Chương 21+22
Chương 21
_Đừng!!!
Ami thét lên cô nhận ra hắn là đang muốn hành hạ cô từ phía sau, tư thế này lộ liễu vô cùng, xúc cảm của cô chết lặng khô cứng nơi lồng ngực, hắn đem tự trọng của cô ra chà đạp một cách bỉ ổi, cô cắn môi lắc đầu, mỗi lần động chạm xác thịt đều phải tàn nhẫn đến độ đau lòng
_Đừng sao? nhiêu đây có là gì so với việc Han gia cô thủ đoạn
Hoseok cảm thấy những gì cô phản kháng bây giờ thật là nực cười, hắn hả hê dìm cô vào hoan ái của chính mình, thân người cúi thấp vuốt lấy tấm lưng thấm mồ hôi qua cái áo thun trắng, cơ thể của hắn nóng đến độ không còn kìm được nữa, lông chân mày khẽ chau lại biểu cảm nhìn cự long đang đâm mạnh vào hoa tâm, vùng hông nam tính bì bạch dập vào bờ mông trắng nõn của cô từ phía sau
_A...đau...ư...
Ami thấp thỏm hoảng loạn, hạ thân của cô đau rát vô cùng tuy không phải là cái đau tột độ như lần đầu nhưng lần này cô vẫn cảm nhận cơ thể mình đang rất rát buốt, cự long của hắn rất to mỗi lần nhồi vào hoa tâm là cô không yên ổn nổi, vật to gân guốc vạch mạnh hai cánh hoa thịt đi vào từ từ đã đi sâu bên trong ma sát, ở phía sau cảm giác thật tê tái, cô nắm chặt hai tay hận thù cô có khác gì phế phẩm của hắn những gì họa ra trong đầu khiến cô cảm thấy bản thân thật là ô nhục
_Đừng làm vậy mà...ưm...
Một tay đau đớn cào trên xương quai xanh, cô nghiến răng lắc đầu nhận ra cơ thể đang bị đẩy về phía trước luân động dính chặt với người đàn ông ở phía sau, hoa tâm rát buốt mỗi lúc nhiều hơn, Hoseok đùa cợt chơi bời, hai tay dạng rộng chân cô hơn nhấp người, nhìn bờ mông trắng mịn kề sát bụng mình mỗi lần cự long đi sâu thì hai cánh hoa thịt ôm sát đón nhận, chúng cứ rít lại cuốn lấy cự long của hắn không muốn rời
_Ah...đừng...
Ami đắng lòng than đau, không ngờ thanh âm phát ra lại là rên rỉ không dứt, bất ngờ run rẩy cảm giác đau chỉ là ngụy biện, cơ thể hiện giờ đang phóng túng để hưởng ứng, cự long của hắn nhấp ra là y rằng hoa tâm sẽ cuốn lấy mà ôm trọn chật hẹp vỗ về kề sát làm cho hắn sảng khoái tột cùng, kích tình này khoái trá hơn hắn nghĩ
_Đừng sao? Để cơ thể cô thành thật rên lên đi
Hoseok ra vào mạnh hơn, sâu sắc đẩy cự long thật chậm sau đó rút ra thật nhanh để tự cô biết hoa tâm của cô lôi cuốn luyến tiếc côn thịt ra làm sao, tốc độ thay đổi phần nào Ami cắn chặt môi cố không để mình bất cẩn, có lẽ lý trí là của cô nhưng cơ thể thì đã bán đứng cô mà chiều ý cùng hắn hoang ái mất rồi
_Bỉ ổi...ưm...
Ami gồng mình nói, chút tự tôn cuối cùng của cô cũng vì hắn mà ra nông nỗi này, triền miên sắp mất phương hướng, hoa tâm của cô hiện giờ không còn đau mà cảm thấy rất thiếu thốn chỉ muốn cự long của hắn đâm thật sâu vào, cô khóc những giọt nước mắt cô đọng vì lý trí đan xen giữa xúc cảm, hành hạ cô kiểu này giam giữ cô giữa hai chiều suy nghĩ thật khó khăn
_Bên trong cô thật chật...a...
