Chương 2: Lên bảng
Tiết học bắt đầu, thầy giáo dạy toán bước vào trong lớp học. Với không một tiếng báo trước, thầy cầm phấn lên rồi kẻ năm cột dọc hoàn hảo ở trên tấm bảng đen, chia thành bốn phần bảng bằng nhau. Lũ học sinh ở dưới lớp tá hỏa nhìn thầy Tiến phẩy phẩy tờ danh sách lớp được kẹp ở trong sổ đầu bài, ngón tay giữa đẩy đẩy cái gọng kính đen ở trên sống mũi lên cao.
"Tôi bắt đầu gọi nhé."
"Thôi chết!"
Thanh hét thầm một tiếng, theo xu hướng của những bạn học sinh khác xung quanh mà hạ thấp người xuống hết mức có thể, mong sao tránh thoát được khỏi tầm ngắm hình viên đạn của vị giáo viên đang đứng ở trên bục cao.
"Sao thầy kiểm tra mà chẳng nói trước gì thế?"
"Ai lên bảng đầu tiên sẽ làm bài số 12 ở trong sách bài tập."
Quý cầm quyển sách giáo khoa lên che mặt, vội vội vàng vàng huých vào khuỷu tay của Thanh.
"Bài mà thầy vừa đọc là bài nào thế? Nó ở trang mấy vậy?"
"Cái bài này tuần trước thầy có nói rõ rồi mà? Ở trong sách bài tập ấy, mở ra!"
"Anh Quý! Lên bảng!"
Quý bặm môi rồi vuốt thẳng vạt áo sơ mi xuống, giật lấy quyển sách bài tập mà Thanh đang cầm rồi lững thững bước lên bảng.
Trong khi thầy Tiến đang nhắm thêm hai đứa khác nữa, Quý điên cuồng quay đầu xuống dưới để xin sự trợ giúp.
"Trang mấy thế? Trang mấy?"
Trong lúc bọn họ đang điên cuồng giao tiếp ánh mắt với Quý, thầy Tiến đã hắng giọng, nạt.
"Xoay ngang xoay dọc gì thế hả? Tôi chỉ chia điểm của trò ra làm mười bây giờ."
Thầy Tiến lườm nguýt Quý khiến cho sống lưng cậu dựng đứng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết bắt đầu giải một trong hai bài toán khó nhất trong toàn nội dung học có trong sách. Còn lại duy nhất một ô trống nữa, hai người lên bảng tiếp theo đã bắt đầu cầm phấn rồi viết lời giải. Ai cũng biết bài tiếp theo mà thầy gọi lên là bài tập khó thứ hai ở trong sách bài tập, đến cả lớp phó học tập là Vi cũng phải băn khoăn mãi với con số kết quả không hề đẹp một chút nào.
Cảm nhận được tầm nhìn của thầy giáo đặt lên người mình, Vi khẽ co rúm cả người lại, trong đầu thầm lẩm bẩm "chết rồi chết rồi".
Bất ngờ thay, người mà thầy điểm tên lại không phải là cô ấy.
"Em." Thầy chỉ về phía Nam. "Em lên làm câu tiếp theo thử xem."
Hiếm khi nào mọi người lại ồ lên như vậy. Đến cả Nam cũng rất đỗi kinh ngạc, cô không nghĩ thầy Tiến lại chú ý đến mình. Nam liếc qua đề bài câu cuối cùng rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không nhanh không chậm bước lên bục giảng, cầm một cục phấn trắng rồi bắt đầu cử động cổ tay.
Từng nét chữ ngay ngắn, thẳng hàng của cô đè lên tấm bảng đen, giống như số ở trong đầu cứ thế tự tuôn ra, cô chỉ mất một lúc để suy nghĩ rồi viết ra lời giải của mình. Tiếng lạch cạch của đầu phấn va chạm với nền bảng không dứt chút nào, chỉ đôi khi Nam mới dừng lại để ngó đầu nhìn những giả thiết trong đề bài hay nhẩm tính cái gì đó. Đến cả Quý cũng gõ tay trên cằm, ánh mắt hơi nheo lại nhẩm tính theo cô. Chưa đến mười phút, một bài toán khó đã được giải ra đầy đủ ở trên bảng.
"Ừm..." Sau khi Nam quay trở về chỗ ngồi của mình, thầy Tiến nhìn bài giải của cô, gật gù. "Cái này ổn rồi. Mấy bạn khác chưa làm được có hiểu cách giải của bạn không? Không hiểu chỗ nào thì thầy sẽ giải đáp cho."
Thấy ai cũng gật đầu hiểu rồi, thầy Tiến mới yên tâm chuyển sang bài làm của Quý. Bỗng thầy nhảy dựng lên.
