Chương 15+16
Chương 15: CÂU CHUYỆN CŨ
Tòa lâu đài Jung gia là một nơi u ám và kinh khủng nhất, ngoại trừ những người hầu cùng thuộc hạ sống ở đây thì nhìn bên ngoài người ta rất dễ lầm tưởng đây là thiên đường
_Jung lão gia đã về
Tiếng siêu xe bóp còi inh ỏi ngoài đại sảnh, đám thuộc hạ lại rủ nhau hô hoáng chào đón, trên xe người đàn ông hơn ngũ tuần nhưng dáng vẻ còn chút sắc xuân bước xuống, Jung lão gia bảnh bao trong bộ vest sáng màu, trên mái đầu là màu tóc bạch kim chói mắt
_Đại thiếu gia đang ở trên phòng ạ
Jang SungKi thông báo, anh đón lấy cái valy tiền do ông mới đi đánh bài về
_Nó chịu về đây sao? Tôi còn tưởng nó quên mặt ông nội nó rồi chứ?
Jung lão gia cười khinh mỉa mai, hành động bỡn cợt ôm eo cô mỹ nữ chân dài tuổi còn đôi mươi, tòa lâu đài đồ sộ này cái gì cũng tốt và đặt biệt là gia phong rất hỗn loạn mạnh ai nấy sống, còn đến không ai thèm nhìn mặt ai cũng vì một chuyện quá rõ ràng do hận thù mà thành cũng vì tiền của vật chất mà ra
_Thưa, lần đầu đại thiểu gia đem rác về nhà ạ và đặt biệt cô ta bị mù
Jang SungKi nói nhỏ vào tai Jung lão gia, khi ông nghe xong chính mình còn bất ngờ huống gì thuộc hạ
_Lạ nhỉ?... thôi thì đưa đống rác đó lên phòng cho ta xử lý!
Jung lão gia thoáng nghĩ về buổi tối của mình, ăn hoài một món cũng ngán, hôm nay đổi khẩu vị xem sao
_Người đâu, mau đem Han Ami sang phòng Jung lão gia mau
Jang SungKi hồ hởi thông báo, hôm nay lại có kịch hay xem rồi
_Kẻ nào dám bước vào???
Hoseok xuất hiện, trên người đã choàng áo ngủ bằng lụa cao cấp màu đen, hắn lâu ngày mới về nơi này muốn ngủ một đêm cũng thật phiền, ánh mắt lườm cái người mình gọi là ông nội, hai tay nắm chặt khẩu súng chỉ thẳng, từ đại sảnh không ai còn dám nói năng tiếng nào nữa
_Thôi...thôi bỏ đi...hừm...quay xe đến khu nghĩ dưỡng ngoài biển đi
Jung lão gia không bước vào bên trong nữa, nếu như không chính ông có liên quan đến cái chết của bố hắn thì ông đâu phải rụt rè như vậy, dù vô tình hay cố ý thì nó cũng đã để lại vết thương lớn nơi lồng ngực hắn
_Đoàng....
Tiếng súng nổ lớn dưới mặt hồ nước, Hoseok không làm sao nguôi ngoa chuyện cũ, nhớ năm đó là sinh nhật của hắn, hắn đã ngồi ở hồ bơi đợi bố về cùng ăn bánh sinh nhật, trên màn hình lớn đặt ở gần hồ bơi lúc nào hắn về đây cũng đều bấm công tắc phát lại đoạn clip năm nào như nhắc nhở hận thù mình cần phải trả, trên màn hình vừa bấm nút play liền nghe vang vọng tiếng nói của bố
_Đợi bố về nhé tiểu Seok....
Nhưng rồi mọi thứ chỉ còn là hoài niệm, màn hình phản chiếu những thứ lung linh trong đêm sinh nhật không còn, đổi lại đó là màu của máu...toàn là máu nhuộm đỏ tiếp nối là tiếng nói phũ phàng của ông nội
_Bố mày không về nữa...mãi mãi cũng không về...