Hắn đẩy người nhanh hơn, tốc độ vồ vã chóng mặt, hoa tâm mở ra đón cự long mạnh mẽ dồn mạnh đi đến tận nơi sâu nhất mà thõa mãn, hoa tâm của cô nơi nhạy cảm nhất bắt đầu co thắt mỗi lần thở mạnh là những thớ thịt cuốn chặt cự long rất chật chội, hắn hung hãng vì hoa tâm quá biết cách lôi cuốn chật hẹp ôm ấp
_Dừng lại...
Ami nấc lên thành tiếng, cô hận luôn bản thân mình bắt đầu có cảm giác, hai đầu gối của cô mỏi mệt vì phải chống dưới sàn hắn nhìn thấy tấm ngực cô rung lắc dữ dội mặt mày ửng đỏ nóng hừng hực, liền đem hứng thú dồn vào hai tay kéo áp thun cô lên cao để bóp véo hai đầu ngọc tuột khỏi áo ngực, lúc này chúng càng lên xuống dữ dội hơn
_Chắc cô tự thấy cơ thể mình phản ứng thế nào, rất phóng túng
Hắn nắm lấy bầu ngực căng giữ lại để chúng không đung đưa trước mặt nữa, ở phía sau cự long vẫn dồn vào nơi sâu của hoa tâm mà ân ái, hoa tâm của cô mở ra đón nhận còn sưng lên vì hưng phấn
_Ahhhh...dừng...xin anh...anhhh...
Ami thét lên thật to, hai mắt nhắm lại mơ hồ, cô nhỏ người bật dậy thật nhanh trong người cô hiện giờ không trụ được nữa cơ thể muốn phun trào thứ gì đó mà cô không rõ, thật sự rất khó chịu, hắn biết cô đã đạt đến khoái cảm mạnh nhất cơ thể không chịu được nên bứt rứt hắn đỡ cô để cô tựa lưng vào ngực hắn tuông ra xuân dịch tràn trề xuống bắp đùi mình
_Không chịu nỗi đúng không? Tôi sẽ hành cô đến lếch không nổi
Hoseok không vì cô đã đạt khoái cảm nhất định mà buông tha, cô biết là do cơ thể mình bị đẩy xúc cảm mà theo cơ địa trong người mới tuông trào còn hắn trong mắt hắn cô vẫn chỉ là người phụ nữ thật lẳng lơ, hắn buông cô ra để cô ngã nhào xuống sàn thở dốc, hơi thở của cô cứ như bị lấy mất cần gấp ôxi, nhìn hoa tâm sưng tấy vẫn còn co thắt lần này hắn ôm tấm thân đã mệt nhoài mà từ phía trước lao vào bên trong cô từ lâu đã ẩm ướt rất nhiều nên lần luân động điên cuồng này rất dễ thực hiện
_Xin anh dừng đi...
Ami cầu xin, sao hắn cứ mãi đem cô ra chà đạp, bao nhiêu cũng không đủ cô mệt như sắp tắt thở cũng không tha cho, cô không thấy được nhưng xúc cảm từ hạ thân dồn dập nhận biết cự long của hắn vẫn mạnh mẽ xâm chiếm hoa tâm, ép buộc dồn vào mà hành xác động tác còn nhanh hơn gấp nhiều lần
_Ami cô nhất định phải chết...
Hoseok gầm lên, trong đầu lại hiện rõ hận thù năm xưa, bao nhiêu tàn độc day nghiến đều trút hết lên người cô mà ức hiếp, tiếng gầm vang xa, Ami run rẩy rợn người cô lại nhận thấy bên trong mình có thứ gì đó phóng mạnh vào tràn ngập bên trong hoa tâm, cô không hề biết đó là xuân dịch tràn trề của hắn đến khi hắn rút cự long ra cô cảm thấy bắp đùi mình ướt át thứ đó giật mình đưa tay ôm lấy thân mình mà cong người nhứt nhối
_Uống cái này!
