng hai, nhìn xuống dưới sân thấy Quý và thằng "ghệ iu" của mình, Huy lớp bên, đang dắt tay nhau, mỗi thằng đeo một bộ cánh bướm lấp la lấp lánh ở trên lưng mà nhảy tưng tưng quanh cả trường, Nam vẫn không thể nào mà ngừng nghi ngờ được.
Tên nam thần (kinh) này tại sao có thể học cực khá như thế?
"Ái chà chà, hai đứa chúng nó thua cược nên phải hoá thân thành công chúa phép thuật à? Quý trông có vẻ vui nhưng thằng Huy đã nhục đến xám mặt rồi kìa."
Vi từ trong lớp học bước ra bên ngoài hành lang, nhìn thấy một cảnh tượng độc đáo như thế này, cô nàng đương nhiên phải rút ngay điện thoại ra chụp lại rồi đặt làm màn hình chính.
"Vi, có phải cậu và Quý từng học chung với nhau từ hồi tiểu học cho đến giờ có phải không?"
Vi gật gật đầu đáp lại Nam, vừa mở vào phần mềm chỉnh sửa ảnh, gắn thêm mấy hình trái tim màu hường phấn ở xung quanh hai "cô tiên xinh đẹp toẹt zời" kia. (Ai i ai, hờ ai hai. Ô ô, cờ ô cô. I ê iên, tờ tiên tiên. Hai cô tiên là hai cô tiên...)
"Đúng thế. Bổ sung thêm là tớ học chung với nó cả cấp mầm non nữa nhé."
Ồ! Từ tận mầm non rồi sao? Phải hơn mười năm rồi chứ chả đùa.
"Tớ... ừ ừm... Quý... Tại sao trông cậu ta như thế kia..." Nam chỉ vào tên Quý ở bên dưới sân trường mới nãy vừa nhảy vút lên trên không trung rồi xoay vòng vòng múa ba lê kia. "Sao cậu ta lại thông minh thế? Có bí quyết gì sao? Cậu học chung với Quý nhiều năm như thế liệu có biết không?"
"À, Quý ấy hả?"
Vi vuốt cằm.
"Cậu thấy khó hiểu khi suốt ngày thấy nó rong chơi mà vẫn học hành đâu ra đó đúng không? Đó là vì nó biết sắp xếp thời gian đấy, hầu như nó tự học ở nhà là chính. Nhưng đó chỉ là hiện tại thôi chứ ngày xưa nó cũng suốt ngày kè kè mấy quyển sổ tay ghi kiến thức như cậu ấy chứ chưa có kĩ năng quản lý thời khóa biểu đâu."
"Hồi còn học cấp một với cấp hai, thằng Quý nó học kinh khủng lắm. Ngày nào cũng thấy học, một ngày ít nhất nó phải dành ra mười đến mười hai tiếng chỉ để làm toán. Đến nỗi, lớp 9, sau khi thi xong kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh, lúc đang ngồi ở trong lớp thì đột nhiên nó đơ hẳn người ra như pho tượng, máu mũi chảy ồng ộc như thác đổ rồi lăn đùng ra giữa lớp đấy."
"Bố mẹ nó vì sợ nó 'chết vì học' nên mới không cho nó lên những trường cao hơn nữa mà phải học ở dưới này, cũng không cho nó học nhiều đâu."
"Tuy vậy vẫn không thể cản nó gia nhập vào đội tuyển toán quốc gia được. Mà nó cũng hay giấu bố mẹ để thức đến tận bốn giờ sáng học khuya đấy."
Vi nhớ lại mấy ngày đầu khi nhập học lớp mười, thằng Quý nó ức lắm vì không được lên trường chuyên giỏi nhất nên cậu ta mặc kệ bố mẹ có đánh chết hay không mà vẫn cứ đâm đầu vào học. Kết quả là mấy ngày sau, cả lớp đã phải há miệng nhìn thằng Quý lại xịt máu mũi thêm lần nữa rồi nhập viện một tuần liền, suýt thì phi lên nóc tủ để chen chỗ ngồi cùng với các cụ.
Suốt mấy tháng sau, thầy Tiến phải gọi điện cho Quý vào đúng mười giờ đêm hàng ngày để bắt cậu ta đi ngủ sớm.
Ầy...
Nam nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng: "Quý đã từng như thế á? Một tên mọt sách một thời cũng có thể biến thành vô tri như thế này sao?"
Đúng lúc Nam thốt lên câu ấy, Quý ở xa xa kia đã bị mấy tên con trai khác vây bắt rồi cướp hết giày dép, hiện đang ngồi hét ở dưới sân.
"Sao lại không? Cậu ta cũng là con người mà? Chết hai lần cũng phải biết sợ chứ?"
"..." Cái này thì cô công nhận.
Trống vào tiết vang lên, tất cả học sinh dù là ở ngoài sân hay trên các đoạn hành lang đều lục ục quay trở về phòng học, nhưng Quý thì phải mất ba phút sau mới chạy được vào trong lớp với một bên chân đã mất toi cái giày rồi.
"Bạn bè khốn nạn! Toàn mấy bọn sống chó."
Quý cay cú kêu lên rồi quay sang xả giận vào người Thanh.
Thanh trợn mắt: "Mày điên à! Sao lại đánh tao?"
"Đừng tưởng tao không biết! Mày là cái đứa chỉ cho bọn nó chỗ để giấu giày của tao có phải không?!"
"A hi hi hi!"
"Cười cái rắm! Trả giày đây!"
Nam vẫn còn đang thẫn thờ sau khi nghe Vi kể về Quý, nhưng trong lòng cô đã rõ ràng hơn rồi.
Cậu không phải là cái tên thiên tài kiêu ngạo lại lười biếng, cô cũng không thấy ghen tị cậu nữa khi tất cả những gì mà cậu đạt được đến nay đều là do chính cậu tự cố gắng. Lúc mà Quý vô tình nhìn sang cô, Nam bất chợt đập vai cậu rồi giơ ngón tay cái lên.
"Quý, có lẽ cậu đã không còn dở hơi trong mắt tôi nữa rồi." Kì thi toán vào năm sau, hãy cố lên!
"???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com