Tiếp theo đó là những âm thanh ồn ào của pháp y, cảnh sát, ngày đó công ty lắp ráp đồ chơi bố gầy dựng riêng cho con trai cũng mất cùng, cảnh sát chỉ nói
_Bố cháu mất do đột quỵ thôi...
Nhưng thuộc hạ lâu năm của bố lại bảo có sự tham gia của ông nội, định mệnh trớ trêu không biết vô tình hay cố ý, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta hối hận mặc dù hàng năm ngày giỗ vẫn đặt hoa trên mộ bố hắn, ông ta cũng đâu phải người có họ hàng huyết thống.
Những gì liên quan đến cái chết của bố đều được hắn chiếu lại trên màn hình ngoài hồ bơi, đúng như khung cảnh đêm kinh hoàng đó...
_Hơ...
Ami biết việc mình nấp sau tán cây và nghe thấy mọi thứ là không đúng, nếu để hắn phát hiện thì chết mất, nhưng mà cô khát nước muốn tìm nước uống nên mới đi ra khỏi phòng kết quả thì tệ hại thật, cô biết được chuyện buồn của hắn rồi, cô cắn môi ngẫm nghĩ thật tình mình không có cố ý rình rập nhưng mà đôi mắt không nhìn thấy này cứ rẻ hướng chỉ cô đến đây, phen này thì toi rồi, chỉ cần nghe những âm thanh sống động thôi cũng đủ biết vụ việc năm xưa ghê rợn cỡ nào
_Chuyện anh ta có quá khứ không vui liên quan gì đến chuyện nhắm vào mình hành hạ chứ?
Cô nghĩ mãi không ra, rõ ràng cô đâu có nghe tiếng nói hay giọng điệu của bố vang lên trong clip vậy hà cớ gì hắn cứ một mực bắt cô hành hạ, thôi thì phóng lao thì phải theo lao, cô âm thầm tiếp tục nghe ngóng vậy, đang lắng tai say mê thì từ đâu dưới chân cô có con rắn bò đến, con rắn bò rất nhẹ làm cô không sao phát hiện ra mình đang gặp nguy
_Phập!!!
_A...
Ami chỉ kịp reo lên, chân giẫm giẫm sau đó con rắn phập vào chân cô một cái, cô ngã xuống đất ôm cổ chân vậy là Hoseok nhìn thấy cô lấp ló sau tán cây, hắn hậm hực đến gần
_Cô không mù đúng không?
Sư cuồng ngạo và đa nghi đẩy sức nóng cuộn trào thành cơn giận đang nhen nhóm trong lòng, hắn trừng mắt nhìn cô, làm sao cô đi ra tận đây được khi mắt cô không thấy đường, hắn sẽ giết cô vì cô đã nghe những chuyện không nên nghe
_A... đau...chân của tôi...
Ami lắc đầu, cô đâu có rảnh rỗi mà giả mù, cô đang đau chết được, kỳ nguyệt san hành chưa đủ, đến bị rắn cắn, bây giờ còn sắp bị hắn cắn nữa, hắn mạnh tay kéo chân cô thật đau, lòng bàn tay bóp mạnh bấu vào cổ chân cô
_Chuyện của tôi cô tốt nhất đừng nghe ngóng
Hoseok nhíu lông mày kiếm, khuôn mặt đẹp đanh lại khó gần, lãnh đạm bạc bẽo mắng, hắn siết chặt tay hơn chỗ vết thương của cô những khớp xương ở tay hắn kêu lên nghe mà lạnh người
_Tôi không cố ý nghe...chân tôi đau...