Cái...! Đây là chữ tượng hình hay một ngôn ngữ mới chưa từng được xác định?
Thầy Tiến không nhịn được mà thò tay qua lớp kính để dụi mắt mấy lần, rồi sau đó cầm quyển giáo án ở trên bàn mà phang thẳng vào đầu Quý khiến cho cậu kêu "á ui" một cái.
"Chữ này... Trò viết mà như làm phép vậy."
"Ui xời! Tất nhiên rồi, nét chấm phá của riêng em đấy."
"Đúng đúng, chữ trò đẹp lắm, viết mà như hóa phép tiên. Thầy bắt đầu cảm thấy hoa mặt chóng mắt rồi."
Quý: "..."
***
Giờ tan học, ngay khi tiếng trống vừa mới cất lên, toàn bộ học sinh ở trong ngôi trường THPT A đều đã xách cặp đeo lên vai, ùn ùn kéo nhau như đoàn kiến vỡ tổ chạy về phía lán xe. Nam vì nhà ở xa nên cũng nhanh nhanh chóng chóng thu dọn đồ đạc để đi về.
Nhưng khi cô đang chuẩn bị đeo cặp lên vai thì bất chợt, Khuê và Vi ngồi ở bàn trên đã quay cả người xuống bên dưới.
"Nam! Nam! Nam! Ban nãy cậu đỉnh thật đấy! Bài tập cuối cùng đó tớ phải mất cả tiếng mới nghĩ ra, vậy mà cậu chỉ trong chốc lát đã hoàn thành xong rồi!"
Vi rút điện thoại ra, mong chờ nhìn Nam.
"Cậu cho tớ tên tài khoản mạng xã hội đi, tớ sẽ add cậu vào trong nhóm lớp."
Khuê thấy vậy cũng hào hứng mở điện thoại lên, sẵn sàng để bấm máy tìm tên của Nam. Cô nhìn chiếc điện thoại đưa ra của cả Khuê và Vi, chỉ chầm chậm gật đầu.
"Thực ra tôi không dùng điện thoại nhiều đâu. Nếu không thấy tôi đáp lại thì điều đó có nghĩa tôi đang bận nhé."
"Ồ. Được rồi."
Cả Khuê và Vi đều bị giọng nói không cảm xúc của Nam là cho vô thức cẩn trọng đáp lại. Khi nhìn cô rời đi, họ đã quay sang nhìn nhau và thở hắt ra gần như cùng một lúc.
Người bạn mới này dường như có hơi khó gần?
Nam tiến vào trong lán để xe, nhìn cả đống người đang nhốn nháo để lái xe điện phóng ra ngoài cổng, lại ngó mắt nhìn về nơi mà cô để xe của mình, Nam không kìm được mà thở dài một tiếng. Vì sáng nay cô đi hơi muộn nên chỗ để xe của lớp 11A1 đã chật kín mất rồi, cô đành phải để xe ở tít trong lán phụ cuối cùng hiện đang tắc nghẽn không nhích vào nổi. Có nên ra lại bên ngoài để chờ thêm năm phút nữa không nhỉ? Nam nghĩ thế rồi ngó đầu ra phía sau, ngay lập tức cô đã phải bỏ ngay ý định đó đi bởi vì cả sau và trước, dòng người càng lúc càng đổ về đông hơn. Học sinh cả mà, ai mà chả muốn về nhà sớm?
Nam chẳng thể xoay người nổi được nữa nên đành phải cứ thế nhích dần về phía trước, cuối cùng cô cũng chen được đến lán để xe cuối cùng - cái lán bị kẹt ở giữa một hàng để xe của lớp mười và một hàng để xe của lớp mười hai. Tưởng như đến đây thì mọi sóng gió đã qua rồi, nào ngờ, cô lại gặp phải một vấn đề khác.
Quý...
Nam im lặng nhìn Quý đang ngồi lên một chiếc xe đạp điện, trên đầu đội một cái mũ bảo hiểm không vừa cỡ, miệng than thở với mấy đứa bạn lớp khác.
"Sao bọn nó lấy xe lâu thế nhờ? Xe của tao ở tận trong cùng của đáy lán xe cơ."
Một tên con trai khác ngồi ở trên xe máy dưới năm mươi phân khối, đội cái mũ bảo hiểm lên đầu đáp lại cậu.
"Ai bảo mày đi muộn làm cái gì? Chỗ để xe của lớp mày là dễ lấy nhất đấy, vậy mà sân nhà không để đi để sân nhà người ta. Giờ xe phải để trong cái lán tồi tàn nhất lại khó chen vào nhất."