Hắn nâng cô dậy, đưa vào miệng cô một thứ thuốc dạng nước bắt phải nuốt, hắn xong việc cảm thấy cơ thể cũng bình thường chẳng có gì là khát khao quá độ, hành cô thật lâu là việc được sắp xếp trong lịch trình trả thù, chuyện thường cần xảy ra chẳng có gì là xúc cảm
_Anh cho tôi uống gì?
Ami nhứt nhối khắp người, hoa tâm của cô bây giờ rất đau, đau đến tê người không ngồi dậy nổi hắn còn đè bẹp cạy răng lưỡi cô nhét thuốc vào nữa cô ngộp sắp không chịu nổi
_Thuốc tránh thai, uống đi
Hoseok đã phóng túng vào bên trong cô, để cô mang thai tất nhiên là không được vì vậy phải ép cô uống thuốc, mà thuốc của hắn là dạng nước như vậy sẽ nhanh chóng hơn
_Không, đồ khốn nạn
Cô không uống, cô sợ hắn cho cô uống thứ gì không tốt lời hắn nói còn ác liệt khó tin hơn cả ma quỷ, tay cô hất chén thuốc xuống sàn nhưng mắt cô làm gì nhìn thấy mà phản kháng, hắn bóp mũi bắt cô uống cho hết
-----------
Chương 22: SỐT
Ami nằm trên giường ngủ rất say sau cơn mê bị hắn hành xác, hàng mi khép chặt lâu lâu còn chau chân mày lắc lắc cái đầu, cô ôm chăn cuộn mình, sức lực biến đi đâu khiến cô không còn hơi sức làm việc gì, cô cũng không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm, ở trong phòng chịu sự giam cầm của hắn thì ngày đêm cũng là do hắn định đoạt
_Dậy đi
Hoseok ngồi xuống ghế sopha hút thuốc, ánh mắt có phần đã thõa mãn nhưng còn toan tính nhìn tấm thân mảnh khảnh không váy áo đang cuộn mình trong cái chăn bông đắp qua đầu
_Tôi bảo cô dậy đi!
Hắn phóng điếu thuốc xuống sàn giẫm nát, từng vòng khói vút trắng vội tan ra, Ami không chịu được mùi khói này nó làm cô ngạt hơn, nghe thanh âm này cô mới biết là hắn còn ở trong phòng đoán chừng ánh mắt nào đó cũng đang nhuộm tia đỏ hướng về phía mình, gọi đến hai lần là điều tối kỵ đối với hắn, thấy cô không nghe lời thì đứng dậy tay lần xuống quần tây kéo khóa quần xuống định thao cô ngày đêm cho chừa, dù gì cũng phải gia tăng số lần hành hạ một chút, hắn luôn dặn lòng như vậy, tuyệt đối vì đại cuộc mà làm không bao giờ vì xúc cảm mà muốn.
_Tôi lạnh...
Ami kéo cái chăn ra bên ngoài, trên tráng cô đổ mồ hôi hột, khóe môi nhợt nhạt khô khan, khi nhếch lên nói cũng vô cùng khó khăn, cô cũng theo quán tính nói ra tình trạng của mình thật sự không biết hắn đang ở hướng nào...Hoseok nghe giọng nói nhỏ phát ra trong cái chăn to hắn rất bực, dáng vẻ bất mãn đá chân vào ghế sopha không biết được là mọi sinh hoạt cá nhân ở nhà của cô ra làm sao
_Hụ...hụ.
Cô ở trong chăn ho ra máu, bàn tay dính dịch lỏng màu đỏ rất đáng thương, hắn nhìn thấy phiền não kéo cái chăn ra khỏi người cô, đến cả váy áo vẫn không buồn mặc lại cho cô, đúng là đàn ông vô tình qua cơn mây mưa thì đường ai nấy đi, cô cũng rất hối hận vì những gì bị cơ thể phản lại lý trí lúc đó, thật tâm chẳng ưa hắn chút nào
_Gọi bác sĩ cho tôi được không?