Cô gật gật lắc đầu, hai tay bấu vào bã vai hắn, sao con rắn kia không cắn chết cô cho rồi, để cô sống trong tay hắn còn khổ sở hơn. Gương mặt nhỏ bé chùn xuống, thất vọng còn rất sợ, ở gần hắn lúc nào cô cũng run rẩy hoảng lắm, hắn nhìn thấy cô y rằng nhìn thấy thứ gì đó rất ghét rất muốn hành hạ nhưng mà hắn không để cô chết dễ dàng đâu, hắn đã nói rồi mà cô phải chết đau đớn trong tay hắn, Hoseok cúi người, làng môi mỏng mút vào chỗ bị rắn cắn của cô
_Hức...hắn làm gì vậy?
Hắn ngẩng mặt nhìn đại ngốc đang ngẩn ngơ nhìn mình, kiểu như mắt cô nhìn thấy không bằng, điệu bộ này trông thật là vô vị, cô nhận thấy cổ chân có gì đó ướt át, hệt như cánh môi hắn đang chạm vào, Hoseok đưa tay chạm nhẹ vào môi mình động tác thật quyến rũ chết chóc đôi mắt cũng vừa liếc nhìn cô hắn thô bạo đáng sợ thật biết làm sao mà ứng phó, nam nhân như hắn còn rất là cuốn hút, hơi thở của hắn phản phất điều này, từng nhịp thở làm cô giật mình hồi hộp
------------
Chương 16: CẶN BÃ
Hoseok kéo lê Ami đi lên phòng, hắn rất mạnh tay dùng lực, mỗi bước chân đều rất hằng hộc, cô không thấy đường từng bước đều dùng giác quan cảm nhận, hắn đi nhanh kiểu này đã mấy lần cô ngã quỵ trầy chân
_Chân tôi đau lắm, không đi nổi, có giỏi thì giết tôi đi
Ami chịu sự thống khổ vô lý, cô ngã dưới sàn mà gào lên, hai tay sờ sờ nền gạch lạnh cũng không biết là mình và hắn đã dừng ở đâu?
_Giết cô? Đợi thõa mãn tôi xong đã..
Hoseok thẳng người nắm tay cô kéo dậy, thần sắc không mùa xuân cứ âm u bao phủ, lực ở cánh tay lúc nào cũng thô thiển, nhiều lần cô nghĩ tay cô có thể gãy ra bất cứ lúc nào, lời hắn nói thật đậm chất sỉ vã, cô đau khổ không biết cuộc sống của mình bao giờ mới thoát được tên ác quỷ này
_Cặn bã...
Ami đấm lung tung vào ngực hắn, ở gần hắn điều may mắn nhất đó là không biết khuôn mặt ác quỷ đội lốp người này, cô khóc khóe mi lúc nào cũng cay đắng nhòa đi, cuộc sống của cô bỗng chốc tâm tối vì hắn
_Cặn bã hay không mỗi đêm tôi cho cô biết
Hắn khống chế hai bàn tay yếu mềm đập trên ngực mình, nếu đã không thể truyền tải hết ánh mắt đen tối hận thù bao trùm cô vậy hắn sẽ dùng hành động không giây phút nào để cô được yên từ từ mà cảm nhận từng, cõi lòng hắn từ lâu đã âm u hắn nhìn thấy cô cũng giống như nhìn thấy kẻ thù phải phá hủy tuyệt đối không nương tay mềm lòng
***
12 giờ đêm Jung lão gia đang tận hưởng mỹ nữ ở khu nghỉ dưỡng cao cấp từ từ ngẫm nghĩ cảm thấy rất ấm ức về chuyện bị đuổi khỏi nhà cho nên không cam lòng cho lắm, ông ta ra lệnh cho Jang SungKi làm một chuyện
_Mày đi làm nhục Han Ami cho tao, tuyệt đối không cần để Hoseok nó vướng bận chuyện trả thù này
Jung lão gia không cư nhiên mà xâm phạm bất cứ kế hoạch nào của Hoseok, lần này nghe tin đứa cháu trai đích tôn đưa con gái của Han gia về, ông có phần chột dạ cứ như sợ có chuyện gì đó sẽ bại lộ cho nên cũng muốn góp phần toan tính một chút
_Chuyện này dễ thôi ông chủ...he he
Jang SungKi vui vẻ nhận lệnh, anh ta phấn khởi thể hiện qua nét mặt, nghĩ đến Ami ai mà không thích, xinh đẹp uỷ mị còn mù lòa rất dễ hành động, Jang SungKi là thuộc hạ lâu năm của Jung gia, chuyện ra vào tòa lâu đài đó không có gì là xa lạ, chỉ vài phút sau Jang SungKi đã về đến, giờ này anh ta biết Hoseok đã đi ra ngoài ngôi mộ của Jung gia ở ngoài bìa rừng cách tòa lâu đài không xa mấy nhưng cũng đâu có khó để thực hiện
_Cạch...