Quý bĩu môi, khuôn mặt vốn đã được nhiều người phát cuồng lên vì quá đẹp khi tỏ ra ủy khuất lại càng khiến cho người khác muốn được cảm thông với cậu.
"Tao cũng có muốn đâu? Làm thế nào để có thể ngủ đủ tám tiếng trong ba tiếng nhỉ? Tao đang leo rank."
"Cái này thì chỉ có pháp sư mới cứu được mày thôi chứ người thường thì chịu."
Đám bạn vừa cười vừa đùa cợt nhau, bất chợt một cô gái xuất hiện đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ. Nam bước đến từ đằng sau Quý, đưa một tay đập đập vào vai cậu.
Đám bạn vừa cười vừa đùa cợt nhau, bất chợt một cô gái xuất hiện đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của bọn họ. Nam bước đến từ đằng sau Quý, đưa một tay nhẹ nhàng chạm vào vai cậu.
Cả nhóm theo đó quay đầu ra sau, vừa vặn hiện lên trong tầm mắt của họ là một cô gái nhỏ nhắn trong bộ đồng phục trường ngoài.
"Ồ, bàn cùng bàn mới đây mà." Quý huýt sáo, nheo mắt cười niềm nở. "Sao thế, cậu cần giúp gì nào?"
Thấy Nam vẫn nhìn chằm chằm vào mình không thôi, Quý trong vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, dè dặt dò hỏi.
"Sao thế?"
"Cậu..."
Khuôn mặt của Nam từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi sắc thái, vẫn là cái điệu bộ bất cần đời như thế. Quý tự hỏi, có phải cô bị mắc bệnh mặt liệt không nhỉ?
"Cậu đang ngồi lên xe của tôi."
"Hả?"
Quý lúc này mới hốt hoảng nhìn xuống chiếc xe mà mình đang ngồi rồi vội vã nhảy xuống, xấu hổ muốn chết luôn.
"À à, ra đây là xe của cậu. Xin lỗi xin lỗi. Làm phiền rồi."
Quý vội cười lên, chưa kịp để Nam nói gì cả, cậu đã ga lăng dắt luôn xe ra khỏi lán cho cô.
"Để tớ dắt xe cho cậu. Đây, ngồi lên đi này. Nhớ đi đường cẩn thận nhá."
Cậu ta đã tận tình đến vậy mà Nam vẫn chưa chịu thu hồi lại tầm mắt, trán túa ra cả mồ hôi khi thấy cô vươn tay về phía mình.
"Mũ bảo hiểm."
"À à, đây đây."
Quý cởi vội chiếc mũi bảo hiểm xuống rồi đưa nó cho Nam, đến lúc này thì cô mới ngồi lên xe rồi lái ra khỏi lán.
Từ một góc xa, trong chỗ để xe của lớp 11D3, Trịnh Ánh Mai nhìn về phía của Quý và Nam, bất giác hàng lông mày của cô nàng chau chặt lại.
"Mày đang nhìn gì thế?"
Một cô bạn đang dắt xe ra về, thấy Mai cứ đứng trân trân tại một chỗ mãi mà chưa chịu nhúc nhích liền tò mò cất tiếng hỏi. Thấy Mai không trả lời, cô nàng lia mắt nhìn theo hướng nhìn của bạn thân, phát hiện Mai đang nhìn Quý. À... Ra là đang nhìn bạn trai cũ. Đến tận bây giờ vẫn còn lụy à?
Hồi lớp mười, cả trường đều biết Mai thích Quý như thế nào và theo đuổi cậu cuồng nhiệt ra sao. Ai cũng biết vì bị bám dính quá nhiều nên Quý mới đồng ý hẹn hò nên cũng chẳng lấy làm lạ khi chỉ ba tháng sau thì chia tay. Duy chỉ có Mai là vẫn còn lưu luyến đến tận bây giờ.
"Mày có định buông tha cho người ta không thế? Để yên cho Quý học đi."
"Thì dạo này tao có làm phiền anh ấy nữa đâu?"
"Thế thì mày nhìn người ta làm cái gì? Trông mày cứ như sắp chuẩn bị làm náo loạn cả trường lên ấy."
Mai nghiến răng: "Tao cũng đang định đây."
"Trời ạ." Cô bạn kia dắt xe đi ra. "Để cho con trai nhà người ta yên đi. Mày cũng chỉ là một trong chục cô người yêu cũ của Quý thôi, làm cứ như người ta sẽ coi trọng mày lắm ý."
"Tao không nhắm vào Quý." Mai trầm giọng, tiếng nói cứ như nghiến ra từ kẽ răng mà thành. "Tao có ý định khác rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com