Ami biết là mình đã ho ra máu, nhớ những lúc ở nhà cô vẫn thường tự thân chăm sóc mình, bố và mẹ kế không bao giờ quan tâm đến cô nhưng ở nhà đường đi và vị trí mọi thứ vẫn dễ dàng tự thân vận động hơn ở đây, cô yêu cầu hắn gọi bác sĩ cho cô chỉ là khẩn khoản xin một chuyện nhỏ nhưng động thái không có gì cho thấy là hắn sẽ giúp, thoáng trong đầu cô nghĩ thôi xong rồi tên này muốn cô chết vì bệnh, làm sao hắn có thể gọi bác sĩ xem bệnh cho kẻ thù được, thật là nực cười, hắn phớt lờ không trả lời, phẫn nộ trầm luân lên giọng
_Gọi làm gì? Cô không chết đâu
Cô tuyệt vọng mặn đắng cổ họng, cô hận...hận người đàn ông vô tâm này, lòng dạ hắn toàn là sỏi đá hay sao? Một chút xót thương cũng không có, Ami nhắm mắt mơ màng, nước mắt thấm xuống giường cô rơi vào trạng thái mộng mị nhớ lại những ngày hạnh phúc bên Kang Minho, anh học bác sĩ tất cả đều vì sức khỏe của cô, nước mắt trên mi mặn quá nó thấm đượm những ngày phiền muộn của cuộc đời tăm tối
_Kang Minho, chúng ta có duyên nhưng không nợ, ngày anh về chắc gì đã tương phùng...
Ami mơ màng nghĩ đến một người, người mà có thể làm cõi lòng cô bớt đau đớn vào lúc này cô không hề nhìn thấy người đàn ông mà cô hận thấu xương đã rời khỏi phòng khép cửa và đi đâu đó, đúng là nhẫn tâm như những gì cô nghĩ
Một lát sau, tình trạng của Ami vẫn không khá lên, cô mỗi lúc một tệ hơn, thân nhiệt bắt đầu lên quá cao đầu thì nhứt khủng khiếp, chỗ máu đông chèn lên dây thần kinh ở thị giác càng hành hạ cô hơn nữa, bỗng...có một người nắm lấy tay cô, hành động không phải đang muốn làm chuyện xấu xa mà bàn tay đó chỉ thuần thục bắt mạch, chốc chốc cô còn cảm nhận bàn tay đó duy chuyển sờ trên trán cô sau cùng là áp vào vùng cổ đang rất nóng
_Bác sĩ???
Ami khẽ gọi, cô muốn nói tình trạng mệt mỏi hiện giờ của mình nhưng lời chưa nói thì vội nuốt lại, cô nghe đâu đó thoảng mùi hương quen thuộc, cả nhịp thở cũng rất quen, dù cô có hận cỡ nào cũng không thể nhầm lẫn tấm thân mạnh mẽ đang nặng nề ngồi xuống giường và ở gần cô là của Hoseok
_Chẳng lẽ anh ta là bác sĩ? Nếu không làm sao sử dụng được ống tai nghe...
Rõ ràng Ami nhận thấy mọi động tác và cách áp ống nghe xuống ngực mình rất thuần thục, còn rất chuẩn xác, ở cạnh cô cũng chỉ có một người không thể nào là hắn đã gọi bác sĩ đến trong thời gian ngắn như vậy được, tò mò quá cô phải buộc miệng hỏi
_Jung thiếu, anh là bác sĩ đúng không?
Bị Ami nhìn ra nghề nghiệp của mình Hoseok nhíu lông mày hậm hực, trong lòng tự dưng bị phân tâm hầu kết lên xuống mạnh trong cổ họng, tay cầm ống nghe cũng không yên vị được khóe môi cong lên định hành hạ chửi mắng, hắn nghĩ cô mù không thể nhìn ra nào ngờ cô thông minh như vậy, chuyện này hắn cũng giấu rất kỹ không phải ai cũng biết ngoại trừ huynh đệ của hắn thôi
___________________________
Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com