Jang SungKi mở khóa cửa bằng dụng cụ riêng, anh ta nhìn vào phòng, bên trong tối om chỉ có thân hình nhỏ bé đắp chăn ngay ngắn đang nằm ngủ
_Mù mà cũng tắt đèn đi ngủ...
_Cétttt....
Jang SungKi mở rộng cửa hơn để bước vào, Ami nghe tiếng động thì giật mình thức dậy, cô đoán Hoseok quay lại để hành hạ mình, cô nhỏm dậy, hai chân chạm xuống sàn đứng lên, tay hươ sang bên trái bật đèn nhưng bất thành, Jang SungKi nắm chặt tay cô, không một tiếng nói vội vàng hôn lên đôi mắt mù của cô
_Người này không phải Jung Hoseok!
Ami giật mình vì hàng mi ngứa ngáy vô cùng, đúng là một cánh môi không sạch sẽ, cô mơ hồ nhận ra sau đó ngã xuống bàn trang điểm, hơi thở này chắc chắn không phải của hắn
_Han tiểu thư, trực giác của cô thật là nhạy bén
Jang SungKi vỗ tay mừng rỡ, những ngón tay đan vào nhau khởi động, anh ta rất thích nhìn cô, nhìn vẻ đẹp mong manh trong bóng tối và nhất là không biết đối phương đang làm gì
_Là Jung Hoseok bảo anh đến đây sao? Các người thật cặn bã...
Cô dùng những ngón tay uất hận cào dưới sàn gỗ bóng loán, đôi mắt im chìm sâu trong buồn tủi tĩnh lặng không còn rơi lệ, cô mím môi hai tay ôm cổ họng nghẹn ngào cô hận cái tên đàn ông bỉ ổi đó, hắn nhất định phải cho cô sống một cuộc sống đầy bi thương bằng cách dùng đàn ông chơi đùa tấm thân cô hay sao?
_Han tiểu thư, cô tự cởi được không? Mắt mũi thế này hay để tôi giúp nha...
Jang SungKi cởi quần áo cũng đã xong, ngắm nhìn bông hoa mỏng manh cũng đã đủ, dục vọng lên cao bây giờ chỉ việc cúi người lao vào ôm lấy cô mà thưởng thức món ăn ngon vô cùng
_Bỏ tôi ra, Jung Hoseok tôi hận anh, lũ các người là thú dữ mất nhân tính...
Ami muốn tháo chạy, cô nhỏm người hươ tay tìm vách tường đứng dậy liền bị Jang SungKi từ đằng sau biến thái kéo váy tuột xuống, cô ngã sấp người thật đau đớn cũng chẳng biết anh ta ở hướng nào để chống trả, đầu óc phải cố gắng vận dụng hết sức mới có thể điều khiển được tay chân phản kháng
_Mù như cô mà muốn phản kháng, cô có mọc thêm mắt cũng không thấy đường chạy đâu
Jang SungKi vò nhàu cái váy trắng đang cầm trên tay, nhìn Ami loay hoay tìm đường chạy thật tức cười, bộ dạng gợi cảm trên người chỉ còn áo thun và quần lót, tên ác thú càng nổi hứng mạnh hơn.
___________________________
Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com